Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Rượu Giao Bôi - Fuiwen
  3. Chương 12: Uống say
Trước /59 Sau

Rượu Giao Bôi - Fuiwen

Chương 12: Uống say

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tịch Quyền tìm khắp nơi mới thấy vợ mình, cô đang dựa vào cột, cầm ly rỗng, ngước nhìn trần nhà.

Anh hỏi: “Em làm gì ở đây vậy?”

Yên Hàm trở về thực tại, lắc đầu.

Tịch Quyền đưa tay ra.

Yên Hàm nhìn tay anh, nhướng mày, “Làm gì?”

Chồng cô vẻ mặt ngơ ngác, “Đi tiếp khách với anh. Sao vậy?”

“À.”

Lập tức bị anh nắm tay dẫn vào trong, Yên Hàm chỉ nhấp một ngụm rượu khi gặp người, sau đó đứng cạnh anh, hầu như không nói gì.

Sau vài vòng, Tịch Quyền cuối cùng cũng nhận ra cô không ổn, “Em sao vậy? Khó chịu sao?”

Yên Hàm lắc đầu.

Đúng lúc Phương Hàm Sanh và Yên Quân Minh bước đến, cô cụng ly với họ rồi uống cạn, không hề nói gì.

Xử lý xong hai người đó, Tịch Quyền lại hỏi thăm: “Nếu em khó chịu thì lên phòng nghỉ trước, khi tan tiệc anh đưa em về, hoặc em muốn về trước?”

“Không cần, em không sao.”

“Vậy sao em đứng một mình ở đó, không khó chịu sao?”

“Không có, em chỉ đang suy nghĩ một số chuyện.”

“Tâm trạng không tốt sao?”

Cô mím môi, nhìn anh một cái, ly trong tay cụng nhẹ vào ly anh, “Đúng vậy.” Nói xong, uống cạn một hơi.

“Sao vậy? Chuyện công việc à?” Anh nhướng mày hỏi.

Yên Hàm thở dài, quay lưng lại, “Anh không hiểu đâu.”

Tối đó hai người trở về nhà.

Yên Hàm tắm rửa xong lúc 11 giờ, nhưng đến 12 giờ vẫn chưa ngủ được, mở mắt đến 2 giờ sáng, nghĩ thông suốt một số chuyện, cô xuống bếp lấy một chai rượu vang từ tủ rượu ra.

Một mình uống mười phút, cô lấy điện thoại mở WeChat, [Giám đốc Vưu ngủ chưa?]

Vưu Nghiên nhanh chóng trả lời: [Đang bán mạng cho cậu đây, ngủ cái méo gì.]

Yên Hàm bật cười, [Ngày mai mời cậu ăn cơm, cảm ơn công thần của Sixteen.]

Bên kia đang nhập tin nhắn, một lúc sau gửi đến một câu: [Thôi đi. Sao cậu nửa đêm không ngủ? Không phải chồng cậu về cùng sao? Vẫn cô đơn?]

Yên Hàm uống một ngụm rượu, đôi môi đỏ mọng cười khẽ, [Cậu nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi.]

[Hừ, không phải là lúc ôm chồng sao?]

Yên Hàm cười, [Mình nghĩ tốt hơn hết là cứ nên tập trung vào sự nghiệp. Một người phụ nữ không thể không có sự nghiệp được.]

Vưu Nghiên: [Chắc chắn rồi. Vậy là cậu đột nhiên có linh cảm vào lúc nửa đêm? Cho nên vứt bỏ chồng rồi?]

[Ừ. Đưa chuyện mở văn phòng ở Paris lên lịch thôi.]

Vưu Nghiên: [??? Không phải nói hai năm nữa sao? Để có thêm kinh nghiệm.]

[Mình có đủ năng lực, không cần nữa, áp lực mới là động lực.]

[Cậu ly hôn không có gì trong tay à?]

[……]

[Không thì cần gì áp lực động lực? Nếu mở văn phòng ở Paris, vậy thì cậu sẽ không thể thường xuyên ở Bắc Kinh, làm sao quyến rũ chồng?]

[Có lẽ khó mà quyến rũ, còn lại cả đời tập trung làm việc thôi bạn mình à, dựa vào ai cũng không chắc chắn, tự mình làm là chắc cú nhất.]

