Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thần Bí Nhân lắc đầu nói :
- Lão đã lầm rồi. Lão có biết lão phu gặp lệnh sư huynh ở đâu không?
- Ở đâu?
- Tại trước Tử Vong lâm!
Tần Quan Vũ kinh ngạc, khẽ bật một tiếng kêu khẽ.
Bất Tử Lão Cái tái mặt hỏi lại :
- Sao lại có chuyện như thế chứ?
Sau cơn xúc động, Tần Quan Vũ khẽ nói :
- Tiểu điệt đã có nói qua trường hợp của gia sư và Tư Văn Tú Sĩ...
Bất Tử Lão Cái thôi thúc :
- Thần Bí huynh, hãy kể tiếp đi!
Thần Bí Nhân buồn bã gật đầu :
- Mười năm qua, vì sự tàn nhẫn của Tử Vong lâm, khiến cho lão phu đặc biệt chú ý. Hôm đó, khi đang quan sát trước khu rừng ấy, lão phu chợt thấy một người lảo đảo từ xa đi lại...
Ngưng một giây như để nhớ lại chuyện xưa, Thần Bí Nhân nói tiếp :
- Khi thấy bóng người đó, lão phu có hơi ngạc nhiên vì bằng vào dáng đi xiêu vẹo ấy, dường như người đó không biết tí gì về võ công cả. Nhưng nếu là một kẻ thường nhân thì sao lại lảng vảng ở trước Tử Vong lâm? Mãi cho đến khi người ấy lại gần thì lão phu càng kinh dị hơn, vì đã nhận rõ đó chính là lệnh sư huynh, tức Bang chủ Cái bang. Vì đã từng quen biết nhau, nên lão phu mới ra mặt. Lúc đó, lệnh sư huynh đã té nằm dưới đất. Lão phu vội khám qua kinh mạch và biết rằng lệnh sư huynh đã bị mất hết tinh lực. Và lúc đó, lệnh sư huynh hé mắt, nói với lão phu bằng một giọng của một người đã mất hết sinh lực: “Vì chút tình bằng hữu, xin tôn huynh xuống cho một chưởng để sớm được kết liễu một đời thanh danh đã bị ô nhục của tại hạ”. Nghe vậy, lão phu bèn đỡ lệnh sư huynh ngồi dậy để tìm cách chữa trị, nhưng lệnh sư huynh đã tuyệt vọng nói tiếp: “Tạng phủ của tại hạ đã bị hư cả rồi, dù trên đời này nếu thật sự có thuật hồi sinh đi nữa thì cũng không còn cứu tại hạ được nữa, giờ đây tại hạ chỉ còn một con đường chết mà thôi”. Lão phu vội hỏi lệnh sư huynh về hậu sự, vì Bất Tử lão huynh cũng biết đấy, một người khi đã bị mất hết cả tinh lực thì dù cho Hoa Đà tái thế cũng không còn cách gì cứu được.
Tia mắt của Bất Tử Lão Cái rực lên đỏ ngầu :
- Tệ sư huynh có nói ai là hung thủ không?
Thần Bí Nhân khẽ gật đầu :
- Có chứ! Lão huynh hãy thong thả nghe lão phu kể tiếp đây. Rồi sau đó, lệnh sư huynh nhờ lão phu chọn giùm cho một người có đầy đủ tư cách và tài năng để trao lại thanh Vô Tình kiếm, và dĩ nhiên là người đó cũng sẽ thọ lãnh chức vị Bang chủ Cái bang. Và sau cùng, lệnh sư huynh xé vạt áo, cắn tay lấy máu viết lại một tờ huyết thư...
Bất Tử Lão Cái hỏi dồn :
- Tờ huyết thư ấy đâu?
Thần Bí Nhân thò tay vào lưng lấy tờ huyết thư trao ra, và nói :
- Bao nhiêu năm nay, lão phu vẫn giữ tờ huyết thư này, và xem nó là một vật bất khả ly thân.
Tần Quan Vũ tiếp lấy tấm huyết thư, trải ra cho mọi người cùng đọc. Bất Tử Lão Cái và Thần Bí Nhân cũng đứng sát vào nhau để xem huyết thư.
Trên mảnh lụa trắng, hiện ra nét máu đã thâm màu như sau:
“Lưu lại cho vị Bang chủ đời thứ mười hai của Cái bang:
Ta vì không cẩn thận, nên đã bị đầu độc bằng thuốc kích dâm và đã ngả vào vòng tay của một nữ nhân.
Sau khi tỉnh dậy thì ta mới biết mình đã bị hư thoát tinh lực, và còn bị hạ thêm một chưởng nữa, vì vậy đã làm cho tạng phủ hư nát không thể nào cứu được.
Nữ nhân dâm ác đó chính là Giáng Lan mỹ nhân Nam Cung Nghi.
Nếu chỗ hiểu biết của ta không lầm thì dâm nữ ấy chính là thê tử của Hạ Hầu viên chủ. Nhưng là người vợ đứng hàng thứ mấy thì ta không biết rõ.
Vì chưởng thế của dâm nữ dùng để đánh ta quả đúng là môn tuyệt học của Hạ Hầu viên.
