Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dịch: Thất Thất
Đầu xuân, thời tiết dần ấm áp, đảo mắt một vòng đã có thể nhìn thấy hoa lê trắng nở từng đóa.
Đêm qua, một cơn mưa lớn đổ xuống huyện Giang Lăng, hạt mưa vừa nặng vừa to, va vào cửa, đánh thức trẻ nhỏ trong huyện.
Trời còn mờ sáng, trong con hẻm nhỏ đọng lại vài vũng nước, gió mát thổi nhẹ, bình minh đang lên, bên ngoài tường ngọc hoa lê trắng tỏa ra mùi hương thoang thoảng, cánh hoa nhỏ rơi trên con đường lát đá, có vài cánh hoa rơi cả vào trong những vũng nước đọng.
"Loạt xoạt" tiếng bước chân từ xa truyền lại, một tên hạ nhân mang giày đen, mặc áo xanh từng bước dẫm lên con đường ướt sũng, trong ngực ôm năm ba món quần áo dài ngắn lẫn lộn, men theo lối nhỏ lén lút đi vào hậu viện Phó gia.
Phó gia là gia đình có máu mặt ở huyện Giang Lăng, ba đời kinh thương buôn bán, chủ yếu là buôn bán trà, ngoài thành có trăm mẫu ruộng trồng trà, trong thành có trăm cửa hàng bán trà.
Phó Thượng Nghị xuất thân gia đình nông dân, mười lăm tuổi cưới được tiểu thư Trình gia Trình Tích Thu, một nhà bán trà có tiếng trong vùng.
Ông đi theo nhạc phụ vào nam ra bắc, làm ăn càng ngày càng lớn.
Trình tiểu thư có tri thức, hiểu lễ nghĩa, huệ chất lan tâm*, chỉ là việc sinh nở không tốt, thành thân bốn, năm năm vẫn chưa sinh được con.
Vì thế, bà đành tìm cho Phó lão gia hai vị thiếp thất.
Một vị họ Liễu, là hồng nhan tri kỉ mà Phó lão gia trong một lần đi buôn bán gặp được, một vị họ Lưu, là con gái của nhà nông trồng trà trên núi, vì thiếu nợ nên bị Phó lão gia ép giao hợp.
*Huệ chất lan tâm: cao nhã thanh khiết.
Trước tiên nói đến vị Liễu thị này, dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn, sắc vóc yểu điệu yêu kiều, dù đã gần bốn mươi, dấu vết thời gian vẫn khó che được làn thu thủy trong ánh mắt bà, vị này vào cửa năm năm đã sinh được ba người con trai, nhanh chóng từ thiếp thất trở thành nhị phu nhân, quản lý chuyện lớn nhỏ trong nhà.
Đều là thiếp thất vào cửa cùng một lúc, Liễu thị có cuộc sống sung sướng suôn sẻ, còn vị họ Lưu lại đau khổ ảm đạm, nàng cũng sinh cho Phó lão gia một trai một gái, nhưng cuối cùng lại không nhận được sủng ái, cũng không chịu tranh đoạt, mấy năm trước đã âu sầu mà chết.
.
||||| Truyện đề cử: Cục Cưng Có Chiêu |||||
Lúc này, tên hạ nhân áo xanh đang đứng trong sân, nơi ở của vị thiếp thất họ Lưu khi xưa, nơi này cách cửa sau không xa, cửa sổ hướng về phía bắc, đón ánh sáng cực kém, không có đình đài lầu tạ, cũng không có cây cảnh hay ao cá, chỉ có mấy sào tre trúc dùng để phơi trà đã bị chất thành từng chồng ở góc tường, nhìn qua một màu xanh nhàn nhạt, cứ tưởng chúng vẫn còn đầy sức sống.
Tên hạ nhân áo xanh tiến đến gõ cửa một cái, "Thiếu gia, tiểu nhân đã trở lại."
Âm thanh vừa dứt, có một người từ bên trong bước ra.
Người nọ vận một bộ trường sam màu xanh ngọc, trên tay cầm quạt gỗ đàn, trên mặt quạt vẽ gợn nước hữu tình, liễu xanh chiết cành, ngang hông treo khối bạch ngọc, trên phiến ngọc khắc họa vầng trăng cùng đóa mẫu đơn.
