Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Rượu Mơ - Hòa Tiểu Tinh
  3. Chương 7: "Gâu."
Trước /86 Sau

Rượu Mơ - Hòa Tiểu Tinh

Chương 7: "Gâu."

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thật ra khuôn mặt của Sầm Chi Hành thiên về nét lạnh lùng nhiều hơn, đường nét sắc sảo, góc cạnh rõ ràng. Thông thường, ánh mắt dịu dàng của anh sẽ làm vơi đi vài phần, nhưng lúc này anh lại hơi nhíu mày, cả người toát lên vẻ rất nghiêm nghị.

Quý Vũ gắp một miếng mì lên chưa kịp ăn đã phải đặt xuống, cậu lén lút ngước mắt nhìn anh.

Lúc cúp điện thoại, Sầm Chi Hành không để lộ biểu cảm gì đặc biệt, anh chạm mắt với Quý Vũ. Anh thấy vậy, mỉm cười nói: "Mì rất ngon, nhưng cháu có chút việc, hai người cứ từ từ ăn."

Anh đi tới chỗ chủ quán trả tiền. Trước khi rời đi, anh không quên ngoái đầu lại nhìn, thấy Quý Vũ đang cầm đũa, ánh mắt thất thần nhìn anh, vẻ mặt cậu không giấu được sự hụt hẫng. Nhưng không rõ tình hình ở nhà trọ ra sao, anh lo cho dụng cụ vẽ nên đành phải đi xem.

Sầm Chi Hành giơ tay vẫy vẫy, Quý Vũ cũng đặt đũa xuống, giơ tay vẫy lại, cậu chớp mắt vài lần rồi nhanh chóng cúi đầu xuống, dáng vẻ lộ rõ sự lưu luyến.

Sầm Chi Hành bật cười, anh cảm thấy đứa trẻ mới quen vài ngày này hình như khá dính người.

Khi cậu lại lén nhìn trộm lần nữa, anh lên tiếng: "Vài hôm nữa dẫn em ra ngoài vẽ tranh." Nói xong, anh chào Quý Trung Lương rồi xoay người bước đi.

Vừa đến cửa nhà trọ, Tưởng Diệu đã đứng chờ sẵn. Dáng vẻ gã vẫn khá tươm tất, đeo kính gọng đen, bề ngoài trông có vẻ rất lịch sự. Ngay sau khi nhận được cuộc gọi từ cha, gã ta đã vội vàng từ trạm y tế chạy đến, áo blouse trắng còn chưa kịp cởi, lúc này có dính chút nước, trông hơi nhếch nhác.

Đây là cố ý, gã muốn thể hiện sự săn sóc trước mặt Sầm Chi Hành.

Mấy ngày trước, gã ta đã tìm kiếm thông tin về Sầm Chi Hành dựa trên thông tin đăng ký tại quầy lễ tân nhà trọ, gã biết được người đàn ông này không chỉ có phong thái quý phái mà còn có xuất thân không hề tầm thường, khiến gã ta kinh ngạc không thôi.

Tìm kiếm trên Baidu là ra thông tin ngay: Một họa sĩ nổi tiếng của Giang Thành, từng có tranh được đấu giá đến hàng triệu tệ.

Tưởng Diệu bị con số này làm cho há hốc mồm, gã còn cố tình phóng to hình ảnh bức tranh lên xem kỹ. Nhưng nhìn mãi cũng không nhìn ra ý nghĩa gì, trong mắt gã ta thì đây chỉ là một bức tranh phong cảnh bình thường với tông màu xám xanh u ám.

Gã ta khịt mũi, thầm nghĩ những người mua tranh đúng là đầu óc có vấn đề. Tuy nhiên, khi đọc đến phần thông tin Sầm Chi Hành xuất thân từ gia đình kinh doanh lâu đời, sở hữu nhiều doanh nghiệp tư nhân truyền thống, gã ta giễu cợt nói: "Hóa ra là vậy."

