Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lâm Vũ Sơ chưa bao giờ nghĩ trở lại Lâm Hồ Loan lại khiến mình cảm giác mất tự nhiên như vậy. Không phải mất tự nhiên do mình làm sai gì đó không biết phải làm sao cho đúng mà là biết được một bất ngờ lớn trong dự tính đang chờ cô không biết phải làm sao.
Xe dừng lại, Lâm Vũ Sơ còn đang ngây người, Lương Mục Xuyên giúp cô mở cửa xe, “Bảo bối, đến rồi.”
Lâm Vũ Sơ lấy lại tinh thần, theo bản năng đặt bàn tay vào tay Lương Mục Xuyên sau đó xuống xe. Cô hơi quay đầu không nhìn Lương Mục Xuyên. Vừa rồi cô vội vàng liếc về phía kính chiếu hậu phát hiện mặt mình hơi ửng đỏ.
Lát nữa vào nhà sẽ làm gì đây? Đọc sách sao. Đúng rồi, đọc sách, quyển sách sáng nay mới đọc được vài trang. Lâm Vũ Sơ đi thẳng đến phòng sách, Lương Mục Xuyên đi theo cô, ngồi xuống gần cô.
Lương Mục Xuyên dang tay phải của mình ra dùng tay trái vỗ vỗ lên đùi, “Đây là vị trí chỉ dành cho em.”
Lâm Vũ Sơ hơi mỉm cười, cô dựa mình vào vai anh, sách cũng đưa cho anh. Giống như tất cả những gì cô có đều dành cho Lương Mục Xuyên.
Lương Mục Xuyên đọc sách, giọng dịu dàng so với những lần trước còn cộng thêm chút vui vẻ. Lâm Vũ Sơ dựa vào ngực anh nghe anh đọc sách, cô cũng có thể nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ trong ngực anh. Dường như cô đang nghe được tình yêu say đắm của anh dành cho cô.
Anh đọc hai trang thì khép sách lại.
“Ơ, sao anh không đọc tiếp nữa?”
Tay phải Lương Mục Xuyên nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay Lâm Vũ Sơ, trong lòng thầm tính ngày,
“Hẳn là chưa đến đúng không?”
“Cái gì?”
“Chu kỳ của em.”
Lập tức Lâm Vũ Sơ hiểu rõ sắp xảy ra chuyện gì, cô hơi chút mất tự nhiên cúi đầu nhìn phía dưới, “Vâng…”
Lương Mục Xuyên hôn Lâm Vũ Sơ, giờ đây anh thật sự không có tâm trạng nào đọc sách cho cô nghe cả.
Quần áo vội vàng bị ném xuống đất, mỗi lần lần nhìn hai bầu vú của Lâm Vũ Sơ, Lương Mục Xuyên đều thầm cảm thán là quá trắng, trắng đến nỗi anh nghĩ chỉ cần mình hơi dùng sức một chút là có thể hút được sữa. Anh đặt môi hôn lên hai vú cô giống như khi anh hôn nó mút nó, ở hai đầu v* tràn sữa ra vậy.
Anh từ từ di chuyển dừng lại giữa hai chân cô, Lương Mục Xuyên đột nhiên ngẩng đầu Lâm Vũ Sơ không kịp đề phòng nhìn thẳng vào mắt anh. Tiếp theo anh muốn làm gì đã rất rõ ràng.
“Muốn nếm thử hương vị của em rất lâu rồi.”
Lâm Vũ Sơ giơ hai tay lên che kín mặt, hơi ngửa đầu ra sau, e lẹ nói: “Anh đừng nhìn em như vậy, em sẽ xấu hổ.”
Lương Mục Xuyên quỳ trước sô pha, hai tay nắm cổ chân Lâm Vũ Sơ nâng lên trên sô pha. Hai chân Lâm Vũ Sơ tạo thành hình chữ M. Khi còn nhỏ học chữ này nói đây là chữ có hai cánh cửa, hiện giờ hai cánh cửa này bị mở ra, lộ ra sự trần trụi e lệ của cô.
Môi anh hôn lên nơi bí ẩn nhất của cô, đây lưỡi mân mê trêu ghẹo nó.
Cả người Lâm Vũ Sơ đột nhiên run rẩy, hai tay không thể che mặt được nữa phải buông ra nắm lấy ghế sô pha, nhưng không nắm được gì đành ôm lấy đầu anh đang tìm kiếm từng chút sâu hơn trong cơ thể cô kia, hai chân cô không tự giác kẹp chặt lại.
