Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mười phút trôi qua, cuộc gọi về dự án trăm tỷ của tổng giám đốc Tịch lại đến.
Đầu dây bên kia hỏi anh có thể tiếp tục bàn chuyện không?
Tịch Quyền nhìn người bên cạnh, đáp: “Ừ.”
Yên Hàm đoán rằng anh đã ngắt điện thoại lúc trước vì cô, nên ngoan ngoãn ngồi yên bên cạnh, không làm phiền.
Trong khi anh đang nghe điện thoại, cô lén lấy điện thoại của mình ra, bật chế độ quay video, tự quay mình cười một cái, sau đó lia ống kính sang anh.
Thật sự rất đẹp trai, cô nghĩ thầm. Anh khoác chiếc áo măng tô đen, đứng giữa quảng trường Paris trong ngày đông, mọi thứ giống như một giấc mơ không thực.
Cô bật cười khe khẽ, nhưng khi vừa ngẩng lên thì thấy người trong ống kính nhìn sang mình.
Cô đơ người tại chỗ, anh lại mỉm cười, nụ cười thấp thoáng nét trêu chọc, rồi quay mặt tiếp tục cuộc gọi, làm như không biết gì.
Yên Hàm: “…”
Không hiểu sao, cô vừa muốn xử lý anh cho bõ tức, vừa bị dáng vẻ điềm nhiên của anh làm cho rung động.
Tâm trạng cô nhờ vậy mà trở nên tốt hẳn, cứ thế vui vẻ cả ngày.
Trước khi ngủ, cô hỏi anh đã quyết định ở lại bao lâu chưa.
Anh trả lời ba ngày.
Yên Hàm gật đầu, đúng như cô đoán, cả đi cả về cộng thêm hai ngày bay là tròn năm ngày.
Cô nằm trên giường, lật người lười biếng nói: “Sau này đừng đến nữa.”
Người đàn ông đang định tắt đèn nghiêng đầu nhìn cô: “Vì sao?”
Yên Hàm khẽ nhướng mắt: “Phiền lắm, mỗi lần đến mất rất nhiều thời gian.”
“Anh đến thăm vợ mình, sao gọi là phí thời gian?”
Cô bật cười, không nói gì.
Tịch Quyền nhìn thoáng qua đã hiểu, cô thật ra rất muốn anh đến, nhưng lại không chịu nói. Hiện tại, cô sẽ không chủ động yêu cầu bất cứ điều gì từ anh.
Hoặc có lẽ, từ trước đến giờ cô chưa bao giờ yêu cầu anh làm gì. Anh muốn yêu cô thì yêu, không yêu thì cứ như thế.
Nghĩ vậy, anh khẽ thở dài, nằm xuống, kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng mảnh mai của cô.
Yên Hàm cảm nhận bàn tay ấm áp của anh, từng nhịp vuốt ve làm cô thấy thoải mái đến mức muốn làm nũng. Cô cố nhịn, nhưng cuối cùng vẫn cựa quậy, rúc vào người anh.
Anh siết chặt vòng tay, ôm cô chặt hơn. Yên Hàm cảm thấy toàn thân mình mềm nhũn, buột miệng nói: “Vậy anh lại đến thêm lần nữa đi. Sau Tết, em sẽ về nước.”
“Ừ.”
“Câu trả lời nhẹ bẫng của anh khiến em có cảm giác anh đang qua loa với em.”
“Không cần cảm giác, chính là anh qua loa đấy.”
“…” Cô vừa cười vừa đánh nhẹ vào người anh.
Anh khẽ cười theo, sau vài cái huých của cô, anh nắm lấy tay cô, thì thầm: “Đồ ngốc.”
Yên Hàm gào thét trong lòng: A a a! Không chịu nổi! Cái cách anh ấy gọi mình là đồ ngốc, vừa cưng chiều vừa dịu dàng, đúng là muốn mạng người ta mà!
Tâm trạng vui vẻ này khiến cô trằn trọc không sao ngủ được. Cô nằm lật qua lật lại, nhìn anh vài lần, rồi làm cho Tịch Quyền cũng không ngủ được.
Đến ba giờ sáng, anh thở dài, dứt khoát ngồi dậy đi vào phòng thay đồ, thay một bộ quần áo khác.
Yên Hàm ngừng lăn qua lăn lại: “Anh, anh làm gì đấy?”