Dâm nữ ấy mới nhìn vẻ bên ngoài thì quả là một nữ nhân tuyệt đẹp, nhưng lòng dạ lại độc ác vô cùng. Y thị thường cải trang làm nam nhân, và biết dùng Mỵ Công.
Sau này phải chú ý đặc biệt đến loại người đó trong chốn giang hồ.
Chỉ có một điều hơi khó hiểu, đó là loại thuốc kích dâm ấy vốn là của Quỷ huyệt, cần phải điều tra cho rõ...”
Xem xong bức huyết thư, Bất Tử Lão Cái ứa nước mắt thì thầm :
- Sư huynh! Sư huynh chết thật là thê thảm.
Tần Quan Vũ nghiến răng kèn kẹt :
- Hừ! Giáng Lan mỹ nhân, ta sẽ phân thây tên dâm nữ ngươi ra.
Thần Bí Nhân cất giọng ảo não :
- Giờ đây, việc báo thù là việc cần kíp, dù chư vị có bi thương lắm cũng chẳng ích chi.
Ngưng một lát như để cho không khí đau buồn lắng xuống, Thần Bí Nhân nói tiếp :
- Huyết thư viết chưa xong thì lệnh sư huynh đã trút hơi thở cuối cùng. Rồi sau đó lão phu mới cõng người về bản miếu, và đã y theo lời di chúc, đợi chờ Minh chủ...
Tần Quan Vũ trố mắt hỏi lại :
- Chờ tại hạ?
- Đúng thế! Thật ra, từ lúc Minh chủ bái Thủy Cảnh tiên sinh làm sư phụ thì người của bản miếu đã âm thầm theo dõi và bảo hộ cho Minh chủ từ lâu...
Tần Quan Vũ hơi ngạc nhiên :
- Vì lẽ gì mà các vị lại làm như thế?
Thần Bí Nhân trả lời úp mở :
- Việc đó sau này khi gặp lệnh tôn thì Minh chủ sẽ biết rõ ràng ngay. Còn bây giờ, vấn đề trước mắt chúng ta chính là Giáng Lan mỹ nhân Nam Cung Nghi.
Bất Tử Lão Cái gật đầu nói :
- Thần Bí huynh nói rất đúng, chúng ta phải trả cho được mối thù sâu tựa biển đó.
Tần Quan Vũ nói :
- Xin sư thúc yên lòng, đối với mối thù của nghĩa phụ, tiểu điệt thề sẽ đem sinh mạng của mình ra để quyết báo phục cho kỳ được mới thôi. Hiện nay, cái chìa khóa quan trọng chính là bản thân của Giáng Lan mỹ nhân Nam Cung Nghi... à...
Tần Quan Vũ bỗng nhiên à lên một tiếng, Thần Bí Nhân vội hỏi :
- Minh chủ đã phát giác điều gì rồi à?
Tần Quan Vũ gật đầu :
- Lúc ở Trích Huyết giáo, tại hạ đã từng nghe sư thúc Cổ Lãnh Vân có nói qua cái tên này.
Thần Bí Nhân hỏi dồn :
- Xin Minh chủ nói rõ hơn.
Tần Quan Vũ nghiến răng :
- Ân sư của tại hạ bị Ngọc Thường Nga hại, sư thúc Cổ Lãnh Vân thì bị Ngọc Dung La Sát hại, còn nghĩa phụ thì lại bị hại bởi tay của Giáng Lan mỹ nhân. Hừ, nhất định ba ả đó là cùng một bọn với nhau rồi.
Bất Tử Lão Cái trừng trừng đôi mắt đỏ ngầu :
- Quả là một âm mưu ô nhục, ghê tởm...
Suy nghĩ giây lâu, Thần Bí Nhân nói :
- Vấn đề trọng yếu là đã biết hung thủ sát hại nghĩa phụ của Minh chủ là Giáng Lan mỹ nhân Nam Cung Nghi, nhưng Nam Cung Nghi là ai? Cái khúc mắc của vấn đề là ở nơi đó.
Bất Tử Lão Cái cau mày nói :
- Là... là một trong những người thiếp của Hạ Hầu viên chủ.
Thần Bí Nhân hỏi dồn :
- Nhưng là người thiếp thứ mấy?
Bất Tử Lão Cái gục gật đầu :
- Thật khó mà biết được...
- À...
Tần Quan Vũ vụt kêu lên một tiếng rồi lặng thinh.
Bất Tử Lão Cái và Thần Bí Nhân gần như cùng hỏi dồn một lượt :
- Đã phát hiện được rồi ư?
Tần Quan Vũ gật đầu :
- Có lẽ, nhưng vẫn chưa dám chắc lắm.
- Là ai?
- Ai vậy?
Tần Quan Vũ tỏ vẻ ngần ngừ :
- Tại hạ có điều muốn hỏi tiền bối và sư thúc, đó là nếu như Phượng Nghi quả thật là Ngọc Cốt Băng Tâm Việt Tây Thi, vậy thì môn công phu Thiên Nữ Tán Hoa mà nàng thi triển có thật sự là đúng hay không?
Bất Tử Lão Cái và Thần Bí Nhân đều sửng sốt...
Hồi lâu, Thần Bí Nhân mới khẽ cau mày :
- Thiên Nữ Tán Hoa... à... lão phu nghĩ ra rồi...