Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Rượu Mơ - Hòa Tiểu Tinh
  3. Chương 42: "Em muốn ngủ với anh."
Trước /86 Sau

Rượu Mơ - Hòa Tiểu Tinh

Chương 42: "Em muốn ngủ với anh."

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đại Hoàng là một chú chó có linh tính, dường như nó biết chuyện gì đã xảy ra. Cái đuôi cụt ngắn ngủn không còn vẫy nữa, nó khe khẽ "gâu" rồi quỳ gối trước mộ của ông nội, kêu vài tiếng như đang nói lời cuối cùng với ông. Một lát sau, nó đứng dậy, đưa đầu li.ếm lấy tay cậu chủ nhỏ.

Đầu ngón tay cảm nhận được hơi ấm ẩm ướt, Quý Vũ ngẩn ngơ vuốt nhẹ đầu Đại Hoàng.

Những ngày túc trực ngoài cửa phòng ICU, cậu chẳng để ý được gì khác, Đại Hoàng là nhờ dì Lý đến cho ăn.

Trên đường trở về, cậu tình cờ gặp dì Lý đang bày sạp bán hàng. Thời tiết vẫn còn lạnh, dì Lý xoa xoa đôi tay vì giá rét. Quý Vũ mua hết một cân rưỡi dâu tằm cuối cùng của dì, bảo dì về sớm nghỉ ngơi.

Dì Lý muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng. Lúc Quý Vũ trả tiền, dì đẩy lại, lưỡng lự nói: "Nhóc Vũ à, ông cháu..."

Quý Vũ cúi đầu xuống, sau đó nhanh chóng nhét tiền vào túi áo của dì Lý.

Cậu muốn gượng cười khách sáo, nhưng khóe môi như bị dán chặt lại, không thể nhếch lên được. Cuối cùng chỉ giữ một biểu cảm không mấy đẹp đẽ, cậu nói: "Rạng sáng hôm qua ông mất rồi ạ."

Dì Lý im lặng chẳng nói được gì. Dì không thể tưởng tượng nổi, ông cụ mà tuần trước dì còn gặp trên đường đi chợ, hôm qua đã không còn nữa.

"Đột ngột quá..." Dì nói: "Không tổ chức tang lễ gì sao?"

"Chắc là không ạ, người trong thôn cũng không thích nhà cháu."

Quý Vũ chỉ rơi hai giọt nước mắt rồi không khóc thêm nữa, cậu được Sầm Chi Hành dắt tay đưa về nhà, Đại Hoàng lẽo đẽo theo sau.

Cuối tuần không phải đi học, mọi thứ dường như chẳng thay đổi quá nhiều. Quý Vũ vẫn nấu ăn rồi ăn cơm như thường lệ. Đến chiều, cậu chợt nhớ ra bây giờ đang độ tháng tư, đây là khoảng thời gian nên ngâm rượu mơ mới phải, rồi cậu lại nhớ đến cái giỏ tre còn để quên ở sườn núi.

Sầm Chi Hành đi tới hỏi: "Muốn ra ngoài đi dạo không?"

Quý Vũ giật mình như chim sợ ná, cơ thể cậu run lên, sau đó cậu quay lại nhìn thấy Sầm Chi Hành thì mới từ từ ngồi xuống, cậu đưa ngón trỏ lau lớp bụi mỏng bám trên lớp giấy niêm phong của chum rượu.

"Rượu ngâm tháng tư năm ngoái, Tết vừa rồi em còn bảo ông uống ít thôi. Ông không vui lắm, nhưng vẫn nghe lời em, chỉ nhấp một ngụm nhỏ."

"Biết vậy đã để ông uống theo ý thích. Sau khi bị cao huyết áp, ông chẳng được ăn món gì hợp khẩu vị nữa."