Tịch Quyền chỉnh lại cổ áo sơ mi, đứng ở cửa phòng thay đồ, nói nhỏ: “Trong nước trời sáng rồi, anh ra ngoài bàn công việc một lát.”
“À.”
Anh nhướng mày: “Sao? Muốn đi cùng anh không?”
“Không, không cần đâu.”
Anh bước lại gần, xoa đầu cô: “Chơi điện thoại một lát đi. Khoảng một tiếng nữa anh quay lại. Nếu em buồn ngủ thì cứ ngủ trước, khuya rồi.”
“Ừm.”
Nói thì nói vậy, nhưng anh không ở đây, cô lại càng không ngủ được. Cô lăn qua lăn lại trên chiếc giường rộng mấy mét, lăn đến hàng chục vòng cũng không sao chợp mắt.
Đã quen với ngọt ngào, làm sao chịu được cô đơn.
Nhưng mà… cô cũng ngại đi tìm anh, đã nói là một tiếng, giờ chưa được một nửa mà.
Yên Hàm ngồi dậy, định đi đun một ly sữa nóng để dễ ngủ hơn.
Cô nấu ly sữa rất tỉ mỉ, mất khá nhiều thời gian. Khi nấu xong, thấy anh đang bận rộn trong phòng khách, cô liền nấu thêm một ly cà phê.
Anh tập trung nhìn màn hình máy tính trên bàn. Yên Hàm đi ra, đến gần chiếc ghế sofa anh đang ngồi, ngồi lên tay vịn ghế, một tay đặt lên vai anh, tay kia đưa ly cà phê đến trước mặt anh.
Nhưng ngay giây tiếp theo, anh nghiêng người, tay cô trượt khỏi vai anh. Cô mất thăng bằng, ngã sấp về phía anh, cà phê đổ hết lên máy tính, màn hình sáng rực lập tức tắt ngấm.
Tịch Quyền nhanh tay đỡ lấy cô, ôm vào lòng. Giây tiếp theo, chiếc ly sứ nặng nề lăn xuống đập trúng chân anh.
Anh không để ý đến đau đớn, chỉ ngả người dựa vào lưng ghế sofa để cô khỏi bị trượt xuống nữa.
Yên Hàm hoảng hồn, thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn anh, rồi lại liếc sang chiếc máy tính ướt nhẹp đã tắt ngúm.
Tịch Quyền khẽ nâng cằm cô lên, cô cứng người nhìn anh.
Anh thấp giọng, âm sắc trầm khàn: “Một tiếng cũng không chờ nổi sao?”
Yên Hàm: “…”
Lần đầu tiên, kể từ cái hôm anh hỏi cô “Nửa đêm còn đi viện nữa không?”, anh lại trêu chọc cô như thế. Cô vừa xấu hổ vừa tức giận, liền đẩy anh ra.
Anh giữ lấy bàn tay cô, rút giấy ra, nhẹ nhàng lau ngón tay dính cà phê của cô,
“Còn đẩy anh? Em nên cảm thấy may mắn vì vừa nãy anh chỉ đang xem tài liệu.”
“…” Cô ngơ ngác hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”
“Họp video, sáu mươi người.”
“…”
Bên kia màn hình, mọi người trong phòng họp đều ngẩn ra, nhìn nhau đầy khó hiểu.
Tiêu Vận ngồi ở góc phải, là người duy nhất trong giây cuối cùng kịp thấy bóng dáng một người mặc áo choàng tắm xuất hiện trên màn hình. Ngay sau đó, phu nhân tổng giám đốc nhào vào lòng anh Tịch, và một thứ chất lỏng nghi là cà phê đã hủy diệt toàn bộ hình ảnh.
Anh ấy khẽ ho một tiếng, gửi tin nhắn cho trợ lý mới của Tịch Quyền.
Trợ lý đọc xong, gập máy tính lại, đứng lên tuyên bố: “Anh Tịch gặp vấn đề về tín hiệu, cuộc họp tạm dừng ở đây. Mọi người giải tán.”
Toàn thể lãnh đạo và cổ đông của Tịch Thị: “???” Trung tâm Paris, trời khuya yên ắng, lại mất tín hiệu???
Yên Hàm cũng vô cùng mơ hồ, hỏi anh:
“Sao cuối tuần mà anh vẫn họp thế?”
“Nhập viện cả tháng trời nên công việc dồn lại rất nhiều. Hai tháng tới Tịch Thị phải tăng ca vào cả cuối tuần.”