Lương Mục Xuyên càng tách rộng hai chân cô ra.
Lâm Vũ Sơ ngửa đầu ra sau, tiếng rên rỉ tràn ra trong yết hầu. Cô sắp không chịu nổi, cả người run rẩy co giật, nước ở phía dưới tràn ra ướt cả cằm Lương Mục Xuyên.
Ánh mắt trở nên mờ mịt, nhìn cái gì cũng như lọt trong sương mù. Lâm Vũ Sơ mơ màng thấy Lương Mục Xuyên đứng dậy, tay hơi động vài cái, ngay sau đó có cái gì đó cắm vào nơi bí ẩn của cô.
Khuôn mặt của Lương Mục Xuyên từ từ phóng đại trước mặt Lâm Vũ Sơ. Cơ thể cô cũng đang cất chứa thứ đó của anh, đó là căn cơ của anh.
Cao trào do anh hôn còn chưa qua, lập tức lại ăn thêm cái của anh. Khi anh cắm vào kia, Lâm Vũ Sơ như bị đánh một cái, hơi nghẹn ở cổ, nuốt không xuống cũng không thể kêu ra. Đến khi Lương Mục Xuyên cúi đầu hôn lên vú cô một lần nữa, hơi có ý xấu cắn đầu v* cô, Lâm Vũ Sơ mới “A” lên một tiếng sau đó bắt đầu rên rỉ.
Sô pha có chút hơi nhỏ, hai người làm tình dây dưa có chút không đủ không gian. Lâm Vũ Sơ bám vào lưng Lương Mục Xuyên bị động thừa nhận tiết tấu của anh, lo lắng sô pha sẽ bị lật.
Lương Mục Xuyên rất lâu mới xuất tinh, anh mang bao cao su. Rút ra, gỡ bao ra ném xuống đất, thùng rác ở xa Lương Mục Xuyên không muốn qua đó. Sau đó anh cúi đầu ôm Lâm Vũ Sơ.
Đã bắt đầu mùa đông, hiện giờ Lâm Vũ Sơ không mặc gì, Lương Mục Xuyên sợ cô cảm lạnh vì thế ôm Lâm Vũ Sơ lên giường trong phòng ngủ. Muốn đắp chăn cho cô, nhưng khi anh cúi đầu nhìn cơ thể trần trụi của Lâm Vũ Sơ trên người cô ửng hồng do cao trào anh mang lại cho cô. Anh nhịn không được lại làm một lần nữa.
Lần này còn lâu hơn hồi nãy, thật lâu sau mới chấm dứt, Lâm Vũ Sơ thật sự không có chút sức lực nào.
Cô nằm trong lòng Lương Mục Xuyên từ từ nhắm hai mắt nghỉ ngơi mặc kệ anh vuốt ve mình.
Hình như đây là lần đầu tiên cô và anh làm tình vào ban ngày, Lâm Vũ Sơ nghĩ như vậy.
Lương Mục Xuyên nhẹ nhàng hôn lên trán Lâm Vũ Sơ, vén mấy sợi tóc đã ướt của cô ra sau tai.
“Bảo bối, anh rất vui.”
“Ừm.” Lâm Vũ Sơ mệt đến mức không muốn mở mắt.
“Anh đã chuẩn bị tâm lý rằng cả đời này em sẽ không thích anh.”
Lâm Vũ Sơ hơi hơi mỉm cười, vẫn nhắm mắt như cũ không nói thêm gì cả.
Lương Mục Xuyên để tay sau lưng Lâm Vũ Sơ vuốt ve lưng cô. Mơn trớn da thịt cô một hồi sau sau đó mới nhỏ giọng nói: “Không phải em rất hận anh sao, hôm đó… đêm hôm đó…”
Lâm Vũ Sơ mở mắt ra, nhìn bộ ngực rắn chắc cơ ngực của Lương Mục Xuyên.
Nói không hận, đó là nói dối.
Hôm đó bị cha mẹ phát hiện, sau khi Lương Mục Xuyên rời đi, Lâm Vũ Sơ đã tự nhốt mình trong phòng nhìn trên giường chăn ga hỗn độn, cô đột nhiên cảm thấy thế giới đều là màu đen. Cô muốn đến gần chiếc giường kia nhưng hai chân nhũn ra không có chút sức lực, không thể bước đi được.
Cô hận, cuối cùng cô cầm kéo đi đến mép giường, cắt hết chăn và ga trải giường. Cô vừa khóc vừa nghĩ, không còn gì cả, không có gì, đã bị cô cắt nát hết cả.
