Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mới vận động một chút mà tổn thương kịch liệt đau nhức không thôi! “Haizz, ha...” Kiều Tang thở khó khăn, thấy Ashurnasirpal rời khỏi cậu đến ngồi xuống chiếc bàn dài, cảm giác áp bách mới thoáng giảm bớt.
Ashurnasirpal một tay chống cằm suy tư nhìn bộ dáng cậu run rẩy tái nhợt, nhẹ giọng thở dài: “Cậu có mái tóc hoàng kim xinh đẹp cùng làn da trắng mịn sáng bóng, nhưng cá tính ương ngạnh chẳng giống Sứ giả của Thần linh chút nào.”
Khoảng cách tương đối xa mà mắt thì kém không đọc được khẩu hình, Kiều Tang hoàn toàn chưa hiểu rõ đối phương nói cái gì, nhưng câu cuối, “Sứ giả của Thần linh?” Cậu nghe xong cũng đã hiểu, “Tôi không phải!” lập tức phủ nhận.
Haidar có nói cho Kiều Tang ở Assrian hiếm thấy tóc vàng, trùng hợp cậu lại thay người kia ngăn chặn một mũi tên, khiến cho Thần quan giải thích cậu là Sứ giả do Thần linh phái tới trợ giúp đế vương tránh được kiếp nạn!
Kiều Tang không thể để cho người Cổ đại hiểu lầm như vậy! Cho nên cậu càng cố gắng học ngôn ngữ Assyrian từ Haidar, đợi thời cơ đến sẽ giải thích hiểu lầm —— “Ashurnasirpal, đừng tưởng rằng là tôi cứu anh... Hết thảy đều do hiểu lầm, lúc ấy tại Thần điện, tôi bị giật mình nên mới vô tình đỡ cho anh một mũi tên...” Vừa nói cậu vừa nắm sợi tóc mình, “Đầu tóc này là... nhuộm. Thầy tướng số nói tôi và ba đến Iraq thì nhất định phải nhuộm tóc vàng, mặc quần áo màu vàng, như vậy mới đại cát đại lợi... Kỳ thật tôi cũng giống anh thôi, là tóc đen... Tuy rằng không giống hoàn toàn…, nhưng thực sự không phải màu vàng kim óng ánh, có hiểu không? Tôi cho anh xem, anh xem đi, màu tóc cơ bản của tôi không phải màu vàng kim óng ánh...”
Nào là nhuộm tóc rồi lại thầy tướng số, Sứ giả quang quác giảng giải một đống lùng nhùng, Ashurnasirpal nghe mà chẳng hiểu chút gì, hắn thiếu kiên nhẫn ném ra một câu, “Ta không hiểu cậu nói cái quái quỷ gì.” Hắn lập tức gọi nữ tỳ đem rượu và thức ăn bưng lên. Nữ tỳ đem thức ăn thơm ngào ngạt đặt lên bàn.
Kiều Tang trợn mắt há hốc mồm, không rõ ý đồ của nam nhân, hắn vẫy tay gọi cậu, dù chết cậu cũng không qua!
Kiều Tang lườm nguýt nhưng chỉ dám bất động đứng ngốc một chỗ, Ashurnasirpal cười cười, một tay cầm một miếng thịt nướng đưa vào miệng, không quên ném tảng thịt cho sư tử. Mãnh sư chỉ cần đớp một cái đã đánh bay khối thịt lớn. Tiếng nhai nuốt “Ken két” làm cho dạ dày Kiều Tang cuồn cuộn, chỉ muốn chuôn thật nhanh —— rốt cục, ý chí bức bách hai chân hoạt động, cậu vui mừng rón rén đi chân trần... Chậm rãi thối mãnh thú cùng giường chiếu!
Hai mắt chằm chằm nhìn gã đàn ông và con sư tử đang hào hứng ăn uống, cậu đụng phải cạnh giường, luồn tay ra sau lưng nắm lấy khẩu súng đã lắp đạn dấu dưới gối, lúc này cậu mới có cảm giác an toàn. Khẩu súng được đút trong túi quần sau, cậu đã cách người kia một đoạn.
”Ashurnasirpal, rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Nghe vậy, nam nhân nheo mắt đánh giá thân ảnh nhỏ bé và yếu ớt, mỉm cười, “Chẳng thế nào hết, chỉ muốn ăn.” Miệng nhai thịt uống rượu, hắn tiếp tục, “Từ lúc chúng ta gặp mặt đến bây giờ đều không có cơ hội tán gẫu, cho nên ta muốn cùng cậu dùng bữa, thuận tiện hiểu thêm về nhau.”
“Tôi không muốn hiểu anh, cũng không thích cùng ăn!”