Chẳng qua cũng chỉ là mấy trò bẩn thỉu, một bức tranh làm sao có thể đắt đến vậy được? Không phải để lấy lòng nhà họ Sầm thì cũng là để rửa tiền thôi.

Nghĩ đi nghĩ lại, Tưởng Diệu vẫn giữ nét mặt tươi cười, nịnh nọt trước mặt anh.

Phải làm cho Sầm Chi Hành hài lòng, chẳng biết tên nhà giàu này bị gì mà lại đến cái nơi nghèo khó như thị trấn Miên Trúc này, nên nhất định phải phục vụ cẩn thận. Một bức tranh đã hơn triệu tệ, nếu sau này nhà họ Sầm chịu rủ lòng "rơi vãi" chút lợi lộc nào thì đó cũng là món hời từ trên trời rơi xuống.

"Cậu Sầm, thật sự xin lỗi, ống nước trong phòng cậu đột nhiên bị vỡ. Chúng tôi đã nhanh chóng phát hiện và chuyển đồ của cậu ra ngoài. Cậu lên xem thử nhé?"

Sầm Chi Hành không nói gì, anh bước qua Tưởng Diệu rồi đi lên tầng. Cầu thang gỗ vốn cũ kỹ giờ đây lại ngấm nước, bước lên làm nó kêu cọt kẹt, lắc lư như sắp sập. Những mảng tường vốn đã loang lổ nay lại rơi rụng thêm.

Anh cau chặt mày. Thấy căn phòng ướt nhẹp và hành lý được chuyển sang phòng bên cạnh, sắc mặt anh càng trầm xuống.

Trên sàn gỗ vẫn còn một lớp nước mỏng, không khí ẩm ướt nồng nặc khiến người ta khó chịu.

Sầm Chi Hành không muốn ở đây lâu, anh kiểm tra sơ qua đồ đạc.

Hộp đựng tranh ngập nước khoảng sáu, bảy phân, để lại vết nước rõ ràng. Gỗ bị ngâm nước phồng lên, nứt ra. Dụng cụ vẽ bên trong cũng bị hư hỏng. May mắn là hộp đựng màu kín nên không bị ảnh hưởng, nhưng bảng vẽ cùng bức tranh sơn dầu vẽ cảnh hồ Bích Thúy đã bị hỏng hoàn toàn.

Vali đồ cũng không thoát khỏi cảnh trên, nước thấm qua lớp vải dọc theo dây kéo, khiến quần áo bên trong bị ướt sũng.

Nhìn đống lộn xộn trước mắt, Sầm Chi Hành bực bội day ngón tay, anh lấy ra một bao thuốc sau đó châm một điếu.

Anh không thường hút thuốc, cũng không nghiện. Bao thuốc để trong ngăn kéo vali vẫn chưa bóc tem, may mà không bị ẩm.

Anh vừa hút thuốc vừa day trán, sau đó anh mở điện thoại tìm kiếm nhà trọ gần đó. Nhà trọ gần nhất cũng phải mất gần hai tiếng đi xe.

Trong phút chốc anh định về thẳng thành phố Giang, nhưng lại nghĩ đến những khuôn mặt phiền phức phải ứng phó, anh đành thở dài, tiếp tục lướt điện thoại.

Quý Vũ ra ngoài vẫn mang theo quyển sổ "quảng cáo" cũ. Quyển sổ Sầm Chi Hành tặng cậu quá đẹp, mặt đầu tiên còn có một bức tranh anh vẽ, cậu muốn giữ lại làm kỷ niệm, không nỡ dùng.

Quý Vũ ôm quyển sổ "quảng cáo" không phải để giao tiếp, mà là đang cố gắng luyện chữ. Viết xong một trang lại lật sang trang mới.

