Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Rượu Mơ - Hòa Tiểu Tinh
  3. Chương 44: "Tiểu Vũ muốn yêu đương rồi à?"
Trước /86 Sau

Rượu Mơ - Hòa Tiểu Tinh

Chương 44: "Tiểu Vũ muốn yêu đương rồi à?"

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Từ sau buổi tối hôm ấy, hình như Quý Vũ đã nghĩ thông rồi.

Cậu bước vào căn phòng của ông nội, nơi mà trước đây cậu không dám vào, tự tay dọn dẹp di vật của ông. Cuối tuần, cậu dành cả hai ngày để hoàn thành tất cả những món đồ điêu khắc còn dang dở mà ông để lại rồi giao hàng cho Uông Đới.

Sau khi kiểm tra chất lượng, Uông Đới nhận hàng, đưa tiền công cho Quý Vũ rồi nói: "Nhóc Vũ à, cháu học được toàn bộ kỹ nghệ của ông nội cháu rồi. Sau này chú Uông vẫn sẽ đặt hàng ở chỗ cháu nhé."

Quý Vũ không đáp lại, hai tháng cuối cậu muốn dồn hết tâm trí vào việc học. Nền tảng kiến thức cậu kém, thành tích không được tốt, nhưng cậu luôn chăm chỉ. Kỳ thi đại học lần này là cơ hội duy nhất trong đời, ít nhất cậu muốn cố gắng để không hối tiếc, không phụ lòng kỳ vọng của ông nội.

Tháng năm, tháng sáu, thời tiết dần nóng lên. Uông Đới mấy lần đến nhà muốn đặt hàng nhưng đều bị Sầm Chi Hành lấy lý do "Đừng làm phiền con trẻ học hành" mà đuổi về.

Các kỳ thi thử liên tiếp diễn ra, Quý Vũ chịu khá nhiều áp lực, về nhà cậu không nói gì nhiều, chỉ ôm cánh tay Sầm Chi Hành mà than thở: "Toán khó quá."

Nói thật thì trước kỳ thi đại học, Quý Vũ đã dự cảm mình sẽ thi không tốt, vì chín năm giáo dục bắt buộc với đôi tai không nghe được đã để lại nhiều lỗ hổng kiến thức. Những lần lười biếng, bài vở bỏ dở đều là sự thật.

Lúc làm xong bài thi cuối cùng – môn ngoại ngữ – và hòa vào dòng người đông đúc bước ra ngoài, Quý Vũ vẫn cảm thấy có hơi hụt hẫng. Dù chưa dò đáp án nhưng cậu đã cảm thấy mình làm không tốt.

Bỗng có một cảm giác mát lạnh chạm lên má, làn hơi nước lạnh buốt mang lại chút sảng khoái giữa cái nắng gắt. Sầm Chi Hành cầm một lon Coca lạnh lắc lắc trước mặt cậu.

"Thi xong rồi, còn nhăn nhó làm gì?"

"À... Em thi không tốt, em thấy mình làm bài tệ quá."

Sầm Chi Hành mở lon nước, cắm ống hút vào rồi đưa đến miệng Quý Vũ, sau đó anh rút một tờ khăn giấy lau mồ hôi trên trán cậu.

"Dù sao cũng không cần dựa vào điểm đại học, bên phòng tuyển sinh của Đại học sư phạm Giang Thành đã gọi điện rồi mà."

"Ừm." Quý Vũ ngậm ống hút, không biết cậu có nghe vào không.

Bọt khí trong Coca nổ trong miệng, sự mát lạnh lan khắp cơ thể. Cằm Quý Vũ bị đối phương nâng lên, cậu ngửa đầu để Sầm Chi Hành thuận tiện lau mồ hôi, cậu chợt nheo mắt thở dài.

Sầm Chi Hành đưa mắt nhìn cậu. Quý Vũ giải thích: "Coca ướp lạnh ngon quá."

Nói xong, cậu đưa lon nước về phía trước, hỏi: "Anh Hành uống không?"

Quý Vũ nghĩ Sầm Chi Hành sẽ không uống. Người đàn ông này có kế hoạch dưỡng sinh riêng, dù thức khuya dậy muộn nhưng anh ăn uống lành mạnh, không ăn cay, không ăn ngọt, rất hiếm khi đụng đến đồ ăn nhanh.

Nhưng lần này, Quý Vũ đã đoán sai.

Ánh mắt Sầm Chi Hành lướt qua khuôn mặt hơi lấm tấm mồ hôi của cậu thiếu niên rồi anh cúi xuống, ngậm lấy ống hút mà Quý Vũ vừa dùng.

Anh nhàn nhạt nói: "Ngọt quá."

Trước đây cũng từng xảy ra trường hợp tương tự, Sầm Chi Hành uống nước khoáng mà Quý Vũ đã uống rồi, nhưng khi đó là trước khi Quý Vũ "giác ngộ".