[Sao tối nay cậu lại đột nhiên nói vậy?]

[Ừm … Ngoại trừ ba mình, trong nhà họ Yên không ai đối xử tốt với đứa con gái út mà ông ấy sinh ra sau khi tái hôn là mình đâu, mình thật sự chỉ nên dựa vào chính mình.]

[Cậu còn có Tịch Quyền mà? Sao tối nay cậu lại nói vậy??? Tịch Quyền có người khác hả?]

[Không, chỉ là đột nhiên mình nhận ra, Vưu Nghiên, vợ chồng liên hôn thì làm sao có tình cảm.]

[Vậy là, bỏ cuộc rồi?]

[Gần như vậy.]

Yên Hàm rót rượu, uống một ly rồi lại một ly.

Vưu Nghiên gửi đến, [Dù cậu ly hôn, có ba cậu ở đây cậu cũng không quá tệ, cậu là con cưng của ông ấy mà.]

Yên Hàm thở dài, gõ: [Cậu cũng biết ba mình sức khỏe không tốt. Mẹ mình thì nếu ba mình không qua khỏi, với tính cách không tranh giành của bà, chắc chắn bà sẽ rời Bắc Kinh, lúc đó chỉ còn lại mình mình thôi.]

[Yên Quân Minh đâu? Anh ấy không lo cho cậu sao? Chỉ vì không cùng mẹ sinh ra mà không thương cậu?]

[Anh ấy thương mình, ai bắt nạt mình anh ấy sẽ không bỏ qua, nhưng anh ấy cũng muốn lợi ích từ mình, ánh mắt anh ấy không thuần khiết.]

[Quả nhiên không phải ruột thịt.]

Yên Hàm nhếch môi, nhìn chai rượu vang, mới chưa được bao lâu mà cô đã uống hết nửa chai.

Lúc này điện thoại rung lên, cô nghĩ là bạn mình nhắn tin, nhưng kết quả lại là yêu cầu kết bạn mới.

Yên Hàm mở lên, ghi chú hiện: Phương Hàm Sanh.

Thực ra không cần ghi chú làm gì, tên tài khoản của ông chủ Phương vốn đã là Phương Hàm Sanh rồi.

Yên Hàm nhấn vào chấp nhận.

Người kết bạn không ngờ cô chấp nhận ngay lúc nửa đêm, có chút ngạc nhiên: [Cô Yên? Vẫn chưa ngủ sao?]

Yên Hàm chống cằm nhìn điện thoại trên bàn, khẽ cười: [Chưa. Sao anh Phương cũng thức khuya vậy?]

Phương Hàm Sanh lúc đó vừa mới chơi xong, đang trên đường về nhà, ngồi trên xe nhìn tin nhắn, liền đáp: [Tôi chuẩn bị về nhà, vừa tiếp khách xong.]

Yên Hàm: [Chuyện lần trước, xin lỗi.]

[Cô nói gì vậy, chỗ đó mỗi ngày có biết bao nhiêu người gây chuyện, hơn nữa đâu phải cô gây ra.] Phương Hàm Sanh nhanh chóng đáp lại.

Yên Hàm đọc xong uống thêm một ngụm rượu, không biết nói gì tiếp theo.

May mắn Phương Hàm Sanh nhắn tiếp: [Tối nay tôi định cảm ơn cô, nhưng chưa có cơ hội.]

Yên Hàm: [Không cần đâu, đó là tôi xin lỗi, anh Phương không cần khách sáo.]

[Thật ra khách sáo cũng muộn rồi.]

Yên Hàm mỉm cười, ngửa đầu uống rượu.

Phương Hàm Sanh về đến nhà, vừa đi vừa nhìn điện thoại: [Sao giờ này cô chưa ngủ? Các nhà thiết kế thường thức khuya làm việc vậy sao?]

Yên Hàm suy nghĩ, thật sự cảm thấy mình có chút cảm hứng, uống rượu đúng là kích thích tư duy: [Tôi đang uống rượu, chuẩn bị tăng ca đây.]

[Uống rượu?] Anh ấy bất giác đứng lại: [Cô đang uống ở đâu? Với bạn sao?]

