Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Rượu Giao Bôi - Fuiwen
  3. Chương 41: Xuất viện
Trước /59 Sau

Rượu Giao Bôi - Fuiwen

Chương 41: Xuất viện

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cô bước lên phía trước.

Người phụ nữ kia lại không muốn đối diện với cô, định rời đi. Yên Hàm chặn lại, dùng tiếng Anh hỏi: “Những lời cô vừa nói là ý gì?”

Người phụ nữ vẫn trả lời bằng tiếng Hàn: “Ai mà không biết cô, giả vờ cái gì chứ.” Nói xong lại liếc nhìn Lý Thiện Thu với ánh mắt đầy ác ý.

Yên Hàm hỏi: “Tôi làm sao?”

Đối phương bật cười khinh miệt: “Còn làm gì nữa, quyến rũ hết người này đến người khác chứ sao.”

“???”

Yên Hàm suýt nữa thì giáng thẳng một cái tát, cô híp mắt lại: “Làm ơn nói rõ ràng đi, nếu không tin hay không cô sẽ không rời khỏi đây nổi đâu.”

Người phụ nữ khẽ hừ một tiếng, ném lại một câu: “Một loại người mà ai cũng biết, sợ người ta nói à? Đừng xen vào chuyện của tôi nữa, được không?”

Yên Hàm khựng lại, rồi hiểu ra… Cô ta nhắm vào Lý Thiện Thu, nhưng cũng cho rằng cô thuộc loại người giống vậy, nên nhìn cô cũng không vừa mắt.

Yên Hàm cười lạnh: “Cô nói gì, nhắc lại lần nữa xem nào.”

“Hừ, gần đây ai chẳng biết cô? Hết quyến rũ người này lại đến người khác, chẳng lẽ cô không quen biết Phương Hàm Sanh sao?”

Yên Hàm giơ tay, thẳng thừng tát một cái.

Đối phương bị đánh nghiêng đầu, sững người. Hai nhân viên bảo vệ cũng đứng ngơ ngác, không dám nhúc nhích.

Nhưng Yên Hàm không hề sợ cô ta ra tay, còn bước tới gần, hai tay khoanh lại:

“Cô nói mấy lời này, đã nghĩ đến hậu quả chưa?”

Người phụ nữ dường như bị cái tát và khí thế của cô dọa sợ, hoàn toàn mất đi vẻ hung hăng ban đầu. Cô ta sững người một lát, sau đó giằng tay khỏi bảo vệ, nhanh chóng rời đi.

Từ xa, Lộ Tử Thấm chứng kiến toàn bộ, bước lại gần hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Yên Hàm không trả lời, quay người lại ngồi xuống, hỏi Lý Thiện Thu: “Cô Lý, người đó là ai?”

Ban đầu cô tưởng là vợ chính thức của bạn trai Lý Thiện Thu đến gây rối. Nhưng nghĩ kỹ lại, không đúng, chẳng phải Tịch Quyền từng nói bạn trai của Lý Thiện Thu đã ngoài sáu mươi, con cháu đầy đàn sao? Thế thì vợ chính thức của ông ta không thể là một người hai, ba mươi tuổi được.

Lý Thiện Thu dừng động tác lau nước, vẻ mặt vừa áy náy vừa bối rối: “Xin lỗi cô Yên.”

Chị họ Yên Hàm khẽ nhíu mày, nhìn cô đang hít thở sâu, rồi quay sang nhìn Lý Thiện Thu, “Rốt cuộc là ai? Người ta gọi cô là kẻ thứ ba, chắc chắn có liên quan đến bạn trai của cô đúng không?”

Vưu Nghiên cũng tiếp lời: “Đúng đấy.”

Lý Thiện Thu cười gượng, “Là một trong những người phụ nữ khác của ông ấy.”

Những người khác?

Yên Hàm chết lặng, sau đó lặng lẽ xoay mặt, xoa xoa thái dương. Bao nhiêu người phụ nữ thế này? Hả? Đúng là tài phiệt, và Lý Thiện Thu thậm chí còn không phải là kẻ thứ ba, cô ấy chỉ đứng hàng bốn, năm, sáu gì đó. Thảo nào lại bị gọi là tiểu tam.