“Grao...” Sư tử ăn uống no nê xong liền đứng lên, vươn vuốt duỗi người, kêu gào kiêu ngạo đi tới.
Ashurnasirpal cười cười ngó kẻ bị dọa đến ngốc nghếch lại bất động cứng ngắc tại chỗ. ”Cậu mà không tới ngồi cạnh ta, Simba sẽ bổ nhào vào cậu, đem cậu trở thành món đồ chơi đó.” Cảnh cáo làm cho Kiều Tang vội vàng nhấc chân chạy. Ashurnasirpal cười lớn, bộ dáng kinh hãi nhanh chóng đến bên cạnh hắn, ngã dúi.
Kiều Tang một chút cũng không muốn đến gần Ashurnasirpal, nhưng nếu bị biến thành quả bóng cho con vật đáng sợ kia chơi đùa thì thà ngồi bên cạnh tên khốn còn hơn!
Sắc mặt Kiều Tang thật sự khó coi, Ashurnasirpal ngừng cười, “Này, cậu năm nay bao nhiêu tuổi?”
Mãnh thú lừ lừ bên cạnh, Kiều Tang lo lắng, lại còn phải đề phòng cái tên thô lỗ kia, nên một hồi sau cậu mới do dự lên tiếng, “Mười tám...”
“Mười tám?” Ashurnasirpal kinh ngạc, “So với ta lớn hơn một tuổi?
“Ự…c? Anh... Cậu kém tôi một tuổi?” Kiều Tang so với kẻ vừa uống cạn một ngụm rượu càng kinh ngạc hơn.”Vậy mà còn đối với tôi ——” còn dám đối với mình làm ra việc quá mức hạ lưu... Cậu vốn định nói ra, nhưng cảm thấy xấu hổ nên lại thôi.
Hoá ra Kiều Tang bị một thằng nhóc kém cậu một tuổi hung hăng đùa bỡn!
Dưới gầm trời này, không ai dám gọi thẳng tên của hắn, càng không có chuyện trực tiếp trước mặt hắn biểu hiện sự chán ghét, nên hắn thích thái độ thẳng thắn của Kiều Tang, thật đáng yêu! “Ăn đi.”, vì người đã cứu hắn một mạng, kẻ hiếm khi phục vụ ai như hắn bèn gắp một miếng ngon, “Đây là cá ở sông Tigris mà ta đặc biệt gọi người chế biến,hương vị nhẹ nhàng khoan khoái, ăn rất ngon.”
Kiều Tang nhìn chằm chằm miếng cá nướng thơm phức, do dự không biết có nên tiếp nhận? Bụng sôi “Ọt ọt ọt ọt”, cậu mặt đỏ tới mang tai, xấu hổ nhận đồ ăn.
“Như thế nào? Ngon không?” Ashurnasirpal ngồi xếp bằng, tuy Kiều Tang không đáp lại nhưng từng miếng từng miếng đồ ngon được cậu giải quyết, hắn đã có đáp án.
Cá nướng ngon lành ăn một chút chẳng đủ thoả mãn. Kiều Tang liếc trộm nam nhân, rốt cục cũng học theo hắn thò tay cầm lấy xâu thịt, chấm chút tương dinh dính rồi bỏ vào miệng nhai.
“Oa ah~ khục khục khục!” Vị cay xộc thẳng lên não, “Nước ——” Kiều Tang kêu gọi sự giúp đỡ, nhanh chóng chộp lấy ấm nước người kia đưa, một ngụm rót xuống! Nhưng thứ hắn đưa cho cậu không phải nước mà là rượu. “PHỐC! Khục khục...” Nuốt xuống rượu mạnh lập tức thiêu đốt yết hầu, làm cậu khổ sở không thể tả.
“Cậu làm sao vậy?” Ashurnasirpal khó hiểu nhìn người sặc đến chảy nước mắt nước mũi trộn lẫn mồ hôi. Ở Assyria, dù là nam hay nữ thì đều biết uống rượu, thậm chí coi đó là nước uống hàng ngày. Đối với kẻ không biết uống rượu như Kiều Tang, dù nồng độ cồn thấp cũng có thể làm hắn chóng mặt váng đầu! “Cay... Hàaa…! Thật cay... Tôi không biết uống rượu... Tôi muốn uống nước...” Miệng tràn ngập vị cồn, cậu dùng tay phẩy phẩy mong giảm bớt khó chịu.
“Ha ha ha!” Ashurnasirpal bị bộ dáng đỏ rực như trái ớt của Kiều Tang chọc cười đứt hơi, sai nữ tỳ đưa nước tới cho cậu. Bắt lấy bình nước mãnh liệt rót mấy ngụm, rốt cục cảm giác thiêu đốt trong miệng mới giảm đi một chút.