Bây giờ thì khác. Quý Vũ tự cho rằng mình đã hiểu được nhiều điều từ truyện tranh của Đan Vân Huyên. Cậu nhìn chằm chằm vào ống hút vừa bị Sầm Chi Hành ngậm lấy, trong lòng suy nghĩ mãi, sợ làm tổn thương lòng tự tôn của anh nên cuối cùng cậu đành giả vờ như không có gì, vừa đi vừa tiếp tục dùng ống hút uống Coca.

Trước khi rời khỏi thị trấn Miên Trúc, Quý Vũ đã hẹn đi chơi một ngày với Bạch Mẫn Mẫn và Đan Vân Huyên ở huyện, coi như một chuyến du lịch tốt nghiệp ngắn.

Không biết tại sao nhưng hôm nay Sầm Chi Hành nhắn tin cho cậu nhiều hơn bình thường, Quý Vũ rất nghiêm túc trả lời từng tin một.

Bạch Mẫn Mẫn ghé qua, cô lịch sự không nhìn vào màn hình nhưng tò mò hỏi: "Anh trai cậu à?"

"Đúng vậy." Quý Vũ trả lời rồi đặt điện thoại xuống.

Đan Vân Huyên ở nội trú nên chưa từng gặp anh trai của Quý Vũ, thế là cũng tò mò ghé lại hỏi: "Anh ấy đẹp trai không? Có hình không?"

"Siêu đẹp trai luôn!" Bạch Mẫn Mẫn giơ tay miêu tả: "Cao, đẹp trai, chẳng khác gì siêu sao luôn ấy!"

Nhìn điệu bộ phóng đại của Bạch Mẫn Mẫn, Quý Vũ không khỏi bật cười, nhưng trong lòng lại thoáng có một cảm giác khác lạ, muốn nắm bắt nhưng không được.

Trước ánh mắt của Đan Vân Huyên, Quý Vũ không hiểu sao lại thấy chột dạ, cậu vội bật màn hình điện thoại cho cô xem hình nền – vẫn là bức ảnh chụp chung ở trạm nghỉ trên cao tốc lần trước.

"Wow, đẹp trai thật đó, trông như nam chính trong phim nghệ thuật vậy!" Đan Vân Huyên chỉ vào Quý Vũ trong bức ảnh rồi nói tiếp: "Cậu đứng cạnh anh ấy nhỏ bé thế này, hơn nữa nhìn hai người không giống nhau chút nào."

"Chúng mình không phải anh em ruột." Quý Vũ đơn giản giải thích, không muốn nói thêm nữa.

Bạch Mẫn Mẫn chuyển chủ đề, bắt đầu nói về những bộ truyện tranh vừa được cập nhật gần đây.

Quý Vũ chống cằm nghe họ trò chuyện, nhưng trong lòng lại nghĩ, nếu Sầm Chi Hành thật sự là anh trai ruột của mình thì tốt biết bao.

Trên đời này, không có mối liên kết nào bền chặt hơn quan hệ huyết thống.

Cậu rất sợ anh Hành đột nhiên không cần cậu nữa, sợ cuối cùng mình sẽ cô đơn một mình. Nếu anh Hành là anh ruột của cậu, có lẽ tất cả những lo lắng đó sẽ không bao giờ xảy ra.

Ăn tối xong, bọn họ bắt taxi về nhà. Sầm Chi Hành gọi video tới. Quý Vũ nhìn hai cô gái ở ghế sau đang ngủ say rồi nhận cuộc gọi.

Sầm Chi Hành chỉ muốn xác nhận cậu đã lên xe hay chưa. Quý Vũ sợ làm ồn nên không nói gì nhiều, chỉ mỉm cười nhìn camera, sau đó chuyển sang nhắn tin trả lời.

Nhà Quý Vũ ở xa nhất, Bạch Mẫn Mẫn và Đan Vân Huyên đều xuống xe trước. Cậu là người cuối cùng.

Tài xế nói: "Chỉ có thể chở đến cổng thôn Thương Khê, bên trong đường hẹp nên xe không vào được."

Quý Vũ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Trời bắt đầu tối, tài xế bật đèn xe. Ánh sáng ấm áp lướt qua khu đất trống ở cổng thôn, rọi vào bóng người đứng đó. Quý Vũ sững sờ vài giây.

Sầm Chi Hành đang đứng ở cổng thôn chờ cậu. Thấy cậu xuống xe, anh dập điếu thuốc rồi ném vào thùng rác.

Khoảnh khắc này thật quen thuộc. Trong thoáng chốc, bóng dáng Sầm Chi Hành như hòa làm một với hình ảnh ông nội cầm ống điếu năm nào.

Quý Vũ chạy tới khoác tay Sầm Chi Hành, cậu cố nén nụ cười nơi khóe môi, hỏi: "Sao anh lại xuống đây?"

Sầm Chi Hành liếc cậu một cái, anh đáp: "Không biết là ai sợ bóng tối ấy nhỉ?" Anh lại nói tiếp: "Được lợi mà còn làm bộ."

Trong núi không có lấy một bóng đèn đường. Sầm Chi Hành một tay cầm đèn, một tay nắm tay cậu, từng bước đi thật chắc chắn.