Quý Trung Lương thấy vậy không khỏi thắc mắc: "Lạ nhỉ, hôm nay sao tự nhiên thằng bé lại luyện chữ? Nhưng mà cũng tốt." Ông vẫn hy vọng cháu trai mình có thể giao tiếp nhiều hơn với người khác ngoài ông, đừng trở thành đứa trẻ nhút nhát, cô đơn. Chữ viết đẹp một chút, ít ra cũng để người ta đọc được.

Một lúc sau, quyển sổ được đặt trước mặt ông, cậu mở ra một trang mới:

[Chuyện buổi trưa, ông hỏi anh ấy đi? Số anh ấy đây.]

Đợi ông đọc xong, Quý Vũ lại lật sang trang trước, trên đó chỉ có một dãy số – là số Sầm Chi Hành viết cho cậu.

Có dãy số đẹp đẽ với nét chữ nắn nót này làm nền, những con chữ của Quý Vũ lại càng xấu hơn. Quý Trung Lương cốc nhẹ lên đầu cháu mình một cái, rồi lấy điện thoại "cục gạch" của mình đưa cho Quý Vũ, thầm nghĩ: Thôi, chữ nghĩa đâu phải ngày một ngày hai là tốt lên được.

"Cái hôm cậu ấy gọi điện báo thì ông đã lưu số rồi. Cháu muốn hỏi thì tự nhắn tin mà hỏi." Quý Trung Lương nói.

Thế là, hai phút sau, Sầm Chi Hành nhận được tin nhắn của Quý Vũ. Từng chữ đều toát lên vẻ ngoan ngoãn:

[Anh Sầm, tôi là Quý Vũ. Chuyện buổi trưa đã giải quyết xong chưa ạ?]

Vài giây sau, lại có thêm một tin nhắn nữa:

[Đừng buồn nhé.]

Sầm Chi Hành khẽ nhếch môi cười, dường như anh có thể hình dung ra dáng vẻ của Quý Vũ khi gõ những dòng chữ này. Cậu nhóc nhỏ bé này còn biết an ủi anh nữa.

Cảm giác bực bội mà ngay cả điếu thuốc cũng không xua tan được, lúc này đã tan biến hoàn toàn. Anh dập tắt điếu thuốc đang cháy một nửa, cơ mặt anh giờ đây đã thả lỏng hơn. Anh nhắn lại:

Không có chuyện gì lớn đâu, cũng không buồn. Tiểu Vũ, em có thể giúp tôi hỏi ông nội xem gần đây có nhà nào cho thuê không? Là kiểu cho thuê ngắn hạn ấy, khoảng ba tháng.

Quý Vũ sững người vài giây, rồi đưa điện thoại cho ông nội.

Ở thị trấn nhỏ ít người lui tới này không có nhiều nhà cho thuê, nhưng cũng không phải là không có.

Dưới chân núi Khê Sơn có một hộ gia đình đã chuyển lên thành phố sống, ngôi nhà ở đây vẫn để bảng cho thuê. Trước đây họ từng đặt làm tượng gỗ ở chỗ Quý Trung Lương nên ông còn lưu lại số điện thoại. Ông lập tức đưa số đó cho Sầm Chi Hành. Sầm Chi Hành nhắn tin cảm ơn, nói rằng nếu thuận lợi, tối nay anh sẽ chuyển qua đó ở tạm.

Quý Vũ ngồi xổm cạnh ông nội, nhìn màn hình điện thoại, cậu cúi gằm mặt, không biết là đang nghĩ gì.

Một lúc sau, cậu đột nhiên ra hiệu bằng tay hỏi ông nội: Có thể để anh Sầm ở nhà mình được không?

"Thế thì sao mà được chứ? Phòng trống nhà mình đã lâu không dọn dẹp, để người ta vào ở có khác gì làm khó người ta không?"

Quý Vũ không cam tâm cúi đầu. Cậu ngồi suy nghĩ một lát, rồi bắt đầu ra hiệu mạnh mẽ hơn bình thường: Có thể dọn dẹp, cháu sẽ về dọn.

