Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lương Mục Xuyên thích gọi Lâm Vũ Sơ là bảo bối. Bắt đầu từ buổi tối sai lầm đó anh cứ gọi cô như vậy.
Lâm Vũ Sơ cảm thấy, xưng hô “bảo bối” thân mật như vậy trong quan hệ giữa cô và Lương Mục Xuyên trở nên tùy tiện. Trước đêm đó, hai người họ căn bản không có gì giao thoa. Tại sao Lương Mục Xuyên có thể gọi một cô gái phát sinh tình một đêm với anh là “bảo bối”, Lâm Vũ Sơ không rõ, có lẽ đây là lời nói ngọt ngào của những công tử có tiền như bọn họ.
Lâm Vũ Sơ đồng thời cũng không thể hiểu được tại sao Lương Mục Xuyên nhất định phải cưới cô. Tình một đêm, người như anh sao có thể ít trải qua, sao có thể dùng kết hôn để giải quyết được.
Anh nghe được tiếng bồn cầu tự hoại kêu khi cô đi vệ sinh buổi sáng dậy, nhìn thấy cô mắt nhắm mắt mở khi vừa tỉnh lại. Lâm Vũ Sơ đã từng nghĩ tới về sau sống chung với An Dã, cô sẽ đi ra phòng ngủ mới đi WC, cũng sẽ lau gỉ mắt trước khi An Dã tỉnh lại. Nhưng ở trước mặt Lương Mục Xuyên, Lâm Vũ Sơ không sao cả, dù sao anh muốn cưới cô.
Lâm Vũ Sơ không muốn hỏi Lương Mục Xuyên nguyên nhân, cần gì đâu, cuộc hôn nhân của bọn họ nhất định sẽ không lâu dài.
Hai người lần đầu tiên cãi nhau là ngày thứ năm sau ngày kết hôn.
Đêm đó Lâm Vũ Sơ tắm trong phòng tắm, Lương Mục Xuyên chờ cô trong phòng ngủ, đang nghĩ có nên vào phòng tắm cùng tắm uyên ương với cô không thì điện thoại trên giường rung lên vài lần.
Là điên thoại di động của Lâm Vũ Sơ.
Màn hình điện thoại di động sáng lên một tin Webchat hiện ra, ghi chú là Cẩu Cẩu. Người đó nhắn rất nhiều tin, Lương Mục Xuyên chỉ nhìn được một tin mới nhất: “Vũ Sơ, anh thật sự sai rồi, em ly hôn với anh ta đi…”
Wechat báo tin nhắn vài lần xong im lặng.
Lương Mục Xuyên nhăn mặt nhìn chằm chằm điện thoại di động, không kiềm nén được cảm giác bực bội trong lòng, hít một hơi thật sâu, coi như không nhìn thấy.
Anh định buông tha nhưng đối phương lại không buông tha.
Cuộc gọi đến vẫn là Cẩu Cẩu, vang lên mười mấy giây. Cuối cùng Lương Mục Xuyên nhịn không được bắt máy. Vừa kết nối, giọng An Dã lập tức vang lên, không đặt bên tai không mở loa cũng có thể nghe thấy được.
“Vũ Sơ, cầu xin em quay lại với anh được không? Hôm nay Đào Nguyệt còn chạy đến gặp anh để xin lỗi, cô ta không nghĩ mọi chuyện sẽ xảy ra như vậy. Anh đã trực tiếp đẩy cô ta bảo cô ta cút đi, là tại cô ta khiến anh bị bảo bảo vứt bỏ, anh nhất định sẽ không tha thứ cho cô ta. Không bao giờ. Vũ Sơ, bảo bảo… anh rất nhớ em… cầu xin em quay lại được không…” Giọng An Dã nghe như đã uống rượu.
Lương Mục Xuyên nắm chặt điện thoại di động nhìn về phía ngoài cửa sổ. Trời đã tối, anh càng nhăn mặt, người hiểu biết anh đều biết anh đã nhẫn nại đến cực hạn.
An Dã tiếp tục nói: “Bảo bảo, thật ra em lừa anh đúng không? Chúng ta vừa mới chia tay, sao em có thể ngay lập tức kết hôn với người khác? Sao có thể… em nói em yêu anh nhất. Vũ Sơ, anh sai rồi, ngày đó anh không nên mắng em, em đừng giận được không… cho dù em thật sự kết hôn cũng không sao, em ly hôn đi…”
Ly hôn…
Đây là điểm mấu chốt cuối cùng của Lương Mục Xuyên không thể đụng vào, anh nắm chặt điện thoại di động đưa lên gần miệng và nói: “Cô ấy đang tắm.”
Đối phương lập tức không im bặt, Lương Mục Xuyên nhìn thoáng qua màn hình điện thoại di động, vẫn đang hiện đang trò chuyện chưa cúp máy.
Lương Mục Xuyên lại nói tiếp: “Tôi mãi mãi sẽkhông đồng ý ly hôn với cô ấy.”
Đầu bên kia im lặng đến đáng sợ, ngón tay Lương Mục Xuyên di động trên màn hình cúp điện thoại. Đợi thật lâu cũng không thấy tin nhắn và điện thoại.
Lâm Vũ Sơ tắm xong ra ngoài trong tay cầm khăn tắm xoa tóc.
Lương Mục Xuyên nhìn về phía cô, nói: “Vừa rồi có người gọi điện thoại cho em.”
“Ừ.” Lâm Vũ Sơ lên tiếng, cầm lấy điện thoại di động mở khóa, mấy chục tin nhắn An Dã nhắn trên Wechat, xem lịch sử cuộc gọi cũng là An Dã gọi đến.
“Anh đã nghe.” Lương Mục Xuyên nhìn Lâm Vũ Sơ, không bỏ sót bất kỳ biểu hiện nào trên mặt cô.