Trước khi trời tối, bọn họ đến rừng mơ trên núi. Giỏ tre của Quý Vũ vẫn nằm đó, mơ xanh rơi đầy đất, có quả vỏ đã nứt, bắt đầu thối rữa, có quả vẫn còn nguyên vẹn.

Quý Vũ ngồi xuống dựng lại giỏ tre, mặt bên úp xuống đất dính đầy bụi bẩn. Cậu không mang khăn tay, trong lúc đang suy tư thì Sầm Chi Hành rút hai tờ khăn ướt ra, anh ngồi xổm xuống kéo giỏ tre lại gần, lau nó từ trên xuống dưới.

Quý Vũ ngẩng đầu nhìn Sầm Chi Hành chăm chú lau giỏ tre, mái tóc hơi dài rũ xuống hai bên tai vì động tác của anh mà hơi lắc lư. Ánh hoàng hôn rực rỡ sau lưng anh tựa như một thước phim.

Cậu vô thức sờ lên dây buộc tóc trên cổ tay trái, ngón tay cái nhẹ nhàng mân mê nó, rồi cậu khom người nhặt lấy những quả mơ còn nguyên vẹn.

Hai ngày cuối tuần, Quý Vũ cố gắng làm bản thân thật bận rộn, cậu làm bất cứ việc gì cũng có Sầm Chi Hành ở cạnh.

Đôi lúc, sự hiện diện của Sầm Chi Hành rất thấp, hoặc có thể nói rằng nhịp điệu của anh và Quý Vũ rất đồng điệu. Anh như một dòng nước dịu dàng, bao lấy gai nhọn trên người Quý Vũ, âm thầm nói với cậu rằng không cần phải quá bận tâm. Chính vì thế mà ở bên anh, cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

Nhưng bản chất Sầm Chi Hành là người mạnh mẽ, anh quen với việc giữ quyền chủ động. Quý Vũ biết, lần này là anh cố ý nhường nhịn cậu.

Quý Vũ viết nhãn "Ngày 21 tháng 4 năm 2018" rồi lần lượt dán lên chum rượu, cậu ôm các chum rượu vào nơi râm mát trong nhà, ánh mắt cậu dừng lại vài giây trên những nhãn dán phía sau. Đó là nét chữ của Sầm Chi Hành, rất đẹp.

Đây là lần đầu tiên cả hai người cùng nhau ngâm rượu, Sầm Chi Hành tham gia mọi công đoạn, từ rửa, phơi, bỏ vào chum cho đến niêm phong...

Quý Vũ đứng dậy, xoay người nhào vào lòng Sầm Chi Hành. Cậu biết đối phương luôn ở phía sau mình, anh đỡ lấy cậu, giữ cậu, không để cậu ngã.

"Anh." Cậu khẽ gọi.

"Ừm." Sầm Chi Hành cũng nhẹ đáp.

"Anh."

"Ở đây."

Quý Vũ vô thức gọi anh, Sầm Chi Hành cũng không thấy phiền, anh bế cậu nhóc đi rửa tay, rửa xong lại lau khô giúp cậu.

Bàn tay của Quý Vũ gầy gò, các khớp xương hiện rõ. Lật cổ tay lên, những mạch máu xanh nhạt dưới da trải dài trông giống như rễ cây bám sâu vào lòng đất. Lòng bàn tay cậu có những vết chai do thường xuyên cầm dao khắc giống hệt ông nội, đó là dấu ấn của cuộc sống để lại.

Sầm Chi Hành nhìn nó một lúc lâu, Quý Vũ khẽ rụt tay lại, nhưng Sầm Chi Hành vẫn nắm lấy cổ tay cậu, khiến cậu không thể rút tay về. Cuối cùng, cậu bị nửa ôm nửa kéo về phòng.

Sầm Chi Hành xoa đầu cậu giống như ngày hôm qua, anh nói: "Ngủ sớm đi."