Ashurnasirpal ngưng mắt nhìn chàng trai thanh tú buông chiếc bình, bọt nước trong suốt dọc theo cặp môi đỏ mọng hé mở chảy xuống cằm, ngón tay hắn đón lấy giọt nước chực rơi xuống vạt áo. “Thấy cậu có thể ăn uống, đi lại bình thường, ta thực vui vẻ.” Hắn nhẹ giọng lẩm bẩm, “Cảm tạ Thần linh phù hộ thương thế của cậu chuyển biến tốt đẹp, có thể ở lại bên cạnh ta...” Bàn tay ấm nóng chạm lên gương mặt chàng trai thanh tú.
“Làm gì vậy?” Kiều Tang né tránh đụng chạm, đề phòng cảnh giác vừa nới lỏng lập tức căng thẳng. Ashurnasirpal không vui khi cậu thẳng thừng cự tuyệt, “Cậu khó chịu cái gì? Tới đây, ta chỉ muốn nhìn vết thương trên lưng cậu có tiến triển tốt như Haidar nói hay không mà thôi.” Một người vươn tay muốn túm lấy kẻ thương tật kia, mà cậu thì không ngừng tránh như tránh tà.
“Không cần! Cảm ơn ý tốt của cậu... Không cần xem á… Vết thương của tôi thật sự đã tốt hơn nhiều rồi.” Nam nhân không thèm để ý đến lời Kiều Tang, cứ thế sải bước tiến tới. Cậu giật mình, vội vàng rời xa mãnh thú cùng chủ nhân của nó, trốn đến cột trụ sau lưng.
“Này! Cậu... Cậu đứng tại đó cho tôi!”
“Cậu muốn ta không qua? Được thôi. Trước tiên ngoan ngoãn cấm nhúc nhích, để ta kiểm tra miệng vết thương.”
“Không muốn! Dừng lại... Tôi cảnh cáo cậu, không được tới gần!”
Sư tử nghiêng đầu, đồng tử ánh kim dõi theo hai tên ngốc kẻ đuổi người trốn. Không bao lâu, Kiều Tang thân thể mang thương tích không chịu được vận động mạnh, tốc độ cũng chậm chạp hơn bình thường~ chỉ có thể trừng mắt nhìn tên khốn kia nham nhở đi tới, cậu gào lên, “Không được qua đây!”
“Cứ thử trốn cho ta xem?” Ashurnasirpal chặn đường chạy trốn của cậu chàng yếu ớt núp sau cây cột trụ, cánh tay duỗi ra giam chặt thân hình gày gò đáng thương.
“Két ——” Sợ hãi làm cho Kiều Tang theo bản năng rút súng, họng súng nhắm ngay giữa trán người kia, “Cậu tới gần thêm chút nữa, tôi… Tôi sẽ bắn!”
Ashurnasirpal nhìn chàng trai không ngừng run rẩy, tường tận đây là đồ vật lợi hại đến mức nào. Hắn cũng hiểu rõ năng lực chống trả kém cỏi của đối phương.
“Grao~ Grao...” Sư tử phát giác không khí bất ổn, lo lắng cho chủ nhân.
”Simba, ngươi cũng biết Kiều Tang ưa thích sự bất ngờ?” Ashurnasirpal vẫy tay trấn an mãnh thú, đồng tử đen thẫm càng tối lại trên gương mặt nhợt nhạt.
“Kiều Tang, có bản lĩnh thì thử giết ta xem.”
Người đàn ông không hề e sợ súng ống, thậm chí chỉ một bước đã tới gần Kiều Tang giật mình run rẩy đến mềm oặt cả chân cẳng, “Cậu... Bức tôi... Đừng ép tôi...” Nhìn thân hình cao lớn vạm vỡ, Kiều Tang nói năng lộn xộn, hai tay cầm chặt súng không biết nên làm gì bây giờ?
“Sao còn chưa động thủ? Đến đây xem nào~”
Bị doạ một trận, Kiều Tang nhắm tịt mắt kêu to, bóp cò súng nhắm thẳng khoảng không mà bắn! “Phanh” Một tiếng, viên đạn xuyên thủng chiếc bình nước đặt trên bàn, chén đĩa nát vụn, thức ăn rơi vãi tung toé trên mặt đất.
“Phanh” Lại một tiếng nhắm ngay sát cạnh Simba, mãnh thú sợ hãi thối lui vài bước, thấp giọng gầm rú.
“Phanh!” Viên đạn thứ ba trúng dây thắt treo màn tơ trên cột trụ, tấm lụa mềm mại xoã bung...