[Không, tôi uống một mình.]

Phương Hàm Sanh nghĩ đến tối nay vài lần định tìm cô, nhưng cô luôn ở bên Tịch Quyền, ánh mắt lộ vẻ buồn bã; lại nghĩ đến lời Yên Quân Minh nói, Tịch Quyền không yêu cô… Vậy, hai người cãi nhau sao?

Phương Hàm Sanh hỏi: [Cô Yên sao lại uống rượu một mình nửa đêm? Tâm trạng không tốt sao?]

Yên Hàm nhìn chằm chằm câu hỏi này, lặng người.

Phương Hàm Sanh: [Cô đang ở đâu?]

Yên Hàm thở dài, đúng là bất kỳ người đàn ông nào cũng tốt hơn nhiều so với Tịch tổng, còn biết quan tâm đến người khác như vậy.

Cô đáp: [Không sao đâu, tôi uống thêm chút nữa rồi tăng ca, thôi nhé, tạm biệt.]

Cô đặt điện thoại xuống, cúi đầu rót rượu, một mình từ từ uống gần hết chai rượu.

Cuối cùng, cô nhảy khỏi ghế cao, loạng choạng đi lên lầu, vào phòng, Tịch Quyền đang ngủ yên trong ánh đèn đêm.

Yên Hàm đến cạnh giường, ném điện thoại xuống, mơ màng kéo mền cho anh, rồi lấy iPad trên tủ đầu giường, ôm vào lòng, bước đi không vững ra khỏi phòng, lên lầu.

Ba giờ sáng trên tầng thượng, mở trần kính, bầu trời đầy sao tràn vào phòng.

Yên Hàm ngồi trước bàn làm việc, tay cầm bút vẽ, cảm hứng dâng trào.

Mở studio ở Paris vốn là ước mơ thời đi học của cô, chỉ là trước đó cô muốn có thêm kinh nghiệm, dù hiện tại cuộc sống cũng tốt, không cần quá vội vàng về sự nghiệp, nhưng giờ đột nhiên cô thấy… cuộc sống, cũng không thật sự tốt.

Vậy thì tại sao cô không bận bịu với bản thân, có lẽ sau này công việc tốt lên, cô sẽ không vì không thu phục được Tịch Quyền mà cảm thấy buồn bã, thậm chí không có thời gian để buồn nữa?!

Cô vẽ đến bốn giờ sáng, ánh sao dần mờ đi.

Tịch Quyền trong phòng ngủ bị điện thoại đánh thức, trong cơn mơ màng nghe tiếng chuông, nhận ra không phải điện thoại của mình, anh trở mình ngủ tiếp.

Nhưng điện thoại vẫn tiếp tục reo, anh không ngủ được, “Yên Hàm.”

Không có động tĩnh.

Anh nhắm mắt lại gọi: “Yên Hàm, điện thoại.”

Không có tiếng trả lời.

Anh xoa xoa trán, thở dài xoay lại, “Hàm Hàm.” Giường trống rỗng.

Tịch Quyền sững sờ, lật mền lên.

Vợ anh đâu?

Anh im lặng một lúc, cầm điện thoại của cô, là số lạ.

Giữa đêm số lạ gọi đến, không cần nghĩ cũng biết 99.9% là gọi nhầm, Tịch Quyền lập tức cau mày, nổi giận.

Anh nhấn nút nghe, đưa lên tai, giọng trầm: [Ai?]

Đầu dây bên kia vang lên tiếng hít thở, hình như muốn nói gì đó, nhưng lại ngừng lại.

Tịch Quyền: [Hửm?]

Im lặng hai giây, điện thoại đột ngột tắt.

Tịch Quyền nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc, kìm nén cơn giận.

Nhìn lại chỗ trống bên cạnh, cô đi đâu nửa đêm?

Anh bật đèn dậy kiểm tra, trong phòng thay đồ và phòng tắm đều không có, từ tầng hai nhìn ra ngoài, bếp cũng không có ai, không phải đi uống nước. Anh đứng nhìn một lúc, nhận thấy có ly rượu trên quầy bar ở xa.

Tịch Quyền đi xuống, đi qua nửa căn nhà đến quầy bar, thấy một chai rượu vang còn lại hai ngụm, cùng với ly rượu chưa dọn.

