Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lâm Vũ Sơ và An Dã đều là sinh viên đại học A chỉ học khác chuyên ngành.
Tốt nghiệp học viên sắp xếp bảo vệ luận văn khác nhau.
An Dã tốt nghiệp trước Lâm Vũ Sơ bảy ngày.
An Dã tốt nghiệp xong đã nhắn tin cho Lâm Vũ Sơ: “Bảo bảo anh đã bảo vệ luận văn tốt nghiệp xong, tối nay chúng ta đi ăn lẩu.”
Lâm Vũ Sơ nhìn tin nhắn, khung tin nhắn lại chậm chạp chưa gõ chữ nào. Ngày đó bà dì của cô vừa đến, bụng đau như kim châm. Nhưng nể hắn ta vừa thông qua luận văn tốt nghiệp, Lâm Vũ Sơ cũng vui vẻ thay hắn ta, không đành lòng khiến hắn mất hứng, cuối cùng nhắn lại: “Được, Cẩu Cẩu của em giỏi lắm.”
Lâm Vũ Sơ nhớ An Dã đã từng nói với cô rất thích một đôi giày nhưng không đủ tiền mua, đang tích góp tiền. Vừa lúc bọn họ muốn tốt nghiệp, An Dã cũng đã bảo vệ luận văn xong, Lâm Vũ Sơ muốn mua đôi giày này tặng hắn ta, cũng tương đối có ý nghĩa.
Lâm Vũ Sơ một mình ngồi xe đến trung tâm thương mại, đi một vòng cuối cùng tìm được cửa hàng bán đôi giày kia lại thấy bạn trai mình đang cùng một người con gái khác dạo phố.
Hai người họ rất thân mật, cô gái ríu rít nói cười với An Dã, rất vui vẻ.
Lâm Vũ Sơ biết cô gái kia.
An Dã đã nói với Lâm Vũ Sơ, có một cô gái thêm Wechat của anh, nói muốn theo đuổi anh. Nói xong An Dã lập tức nói với Lâm Vũ Sơ: “Anh sẽ yêu bảo bảo của anh mãi mãi, tuyệt đối không bao giờ có người khác.”
Anh giơ tay lên thề, nhìn cô giống như một con chó trung thành.
Sau đó người con gái kia tìm gặp Lâm Vũ Sơ. Ả ta vênh váo tự đắc đi đến trước mặt Lâm Vũ Sơ nói: “Cô là bạn gái của tiền bối An à.”
Lâm Vũ Sơ gật đầu.
“Tôi là Đào Nguyệt, học khoa máy tính, là hậu bối của tiền bối An. Tôi biết anh ấy rất thích cô, nhưng tôi lại rất thích anh ấy. Cho nên dù anh ấy có bạn gái tôi cũng không quan tâm tôi muốn theo đuổi anh ấy.”
Thời gian đó Lâm Vũ Sơ thức suốt đêm làm luận văn, trên mặt mọc đầy mụn. Đào Nguyệt thấy vẻ mặt kinh ngạc mở to mắt nhìn chỉ vào mụn trên mặt cô: “Mụn to như vậy, phấn nền hẳn là che không được? Tiền bối An nhất định chưa từng thấy qua.”
Lâm Vũ Sơ thức đêm dậy sớm ngủ không đủ giấc, có người đến cửa khiêu khích bất ngờ hơi ngốc, nhìn Đào Nguyệt rời đi mới hơi hơi giật mình, nhưng cũng chỉ coi đây là một chuyện chê cười.
Nhưng khi thấy bọn họ ở trung tâm thương mại, Lâm Vũ Sơ mới biết mình mới là người đáng buồn cười. Mà nói thật, khi thấy bọn họ Lâm Vũ Sơ cũng không thấy tức giận chỉ thấy quá mệt mỏi.
Có lẽ bà dì tới lại còn đi khắp nơi để tìm mua đôi giày nên mệt mỏi.
Cũng có lẽ đoạn tình cảm này cô đã sắp không thể kiên trì tiếp tục nên mệt mỏi về tinh thần.