Quý Trung Lương không ngăn cản, nhưng cũng chẳng để tâm.

Ông ngước nhìn bóng dáng cháu trai chạy về nhà, thầm nghĩ Quý Vũ có vẻ rất thích người đàn ông thành phố kia, cậu coi anh như bạn chơi cùng. Ở nhà, cậu lúc nào cũng nhắc đến anh, giờ lại muốn đưa anh về nhà ở, giống y chang hồi sáu tuổi đòi ngủ chung giường với bạn thân.

Trẻ con mà, bướng bỉnh một lúc rồi cũng thôi. Hơn nữa, từ sau khi lên sáu, Quý Vũ rất ít khi bướng bỉnh, có thể nói là không có. Lần này thấy cậu như vậy ông rất vui.

Quý Vũ chạy một mạch về nhà, Đại Hoàng phóng tới cọ cọ vào chân cậu, nhưng cậu cũng chẳng để ý, chỉ tiện tay xoa đầu nó một cái rồi bắt đầu dọn dẹp phòng trống.

Thật ra phòng không quá bẩn, vì mỗi lần dọn nhà đều quét dọn cả. Nhưng Quý Vũ vẫn cảm thấy chưa đủ, cậu kéo nước dưới giếng lên, lau lại phòng từ đầu đến cuối, thay cả chăn gối mới, cuối cùng mở cửa sổ để thông gió.

Dọn dẹp xong xuôi, cậu đứng ở cửa ngắm nhìn căn phòng một lượt, rồi trong lòng so sánh với phòng ở nhà trọ lần trước, cuối cùng cậu đi đến kết luận:

Một trời một vực

Dù có dọn sạch đến đâu, nhà ngói vẫn là nhà ngói, không thể so được với căn nhà gạch đỏ ở trấn Miên Trúc. Đồ đạc trong phòng cũng ít, nhìn vào thấy đơn sơ vô cùng.

Hay là thôi đi.

Nhưng theo như cậu biết, ngôi nhà dưới chân núi đã trống nửa năm, có lẽ cũng chẳng được dọn dẹp. Nếu Sầm Chi Hành chuyển vào đó ở, anh còn phải tự mình quét dọn. Quý Vũ khó mà tưởng tượng được cảnh Sầm Chi Hành một mình dọn dẹp phòng vào buổi tối, nghĩ đến mà thấy tội nghiệp, chi bằng để anh ở nhà mình còn hơn.

Nhưng nhà mình chật chội, không đẹp đẽ, liệu anh có quen không? Nếu mình hỏi, Sầm Chi Hành có thấy phiền không?

Quý Vũ ngồi trên ghế nhỏ trước cửa, một tay chống cằm, cậu vừa tự tìm lý do vừa tự bác bỏ, lòng đầy mâu thuẫn.

Cuối cùng, cậu làm hiệu hỏi Đại Hoàng: Nhóc thấy anh nên hỏi anh ấy không? Đồng ý thì sủa một tiếng, không đồng ý thì sủa hai tiếng.

Đây là trò chơi nhỏ giữa Quý Vũ và Đại Hoàng, cậu thường xuyên chơi như thế. Mặc dù Đại Hoàng không hiểu được ký hiệu tay phức tạp, nhưng nó biết sủa. Thỉnh thoảng nó sủa một tiếng, thỉnh thoảng hai tiếng, cũng có lúc ba, bốn, năm, sáu tiếng. Nếu là trường hợp sau, Quý Vũ sẽ hỏi lại, thường chỉ cần ba hoặc bốn lần là có được câu trả lời.

Lần này, Đại Hoàng dường như hiểu được tâm trạng của chủ nhân, nó chỉ sủa một tiếng.

"Gâu."

【Tác giả có lời muốn nói】

Tim mình tan chảy mất thôi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /86 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chiến Tranh Thiên Đường

Copyright © 2022 - MTruyện.net