Anh thấy đầu căng thẳng, giỏi thật, một mình uống hết chai rượu vang.

Vậy giờ cô ở đâu? Anh mở camera nhà xe, tất cả xe vẫn ở đó.

May quá, không lái xe ra ngoài trong tình trạng say xỉn.

Tịch Quyền nhìn xung quanh, rồi ngước nhìn trần nhà, thở dài: Không mang theo điện thoại, không lẽ uống say đi bộ đến công ty, giỏi quá đi mà.

Lúc này, trong đầu anh lóe lên một ý nghĩ, nhớ lại lời ba mẹ trước khi cưới, nói rằng căn nhà ở lưng chừng núi rất yên tĩnh, thích hợp làm phòng làm việc cho Yên Hàm.

Ừ, không cần đến công ty, trên lầu đã có phòng làm việc, anh quay đầu đi lên cầu thang.

Tầng ba rộng lớn bị phòng làm việc chiếm một nữa, anh mở cửa, bên trong treo vài chiếc váy dạ hội thủ công, một số đã hoàn thành, một số chưa. Đặc biệt là những chiếc váy vải xô và lụa, chúng thật duyên dáng và quyến rũ trong ánh đèn đêm rực rỡ.

Tịch Quyền đứng ở cửa nhìn người đang cắm cúi vẽ, gõ cửa.

Yên Hàm giật mình, ngẩng đầu, “Anh, anh làm gì vậy?”

Tịch Quyền nhìn cô vẻ “câu này không phải nên để anh hỏi em sao?”, anh bước vào, “Nửa đêm không ngủ, em làm gì ở đây?”

“Vẽ mẫu thiết kế, nhưng em đang định xuống.”

Tịch Quyền bước đến gần, quả nhiên ngửi thấy toàn mùi rượu, “Em uống rượu? Tiệc tối còn chưa uống đủ sao?”

“Em không ngủ được, nhàn rỗi quá không biết làm gì hết.”

“Nhàn rỗi không biết làm gì nên uống cả một chai rượu? Có chóng mặt không?”

“Cũng tạm.” Cô lười biếng đứng dậy, vòng qua bàn, “Uống xong cảm hứng tràn trề.”

Người đàn ông bên bàn cười khẽ, “Em nghĩ mình là Lý Bạch hả? Uống xong là tràn đầy cảm hứng sáng tác.”

Yên Hàm nhíu mày, “Khen vợ mình một câu khó vậy sao? Đồ khốn này.”

Đồ khốn kia ngái ngủ nhếch môi lên, quay người đi ra ngoài.

Yên Hàm nhìn thấy biểu cảm của anh liền không thoải mái, đi theo, “Em nói cho anh biết, phụ nữ trong giới thượng lưu này, ai cũng có thể không sống nổi nếu không có chồng, chỉ có em, không có anh em vẫn phong quang ngồi máy bay riêng, đi du thuyền ra biển tổ chức tiệc.”

“Ừ.”

“Trong buổi tiệc tối nay có bao nhiêu người khen em trước rồi mới khen chúng ta, anh không tự nhận ra sao? Nếu em chỉ tiêu tiền của anh mà sống như một phu nhân nhàn nhã, người ta có khen nổi không? Cùng lắm là khen vợ chồng ân ái thôi.”

“Ừ.”

“Anh biết công ty của em có bao nhiêu việc không? Biết một nhà thiết kế chính trong một quý phải ra bao nhiêu mẫu để tham gia tuần lễ thời trang không? Biết giới thời trang cạnh tranh khốc liệt thế nào không? Chỉ cần sơ sẩy một chút là bị người khác đè bẹp ngay. Vợ anh ngày đêm vất vả thế nào anh có biết không hả?”

“Tổng giám đốc Yên giỏi lắm, bái phục.”

“……”

Yên Hàm đẩy anh một cái, hai người vào phòng ngủ trên tầng hai, cô nói: “Em phải cho anh xem tình hình công ty của em, để anh không còn nghĩ vợ mình không có năng lực và lo công ty em phá sản nữa.”