Quý Vũ nhìn vào mắt anh. Đôi mắt của người đàn ông sắc bén như lưỡi dao, nhưng khi nhìn cậu lại dịu dàng đến lạ.

Sầm Chi Hành xoay người định ra ngoài, Quý Vũ bỗng thấy hụt hẫng, cậu do dự nắm lấy góc áo của anh.

Sầm Chi Hành dừng bước, anh quay người lại nhìn vào tay cậu rồi nhìn vào mặt cậu.

Sợ bị từ chối, Quý Vũ nhanh miệng nói trước: "Em muốn ngủ với anh."

Cậu đã từng xem "Chuyện tình sau núi", nên dù đây chỉ là câu nói đơn giản nhưng lại mang đến hàm ý không được trong sáng cho lắm. Nói xong, Quý Vũ lập tức nhận ra có gì đó sai sai nên lắp bắp bổ sung thêm:

"Em muốn ngủ với anh... giống như hồi ở Giang Thành ấy. Có được không anh?"

Sầm Chi Hành nhìn cậu vài giây, khóe môi anh cong lên, anh thoải mái nói: "Đã gọi là anh rồi, sao tôi lại không đồng ý được?"

Sầm Chi Hành cũng từng nói câu này trước đó rồi, như thể cậu chỉ cần gọi một tiếng "anh" là có thể đổi lấy kim bài miễn tử. Bất kể Quý Vũ đưa ra yêu cầu gì sau tiếng "anh", Sầm Chi Hành với tư cách là "anh" đều sẽ đồng ý.

Ẩn ý này được giấu kín, giống như đôi mắt đen thăm thẳm của Sầm Chi Hành, thỉnh thoảng đôi mắt ấy nhìn Quý Vũ với vẻ vừa bí ẩn vừa khó đoán. Nhưng Quý Vũ vẫn chưa thể chạm đến tầng sâu của ánh nhìn ấy.

Cậu chỉ biết những điều gì nằm trên bề mặt, ví dụ như hôm nay — Sầm Chi Hành đã đồng ý ngủ với cậu.

Đây là lần đầu tiên Quý Vũ cong môi cười kể từ khi ông nội qua đời. Cậu ôm chăn gối đi theo Sầm Chi Hành về phòng anh.

Mấy ngày gần đây, Quý Vũ không ngủ được ngon, dù cố ngủ nhưng lúc nào cũng gặp ác mộng, cậu thường xuyên giật mình tỉnh giấc.

Nằm bên cạnh Sầm Chi Hành, cậu nhẹ nhàng chạm vào cánh tay anh, cảm giác an tâm hơn nhiều, Quý Vũ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nhưng cậu vẫn mơ thấy ác mộng, lúc thì cuộn tròn, lúc thì lật người, miệng lẩm bẩm những âm thanh không rõ nghĩa.

Sầm Chi Hành tỉnh giấc một lúc, anh kéo lấy chăn của cậu muốn đắp lại phần chân lộ ra ngoài nhưng được giữa chừng thì anh dừng lại. Cuối cùng, anh lật chăn của Quý Vũ sang một bên, kéo cậu vào trong chăn mình rồi ôm lấy cậu.

Trọng lượng vòng tay đặt trên eo mang lại cảm giác an toàn nhất định cho Quý Vũ. Cậu bị ai đó giữ chặt lấy

Giống như một cách nhắc nhở rằng: Vẫn còn có người sẵn sàng quan tâm đến cậu.

Từ độ nửa đêm đến rạng sáng Quý Vũ không còn giật mình nữa, hơi thở đều đều nhẹ nhàng phả lên vùng da mỏng trên xương quai xanh của Sầm Chi Hành.

Có hơi nhột.

Làm cho Sầm Chi Hành không thể ngủ ngon giấc.

Lời tác giả:

Anh Hành sắp bị câu đến mức muốn cong thành móc câu luôn rồi!

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /86 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Khói Thuốc

Copyright © 2022 - MTruyện.net