Lâm Vũ Sơ chỉ hơi giật mình nhìn Lương Mục Xuyên một cái sau đó “ừ” một tiếng rồi tìm máy sấy sấy khô tóc.
Lương Mục Xuyên thấy cô dường như không có việc gì, càng cảm thấy cô đang giả vờ bình tĩnh trước mặt anh. Trong điện thoại An Dã nói cô yêu hắn ta nhất, nhìn thấy người mình yêu gửi tin nhắn cầu hòa đến sao có thể thờ ơ.
“Có phải em còn yêu anh ta không?” Lâm Vũ Sơ xoay người nhìn Lương Mục Xuyên, hơi hơi nhíu mày, thấy lạ tại sao anh hỏi cô chuyện này.
“Tôi đã chia tay với anh ta.”
“Chia tay sao còn giữ Wechat của anh ta, vì sao không xóa?”
Lâm Vũ Sơ có chút không thoải mái khi Lương Mục Xuyên với giọng áp bức như vậy nhưng vẫn trả lời: “Bận quá không có thời gian nghĩ đến chuyện đó.”
Lâm Vũ Sơ nói thật. Chia tay xong thì xảy ra chuyện tình một đêm, sau đêm tình một đêm tỉnh lại đã bị ba mẹ bắt được, sau đó gặp mặt người lớn, chuẩn bị hôn lễ, bận tốt nghiệp. Thời gian đó An Dã cũng không hề nhắn tin cho cô, hơn nữa nhiều tin tức khác, tin nhắn của hắn ta đã bị cho xuống đáy, cô cũng chưa nhìn thấy. Cô bận việc căn bản không nhớ phải cần chặn bạn trai cũ.
Nhưng lý do “Quá bận, không có thời gian” Lương Mục Xuyên nghe cảm thấy rất buồn cười.
“Chụp ảnh cưới em nói bận quá không muốn chụp, bây giờ kết hôn xong vẫn giữ Wechat của bạn trai cũ lý do vẫn là ‘bận quá’ quên xóa. Bảo bối, em cảm thấy anh sẽ tin sao?”
Lâm Vũ Sơ nhìn về phía Lương Mục Xuyên, cảm thấy đêm nay anh không thể nói lý.
“Mặc kệ anh tin hay không, tôi nói là sự thật.” Lâm Vũ Sơ không muốn dây dưa tiếp với anh, xoay người lấy máy sấy đi sấy tóc.
Lương Mục Xuyên giữ cô lại, hai tay nắm lấy tay cô làm cô không thể động đậy.
Anh nhìn cô, trong mắt có lửa giận cùng một chút khủng hoảng sợ mất đi: “Bảo bối, chúng ta đã kết hôn! Em là của anh, từ đêm đó bắt đầu em chính là của anh.”
Lâm Vũ Sơ tránh thoát khỏi người anh.
“Lương Mục Xuyên tôi không muốn cãi nhau với anh.” Nói xong tránh ra xa anh vài bước.
“Em cho rằng hôm về nhà bố mẹ em, ba em nói gì với em tôi không nghe thấy sao?”
Lâm Vũ Sơ ngừng lại đưa lưng về phía anh.
“Bảo em không cần có con, về sau ly hôn sẽ tiện? Lâm Vũ Sơ, em thật sự cảm thấy Lương Mục Xuyên anh muốn gả là gả muốn ly hôn thì ly hôn sao? Bảo bối, có phải em quá ngây thơ rồi không?”
Lâm Vũ Sơ xoay người nhìn về phía anh: “Muốn gả thì gả? Lương Mục Xuyên anh thật sự cho rằng tôi muốn gả cho anh?”
“Vậy em muốn gả cho ai? Bạn trai cũ kia của em sao? Anh nói cho em biết, đời này em chỉ có thể là của anh.”
“Chúng ta vốn dĩ không có giao thoa, hà tất anh phải thế?”
“Sao lại không có giao thoa, một đêm kia không phải chúng ta đã ở bên nhau sao?”
Lâm Vũ Sơ căm hận nhìn anh: “Lương Mục Xuyên anh đừng giả vờ, ở đây không có người thứ ba. Đêm đó diễn ra như thế nào, chính anh là người rõ ràng nhất. Rõ ràng là anh cưỡng ép tôi.”
Lương Mục Xuyên cứng họng, hai người đứng im lặng hồi lâu.
Anh đi về phía Lâm Vũ Sơ, kéo tay cô, muốn ôm cô vào lòng: “Bảo bối, xin lỗi em…”
Lâm Vũ Sơ tránh thoát khỏi anh đi vào phòng tắm.
Lương Mục Xuyên khó chịu thở ra một hơi nghe tiếng máy sấy vang lên trong phòng tắm, cảm thấy cả người có chút phí công vô lực. Anh nhìn về phía đầu giường, điện thoại di động của Lâm Vũ Sơ vẫn không cầm theo, đặt cùng một quyển sách ở đầu giường.
Quyển sách kia được mở ra đặt ở trên mặt bàn, lộ ra một chữ “Người”. Đó là một quyển đoạt giải Nobel văn học “Người ngoài cuộc.”
Lương Mục Xuyên lập tức cảm thấy buồn cười, giống như sách cũng đang trào phúng anh, đúng, anh kết hôn với cô, nhưng anh vẫn không thể đi vào cuộc sống của cô, vẫn là người ngoài cuộc đối với cô.
Lâm Vũ Sơ sấy khô tóc xong, đi ra khỏi phòng tắm đã không thấy bóng Lương Mục Xuyên ở phòng ngủ. Cô đến gần cửa sổ thấy chiếc Bentley quen thuộc rời khỏi biệt thự.