Lâm Vũ Sơ chớp chớp mắt, lông mi cô cọ vào lòng Lương Mục Xuyên.
“Hận.” Sao có thể không hận.
“Xin lỗi em, xin lỗi nhiều lắm, bảo bối, xin lỗi em…” Lương Mục Xuyên ôm chặt lấy Lâm Vũ Sơ, ngoài xin lỗi ra thì anh không biết mình nên nói cái gì.
“Anh có bao giờ từng hối hận không?” Lâm Vũ Sơ hỏi anh.
“… xin lỗi em…”
Sau một lát im lặng lại là một lời xin lỗi, vì đêm đó anh mới có quan hệ với cô, “Anh thật hèn hạ.”
Không hối hận xin lỗi có vẻ giống như dối trá. Anh ôm chặt cô hơn giống như người yếu thế đang cầu xin tha thứ.
“Anh là người ti tiện nhu nhược.” Người ti tiện yếu thế trong tình yêu.
Lâm Vũ Sơ bị Lương Mục Xuyên ôm cả người vào trong lòng. Trước mắt cô là cơ ngực săn chắc của Lương Mục Xuyên Lâm Vũ Sơ dùng móng tay cấu vào da thịt anh.
Lương Mục Xuyên không hề kêu rên tiếng nào.
Vì sao lại nhắc đến đêm kia? Cô thật sự hận chuyện xảy ra đêm đó.
Nhưng khi cô hồi ức lại những ngày cùng Lương Mục Xuyên kết hôn đến này. Nhìn thái độ tôn trọng của anh khi đọc bản thảo của cô, anh hiểu cô nói về Vương Tiểu Ba, anh đọc thơ của Shakespeare cho cô nghe. Tất cả những hồi ức này đều lãng mạn.
Lâm Vũ Sơ nghĩ cô sẽ không có cách nào không động lòng với một người đọc cho cô nghe thơ của Shakespeare.
Nếu không có một đêm kia, nhưng hồi ức đó mãi mãi sẽ để lại trong lòng cô một khúc nhạc dạo u ám. Lâm Vũ Sơ buông tay ra, trên da anh xuất hiện vài vết móng tay thật sâu, từ từ rỉ máu. Cô hơi ngẩng đầu nhìn Lương Mục Xuyên.
“Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa đi.”
Lương Mục Xuyên hơi không hiểu: “Sao lại bắt đầu một lần nữa?”
Nghe được chữ “Một lần nữa bắt đầu”, anh lại bắt đầu lo lắng. Bọn họ đã đăng ký kết hôn, “bắt đầu một lần nữa” như thế nào? Không thể ly hôn xong lại kết hôn một lần nữa.
“Ừ… coi như là chúng ta chưa từng kết hôn, chúng ta là một đôi mới yêu nhau, anh theo đuổi em, em đi hẹn hò cùng anh, yêu đương, sau đó thời cơ chín muồi thì kết hôn và sống cùng nhau. Một lần nữa bắt đầu sẽ không có một đêm đã xảy ra kia. Như vậy nhất định sẽ vui vẻ, hạnh phúc!” Lâm Vũ Sơ nói nghe có vẻ hoang đường. Nhưng khi Lương Mục Xuyên nghe Lâm Vũ Sơ nói muốn cùng mình yêu đương giống như những cặp đôi bình thường anh sao có thể từ chối được.
“Được.”
Nhưng câu tiếp theo của Lâm Vũ Sơ khiến Lương Mục Xuyên bắt đầu hối hận đã đồng ý. Cô luôn có thể để lại cho mình một cái xoay người thật mạnh ở câu phía sau, “Vậy lát nữa em dọn dẹp rồi trở về nhà bố mẹ đẻ.”
“Sao lại về đó?”
“Các cặp đôi vừa mới yêu nhau, chưa kết hôn đương nhiên không sống cùng nhau.”
“Cũng có thể sống chung.”
“Với cách giáo dục của ba mẹ em, chắc chắn bọn họ không đồng ý chúng ta sống chung trước hôn nhân.” Lâm Vũ Sơ nhìn Lương Mục Xuyên biết anh không muốn sống riêng với cô.
Cô đưa tay nắm mặt anh, đôi môi cô giống như con dấu hôn lên mặt anh, “Mục Xuyên, đây là em cho anh cơ hội để bắt đầu lại một lần nữa. anh theo đuổi em lại được không? Xin anh đừng lại một lần nữa trở thành người yếu thế trong tình yêu.”