Yên Hàm cũng lười hỏi thêm, chỉ cảm thấy bản thân mình bị oan. Cô chẳng có liên quan gì đến chuyện kẻ thứ ba, thứ tư cả, tất cả những người đó trong mắt cô đều là cùng một dạng người. Lúc nãy, cô chẳng qua chỉ là vì người ta trước mặt cô lại vô lý tạt nước vào người mẫu của cô, nên cô không thể cứ ngồi im không làm gì. Ai ngờ, còn chưa kịp mở miệng, đã bị người ta chỉ thẳng mặt chửi là không phải thứ tốt đẹp gì.

Cô làm gì sai?

Hay là người Hàn Quốc bây giờ cũng chen chân vào giới danh viện Bắc Kinh, lại còn biết Phương Hàm Sanh.

Biết thì biết, chẳng phải cả giới đều rõ cô trong sạch sao? Hiện tại Tịch Thị và Quân Đình vẫn đang hợp tác tốt, cô cũng chẳng ly hôn hay làm gì cả.

Vậy mà còn mắng cô “quyến rũ người này, người nọ”? Đáng nói là, đối phương bản thân đã là một kẻ chen ngang, vậy mà còn quay sang mắng cô.

Vưu Nghiên cũng không nhịn được, hỏi Lý Thiện Thu: “Cô ta có tư cách gì mà mắng cô? Nếu là vợ chính thất, còn hiểu được.”

Lý Thiện Thu cười gượng: “Cô ta cũng từng là người mẫu ở Hàn Quốc, từng có mối quan hệ cạnh tranh với tôi. Nhưng dạo gần đây, bạn trai tôi chỉ gặp gỡ mình tôi.”

Yên Hàm, chị họ, và Vưu Nghiên nhìn nhau, hiểu ra vấn đề.

Ở bên cạnh, Lộ Tử Thấm – người luôn nói mình “tự lực cánh sinh” – chỉ mỉm cười, cầm ly nước uống, tiện tay cầm điện thoại selfie, trông hoàn toàn không muốn dính líu vào mấy chuyện rắc rối này.

Tỉnh táo lại, Yên Hàm ra hiệu mọi người tiếp tục ăn cơm.

Lý Thiện Thu lại xin lỗi cô lần nữa, gương mặt đầy áy náy.

Yên Hàm nhớ lại trước đây mình từng suýt hiểu lầm Tịch Quyền và Lý Thiện Thu có gì đó, chợt nhận ra mình vẫn chưa hiểu rõ Tịch Quyền. Anh không phải loại người như thế… thậm chí, nếu có thích, chắc chắn cũng sẽ là kiểu người yên tĩnh, không gây chuyện.

Ăn cơm xong trở về, Yên Hàm bỗng muốn gọi điện cho Tịch Quyền, muốn làm nũng, muốn trách móc: “Người hợp tác với anh đúng là không ra gì, cô này cô nọ khắp nơi, còn khiến em bị vạ lây.”

Nhưng bên anh bây giờ đã là nửa đêm, hai người lệch múi giờ, chắc chắn anh đã nghỉ ngơi. Nghĩ thế, cô đành ngừng ý định.

Nghĩ lại, những lời người kia mắng cô, nếu kể lại với Tịch Quyền, cô phải nói thế nào đây? Chẳng lẽ nói: “Người ta mắng em với Phương Hàm Sanh có quan hệ gì đó, anh giúp em lấy lại công bằng đi.”

Cô cảm giác thật sự không nói ra nổi.

Mặc dù cô đã dứt khoát từ chối Phương Hàm Sanh, nhưng hôm đó cô vẫn đã gặp anh ấy, mà nếu không gặp thì đã chẳng có chuyện gì.

Ôi, Yên Hàm nằm vật xuống giường, thầm quyết định quên đi sự việc nhỏ nhặt trong bữa cơm hôm nay. Dù sao cô cũng đã tát người ta, coi như trả thù rồi.

Hơn nữa, cô đã đính chính tin đồn. Hôm trước đi dạo phố, sau khi “mua chuộc” Đàm Mẫn, không bao lâu sau, cả nhóm bạn trong giới đều nghe nói rằng cô không hề ly hôn, thậm chí còn đang hạnh phúc bên Tịch Quyền.

Phương Hàm Sanh cũng chẳng kém cạnh, sau đó liên tục đổi bạn gái, sống phóng túng, nên giới thượng lưu cũng dần hiểu ra, đó chỉ là hiểu lầm. Việc cô quen biết Phương Hàm Sanh cũng không có gì lạ, vì anh ấy là bạn của anh trai cô. Bạn bè gặp nhau một chút thì có gì to tát đâu.

Vậy nên giờ đây, người vẫn nghĩ ngợi lung tung về cô cũng chỉ còn một số ít.