Thói quen sợ bóng tối của Quý Vũ bị anh nói trúng, cậu thấy hơi xấu hổ. Là con trai, làm sao có thể sợ bóng tối được, đây là vấn đề thể diện! Trên đường đi, cậu không ngừng biện minh:

"Chuyện sợ bóng tối đã từ lâu lắm rồi. Hồi trước không nghe được, mắt là quan trọng nhất, nên khi tối đen như mực em mới sợ. Bây giờ thì không sợ nữa rồi."

Sầm Chi Hành không ngờ nguyên nhân cậu sợ bóng tối lại là vì điều đó. Anh trầm mặc vài giây rồi siết chặt tay Quý Vũ hơn một chút.

Quý Vũ vẫn líu ríu: "Em có mang điện thoại, cũng tự bật đèn pin mà về được, mấy đoạn đường tối này chẳng là gì cả."

Nghe giọng cậu tự hào ra mặt, Sầm Chi Hành cũng thả lỏng, anh đáp lời: "Đúng đúng, Tiểu Vũ giỏi lắm."

"Anh đang qua loa với em." Quý Vũ phồng má, giận dỗi: "Giọng này là giọng dỗ trẻ con!"

Sầm Chi Hành bật cười: "Trước giờ không phải em vẫn thích kiểu này sao?"

Quý Vũ ngớ người mất một lúc, rồi mới nhớ mình phải phản bác: "Bây giờ không thích nữa!!"

Chuyện đó làm Quý Vũ cảm thấy mất mặt ghê gớm. Cậu vốn định tặng món quà mua cho anh ở huyện nhưng cuối cùng cũng không đưa ra.

Túi vải nhỏ đựng món quà khá dễ nhận thấy, Sầm Chi Hành đã sớm nhìn thấy hộp quà bên trong. Nhưng dù đã đánh răng, rửa mặt và nằm trên giường, anh vẫn không thấy Quý Vũ chủ động tặng mình.

Chẳng lẽ món quà đó mua cho Bạch Mẫn Mẫn?

Quý Vũ cuộn tròn trong chăn, quay lưng về phía anh. Sầm Chi Hành nhìn chằm chằm vào mái tóc xù mềm mại của cậu một lúc lâu, rồi lật người cậu lại, kéo vào lòng. Anh thử dò hỏi: "Thi đại học xong nên Tiểu Vũ muốn yêu đương rồi à?"

Quý Vũ vẫn còn giận, cậu nhắm mắt im lặng, cựa quậy mấy lần để tránh xa anh.

Sầm Chi Hành thấy tay mình đang đặt trên eo Quý Vũ liền rút về, trong lòng có hơi hụt hẫng.

Thật sự không còn ai ôm lấy cậu nữa. Điều này khiến Quý Vũ không khỏi lo sợ, cảm giác được người khác quan tâm bỗng dưng biến mất.

Cậu mở mắt, lén nhìn Sầm Chi Hành. Khi bắt gặp ánh mắt anh, cậu cảm thấy ngượng ngùng không thôi.

"Sao anh không ôm nữa?" Cậu tủi thân nói.

Sầm Chi Hành nhíu mày suy nghĩ, anh không hiểu ý cậu, nhưng vẫn làm theo, kéo cậu vào lòng lần nữa.

Eo của Quý Vũ mềm mại, cảm giác rất dễ chịu. Sầm Chi Hành cúi đầu, nhìn biểu cảm trên gương mặt cậu hồi lâu rồi thử hỏi: "Tiểu Vũ không vui à, đang giận tôi sao?"

Quý Vũ bực bội giải thích: "Anh đừng nói em sợ bóng tối, con trai mà sợ bóng tối thì mất mặt lắm."

"Còn nữa... sau này anh đừng dỗ em như dỗ trẻ con nữa, em lớn rồi."

Sầm Chi Hành ngẩn ra một lúc rồi bất ngờ bật cười.

Quý Vũ tưởng anh đang chế nhạo mình, cậu lập tức nhíu mày, định gắt lên. Nhưng chưa kịp nói thì Sầm Chi Hành đã nhẹ nhàng giải thích vài câu, cậu lại nguôi giận.

Dù miệng nói không thích kiểu "dỗ dành" đó nhưng cuối cùng Quý Vũ vẫn bị dỗ.

Sầm Chi Hành dùng đầu ngón tay xoa xoa dái tai cậu. Quý Vũ rất thích cảm giác này, cậu thấy rất thoải mái. Sau khoảng mười phút được chăm sóc, cậu vui vẻ chui ra khỏi chăn, lấy hộp quà trong túi vải ra rồi đưa cho anh.

"Tặng cho anh nè."

Lời tác giả:

Cuối cùng thì Sầm Chi Hành cũng nhận được món quà dành riêng cho mình (hài lòng)!

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /86 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Thập Niên 60] Vô Tình Sinh Ra Vào Năm 60

Copyright © 2022 - MTruyện.net