“…” Yên Hàm nghẹn lời, im lặng một hồi mới nói: “Vậy… để em lấy laptop của em cho anh nhé?”
“Không cần.” Anh bế cô lên, bước về phía phòng ngủ. “Anh nghe theo sắp xếp của bà xã, ngủ thôi.”
“Em… em không hề sắp xếp gì cả!!” Mặt cô đỏ bừng.
“Vậy thì là ý trời rồi.”
“…”
Tiếng cười trầm thấp của anh vang lên trên đỉnh đầu cô.
Yên Hàm ngơ ngác nghe, trái tim như bị ai cào nhẹ, cảm giác được yêu chiều tràn ngập khắp cơ thể. Cô gần như không thể kiềm chế, suýt nữa đã ôm lấy cổ anh mà gọi: “Ông xã~”
Ý trời, đúng vậy, cô rất thích ý trời này.
Cô vừa đặt lưng xuống giường, đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Tịch Quyền dường như cũng dần dần hiểu cách làm cô vui. Cô dễ dỗ dành, dễ cười, dễ giấu đi những niềm vui nhỏ nhoi sau đôi mắt sáng rực. Dù vậy, mỗi khi cười xong, cô vẫn giữ vẻ bình thản, không tỏ ra quá nồng nhiệt với anh.
Có lẽ cô đã quen với việc không hy vọng, không mong đợi điều gì từ anh. Anh cho thì cô nhận, không cho thì cũng chẳng làm ầm ĩ. Cô vẫn giữ nét cao quý, ưu nhã như suốt một năm qua.
Điều khiến anh tiếc nuối là hiện tại hai người còn ở cách xa nhau, một ở Paris, một ở Bắc Kinh. Anh muốn ở bên cô nhiều hơn, nhưng không phải lúc nào cũng có thể.
Hai ngày sau, Tịch Quyền rời Paris, ở lại tổng cộng bốn ngày.
Trước khi lên máy bay, anh dịu dàng dặn dò cô: “Khoảng hai mươi ngày nữa anh lại sang. Có thời gian thì video call nhé.”
Với sự ân cần này, thật khó để từ chối tổng giám đốc Tịch. Yên Hàm khẽ gật đầu, dịu dàng đáp lại: “Ok, em đợi anh.”
Nghe vậy, ánh mắt anh sáng rực lên, khóe môi khẽ nhếch.
Cả hai đứng dưới ánh mặt trời ấm áp ở sân bay, ánh mắt trao nhau những điều mà không ai nói thành lời, nhưng cả hai đều hiểu.
Cuối cùng, Yên Hàm khẽ dặn dò: “Đừng tự lái xe trên đường cao tốc sân bay nữa nhé. Nếu buộc phải lái, nhớ cẩn thận.”
“Ừ.”
Cô vẫy tay: “Em đi đây.”
Tịch Quyền nhìn bóng dáng thanh mảnh nhưng mạnh mẽ của cô, thở dài khẽ khàng. Anh thật sự muốn kéo cô cùng đi.
Thời tiết ở Paris ngày càng lạnh, Yên Hàm bận rộn với công việc cuối năm, cũng không còn thời gian nghĩ đến anh nhiều. Nhưng anh vẫn gọi điện mỗi ngày, điều này khiến cô cảm thấy mọi chuyện vẫn ổn.
Đôi lần, anh chủ động đề nghị video call. Trước đây, Tịch Quyền chỉ video call với nhân viên, giờ lại thường xuyên gọi cho cô từ văn phòng. Mỗi lần như vậy, anh xuất hiện với bộ âu phục chỉnh tề, cà vạt ngay ngắn, vừa xem tài liệu vừa thỉnh thoảng nhìn cô. Dáng vẻ ấy thật sự khiến cô không thể cưỡng lại, chỉ muốn nhảy vào vòng tay anh, không để anh làm việc nữa.
Cuối tháng 11, anh lại đến Paris lần nữa, lần này ở thêm hai ngày vì công việc, tổng cộng sáu ngày mới chịu rời đi. Cô đuổi anh về nước, lo rằng Tịch Thị sẽ rộ lên tin đồn tổng giám đốc suốt ngày chạy sang Paris vì cô, làm trễ nải công việc.
Lần này, sau khi anh rời đi, Yên Hàm nảy ra ý định nhỏ, quyết định trở về Bắc Kinh vào cuối tháng 12.