Lâm Vũ Sơ cũng không phân rõ.
Cô xoay người, rời khỏi cửa hàng cô đã đi tìm thật lâu kia, tay che lên bụng đang đau đớn, chậm rãi rời khỏi trung tâm thương mại.
Lâm Vũ Sơ không nói với An Dã chuyện ở trung tâm thương mại, tập trungchuẩn bị cho lễ bảo vệ luận văn của mình.
Ngày bảo vệ luận văn, Lâm Vũ Sơ cũng thuận lợi thông qua. Nhưng cô đột nhiên không muốn chia sẻ tin tức này với An Dã. Cuối cùng tự mình đi trung tâm thương mại mua cho mình món quà tặng lễ tốt nghiệp.
Buổi tối, Lâm Vũ Sơ nhận được điện thoại nói chia tay của An Dã. Không hỏi cô bảo vệ có tốt không, chỉ nói chia tay với cô.
Lâm Vũ Sơ cầm di động trầm mặc hồi lâu sau đó trả lời: “Được!”
Khi nói ra từ kia, Lâm Vũ Sơ cảm thấy mình nhẹ nhàng, như là cuối cùng xóa bỏ được gông cùm xiềng xích vậy. Khi đó cô mới hiểu được cô đã muốn thoát khỏi đoạn tình cảm này lâu rồi.
Nhưng Lâm Vũ Sơ vẫn khóc.
Không phải bởi vì đau lòng mà vì cảm thấy tủi thân.
Tủi thân vì không ai chia sẻ với cô vì cô đã bảo vệ thành công luận văn tốt nghiệp. Tủi thân vì từ giờ không ai để chia sẻ với cô những chuyện thú vị trong cuộc sống. Tủi thân vì tốt nghiệp xong mình vẫn một mình.
Lâm Vũ Sơ đột nhiên muốn uống rượu.
Cha mẹ cô đều là giảng viên, gia giáo nghiêm minh. Đến tuổi cô chưa từng uống rượu. Nhưng lúc này cô muốn nếm thử hương vị của rượu. Bà dì đã đi, chia tay bạn trai thất tình hẳn là một ngày thích hợp để uống rượu.
Lâm Vũ Sơ sống ở ký túc xá từ thứ hai đến thứ sáu, thứ bảy về nhà. Trên đường về nhà cô tìm cửa hàng tiện lợi mua một lốc bia.
Cô cầm lốc bia đi lại trên phố hồi lâu, đi đến một bờ hồ vắng người, ngồi xuống ghế đá.
Bật nắp bia, bọt trắng trào ra có vẻ giống Coca. Lâm Vũ Sơ uống một ngụm, lập tức nhăn mặt tự lẩm bẩm: “Sao không thấy giống Coca nhỉ… đắng quá!”
Nói đắng nhưng lại không ngừng uống.
Uống xong một nửa lốc bia Lâm Vũ Sơ đột nhiên thấy có một người đi đến bên cạnh mình.
Cô quay đầu nhìn về phía người kia, cảm thấy hơi quen mắt, nheo mắt nhìn bóng người đang đong đưa trước mặt thật lâu, Lâm Vũ Sơ mới nhận ra đây là Lương Mục Xuyên.
Thầy Lâm thường xuyên được mời tham gia các hội nghị có liên quan đến kinh tế. Thi thoảng Lâm Vũ Sơ sẽ chờ ông ở ngoài phòng hội nghị để cùng về. Hội nghị kết thúc, cửa mở, mọi người lần lượt đi ra khỏi phòng hội nghị, trong đám người Lâm Vũ Sơ liếc mắt một cái nhìn thấy ngoài thầy Lâm còn có một người đẹp trai như Lương Mục Xuyên.
Có đôi khi sau khi kết thúc hội nghị, Lương Mục Xuyên vẫn cùng thầy Lâm trao đổi mấy vấn đề, Lâm Vũ Sơ vẫn đứng cạnh chờ. Chờ họ trao đổi xong Lâm Vũ Sơ cũng lễ phép nói tạm biệt với anh.
