Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 45: Được cứu
Editor: An Nhiên
Lê Thốc tỉnh lại. Đau đớn làm cậu không ngủ được sâu, cổ họng bỏng rát và vị mặn trong miệng làm cậu khó thở. Cậu quơ tay sờ soạng, phát hiện toàn thân đầy máu.
Đang ngủ mà hộc máu, cậu không biết cái này nên coi là chuyện tốt hay chuyện xấu, có phải là nhổ ra chỗ máu này thì cơ thể sẽ không còn bị ứ đọng?
Cậu cố gắng cử động tay chân, cảm giác đau đớn đến không còn chút sức lực nào nữa, nếu chỉ đau như trước thì may ra cậu còn có thể cắn răng chịu đựng được.
Đầu gối đã mất cảm giác, chỉ có lúc di chuyển, mỗi khi dịch chuyển một tấc sẽ đau đớn như kim châm muối xát. Cậu xé quần ra nhìn, chân sưng vù lên, vết thương đầu gối máu đã tụ lại nhìn rất đáng sợ. Còn biến thành màu đen, đương nhiên là do nhìn trong ánh sáng xanh lục, từ máu tụ chỗ vết thương đến cả cái chân, cảm giác có cắt luôn đi cũng không tiếc.
"Xong rồi, về sau không thể nào làm tiền đạo nữa. Thể thao cho người khuyết tật chẳng biết có môn bóng đá không đây." Cậu thầm nghĩ, ngẩng đầu nhìn dây leo và rễ cây đang rủ xuống, cảm giác leo lên trên đó sẽ không sao nữa.
Lão Bối trong phim phóng sự đã dạy làm sao để sử dụng dụng cụ đơn giản để từ từ leo lên dây thừng, cậu bây giờ có thể thử nghiệm một chút, vì vậy cậu lấy móc và dụng cụ cố định từ trong ba lô ra, móc lên dây leo, hét lớn một tiếng, kéo lên, muốn đứng dậy.
Thân thể không nhúc nhích. Cả người cậu bị siết chặt một lúc lâu, sau đó thoáng cái lại buông lỏng.
Ngoại trừ cảm giác cả người đau đớn, thì một chút cảm giác mông chạm mặt đất cũng không có, nói cách khác, căn bản là cậu chưa lên được phân nào.
Cậu chán nản ngửa mặt nằm ngửa ra, thầm nghĩ lẽ nào không thể thực hiện được sao? Chân vô lực thì không có cách nào leo lên nữa ư? Cậu lại ngồi dậy, tiếp tục ngẩng đầu, suy nghĩ nên làm gì bây giờ. Ngẫm hơn mười phút, không có cách, cậu lại nằm gục xuống, thiếp đi.
Lần này cậu ngủ lâu, khi tỉnh lại thấy đầu rất nặng. Râu dài ra, móng tay cũng dài ra, thân thể cậu đang tiến hành sự trao đổi chất rất mạnh để chữa lành vết thương. Cậu cử động lần thứ hai, cảm giác khá hơn.
Chân vẫn không có tốt lên được chút nào, trong ngực nhiều chỗ có cảm giác kỳ quái, hô hấp rất ngắn. Nhưng còn hơn lúc trước, cảm giác đã khá hơn rồi. Cậu hít thở sâu mấy phút, nghĩ đầu có phần tỉnh táo lên.
Cái chân gãy tỏa ra một mùi gì rất lạ, chắc là hoại tử rồi. Cậu dùng ngón tay chọc vào chỗ máu tụ, vẫn còn cảm giác đau nhức, lòng cũng nhẹ đi một chút.
Lần thứ hai cậu làm thử, cố sức kéo dây thừng, cố sức chống dậy. Lần này, sau vài cái, mông của cậu cũng cách mặt đất được nửa thước, cậu dùng bên chân không bị thương để chống thân thể, cuối cùng cũng đứng được lên.
Cả người Lê Thốc toát mồ hôi lạnh, cậu cuốn chặt sợi dây vào cánh tay mình mới không ngã xuống. Cậu thở hổn hển thật lâu mới lấy lại bình tĩnh, cảm giác trèo tiếp chắc không được rồi.
Cậu dựa vào sợi dây, ngây ra nghỉ ngơi, lại nhanh chóng ngủ mất. Trước khi ngủ cậu đã từng cố gắng chống lại cơn buồn ngủ kỳ quái này, nhưng thật sự là thân thể cậu rất cần nghỉ ngơi. Cánh tay treo trên dây của cậu chậm rãi buông lỏng, cậu dựa vào sợi dây trượt xuống bãi đá.
Lần tiếp theo tỉnh lại, Lê Thốc phát hiện mình không thể cử động nổi, cơ thể cậu hoàn toàn tê dại, cậu dường như không thể cảm giác được tay chân của mình, chỉ có thể cảm thấy cơn đau truyền đến từ ngực. Hô hấp như bị thứ gì đó giữ lại, không thể hít thở thông suốt được. Cậu dùng sức đè nén, một lúc sau cảm giác đã thông, đồng thời máu lại phun ra từ lỗ mũi.
Cổ của cậu cũng không nhúc nhích được, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn trời, nhìn ánh sáng màu lục yếu ớt trên đỉnh huyệt động. Cậu nhận ra do mình làm liều mà hậu quả rất nghiêm trọng, ảnh hưởng tới toàn thân, chứ tuyệt không chỉ là vấn đề gãy chân.
Mình sẽ uất ức mà chết như thế này sao? Con mẹ nó thực sự là rất uất ức! Lê Thốc bắt đầu chảy nước mắt, sự đau đớn vô hình trào dâng trong lòng.
