Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lương Mục Xuyên cãi nhau với Lâm Vũ Sơ vì cuộc điện thoại của An Dã xong thì lái chiếc Bentley rời khỏi biệt thự. Đèn đêm vừa bật sáng, Câu lạc bộ Thiên Tinh tràn ngập ánh sáng lấp lánh. Đây là một câu lạc bộ tư nhân, nhưng câu lạc bộ này không phải cứ có tiền nộp phí là có thể vào, nó cũng chọn người.
Trong một phòng ở tầng hai, bốn người đàn ông đang ngồi đánh bài trên một chiếc bàn dài, hai người đàn ông ngồi xem, bọn họ đều có bạn gái bên cạnh, chỉ duy nhất có Lương Mục Xuyên ngồi một mình uống rượu.
Mạnh Luân đánh một lá bài ra, giương mắt nhìn Lương Mục Xuyên nói: ”Ồ, tổng giám đốc Lương làm sao vậy? Tân hôn vui vẻ sao lại chạy đến chỗ mấy tên đàn ông độc thân chúng tôi uống rượu?”
Lương Mục Xuyên vu vơ nói: “Cũng có thể nói chuyện công việc.”
Cha của Mạnh Luân là lãnh đạo cấp cao, trong nhà rất có chỗ dựa, thi thoảng kinh doanh cũng có chút liên quan.
Lương Mục Xuyên đã quen với tính cách trêu đùa người khác của hắn.
Mạnh Luân vừa nghe Lương Mục Xuyên nói như vậy, vẻ mặt kháng cự: “Đừng, đừng, vất vả lắm buổi tối mới không cần đi làm, mọi người đến đây tìm niềm vui, còn nói chuyện công việc gì.” Nói xong cúi đầu nhìn đối phương, ảo não hừ một tiếng.
Mạnh Luân đẩy bài trong tay ra, buồn bã nói: “Đánh cả đêm không thắng được mấy mâm, không chơi, không chơi nữa.”
Hắn tùy tiện chỉ một người bên cạnh: “Cậu đến đây chơi đi, tôi chơi không nổi.”
Sau đó đi đến ngồi xuống đối diện Lương Mục Xuyên.
“Nhìn dáng vẻ của anh, kết hôn không được như ý nguyện?”
Lương Mục Xuyên cười nhạt, không trả lời chỉ nói: “Miếng đất kia nếu ba cậu không nắm chặt thì cục thịt mỡ này rơi xuống miệng người khác sẽ không liên quan đến tôi.”
Anh nói đến công việc thật sự rất nghiêm túc. Ra khỏi biệt thự, tâm trạng không tốt đến cực hạn muốn tìm chút việc làm để phát tiết một chút đột nhiên nhớ đến công ty có công trình chờ ba của Mạnh Luân phê duyệt đất, nên tìm Mạnh Luân.
Vốn công trình này cũng không vội, nhưng hôm nay tâm trạng của anh không tốt, cho nên cũng không muốn người khác sống thoải mái. Gọi điện thoại cho Mạnh Luân ai ngờ vị Mạnh công tử này đã đặt phòng ở câu lạc bộ tiêu dao tự tại. Mở cửa vào nhìn lướt qua thấy hắn ta đang đánh bài rất hưng phấn, bên cạnh còn có mỹ nữ hầu hạ, họng súng không nhắm vào hắn ta thì vào ai chuẩn hơn?
Mạnh Luân vừa nghe việc này, bực bội xoa xoa đầu, thật sự cho rằng Lương Mục Xuyên vội chuyện miếng đất kia, lập tức đáp: “Kinh doanh chữ tín phải đặt lên hàng đầu. Lúc trước anh đồng ý với bọn tôi cũng không thể đổi ý, thật ra thủ tục đã làm xong nhưng gần đây phía trên nghiêm, sợ có gì gió thổi cỏ lay nên ba tôi muốn chờ một chút.”