Người này không ai khác, chính là Phó nhị thiếu gia Phó Cảnh Hiên.
Phó nhị thiếu gia thân trường hạc lập*, đôi mắt đào hoa tuy rũ xuống nhưng vành mắt lại cong cong, người khác nhìn vào y lại thấy ý cười như ẩn như hiện.
Y do Lưu thị sinh ra, giống với mẫu thân của mình, đều không được Phó Thượng Nghị yêu thích.
Thế nhưng y lại không vì vậy mà sinh ra âu sầu buồn bã giống Lưu thị, mà ngược lại còn ở nơi tiền viện này sống tiêu dao tự tại.
* Thân trường hạc lập: tướng mạo cao ráo, thanh sạch.
"Đồ đều mang đến đủ chứ?"
"Một cái cũng không thiếu, ngay cả quần lót cũng không chừa lại cho hắn!", tên hạ nhân tên là Tam Bảo, đã theo bên người Phó Cảnh Hiên được tám năm, hắn nhanh nhẹn lôi từ trong ngực ra vài món xiêm y.
Phó Cảnh Hiên gật đầu, đưa mắt nhìn về phía góc tường nơi có dựng một chồng sào trúc, Tam Bảo hiểu ý, lập tức cầm lấy một cây trong đó, đem quần lót trắng lóa treo lên, sau đó hắn dùng hai cục đá lớn giữ hai bên cho cây sào đứng thẳng, sào trúc đón gió, làm cho mảnh quần lót trắng bay phấp phới trên không.
Phó Cảnh Hiên hết sức hài lòng, phe phẩy quạt đi ra khỏi đình viện, "Đi, thiếu gia dẫn ngươi đi xem trò hay."
Mỗi mùng một mười lăm, Phó gia đều tề tựu ở từ đường để thắp hương tế tổ, cầu cho mưa thuận gió hòa, phú quý bình an.
Trình Tích Thu vận một bộ váy áo màu tím đậm, trên đầu cài trâm chim tước mạ vàng, được Phó Thượng Nghị đỡ từ cửa từ đường bước vào.
Mấy năm qua thân thể bà ngày càng không tốt, triền miên trên giường bệnh, không chịu nổi phong hàn, cứ như thế suốt cả mùa đông cũng không hề bước ra khỏi cửa.
"Đại phu nhân." Liễu thị vận một thân trang phục màu phỉ thúy, quý khí bức người, phong thái nổi bật tầm mắt của mọi người, nhưng không thể không khom người, cùng những người khác hành lễ với Trình Tích Thu.
Trình Tích Thu giơ tay lên, ra hiệu cho mọi người miễn lễ, sau đó ánh mắt dừng lại ở một chỗ, nở nụ cười, "Cảnh Hiên, Song Nhi."
Phó Cảnh Hiên cất bước tiến lên, theo sau là một nữ tử khác xinh đẹp khả ái.
Nàng cũng là do Lưu thị sinh ra, ngũ tiểu thư Phó gia Phó Song Nhi.
Song nhi tuy xinh đẹp nhưng lại hơi gầy, tướng mạo vì thế cũng không thể sánh được với nhị thiếu gia minh diễm trương dương: "Đại phu nhân mạnh khỏe."
Trình Tích Thu nắm lấy tay nàng, giả vờ tức giận: "Lại khách sáo, đã nói với hai huynh muội con bao nhiêu lần rồi, gọi ta đại nương."
Liễu thị nghe thấy thế thì khinh thường, kéo tay Phó Thượng Nghị nhỏ giọng nói: "Đã qua nhiều năm như vậy, nàng vẫn chẳng đem thiếp để vào trong mắt, chỉ thân cận với lão nhị cùng lão ngũ bên đó, ba nhi tử của thiếp thì chẳng thấy nàng có chút yêu thích nào."
