Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trước buổi tối hai người rời khỏi nhà họ Lâm, Từ Tĩnh Văn đã làm một bàn ăn thịnh soạn làm cho Lâm Vũ Sơ ăn no căng. Trở về Lâm Hồ Loan, Lương Mục Xuyên ra ngoài đi dạo cùng cô. Đi được một lúc, một trận tuyết nhẹ đột nhiên từ trên trời rơi xuống.
Lâm Vũ Sơ đứng lại, yên lặng nhìn bông tuyết rơi trên đầu Lương Mục Xuyên.
“Tuyết có thể là nỗi cô đơn khi ở một mình trên dòng sông lạnh, cũng có thể là nỗi cực khổ khi mài giũa mai lạnh trong tháng chạp, tất cả đều phụ thuộc vào giả thiết ý tưởng của các tác giả sắp đặt…” Nói xong, Lâm Vũ Sơ phấn khích hỏi Lương Mục Xuyên, “Anh đoán xem em cảm thấy tuyết giống thứ gì?”
Lương Mục Xuyên đoán rằng cô sẽ nói ra những lời như “Tuyết giống như những hạt muối trên không trung”, nhưng anh không thể nói ra ý thơ như vậy, mà chỉ nói: “Không biết.”
Lâm Vũ Sơ chỉ vào bông tuyết trên tóc anh, cười nói: “Em thấy giống gàu.” Nói xong cô lại bổ sung: “Thật là một cái gàu lớn!”
Lương Mục Xuyên đột nhiên cảm thấy cổ họng như đang nghẹn thứ gì, nuốt không được nhổ cũng không ra. Anh đã sớm quen với chuyện này nên chỉ xoay người lại.
Lâm Vũ Sơ nhìn biểu cảm bất đắc dĩ trên mặt Lương Mục Xuyên thì cười càng vui vẻ.
Lương Mục Xuyên muốn xoa tuyết trên đầu cô, nhưng lại lo cô sẽ cảm lạnh, đành phải nhẹ nhàng phủi bay “gàu” giúp cô.
Lâm Vũ Sơ đột nhiên nhào vào trong lòng ngực Lương Mục Xuyên, “Thật ra em còn thấy tuyết rất lãng mạn.” Cô ngẩng đầu nhìn anh bằng đôi mắt lấp lánh, “Anh muốn khiêu vũ không?”
“Hả? Muốn nhảy điệu gì?”
“Điệu nào cũng được, chỉ cần có xoay vòng vòng là được. Khiêu vũ trong tuyết, anh giữ em xoay vòng vòng, không phải rất lãng mạn sao?”
Vì thế Lương Mục Xuyên và Lâm Vũ Sơ bắt đầu khiêu vũ, xung quanh không có người, chỉ có hai người họ.
Lâm Vũ Sơ làm theo động tác của Lương Mục Xuyên, nhưng gót chân anh vừa bước lên, suýt nữa cô đã giẫm lên giày anh.
Lương Mục Xuyên giơ tay ra sức, Lâm Vũ Sơ theo lực xoay một vòng.
Tuyết và mặt đất trơn trượt, Lâm Vũ Sơ quay vài vòng rồi thuận thế ngã vào trong lòng Lương Mục Xuyên. Lương Mục Xuyên nhìn Lâm Vũ Sơ cười với mình, miệng thở ra hơi biến thành sương trắng trên không trung.
“Nói em yêu anh đi.”
Lâm Vũ Sơ nghe theo Lương Mục Xuyên yêu cầu: “Em yêu anh.”
“… Ai yêu ai?”
“Lâm Vũ Sơ yêu Lương Mục Xuyên.”
Lương Mục Xuyên nhìn chằm chằm Lâm Vũ Sơ một lúc lâu mới nói: “Nói lại lần nữa.”
“Lâm Vũ Sơ yêu Lương Mục Xuyên!”
Lương Mục Xuyên ôm eo Lâm Vũ Sơ, dán cô vào người mình. Giữa hai người bắt đầu nóng lên, hai người có thể cảm nhận vô cùng rõ ràng.