Cô không nói với anh.
Lúc lên máy bay, cô cũng không báo.
Máy bay hạ cánh xuống Bắc Kinh trong một buổi tối đầy tuyết.
Yên Hàm trở về trong lặng lẽ, không gọi tài xế đón, tự mình bắt xe về công ty, sau đó lấy xe ở công ty lái thẳng về căn nhà chung của hai người.
Vừa vào đến nơi, cả căn nhà yên ắng, không một bóng người.
Cô đứng giữa phòng khách, khoanh tay, hừ lạnh một tiếng: “Rõ là nói sẽ về đây ở, mà em không ở nhà thì anh cũng chẳng về!”
Cô cất hành lý, thay chiếc siêu xe thể thao màu hồng trong garage, lái xe ra phố. Yên Hàm nghĩ, chỉ cần cô xuất hiện ngoài đường, không quá nửa tiếng, anh Tịch chắc chắn sẽ biết cô đã về nước qua đủ kênh thông tin.
Cô bật cười thích thú, tâm trạng rất tốt.
Đêm tuyết Bắc Kinh vẫn nhộn nhịp, xe cộ tấp nập.
Cô lái chiếc xe thể thao bóng bẩy, lướt qua các con phố. Khi ngang qua tòa nhà Tịch Thị, cô cố ý đi chậm lại. Đi qua rồi lại vòng ngược về, lái xe qua đó thêm lần nữa.
Xong xuôi, cô vuốt tóc, định quay về.
Trên đường, khi đang dừng đèn đỏ vì tắc đường, cô nhận được tin nhắn thoại của Chu Nịnh: [Này, cậu đang ở Bắc Kinh hả? Có người nhìn thấy xe của cậu đấy.]
[Ừ đúng rồi ~]
[Wow wow wow! Cậu về nước rồi à? Mau đến đây, có kịch hay xem này. Viên Thịnh đang đập phá một quán bar thuộc chuỗi của Bách Sanh. Nhanh nhanh!”
“???” Viên Thịnh? Chồng của Đàm Mẫn?? Còn là Bách Sanh? Cơ ngơi của Phương Hàm Sanh? No no no, thôi thôi, “Anh ta đập phá cái gì?”
“Cậu không biết à? Đàm Mẫn với một ông có vợ trong giới đang dính nhau, bị Viên Thịnh bắt quả tang ở quán bar tối nay, tức quá nên đập cả người lẫn quán.”
“…”
“Phương Hàm Sanh đang ngồi ở phòng riêng gần đây, nghe thấy chuyện này, mặt đen thui luôn. Anh ấy nói sao cứ nhằm vào sản nghiệp của anh ấy mà đập. Mình cười chết mất! Anh ấy nói vậy chắc ám chỉ vụ của cậu lần trước đúng không? Hahaha!”
“…”
“Nhanh lên đi! Bọn họ đang cãi nhau kìa. Đàm Mẫn chất lắm!”
“…”
Yên Hàm bình thường không thích đến những nơi ồn ào, nhưng câu chuyện này làm cô thấy hứng thú. Tuy nhiên, địa điểm lại không mấy phù hợp.
Cô nhấn phát lại tin nhắn thoại trước đó, xác nhận Phương Hàm Sanh cũng có mặt, và vẫn đang ở đó.
Khi nghe xong, cô chợt nhìn thấy chiếc xe bên làn bên cạnh. Đó là một chiếc xe thể thao màu đen đang cùng cô mắc kẹt trong dòng xe đông đúc.
Khi nhìn vào bên trong, cô giật mình, tay run lên, điện thoại rơi xuống, lăn đúng vào bánh xe của Tịch Quyền.
Yên Hàm: “…”
Cô thò đầu ra cửa sổ, cúi người xuống nhìn, hít sâu một hơi: “Anh đừng di chuyển! Đừng nhấn ga!”
Vừa dứt lời, Tịch Quyền lại buông chân phanh, xe nhích lên một chút.
Yên Hàm: “???” Ngẩng đầu lên, cô hét: “Anh không muốn có vợ nữa à?”
Tịch Quyền cong môi cười nhạt, nhìn cô vài giây, “Em chẳng phải không muốn có chồng nữa sao?”
“Em lúc nào nói không cần anh, đồ đàn ông chó chết!”
“Chẳng phải em định đi quán bar à?”