Nhưng người phụ nữ hôm nay làm sao biết được chuyện của Phương Hàm Sanh, lại còn biết rõ đến thế?

Yên Hàm rảnh rỗi, lại mở mắt, lấy điện thoại nhắn tin hỏi Chu Nịnh: [Trong giới có người phụ nữ Hàn Quốc nào nổi tiếng không? Một người mẫu.]

Chu Nịnh: [Người mẫu? Có một ngôi sao người Hàn gần đây hoạt động nhiều ở Trung Quốc. Hình như có tham gia cả phim ảnh, muốn mời cô ấy làm việc à?]

Yên Hàm thở ra một hơi: Tha không phong sát đã là tử tế lắm rồi.

Cô trả lời: [Vậy cô ta cũng giao thiệp rộng trong giới sao?]

[Đương nhiên rồi, muốn phát triển ở Trung Quốc, ở Bắc Kinh chơi vài đêm là có cơ hội. Cậu biết mà, mấy cậu ấm trong giới đa phần đều đầu tư vào ngành giải trí.]

Yên Hàm vỡ lẽ: Quả nhiên là vậy.

Cô kể lại chuyện gặp hôm nay, rồi hỏi: [Có phải trong giới vẫn còn người nghĩ mình và Phương Hàm Sanh có gì không?]

Chu Ninh: [Một vài người thôi, chủ yếu là ghen tỵ. Nhưng cậu ở Bắc Kinh nổi tiếng là người cao quý và có phong cách, đừng lo. Nếu thật sự khó chịu thì tìm ông xã cậu dọn dẹp cho một trận là xong.]

Yên Hàm cười nhạt: [Được, cảm ơn cậu.]

Cô đặt điện thoại xuống, thở dài. Cô thật sự không tiện kể mấy chuyện này với Tịch Quyền.

Thôi, bỏ qua vậy. Cô vùi đầu vào gối, để chuyện này lại phía sau.

Dưới bầu trời đêm lấp lánh ánh sao của Paris, Yên Hàm không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, gần giờ tan làm, cô nhận được cuộc gọi từ Tịch Quyền.

Bên đó đã là đêm khuya. Có lẽ Tịch Quyền cố ý chọn thời điểm vừa lúc cô rảnh và anh chuẩn bị nghỉ ngơi để gọi điện.

Cầm điện thoại đứng bên cửa sổ, Yên Hàm chợt nhận ra, đây là lần đầu tiên anh chủ động gọi cho cô.

Kết hôn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên.

Cô ngập ngừng một chút mới bắt máy. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm ấm, dễ nghe của anh, hỏi: [Em đang bận à?]

[Không…]

[Vậy đang làm gì?]

[Đang nghĩ, đây là lần đầu tiên anh gọi cho em.]

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó, giọng anh có chút ngượng ngùng pha lẫn áy náy: [Vậy sao? Sau này ngày nào anh cũng gọi.]

Yên Hàm khẽ nhếch môi cười, dựa vào cửa kính, giọng dịu dàng thì thầm: [Tuỳ anh.]

Tịch Quyền nghe ra, cô không phải là kiểu người hay đòi hỏi, liền khẽ thở dài: [Tan làm chưa?]

[Sắp rồi.]

[Chồng em nhớ em rồi.]

[…] Yên Hàm đứng sững lại, không phản ứng nổi. Một lúc lâu sau, cô hỏi: [Câu vừa rồi, anh không nhờ ai nói hộ chứ?]

[…]

[Ấn tượng của em là, chồng em không phải người nói mấy câu như vậy.]

[…] Giọng anh dịu dàng hơn: [Xin lỗi.]

Yên Hàm mỉm cười, khẽ cắn môi: [Em không nhớ anh, ngại quá.]

Tịch Quyền khẽ cười, cảm thấy rõ ràng cô đang nhớ, chỉ là không muốn thừa nhận.

Cô không nói, anh cũng sẽ không vạch trần. Bây giờ cô vẫn giống như trước, không muốn cũng không dám biểu lộ những điều đó trước mặt anh. Nếu anh nói ra, cô sẽ thấy mất mặt.

Anh cũng không hiểu vì sao, trước mặt anh, cô lại khó mở lòng đến thế.

[Ừm, anh đang làm gì vậy?] Cô hỏi.

[Không làm gì cả.] Tịch Quyền lấy lại tinh thần, [Nhớ em, còn có thể làm gì khác?]

Yên Hàm nín thở, cảm thấy người đàn ông này đúng là, như thể vừa thông suốt điều gì.