Yên Hàm tìm điện thoại, cuối cùng phát hiện nó ở bên gối của anh, “Sao điện thoại của em lại ở chỗ của anh?” Cô mơ màng nhớ lại, chẳng phải điện thoại vừa nãy ở đây sao?

Nhớ đến cuộc trò chuyện với Vưu Nghiên về việc thích anh, quyến rũ anh, và ly hôn tối nay, cô rùng mình, nhìn anh chằm chằm, “Anh xem điện thoại của em hả?”

Tịch Quyền nằm xuống, ném điện thoại cho cô, “Vừa nãy có cuộc gọi lạ, anh xem điện thoại của em làm gì? Có hợp đồng trị giá hàng ngàn tỷ chắc?”

Yên Hàm giật khóe môi, trèo lên giường nằm cạnh anh, “Sao có cuộc gọi lạ mà em không biết?”

Tịch Quyền ngạc nhiên vì câu nói này, “Em không mang điện thoại, làm sao em biết được! Cô Yên à, uống nhiều rồi thì ngủ đi.”

“……”

Yên Hàm chắc là uống nhiều thật, nhìn số điện thoại đó rồi gọi lại, “Để em xem là ai, cần gì, có phải thích em không.”

Tịch Quyền: “…… Uống nhiều đáng sợ thế này sao? Cái đầu như thế này thật sự có thể vẽ ra tác phẩm ư?”

Yên Hàm đặt điện thoại lên tai: [Alo.]

Tịch Quyền ở bên cạnh khó chịu nói: “Ra ban công mà nghe.”

“Không ra, anh đừng làm ồn.” Cô rúc vào ngực anh, dựa vào anh gần hơn.

Tịch Quyền đau khổ cầm lấy điện thoại của cô để giải quyết nhanh chóng: [Ai đó!?]

Người ở đầu dây bên kia giật mình: Không phải các người gọi đến sao, sao lại hung dữ quá vậy.

Yên Hàm mềm mại nói không rõ ràng: “Ừ, ai vậy anh yêu? Thôi không sao đâu, tắt máy đi ngủ thôi, hình như em uống nhiều rồi, có chút chóng mặt.”

Tịch Quyền: “……”

Người ở đầu dây bên kia: [……]

Hai giây sau, điện thoại cúp máy.

Phương Hàm Sanh cho rằng cô đang uống rượu bên ngoài một mình, còn nói sẽ tăng ca, sợ cô trên đường xảy ra chuyện gì.

Vì vậy mới dùng số lạ gọi, dù sao cô cũng đã kết hôn.

Không ngờ điện thoại do Tịch Quyền nghe, còn không ngờ cô lại gọi lại, hơn nữa còn nghe thấy giọng ân ái của hai người.

Cái này không phải là vì tâm trạng không tốt nên ra ngoài mua say… Mà là mẹ nó ở trong nhà chơi tình thú.

Thôi, ngủ đi, không thì gan lại bị hành hạ, “cẩu độc thân” còn chẳng có ai đưa đi bệnh viện.

Tịch Quyền vứt điện thoại sang một bên.

Yên Hàm nhớ ra cần cho anh xem tình hình công ty, cầm điện thoại mở trang web của Sixteen: “Tịch Quyền, xem này, nhìn công ty em một chút.”

“Ngủ đi.” Anh nhắm mắt lại.

“Xem một chút đi mà,” cô lay anh, “không thì anh không biết vợ anh làm gì.”

Tịch Quyền nghĩ cô đang nói chuyện say xỉn, không nhúc nhích, cố gắng ngủ.

Yên Hàm tức giận, “Được thôi, anh ngủ đi, em sẽ ở với anh vài ngày nữa, rồi anh sẽ không có vợ ngủ cùng nữa đâu.”

Tịch Quyền không mở mắt, nhẹ nhàng hỏi: “Ý gì?”

“Em sẽ đi Paris làm việc, anh ở nhà một mình nhé ha ha ha ha.” Cô vui vẻ nằm lên người anh, nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, “Dù sao anh cũng rất ít khi về nhà, chúng ta cùng thành phố mà như sống xa nhau. Sau này cả đời sẽ không gặp nữa đâu, chồng yêu à ~”

Tịch Quyền mở mắt ra, nhìn cô.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /59 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ta Là Trù Thần Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Copyright © 2022 - MTruyện.net