Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Quỷ Quỷ
“Không được! Anh phải đưa em đi bệnh viện kiểm tra.” Cố Mạc lập tức khởi động xe, vội vàng lái về hướng bệnh viện phụ sản.
Tiếu Nhiễm vội vàng ngăn cản: ”Em chỉ muốn ăn tôm hùm thôi mà! Sao anh lại nghĩ em mang thai chứ?”
“Vậy nếu đúng là mang thai thì sao?” Cố Mạc nhìn thoáng qua cái bụng bằng phẳng của Tiếu Nhiễm.
“Lần nào làm anh cũng dùng sản phẩm của GX, sao lại có thai được?” Tiếu Nhiễm trở mình ném cho Cố Mạc ánh mắt khinh thường.
Gương mặt Cố Mạc có chút biến hóa kỳ lạ, khẽ nở nụ cười, anh không hề nói với Tiếu Nhiễm rằng anh không nỡ bỏ đi sản phẩm hỏng này, cho nên luôn lợi dụng nó. Muốn làm cho cô có không hề khó.”Luôn luôn có lúc sai lầm.”
“Anh nói là anh dùng không đúng cách?” Tiếu Nhiễm cười trêu chọc Cố Mạc.
“Chỉ không phẩy mấy phần trăm le lói cũng có thể dẫn đến thất bại.” Cố Mạc nghiêm trang trả lời.
Anh không hề nói với cô rằng, tỷ lệ cô sẽ mang thai là 100%. Bởi vì toàn bộ sản phẩm BY kia đều là đồ bỏ đi.
“Không đùa với anh, em thực sự không mang thai. Mau đưa em đi ăn cơm. Em đói lắm rồi.” Tiếu Nhiễm xoa xoa bụng, đáng thương nói.
“Em chắc chắn?” Cố Mạc cau mày hỏi.
Anh đã cố gắng như vậy, lẽ nào cô không hề có thai?
Không phải mẹ đã nói nguy cơ vô sinh của cô ấy đã được loại bỏ rồi sao?
“Em chắc chắn!” Tiếu Nhiễm không kiên nhẫn trả lời. Cô không hề tin mình sẽ có, lần nào cũng dùng BY thì sao có thể có mang được?
“Vậy chúng ta đi kiểm tra sức khỏe một chút. Anh rất khỏe mạnh, sao có thể không có con được?”
Tiếu Nhiễm nhìn Cố Mạc nghiêm túc thì bật cười: ”Chú, anh không chịu già đi sao?”
“Em đến kỳ chưa?” Cố Mạc nghiêm túc hỏi.
Tiếu Nhiễm lúng ta lúng túng lắc đầu: ”Còn chưa tới.”
Cố Mạc lập tức nở nụ cười, dùng sức dẫm chân ga, phóng về hướng bệnh viện.
Đến khi Tiếu Nhiễm nhìn thấy Cố Mạc đã dừng xe trước cửa bệnh viện thì lập tức kháng nghị: ”Dù chưa tới kỳ nhưng vẫn là thời kỳ an toàn. Chắc không có được đâu!”
“Kiểm tra cũng không có thừa.” Cố Mạc cười muốn xuống xe.
“Nếu như chỉ là suy nhược bình thường thôi thì sao?” Tiếu Nhiễm bất an nhìn Cố Mạc.
“Chỉ là kiểm tra sức khỏe thôi mà.” Cố Mạc bế Tiếu Nhiễm ra khỏi chiếc Koenigsegg cười nói.
“Em không phải là phụ nữ có thai, anh thả em xuống!” Tiếu Nhiễm nhỏ giọng kháng nghị.
“Kiểm tra xong rồi hãng nói!” Cố Mạc cố chấp bế Tiếu Nhiễm đi vào bệnh viện.
Bao nhiêu người xung quanh dồn ánh mắt vào bọn họ, làm cho Tiếu Nhiễm xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.
Cố Mạc trực tiếp tìm một bác sĩ quen biết giúp Tiếu Nhiễm kiểm tra.
Một giờ sau, Cố Mạc cầm trên tay kết quả kiểm tra sắc mặt nghiêm trọng: ”Lão Lưu, cậu nói rằng cô ấy rất có khả năng sẽ sảy thai?”
“Chỉ là có khả năng thôi. Cậu phải cẩn thận một chút, chắc sẽ không sao đâu.”
Cố Mạc nói cảm ơn xong, liền đi ra khỏi văn phòng bác sĩ.
Tiếu Nhiễm đang ngồi nghịch ngoài hành lang thì nhìn thấy Cố Mạc, lập tức chạy đến hỏi: ”Thế nào? Em không mang thai chứ?”
Cố Mạc vội vàng đi tới, thật cẩn thận ôm cô vào lòng: ”Phụ nữ mang thai phải có bộ dáng của phụ nữ mang thai.”
“Chú….anh nói gì cơ?” Tiếu Nhiễm hoảng sợ nói.
Cố Mạc nhéo nhéo hai má Tiếu Nhiễm, cưng chiều nói: ”Vợ, em mang thai rồi. Nửa tháng.”
Tiếu Nhiễm trợn mắt: ”Em…nguyệt sự của em…chỉ chậm có hai ngày…anh chắc chắn?”
“Cho nên thi cuối kỳ xong, không cho em đi làm nữa! Phải ở nhà dưỡng thai cho tốt.” Cố Mạc nghiêm khắc ra lệnh.
“Anh không nhầm đấy chứ?” Tiếu Nhiễm vuốt bụng mình, vẫn không tin nổi.
“Không có.” Cố Mạc nâng mặt Tiếu Nhiễm lên, khàn giọng nói: ”Em có thai rồi.”
Tiếu Nhiễm nhảy dựng lên, nhào vào lòng Cố Mạc, ôm anh thật chặt: ”Em có thai!”
Cố Mạc sợ đến mức mặt mày trắng bệnh: ”Đừng kích động.”