[À… anh khi nào xuất viện, bác sĩ nói chưa?]

[Khoảng mười ngày nữa.]

[Ồ.]

[Xuất viện xong anh sẽ qua tìm em.]

[Không cần đâu.] Cô khoanh tay, nhìn ánh hoàng hôn rực rỡ ở Paris: [Anh vừa xuất viện, cơ thể chưa hồi phục hoàn toàn, nghỉ ngơi cho tốt đi, một tháng sau hãy đến.]

[Không có khả năng đó.]

[…] Cô nghẹn lời, nhưng không hiểu sao lại cười. Làm sao đây, chỉ một câu nói đã khiến cô rung động. Gã đàn ông này, thật sự, nếu có lòng thì làm gì cô đau lòng được.

Yên Hàm hờ hững nói: [Tuỳ anh, nhưng phải lái xe cẩn thận.]

[Ừ.]

Yên Hàm khựng lại. Chỉ một từ ngắn ngủn cũng làm cô cảm thấy quyến rũ. Sao lại thế này chứ, không phải anh nên nói “được rồi” sao…

Không đúng, kể cả khi anh ngoan ngoãn nói “được rồi”, cô cũng cảm thấy thật cuốn hút.

Yên Hàm che mắt, xoay người cầm túi chuẩn bị ra về. Thật sự không biết phải nói gì với anh nữa.

Người bên kia nghe tiếng bước chân, hỏi:

[Em chuẩn bị về rồi?]

[Ừ.]

[Vậy lái xe cẩn thận, anh cúp máy đây.]

Yên Hàm khựng lại một chút, sau đó tiếp tục bước đi: [Ừ.]

Nhưng đến khi cô đã lên xe, lướt qua những con phố đẹp như tranh của Paris, về đến nhà rồi, cuộc gọi vẫn chưa kết thúc.

Cô cầm điện thoại lên: [Anh, anh vẫn chưa ngủ sao?]

[Từ nay ngày nào cũng gọi giờ này, được không?]

[?] Yên Hàm nằm xuống sofa, úp mặt vào gối: [Được~]

[Tốt, như vậy anh có thể chắc chắn em đã về nhà an toàn. Vậy em cứ làm việc của mình đi, mai anh lại gọi.]

Khoan đã? Anh định từ giờ mỗi ngày đều gọi điện không cúp máy, đợi cô về nhà sao???

Yên Hàm há miệng định nói gì đó, nhưng lời đến cổ họng lại không thể thốt ra. Trong lòng cô, từng chút từng chút như tràn ngập bong bóng hạnh phúc.

Cô khẽ rút điện thoại ra, đợi ba phút mà anh vẫn chưa cúp máy, cô hít sâu một hơi, nói nhỏ: [Tạm biệt anh Tịch.] Rồi nhanh chóng cúp máy.

Không gian trở nên yên tĩnh, Yên Hàm ngồi thẳng dậy, phát hiện toàn thân mình mềm nhũn. Ôi, phải làm sao đây, Tịch Quyền đúng là có phép thuật.

Bên kia, nghe câu “Tạm biệt” của cô, Tịch Quyền cũng ngây người một lúc lâu, trong đầu nghĩ, sao vợ anh lại đáng yêu đến thế?

Trước đây anh nghĩ gì chứ?

Thật ra chỉ là vì trước kia anh tiếp xúc với cô quá ít, không dành cho cô sự chú ý nào, khiến cô càng ngày càng cảm thấy anh quá xa tầm với, nghĩ rằng anh sẽ không thích cô, thậm chí không thích bất cứ ai.

Nhưng thực tế thì sao? Anh tiếp xúc với cô được bao lâu? Mấy lần? Đã không thể chịu nổi rồi.

Thế nên, anh thật sự đã lãng phí ba năm.

Paris những ngày này thật đẹp, nhờ “cuộc hẹn qua điện thoại” ấy mà Yên Hàm ngày nào cũng tan làm đúng giờ. Cô dành thời gian ngắm hoàng hôn Paris mà trước đây bận rộn chẳng mấy khi để ý.

Mười ngày sau, Tịch Quyền cuối cùng cũng xuất viện. Ngày thứ hai sau xuất viện, anh gọi điện sớm hơn mọi khi, lúc đó mới chỉ là buổi trưa bên Paris.

Cô trêu anh: [Sao hôm nay gọi sớm thế, tối nay bận gì à?]