“Oa ah!” Hình như có gì đó bao lấy cơ thể mình? Kiều Tang mở to mắt, cố đẩy mảnh lụa trắng đang cuốn chặt lấy cậu, càng cố càng hỏng bét, cuối cùng hai chân cũng bị tấm vải mỏng vướng víu làm cậu ngã ngửa ra sau—— Ashurnasirpal duỗi tay ôm người thiếu chút nữa té ngã, đồng thời tước luôn vũ khí trên tay đối phương.
“Cạch” Khẩu súng rơi xuống đất vang lên tiếng trầm đục, Kiều Tang định nhặt lại lập tức bị nam nhân đá văng ra thật xa.”Buông ra... Thả tôi ra...” Cậu càng giãy dụa thì càng bị mảnh lụa thít chặt~ cách tầng lụa mỏng, hình dáng người kia mơ hồ không rõ.
Ashurnasirpal cúi đầu hôn kẻ vẫn giãy dụa sau lớp lụa trắng mỏng tang.
“U-a..aaa!” Kiều Tang giật mình vì bờ môi bị thứ mềm mại ẩm ướt ngăn chặn, cậu lại bị người tuỳ tiện xâm phạm. Nụ hôn mãnh liệt khiến cậu không thở nổi, mãi lúc sau mới buông ra. “Không...” Cậu giãy dụa, vòng tay rộng lớn kia ghì thân thể xinh đẹp vào lòng.
Ashurnasirpal ôm Kiều Tang run rẩy, nhìn gương mặt đỏ ửng thấy rõ sau lớp vải mỏng, thấp giọng cười, “Kiều Tang ngu ngốc, ta trong tay không một tấc sắt… Cậu thì sao? Gần như vậy còn đấu không lại. Nếu cậu không phải Sứ giả của Thần linh mà là binh sĩ trong quân đội của ta... với khả năng tồi tệ như vậy, đã sớm bị ta chặt đầu đem thị uy rồi!”
Tiếng cười trầm thấp làm đáy lòng Kiều Tang sợ hãi, “Đau quá! Cậu làm tôi đau... Buông ra...” Cậu kháng nghị, bị tên kia ôm chặt như thế, nhanh chóng nghẹt thở.
“Bệ hạ ——” Thủ vệ cùng nô lệ nghe tiếng động liền nhao nhao tiến vào xem xét, phát hiện mọi thứ lộn xộn, mà quốc vương của họ đang xiết chặt người nào đó trong tay.
“Ta không sao, các ngươi ra ngoài đi.” Ashurnasirpal ngạo nghễ xua đuổi nô lệ. Qua lớp tơ lụa, Kiều Tang mơ hồ nhìn thấy một mái tóc dài màu nắng, nhịn không được gọi to, “Haidar, cứu tôi với!”
“Kiều Tang...” Haidar rất muốn xông tới nhưng anh biết không có khả năng đem người cứu ra.
“Cút ra ngoài cho ta!” Ashurnasirpal thẳng thừng đuổi tất cả, kéo lớp lụa rồi lập tức đè người vẫn còn muốn chạy trốn xuống. “Cậu là của ta, không cho phép cậu gọi tên thằng đàn ông khác trước mặt ta!”
“Anh bị tâm thần á! Tôi không phải nô lệ, càng không phải thuộc về ai hết... Thả ra... Ách!” Bị ép quỳ sấp trên mặt thảm đã đủ sỉ nhục, còn định lột sạch y phục của cậu? “Làm gì... Ai cho cậu cởi đồ của tôi... Đau quá... Không...” Kiều Tang khủng hoảng thét lên, động tác thô lỗ của kẻ kia như muốn xé rách cậu, “Đã cho rằng tôi là Sứ giả của Thần linh, tại sao cậu dám bất kính với tôi?”
Ashurnasirpal sững sờ —— hắn đang làm cái gì? Như thế nào có thể đối với Sứ giả... Nhìn thân thể trần trụi vì hắn mà vội vàng che kín vết đỏ, khiến động tác của hắn chậm lại, tay khẽ vuốt tấm lưng trắng bệch run rẩy, “Ta không bất kính với Sứ giả... Nếu Thần linh phái cậu tới bên cạnh ta, tức là cậu thuộc về ta. Muốn làm gì là quyền của ta!” Hắn giải thích, dục vọng khó khống chế đã bắt đầu dựng dậy.
(Còn tiếp…)
Màn ”tâm sự” bằng miệng của 2 em đã chuyển qua hành động -.-
Từ giờ đổi xưng hô, 2 em chém nhau cậu – tôi nhé~ cho dù nghe không hợp với cổ đại lắm nhưng mờ em Tang là người hiện đại mà, thoải con gà mái đi. Xưng hô giữa những người cổ đại thì vẫn giữ nguyên ta – ngươi như trong QT, tuỳ tình huống sẽ thay đổi cho phù hợp.