“Về thôi.” Lương Mục Xuyên nói nhỏ bên tai Lâm Vũ Sơ.
Rõ ràng đã gấp không chờ nổi.
Trong phòng ngủ có một cửa sổ sát đất, Lâm Vũ Sơ quỳ gối trước cửa sổ, miệng phả ra từng đợt sương mù lên cửa kính ở đối diện. Lương Mục Xuyên đưa đẩy sau lưng cô. Lâm Vũ Sơ hay giơ tay lên, dùng ngón tay quẹt lên đám sương mù trên cửa kính. Làm tình với anh mà còn không tập trung. Lương Mục Xuyên cố ý trừng phạt hung hăng làm Lâm Vũ Sơ. Lâm Vũ Sơ kêu lên một tiếng, bàn tay chưa kịp chạm vào cửa kính đã vội vàng buông xuống, chống đỡ thân mình.
Cho dù biết Lương Mục Xuyên đang cố ý, Lâm Vũ Sơ vẫn kiên trì chạm tay vào cửa kính. Sau khi quẹt vài đường, Lương Mục Xuyên mới nhận ra không phải cô đang mất tập trung vẽ linh tinh.
Mà cô đang dùng ngón tay vẽ lên tấm kính sương mờ, một chữ dần hiện ra —— Lương. Chỉ là vẫn còn ba nét cuối cùng.
Cuối cùng Lương Mục Xuyên kiên nhẫn phối hợp với cô.
Lúc viết chữ, nơi cơ thể hai người kết hợp từ từ đẩy qua đẩy lại, sau khi viết xong một nét, anh lại dùng sức đẩy mạnh vào sâu trong cơ thể cô hơn. Mới viết xong một chữ mà Lâm Vũ Sơ đã kiệt sức.
Cuối cùng cô không chịu được nữa, nằm sấp xuống thảm. Lương Mục Xuyên lại nắm lấy cánh tay cô, để cô nâng người lên, “Bảo bối, viết cho xong đi…” Lương Mục Xuyên dụ dỗ cô: “Hai chữ còn lại anh sẽ làm nhẹ hơn.”
Lúc thật sự kết thúc, Lâm Vũ Sơ cũng không biết đã muộn thế nào rồi. Cơ thể mệt mỏi của cô đã sớm nằm liệt, để Lương Mục Xuyên lau cho mình.
Khăn lông ấm áp cọ qua đầu v* nho nhỏ, đầu v* vẫn hơi cương cứng. Lương Mục Xuyên nhịn không được cúi đầu hôn lên. Lâm Vũ Sơ lười giơ tay che. Đã là vợ chồng kết hôn gần một năm rồi, ăn mảnh thì cứ ăn mảnh đi. Cô không thèm so đo với anh.
“Bảo bối…” Lương Mục Xuyên gọi Lâm Vũ Sơ.
“Hả?”
“Mấy ngày nữa đi tham gia một bữa tiệc với anh được không?”
“Được thôi.”
Lương Mục Xuyên lau cho Lâm Vũ Sơ xong thì vào phòng tắm tắm rửa sơ qua, rồi hai người cùng nhau nằm vào ổ chăn.
“Em có thích đi ra ngoài giao lưu với anh không?” Lương Mục Xuyên hỏi Lâm Vũ Sơ.
“Có chứ. Em cũng muốn cố gắng làm một bà Lương thật tốt.”
Lương Mục Xuyên nhoẻn miệng cười, giơ tay dịu dàng vén tóc vào bên tai Lâm Vũ Sơ, “Phùng Dặc cũng sẽ dẫn Lộ Y đến cùng, lúc anh nói chuyện thì em cứ nói chuyện với Lộ Y, không sợ bị chán.”
Nói đến Phùng Dặc và Lộ Y, Lâm Vũ Sơ nhớ ra điều gì, hỏi Lương Mục Xuyên: “Phùng Dặc sẽ kết hôn với con gái của thị trưởng thật sao?”