Người bên kia thật sự trả lời: [Đúng vậy. Tối nay anh phải đi tiếp khách, có lẽ sẽ uống chút rượu, không tiện gọi điện.]

Nghe xong, cô ngẩn người, cơn tức giận vô cớ bốc lên trong lòng. Hôm qua xuất viện? Mới qua 24 tiếng, đã vội vàng đi tiếp khách???

Cô cứng nhắc hỏi: [Tiếp khách gì mà quan trọng vậy?]

[Gặp vài đối tác nước ngoài, dự án này trì hoãn lâu rồi.]

[Đối tác nước ngoài? Người Hàn Quốc đó sao?]

[Người Hàn Quốc? Ý em là ông cụ con cháu đầy đàn, tình nhân khắp nơi đó à?]

Yên Hàm bật cười: [Ừm.]

[Hôm nay không phải gặp ông ta. Sao vậy?]

[Không có gì, hỏi vu vơ thôi.]

[Sợ anh gặp nhiều quá, học theo à?]

[…]

[Không đâu, em yên tâm.]

[…] Yên Hàm bặm môi, nói nhỏ: [Anh không thể chọn thời gian khác để tiếp khách sao? Sức khỏe của anh ổn không đấy?]

[Xuất viện rồi, không sao cả.]

Nghe giọng điệu bình thản, chẳng hề để tâm của anh, Yên Hàm im lặng một lúc, sau đó đáp: [Ồ, vậy anh cứ bận đi, em không rảnh, cúp máy đây.] Nói xong liền cúp điện thoại.

Trong văn phòng, Tịch Quyền nhìn chiếc điện thoại vừa bị ngắt cuộc gọi, hơi nhướng mày. Cô có vẻ không vui? Vì sao?

Anh định bấm lại số của cô, nhưng nghĩ đến câu “không rảnh” vừa rồi, lại ngừng lại.

Bên ngoài, thư ký gõ cửa bước vào, ra hiệu rằng sắp đến giờ.

Địa điểm bữa tiệc tối là nhà hàng Hoa Mãn Chi Đình trong trung tâm thành phố.

Lúc Tịch Quyền bước xuống xe, có người gọi anh từ xa. Quay đầu lại, anh thấy Yên Quân Minh cùng một người phụ nữ đang đi tới.

Anh khẽ gật đầu chào.

Vào trong thang máy, Yên Quân Minh hỏi:

“Cơ thể cậu ổn chưa?”

“Ừ, tạm ổn.”

Yên Quân Minh khẽ cười, nhìn bóng phản chiếu của cả hai trên tường thang máy:

“Tiểu Hàm biết anh xuất viện rồi chứ?”

Tịch Quyền hơi nhướng mày, “Biết rồi.” Cô làm sao không biết được.

Yên Quân Minh tiếp lời: “Vậy con bé không bảo cậu nghỉ ngơi cho tốt à? Vừa xuất viện đã đi xã giao thế này.” Anh ấy không rõ mối quan hệ giữa hai người đã tiến triển đến đâu, nhưng nghĩ bụng dù sao đi nữa, Yên Hàm chắc hẳn cũng sẽ nhắc nhở anh mới phải.

Nghe vậy, Tịch Quyền bất giác nhớ lại cuộc điện thoại vừa rồi bị cúp ngang. Cô lo lắng cho anh sao?

Thang máy nhanh chóng dừng lại ở tầng ba. Tịch Quyền bước ra, định gọi điện lại cho cô, nhưng đúng lúc này, đối tác hợp tác từ thang máy đối diện cũng bước ra.

Yên Quân Minh đi phía sau, quay sang hỏi người phụ nữ bên cạnh: “Cô cũng ăn ở tầng này à?” Lúc nãy anh quên hỏi.

Lộ Tử Thấm gật đầu: “Ừ, tôi hẹn ăn với một đạo diễn.” Nói rồi, cô ấy nhìn người đàn ông cao lớn với khí thế mạnh mẽ đang bắt tay với đối tác bên ngoài.

Thu ánh mắt về, cô ấy nhìn Yên Quân Minh: “Vừa nãy anh nhắc tới, tôi mới nhớ. Gần đây tôi đi Paris chụp quảng cáo, có gặp Yên Hàm, cô ấy còn gặp chút chuyện.”

Bắt tay xong, đối tác rời đi trước, Tịch Quyền hơi nghiêng đầu nhìn cô ấy.

Yên Quân Minh quay lại giới thiệu: “Cháu gái của thím tôi.” Người phụ nữ này sáng nay tới nhà thím anh chơi, anh cũng có mặt. Lúc ra ngoài, cô ấy nói có hẹn ở đây, nên anh ấy tiện đường đưa đi.