Phó Thượng Nghị đã gần năm mươi, nhìn bề ngoài đoan chính khiêm tốn, trên thực tế lại nhát gan, sợ phiền phức, do dự, thiếu quyết đoán, Phó gia có được thành quả như ngày hôm nay, đều là nhờ vào Trình lão tiên sinh lúc sinh thời gánh vác, lão tiên sinh không còn, Trình Tích Thu tiếp quản.
Bây giờ thân thể Trình Tích Thu ngày càng kém, Liễu thị liền không an phận, bà có ba đứa con trai, gia nghiệp to lớn này nếu có thể thì một phần cũng không để rơi vào tay kẻ khác.
Bây giờ tuy nói là cơ nghiệp của Phó gia, nhưng chủ sự vẫn là tiểu thư Trình gia, Phó Thượng Nghị tự biết mình không có tài cán gì, nên không muốn cùng Liễu thị đôi co mất mặt, liền nói vài ba câu dụ dỗ trấn an, lại hỏi: "Sao không thấy Nghiệp Nhi?"
Liễu thị trừng mắt, cố ý nói lớn tiếng: "Mấy ngày này Nghiệp nhi đã đến trà lâu phụ giúp, cả ngày đi đi về về, bận đến nỗi chân không chạm đất, mỗi lần trở về đều là tối muộn nhưng vẫn thắp đèn đọc sách, nói là muốn hoàn thành ý muốn của phụ thân trở thành văn nhân, dằn vặt mấy ngày đều đã gầy xuống mấy cân, phỏng chừng đêm qua lại thức suốt cả đêm, hay là để thiếp cho người đi gọi?"
Lời này vừa lọt vào tai mọi người, Tam Bảo liền không nhịn được che miệng cười trộm, bị thiếu gia nhà mình liếc mắt, vội vàng im lặng.
"Tính toán một chút".
Phó Thượng Nghị thiên vị nói: "Nghiệp Nhi vì ta phân ưu, cứ để cho nó nghỉ ngơi đi."
Nó xưa nay đã như vậy, việc này cũng không có gì lạ.
Từ đường của Phó gia đoan trang nghiêm túc, hai bên bàn thờ tử đàn bát tiên bày một đôi Thái Sư, ở giữa xà nhà treo một tấm bảng lớn, đề tự "Vạn vật bất tranh" – đây là gia huấn mà Trình lão tiên sinh lưu lại, lão tiên sinh làm nghề trà này cả một đời, phút cuối cùng đem của cải một đời tích góp để lại cho con gái, con rể, chỉ cầu cho đời sau đời đời kiếp kiếp hòa thuận an khang, không tranh không đoạt."
Chỉ có điều, hòa thuận an khang, người người đều muốn, còn không tranh không đoạt? Đa số mọi người còn chưa sống đến ngày thấy được điều này đâu.
"Phó Cảnh Hiên—! Ngươi cút ra đây cho ta!"
Ba nén nhang còn chưa nhen lửa, bỗng từ đâu phát ra tiếng rống giận rung trời, mười mấy người cùng nhau quay đầu lại, nhìn thấy từ ngoài cửa có một nam nhân mặt mày tô son trát phấn, vận chiếc yếm phấn hồng đùng đùng xông vào?!
Sắc mặt Liễu thị biến đổi lớn, chỉ thấy Phó Cảnh Hiên đi tới phía trước Trình Tích Thu, tiếp lời: "Đại ca tìm ta có việc?"
Người vừa tới chính là đại thiếu gia của Phó gia, Phó Cảnh Nghiệp, trên mặt loang lổ mùi son phấn rẻ tiền cộng với mùi rượu cách một đêm thối đến mức làm người ta buồn nôn, hắn tức giận đến mất trí, lại quên mất hôm nay là ngày gì, xông lên trước tóm chặt lấy vạt áo Phó Cảnh Hiên, chửi ầm lên: "Ngươi cái đồ rác rưởi chó chết! Hôm nay ta phải giết chết ngươi!"
"Hửm?" Phó Cảnh Hiên cực kì bình tĩnh, dùng quạt che lên mũi miệng, cố ý hỏi: "Đại ca sao lại nói lời như vậy?"
"Ngươi còn giả vờ ngây ngốc!" trán Phó Cảnh Nghiệp nổi gân xanh: "Y phục của ta có phải do ngươi lấy hay không? Cẩm Nương đã nói hết với ta!"