Lương Mục Xuyên uống một ngụm rượu: “Kỳ hạn công trình lại không chờ nổi.”
“Aizz, tôi biết tôi biết. Tôi sẽ thúc giục ba tôi.”
Lương Mục Xuyên nhìn vẻ mặt lo lắng vội vàng của Mạnh Luân, mặt không đổi sắc.
Lúc này cửa phòng nhẹ nhàng vang lên tiếng gõ cửa.
Phục vụ đưa một cô gái đến.
Mạnh Luân giương mắt nhìn một chút, cấm ly rượu uống một ngụm, sau đó thấy cô vẫn ngơ ngác đứng một bên, đành lên tiếng: “Ngay cả tổng giám đốc Lương của các cô cũng không biết, không chào hỏi còn muốn tài nguyên gì. Chu Lâm thật sự càng ngày càng tuyển người không ra gì.”
Cô gái này là Dương Tư Tư là người mới trong công ty điện ảnh dưới trướng của tập đoàn Lương Nguyên. Vừa mới diễn một bộ phim tình cảm, có chút danh tiếng. Chu Lâm là người đại diện của cô, vốn dĩ đêm nay Dương Tư Tư muốn ngủ sớm, đột nhiên lại nhận được điện thoại của Chu Lâm, bảo cô đến đây. Nói là có cơ hội ngàn năm có một gặp một người có nhiều tài nguyên điện ảnh.
Nói trắng ra chính là có cơ hội bị quy tắc ngầm. Vốn tưởng rằng gặp chính là nhà làm phim hoặc đạo diễn gì đó, không ngờ lại là Lương Mục Xuyên của tập đoàn Lương Nguyên. Ban đầu Dương Tư Tư còn tưởng rằng Chu Lâm nói ngoa, hiện giờ thấy đúng là cơ hội tốt ngàn năm mới có.
Đứng trước cơ hội tốt thiếu chút nữa cô đã không phản ứng kịp. Mãi đến khi Mạnh Luân lên tiếng, Dương Tư Tư mới ngoan ngoãn lên tiếng: “Tổng giám đốc Lương.”
Đương nhiên cô cũng không quên Mạnh Luân. Trong câu lạc bộ này đều là những người cô không đắc tội nổi.
Lương Mục Xuyên nhìn Dương Tư Tư một cái, không để trong lòng sau đó nhìn Mạnh Luận, hơi hơi nâng cằm: “Cho tôi điếu thuốc.”
Mạnh Luân lấy thuốc là trong hộp đưa cho Lương Mục Xuyên.
Đang lúc Lương Mục Xuyên tìm bật lửa, Mạnh Luân hận sắt không thành thép nói với Dương Tư Tư: “Còn thất thần làm gì, châm thuốc cho tổng giám đốc Lương.”
Dương Tư Tư giống như bị đánh thức, đi về phía Lương Mục Xuyên. Vừa mới bước được một bước thấy Lương Mục Xuyên túm bật lửa trên bàn châm thuốc cho mình. Dương Tư Tư dừng một chút sau đó vẫn tiếp tục đi về phía trước, khi đang chuẩn bị ngồi xuống bên cạnh Lương Mục Xuyên thì Lương Mục Xuyên vung tay trái về phía Mạnh Luân, nhẫn cưới trong tay bắt ánh sáng sáng lên, nói: “Tôi đã kết hôn, cô ngồi bên kia đi!”
Dương Tư Tư xấu hổ đứng ngây tại chỗ, nhưng không chịu buông tha cơ hội ngàn năm có một này, nhanh nhạy nói: “Vậy sao tổng giám đốc Lương còn đến đây?”
Lương Mục Xuyên ngước mắt nhìn Dương Tư Tư, hơi hừ một tiếng. Mạnh Luân nhìn biểu cảm của anh, thầm nói trong lòng: Cô gái này điên rồi.
“Ký hợp đồng đã bao lâu?”