Trước đây cảm thấy mình có chết cũng chẳng sao, nhân sinh chẳng qua chỉ có như vậy, thế nhưng chuyện ập tới trước mắt, bỗng nhiên lại cảm thấy, cái gì mà tình cảm cha mẹ, cái gì mà giá trị bản thân, cái gì mà oán hận đối với thế giới này, đều là vô nghĩa.
Cậu muốn sống. Nhưng cậu lại nhận ra được, mình nhất định sẽ chết.
Lê Thốc từng đọc một cuốn tiểu thuyết, tuy rằng cậu cũng không thích đọc sách lắm, nhưng mà câu chuyện này lại làm cho cậu liếc qua một lần là say mê không hiểu nổi. Cuốn tiểu thuyết đó viết về một người rơi vào trong một miệng giếng, quá trình từ lúc đó cho đến chết, bao gồm những suy nghĩ trong suốt thời gian ấy. Cậu dùng cuốn tiểu thuyết này để suy luận quá trình cái chết đến với mình, cậu không biết cuối cùng mình sẽ chết vì nội thương dẫn đến nội tạng suy kiệt, hay là bởi vì đói quá hoặc nhiễm trùng mà chết, còn bị đại tiểu tiện không thể khống chế, chết trong đống chất thải của mình.
Lê Thốc khóc một hồi, lại nặng nề thiếp đi, cậu cảm giác mình có lẽ không thể tỉnh lại nữa, nghĩ vậy mà cậu có chút không cam lòng, nỗ lực giùng giằng không để mình ngủ. Bỗng nhiên, cậu phát hiện không phải, cảm giác thân thể của chính mình bắt đầu bay lên.
"A? Rốt cục lão tử đã chết rồi sao?" Lê Thốc hơi kinh ngạc, cảm giác mình đang từ từ rời khỏi mặt đất.
Thật sự có linh hồn tồn tại sao? Chẳng lẽ mình đang lên thiên đường? Lê Thốc đơn giản vừa mừng vừa sợ, không ngờ con người sau khi chết còn có ý thức, vậy mình hẳn nên chết sớm cho rồi, hơn nữa mình đang bay lên, linh hồn xuất khiếu, mẹ ơi đó là lên thiên đường sao, sao không nói sớm, nói sớm mình đã chả cần tới ôn thi vào trường cao đẳng làm gì.
Ai, Thượng Đế ơi, ngài cuối cùng cũng xót thương cho cái mạng nhỏ này một lần sao? Nhất định tôi sẽ làm một thiên thần ngoan ngoãn. Cậu bay lên càng cao, đến chỗ rễ cây bện lại, tiếp tục nhẹ nhàng bay qua vùng rễ cây.
Mình sẽ đi qua đám rễ cây này, giống như u linh, một tầng lại một tầng bay lên cao, đi qua lớp cát, sau đó trở về mặt đất, sau đó bay lên không trung, bay vào đám mây, xuyên qua tầng khí quyển, đến tận thiên đường trong truyền thuyết. Lê Thốc nhắm mắt lại, chấp nhận tất cả, tất cả những gì trong cuộc sống không còn liên quan gì tới cậu nữa.
Cậu hít hơi, vẫn không phát hiện được cái gì khác thường, mãi cho đến khi một rể cây chọc vào trong mũi cậu. Cậu thấy mình chưa phải linh hồn, bởi vì cậu cảm giác được rễ cây vẫn là vô cùng cứng rắn. Cậu bị lôi mạnh vào trong đám rễ cây, sau đó cả người mất thăng bằng, đầu bắt đầu hướng xuống dưới.
Cậu lập tức ý thức được không phải là mình đã chết, mình cũng không phải đang bay lên thiên đường, chỉ là bị người ta kéo lên.
Thân thể cậu không có cảm giác, thế nhưng cậu biết trông mình nhất định là đang rất thảm hại, bị kéo từ từ vào trong đống rễ cây.
Là những rễ cây này kéo mình lên sao? Những rễ cây này giống với xà bách, cũng có thể động?
Lập tức cậu ý thức được là không phải, bởi vì cậu nhìn thấy một bàn tay thò ra trong đám rễ cây, sau đó cậu thấy được ba người đàn ông, đứng vòng quanh đám rễ cây nhìn cậu.
Đây là ba người hoàn toàn xa lạ, Lê Thốc không hiểu gì, tại sao ở nơi bí ẩn như thế mà gặp được người lạ.
Một người kéo cậu lên, vác lên trên vai, bọn họ giống như con khỉ bò trên rễ cây, nhanh chóng leo thẳng lên. Đầu Lê Thốc chúc xuống dưới, trong lỗ mũi lại bắt đầu chảy máu, trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, cậu thấy ngón tay những người này dài hơn người thường rất nhiều.
"Yêu quái." Lê Thốc thầm nghĩ, "Cũng tốt, còn hơn chết ở nơi chẳng ai biết như này, bị yêu quái ăn thịt coi như là một lựa chọn không tồi."
Đi lên mãi, giây lát sau bọn họ đã bò đến đỉnh chóp huyệt động, ba người khom lưng bò từ rễ cây trên đỉnh chóp đến một khe nứt. Một người trong đó làm vỡ ngọn đèn gió, dùng dao cắt tay của mình vẩy vào không trung, Lê Thốc nghe được thanh âm của một số lớn côn trùng chạy trốn. Sau đó Lê Thốc cũng được đưa vào đỉnh chóp huyệt động. Đây hình như là một miệng giếng đã bị rễ cây phủ kín.