Tịch Quyền gật đầu, ban đầu còn tưởng cô ấy là bạn gái của Yên Quân Minh.

Yên Quân Minh quay lại hỏi Lộ Tử Thấm:

“Vừa nãy cô nói gì? Yên Hàm gặp chuyện gì?” Anh ấy định hỏi kỹ, nhưng lại nghĩ mình không có nhiều thời gian, hơn nữa không nghe thấy gì nghiêm trọng nên cũng không để tâm, liền chỉ vào Tịch Quyền:

“Cô kể với cậu ấy đi, tôi phải đi trước.”

Lộ Tử Thấm gật đầu đồng ý, sau đó nhìn người đàn ông trước mặt, giọng nhẹ nhàng:

“Anh Tịch không biết chuyện của Yên Hàm sao?”

“Chuyện gì?”

“Cô ấy bị người ta bắt nạt…”

Tịch Quyền nhướng mày: “Hửm?”

Lộ Tử Thấm liếc nhìn xung quanh, thấy không ít người trong giới đang qua lại. Hoa Mãn Chi Đình vốn là nơi mà giới giải trí thường chọn để tụ họp.

Cô ấy nói: “Nhưng thôi vậy, Yên Hàm đã tát người ta một cái, tự trả thù cho mình rồi. Hoặc chúng ta chuyển sang chỗ khác nói chuyện? Nói ở đây, lỡ bị người ta nghe thấy rồi kể lại với bên kia, tôi sẽ đắc tội người ta mất. Mà đối phương cũng là một nửa người trong giới giải trí.”

Ánh mắt Tịch Quyền hơi tối lại, nhìn cô ấy chằm chằm.

Cô ấy mỉm cười.

Tịch Quyền nhìn đồng hồ trên cổ tay, nói:

“Tôi không có nhiều thời gian. Nếu chuyện này nghiêm trọng, cô ta cũng không tiếp tục lăn lộn được, không cần sợ đắc tội ai cả.”

Lộ Tử Thấm im lặng một lát, sau đó gật đầu kể lại.

Nghe xong, ánh mắt Tịch Quyền hơi híp lại:

“Cảm ơn.”

Anh bước đi, gọi ngay cho trợ lý, hủy buổi gặp với đối tác Hàn Quốc trong thời gian tới và yêu cầu điều tra người phụ nữ kia là ai.

Sau đó, anh gọi cho Yên Hàm.

Cô không bắt máy, chỉ nhắn lại hai chữ: [Đang bận.]

Tịch Quyền cong môi, nhắn hỏi về chuyện xảy ra.

Chỉ vài giây sau, cô gọi lại: [Anh biết chuyện này từ đâu?]

[Sao em không nói với anh?]

Yên Hàm im lặng.

Tịch Quyền dừng bước trước cửa phòng riêng, giọng nói dịu dàng: [Là em không tin vào bản thân mình, hay không tin vào anh?]

Yên Hàm đáp: [Em bận, cúp máy đây.]

[Yên Hàm.] Giọng anh ấm áp, [Em có thể hết giận rồi. Anh đã xử lý chuyện này cho vợ anh xong rồi, hơn nữa, tối nay anh không uống rượu.]

[Hửm?]

[Có thể đổi lại một câu không? Em có nhớ anh không, vợ?]

[…] Yên Hàm khẽ cắn môi, hỏi: [Ai nói cho anh biết vậy?]

[Cháu gái của thím em gì đó, anh không nhớ rõ.]

Yên Hàm nhướng mày, rồi đáp: [Chuyện này không phải là em không cảm ơn người ta đâu, nhưng tính cách và mối quan hệ của cô ấy với em, chắc chắn không thân đến mức muốn ra mặt cho em.]

Tịch Quyền mỉm cười, nhớ lại lúc nãy cô ấy còn bảo đổi sang chỗ khác để nói chuyện, sợ bị nghe lén hoặc bị chụp ảnh.

Anh nói: [Anh biết mục đích của cô ấy, nhưng mục đích của anh là em.]

[Ồ.] Yên Hàm cong môi cười: [Anh Tịch giỏi thật đấy.]

[Thật sao? Vậy mai anh qua, ngủ chung giường chắc không thành vấn đề chứ?]

“…”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /59 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Mạt Thế] Trùng Sinh Thay Đổi Thời Cuộc

Copyright © 2022 - MTruyện.net