“Em nào có…”
Tịch Quyền gật đầu, chậm rãi mở cửa xe, hơi cúi người xuống, nhặt chiếc điện thoại từ dưới bánh xe lên.
Yên Hàm cười tủm tỉm, đưa tay ra đòi lấy điện thoại, nhưng anh lại thu tay về, đóng cửa xe lại.
Yên Hàm: “???”
Người đàn ông khởi động xe: “Về nhà.”
Yên Hàm: “????”
Anh đúng là không phải người mà! Lấy mất điện thoại của cô, giờ cô còn không biết Chu Nịnh đang ở quán nào. Bách Sanh Entertainment có cả tá tụ điểm ở Bắc Kinh, cô biết tìm đâu bây giờ?
Cô phồng má tức giận, nhấn ga, đạp mạnh.
Tịch Quyền nhìn qua gương chiếu hậu, thấy cô không quay về vùng ngoại ô mà lại lái đi hướng khác. Anh khẽ thở dài, nhanh chóng lái xe về phía trước, rồi quay đầu xe, chạy theo hướng cô đi.
Yên Hàm đã lái qua ngã tư, oai phong lẫm liệt bỏ đi một mạch.
Tịch Quyền nhìn bóng xe thể thao màu hồng nhạt khuất xa, chỉ biết tăng tốc bám theo.
Cô lái xe đến một trung tâm thương mại, đỗ lại mua vài món đồ rồi quay ra. Lúc này, anh mới hiểu ra.
Là về nhà cũ?
Quả nhiên, sau khi lên xe, cô tiếp tục lái về phía con hẻm dẫn vào khu Bắc Kinh.
Khi đến nơi, vừa xuống xe, anh đã tiến đến nhận lấy túi quà trên tay cô, tiện thể vòng tay ôm eo cô.
Yên Hàm quay đầu lại, bĩu môi, “Anh là ai? Đừng có dựa gần chị đây như vậy.”
Anh phớt lờ, hỏi một cách tự nhiên: “Sao lại về?”
“Công ty phá sản rồi.”
Anh im lặng vài giây, “Hôm trước đi vẫn ổn mà, mới một tháng đã phá sản. Em không muốn quản lý nữa à? Hửm?”
“…”
“Vậy thì quay về đi. Anh nuôi em.”
“…”
Yên Hàm hậm hực với tay tìm điện thoại trên người anh, nhưng anh giơ cao không cho.
Cô dừng lại, nghiêm mặt hỏi: “Anh không tin em đúng không? Đồ đàn ông khốn.”
Người đàn ông lười nhác cúi đầu, áp cô vào bức tường gạch cũ trong con hẻm. Anh nhìn cô vài giây, thấp giọng: “Ở đó lộn xộn lắm, không chỗ đặt chân. Em không được đi. Lỡ bị người ta làm tổn thương thì sao?”
“??” Cô nhướng mày: “Sao anh biết?”
“Bắc Kinh nhỏ như vậy, có chuyện gì giấu được mười phút không?”
“À.”
Tuyết rơi lất phất giữa hai người, từng mảng trắng lấm tấm phủ lên chiếc áo khoác đen của cả hai.
Nhưng Yên Hàm vẫn tò mò, muốn hóng hớt xem chuyện ra sao, nên ngập ngừng hỏi: “Hay là… mình cùng đi?”
“…”
Cô cười: “Hửm?” Cô lay lay anh, hiếm khi nũng nịu.
Tịch Quyền cũng bất giác bật cười, tiến gần hơn, phủi vài bông tuyết trên cổ cô, kéo cao cổ áo cho cô, khẽ nói: “Thật lòng mà nói, anh chưa từng thấy vợ chồng nào đi hộp đêm cùng nhau.”
“…”
“Trừ khi là đi bắt gian.”
“…” Yên Hàm liếc xéo anh, mặt hơi đỏ, “Nhưng mà trái tim nhiều chuyện của em cứ đập rộn ràng. Vừa về nước đã gặp chuyện lớn thế này.”
“Em hóng hớt chuyện của chính mình đi. Hai chúng ta cũng là đề tài trà dư tửu hậu lớn nhất Bắc Kinh đấy.”
“?”
“Ví dụ, hôm nay em cảm thấy anh thế nào? Khoảng cách để anh theo đuổi được em còn bao xa? Hửm, Hàm Hàm?”
“???”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");