“Anh cũng nghe những người khác nói vậy, nhưng chưa bao giờ nghe chính Phùng Dặc xác nhận chuyện này. Anh nghĩ chắc là lời đồn vô căn cứ.”
Khuôn mặt Lâm Vũ Sơ hiện lên vẻ lo lắng, “Chị Lộ Y yêu Phùng Dặc, em cảm thấy Phùng Dặc cũng thích Lộ Y, nhưng mẹ Phùng Dặc lại không thích chị ấy.”
“Chuyện của họ để họ tự giải quyết đi, chúng ta với họ mà nói cũng chỉ là người ngoài, không thể nhúng tay vào. Họ ở bên nhau cũng tốt, tách ra cũng tốt, không liên quan đến chúng ta.”
Lâm Vũ Sơ hơi kinh ngạc về cách nói của Lương Mục Xuyên: “Sao anh có thể bình tĩnh và khách quan như vậy?”
“Do em quá cảm tính thôi.” Giống như tích cách chung của người theo ngành văn học.
Lâm Vũ Sơ cọ cọ trong lòng Lương Mục Xuyên, “Thật ra chị Lộ Y nói rất đúng, chị ấy nói em rất may mắn. Ông nội thích em, mẹ anh đối xử với em rất tốt, còn nói với em chuyện sinh con chúng ta tự quyết định là được, Lương Tình cũng rất đáng yêu. Không chỉ có anh, mà người nhà của anh đối xử với em đều khá tốt. So sánh với chị Lộ Y thì em thật sự may mắn hơn nhiều.”
“Bởi vì em là vợ anh đấy.” Anh nói với giọng điệu có vẻ khoe khoang.
Lâm Vũ Sơ ở đá đá Lương Mục Xuyên dưới lớp chăn.
“Không biết xấu hổ!”
“Hửm? Sau khi ‘lưu manh’ đã mắng anh rồi sao?”
“Nào!”
Lương Mục Xuyên ôm eo Lâm Vũ Sơ, không có quần áo ngăn cản, da thịt hai người kề sát vào nhau, “Em mệt, nhưng anh không mệt.”
Lâm Vũ Sơ dùng chiến lược im lặng nép mình trước ngực Lương Mục Xuyên như đà điểu.
Im lặng chưa được bao lâu, Lâm Vũ Sơ đã nhịn không được hỏi Lương Mục Xuyên một vấn đề, “Nếu chúng ta cũng ở trong tình huống như Phùng Dặc và chị Lộ Y thì anh sẽ làm gì?”
“Cho dù con đường tương lai có bị ảnh hưởng thì anh vẫn muốn ở bên em.” Lâm Vũ Sơ cảm thấy vô cùng hài lòng, cho dù chỉ là lời ngon tiếng ngọt, nhưng cô vẫn rất vui.
“Thật không?”
“Thật.”
Thực tế, những người làm chính trị còn nhiều thứ phải cân nhắc hơn doanh nhân như họ, kết hôn với con gái thị trưởng, sự nghiệp sau này nhất định sẽ suôn sẻ hơn. Nhưng người có hậu trường vững chắc như Phùng Dặc không cưới con gái thị trưởng thì cũng không bị ảnh hưởng nhiều, mấu chốt là thái độ của người nhà Phùng Dặc. Người lớn trong nhà chính là hậu trường của anh ta, nếu họ thật sự không thích Lộ Y, thì người bình thường đều sẽ thỏa hiệp như vậy, họ sẽ không lựa chọn vứt bỏ con đường làm quan của mình mà đối đầu với người trong nhà, để cưới một người phụ nữ không có bất cứ bối cảnh nào.
Lương Mục Xuyên nghĩ nếu mình và Lâm Vũ Sơ thật sự ở trong cục diện như Phùng Dặc và Lộ Y thì anh sẽ lựa chọn cưới Lâm Vũ Sơ. Không hề có nguyên do, từ đáy lòng anh đã kiên định cho là như vậy. So với con đường làm quan, anh vẫn muốn ở bên người đẹp. Nhưng mà đổi một góc độ khác suy nghĩ, thì thật ra anh cũng rất may mắn.