Phó Cảnh Hiên đầu óc mơ hồ, hướng về phía Tam Bảo hỏi: "Cẩm Nương là ai?"
Tam Bảo trả lời ngay: "Nghe nói tú bà ở Hoa Xuân Uyển gọi là Cẩm Nương!"
"Tú bà!?" Phó Cảnh Hiên cả kinh nói: "Đại ca không nên đổ oan lung tung cho người khác, ngay cả cửa lớn của Hoa Xuân Uyển ở hướng nào đệ cũng không rõ, thì làm sao biết tú bà nơi đó là ai?"
"Giả vờ c*n m* nhà ngươi! Mấy năm qua ta không động vào chuyện của ngươi, ngươi trái lại chạy tới trêu chọc ta?" Phó đại thiếu không biết từ đâu lôi ra một cái quần lót, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đây là thứ tìm được trong viện của ngươi! Ngươi còn nói là không biết!?"
Phó Cảnh Hiên sắc mặt bất biến, ghét bỏ lùi về phía sau vài bước, khép quạt xếp lại, dùng chuôi quạt nhấc mảnh quần lót kia lên, mỉm cười đem quơ quơ trước mặt mọi người: "Đây là đồ của đại ca?"
Phó Cảnh Nghiệp giận đến phát điên, giơ tay định vung quyền, chỉ nghe Liễu thị sắc bén la một tiếng, nhấc váy tiến đến tát một cái lên mặt của hắn, cái tát làm chút rượu còn sót lại trong người hắn đều biến mất, hắn giật mình tại chỗ.
"Mẫu thân, con..."
"Con cái gì mà con!" Cũng không nghĩ một chút xem hôm nay là ngày gì! Tổ tông ở trước mặt mà dám càn quấy như vậy? Còn không mau quỳ xuống!" Bà đã sớm muốn mở miệng ngăn lại, nhưng lại bị ánh mắt của Trình Tích Thu quét tới cản lại, sự tình mới trở thành như bây giờ.
Phó Cảnh Nghiệp trong lòng không phục, vội vã cáo trạng, không màng đến sự ngăn cản của Liễu thị, chạy đến chỗ của Phó Thượng Nghị, người đang mang sắc mặt tái nhợt, "Phụ thân! Không phải như người thấy đâu, là do Phó Cảnh Hiên cố ý hại con! Thừa dịp con ra ngoài xã giao, hắn phái người trộm y phục của con, hại con xấu mặt!"
"Xã giao ở trên giường kĩ nữ sao!?" Phó Thượng Nghị tức giận, một cước đem Phó đại thiếu đạp văng ra cửa, phất tay áo bỏ đi.
Đương gia đi mất, Trình Tích Thu thờ ơ nhìn xung quanh đôi chút, một giây sau, cũng mang theo Phó Song Nhi rời đi, Phó Cảnh Hiên cũng bước ra ngưỡng cửa, quay đầu liền thấy Liễu thị đang lườm nguýt mình, ánh mắt kia mang nỗi căm thù đến tận xương tủy, giống như là thật sự muốn đem mắt y móc xuống.
"Tam Bảo."
"Vâng! Thiếu gia có gì dặn dò?"
Phó Cảnh Hiên một tay ngắt hoa, tay kia phẩy quạt, hỏi: "Ngươi có thấy các cô nương ở Hoa Xuân Uyển không?"
Tam Bảo nói: "Có thấy có thấy."
Phó Cảnh Hiên hỏi: "Có phải bọn họ lớn lên rất xinh đẹp?"
Tam Bảo vờ vịt: "Xinh đẹp như hoa! Dáng người yểu điệu chập chờn!"
Phó Cảnh Hiên cười hỏi: "Chập chờn như thế nào?"
Tam Bảo híp mắt một cái, eo lưng thẳng tắp, bước đi ưỡn ẹo, cái mông lắc lư đong đưa lên xuống, Phó nhị thiếu gia cao giọng cười to, không tiếp tục để ý đến sắc mặt trắng bệt của Liễu thị, khoan thai ra cửa..