Dương Tư Tư không hiểu sắc mặt Lương Mục Xuyên nghe anh hỏi như vậy còn tưởng mình đã thật sự nắm được cơ hội, leo lên đại kim chủ chân chính, vội vàng trả lời: “Ký hợp đồng đã hơn hai tháng.”
Lương Mục Xuyên hừ một tiếng, miệng cười dần dần tràn ra sự lạnh nhạt: “Hai tháng đã gấp không chờ nổi như vậy, Tinh Duyệt ký hợp đồng ngày càng hạ thấp tiêu chuẩn, nhân lúc còn sớm cô đổi công ty đi thôi.”
“Cái… cái gì?” Dương Tư Tư chưa kịp phản ứng lại, không phải mình được kim chủ coi trọng sao? Sao ngược lại bảo cô rời đi? Những nghệ sĩ được Tinh Duyệt ký hợp đồng đều thành công, cô mất rất nhiều công sức mới vào được công ty, sao có thể rời đi dễ dàng.
Mạnh Luân thấy Lương Mục Xuyên không vui vội vàng bảo Dương Tư Tư đi về.
“Chu Lâm gần đây sao lại thế, người không có ánh mắt như vậy cũng ký hợp đồng!”
Sau đó nhìn Dương Tư Tư: “Cô sao lại thế, nói không hiểu sao, tay tổng giám đốc Lương đã đeo nhẫn. Có thể gả vào nhà họ Lương làm bà Lương cô có thể trêu chọc sao?”
Dương Tư Tư giờ mới thấy họa từ miệng mình mà ra, thầm hối hận, cúi đầu xin lỗi Lương Mục Xuyên đi đến ngồi xuống bên cạnh Mạnh Luân.
Lương Mục Xuyên nhìn về phía Mạnh Luân chờ giải thích,
Mạnh Luân cười gượng. Tuy cùng một thành phố, nể mặt ba hắn nên không ai dám chọc hắn, cũng không có gì là hắn không thể trêu vào, nhưng luôn có ngọn núi này cao hơn ngọn núi khác. Nhà họ Lương ăn sâu bén rễ ngay cả ba hắn cũng dặn hắn cẩn thận. Hắn vẫn không nên đụng vào Lương Mục Xuyên.
Mạnh Luân lấy lòng cười nói: “Là tôi thấy anh kết hôn chưa được mấy ngày đã tìm anh em ra ngoài uống rượu, nghĩ không biết có phải chị dâu làm anh buồn. Gần đây nghe công ty nhà anh ký không ít người mới nên tự chủ trương bảo họ đưa một người xinh đẹp nhất tới để làm anh vui.”
Lương Mục Xuyên nhả khói ra mũi, từ từ nói: “Làm điều thừa.”
Mạnh Luân nhìn vẻ mặt của Lương Mục Xuyên cũng không dám tiếp tục bảo mỹ nữ tiếp khách. Dương Tư Tư bị Lương Mục Xuyên từ chối ngồi bên cạnh Mạnh Luân, hơn nữa có thêm người phụ nữ hắn mang đến trước đó, hiện giờ Mạnh Luân trái ôm phải ấp thể hiện đúng bản chất công tử phóng đãng của hắn ta.
Nhưng trải qua chuyện vừa rồi, Mạnh Luân biết Lương Mục Xuyên không hài lòng với Dương Tư Tư, kiếm bừa cớ: “Mấy người đều dùng nước hoa gì vậy, làm tôi đầu óc choáng váng, đi đi đi, tự tìm chỗ chơi đi.”
Mạnh Luân nhịn đau đuổi mỹ nữ bên người đi, tự mình bồi Lương Mục Xuyên uống rượu. Cuối cùng Mạnh Luân thật sự nhịn không được, hỏi Lương Mục Xuyên: “Anh, chơi một ván không? Hiện giờ ba người thiếu một người, để tôi gọi người đến.”
Anh cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch sau đó nói:
“Tự cậu chơi đi.”