Ở nhà cô cũng thường xuyên nghe thầy Lâm nói về Lương Mục Xuyên, khen anh tuổi trẻ tài cao, tiền đồ vô lượng.
Lúc này gặp anh trên đường phố, Lâm Vũ Sơ thật sự ngoài ý muốn. Cô và anh ngoài việc thi thoảng cô đến chờ ba mình gặp được thì thật sự không có giao thoa gì.
Lâm Vũ Sơ cầm lon bia quơ quơ: “Chào anh, trùng hợp thật.”
Lương Mục Xuyên ngồi xuống cạnh cô, nói: “Sao lại ngồi đây uống bia một mình?” Trong giọng anh đầy lo lắng.
Đúng vậy, sao cô lại uống bia? Lâm Vũ Sơ đã say đến chếnh choáng, nghiêng đầu nghĩ một hồi lâu, ừ, đúng rồi vì cô thất tình, cho nên uống rượu.
“Bởi vì tôi chia tay.”
Mắt Lương Mục Xuyên giống như gương chiếu ngược mặt hồ sóng nước lấp lánh, “Đừng uống nữa, con gái uống rượu say một mình về nhà không an toàn, tôi đưa em về.”
Lâm Vũ Sơ lắc lắc đầu, “Không được, mất tiền mua chưa uống hết, không thể lãng phí!”
Cô lấy một lon mới đưa cho Lương Mục Xuyên, “Anh uống không?”
“Tôi còn phải lái xe.”
Lâm Vũ Sơ cất lon bia đi, “Vậy tôi tự uống.”
Lương Mục Xuyên nhìn khuôn mặt đỏ ửng vì say của cô, trong lòng có một cảm giác xúc động không nói nên lời.
“Còn thừa mang về nhà uống.”
Lâm Vũ Sơ nghiêm túc nghĩ nghĩ, hình như đúng nên nói: “Được.”
Lương Mục Xuyên đỡ Lâm Vũ Sơ vào ghế phụ, lòng bàn tay dán lên eo cô có thể cảm nhận rõ ràng độ cong của eo cô, lòng bàn tay nóng bỏng, muốn trực tiếp ôm cô vào ngực mình.
Lương Mục Xuyên hỏi Lâm Vũ Sơ ở đâu, Lâm Vũ Sơ cũng không thể trả lời chính xác. Xe đi đến một khu nhà cũ. Đây là khu nhà mà đại học A phân cho giảng viên từ xưa, không có thang máy. Qua mười mấy năm đèn trên hành lang đã hỏng.
Lâm Vũ Sơ đỡ tay vịn xi măng thất tha thất thểu đi lên tầng.
Lương Mục Xuyên đi theo sát phía sau cô, một tay cầm điện thoại di động chiếu sáng cho cô, sợ cô bị ngã.
Cuối cùng lên đến tầng bốn, Lâm Vũ Sơ lấy chìa khóa trong túi ra, tìm nửa ngày mới tìm thấy chìa khóa.
“Cảm ơn anh, tôi về đến nhà rồi, anh về đi.”
Lương Mục Xuyên đứng không nhúc nhích nhìn Lâm Vũ Sơ mở cửa ra.
“Ba mẹ em đâu?”
“Bọn họ… à… bọn họ đi công tác, sáng mai mới về.”
Lâm Vũ Sơ đẩy cửa ra, đi vào, không biết Lương Mục Xuyên cũng đi theo sau cô vào nhà.
“Giờ chỉ có một mình em ở nhà?”
“Ừ… đúng rồi… anh… ư…”
Cô quay người lại, lại đón được cái hôn của Lương Mục Xuyên, còn có tiếng cửa bị đóng lại.
Lâm Vũ Sơ đã từng hôn môi với An Dã nhưng chưa bao giờ kịch liệt như hôm nay.
Lưỡi cô bị lưỡi anh quấn quýt lấy, bị anh dùng môi liếm mút. Có lẽ bởi vì tác dụng của cồn, Lâm Vũ Sơ lập tức trầm mê bên trong tình mê ý loạn.
Đến khi cô không thở nổi thì anh mới buông cô ra.
Lâm Vũ Sơ hoảng hốt ý thức được mình đang làm cái gì, đẩy Lương Mục Xuyên ra, nói: “Anh… anh phải về đi, tôi cũng đi ngủ, sáng mai bố mẹ tôi sẽ về.”
Lương Mục Xuyên hoàn toàn không có ý định rời đi. Một tay ấn cô xuống, tay khác ôm cô vào lòng, lại tiếp tục hôn cô.
Lâm Vũ Sơ bị bắt ngẩng đầu cùng hắn nói hùa đón ý, hai tay không còn chút lực nào vì say rượu bị Lương Mục Xuyên năm chặt không giãy giụa được.
Lương Mục Xuyên ôm cô, nghiêng ngả lảo đảo đi đến một căn phòng cửa có dán poster. Anh mở cửa đi vào, ôm chặt Lâm Vũ Sơ đang không an phận trong lòng mình dùng chân đóng cửa lại.
Nương theo ánh trăng, Lương Mục Xuyên đặt Lâm Vũ Sơ lên giường.
Cảm giác áp bức trực diện, lan khắp toàn thân nhưng không thể trốn khiến Lâm Vũ Sơ hoảng hốt, cảm giác say nháy mắt tan đi một nửa, cuối cùng cô nhận rõ thực tế trước mặt.
“Không thể, không thể… anh đi, anh đi đi…” Lâm Vũ Sơ cầu xin Lương Mục Xuyên.
Nhưng Lương Mục Xuyên từ khi đến dưới tầng nhà cô đã không nghĩ rời đi.
Quần lót của Lâm Vũ Sơ bị cởi ra, cả quần của cô bị ném xuống đất, có bàn tay bắt đầu xâm lược cơ thể cô. Cảm xúc xa lạ cùng sự khủng hoảng sâu trong nội tâm khiến Lâm Vũ Sơ khóc lóc cầu xin Lương Mục Xuyên không cần như vậy, cầu anh rời đi.
Lương Mục Xuyên nhìn những giọt nước mắt nhiễm đầy ánh trăng trên mặt Lâm Vũ Sơ, tình yêu trong lòng anh cũng giống như anh trăng vương vãi khắp mặt đất. Anh và cô rất hiếm khi có cơ hội gặp nhau, hiếm đến nỗi số lần gặp nhau có thể đếm trên đầu ngón tay. Nhưng cô vẫn cứ chiếm hết mọi suy nghĩ của anh trong suốt ba năm qua.
Một tháng có thể chỉ là nhất thời thích, ba năm thì chắc chắn gọi là rung động.
Bỏ qua cơ hội lần này có lẽ anh không có cơ hội có được cô nữa.
Lương Mục Xuyên cúi đầu hôn Lâm Vũ Sơ thật sâu, sau đó nói nhỏ vào tai cô: “Bảo bối, nhịn một chút, nhịn một chút thôi là tốt rồi.”
Lâm Vũ Sơ còn chưa kịp phản ứng lại, một đồ vật cứng rắn đã đâm vào cơ thể cô.
Rất đau, đau đến mức Lâm Vũ Sơ nói không nên lời.
Cô đau đớn nhìn trần nhà, chỗ nào đó trên cơ thể giống như bị chém thành hai nửa. Đó là cảm giác chưa bao giờ cô trải qua, cảm xúc của cả người cô tập trung ở đó, bên tai là tiếng hít thở của người đàn ông, trong cơ thể cô là thứ kia của anh.
Lần đầu tiên Lâm Vũ Sơ gần sát với một người đàn ông như vậy, giãy giụa, phẫn nộ, kháng cự đều bị đâm tan nát trong hoan ái ván đã đóng thuyền này, cô chỉ nghe tiếng anh gọi từng tiếng từng tiếng “Bảo bối.”