Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Eidtor: Xẩm Xẩm
Trời còn chưa sáng, biệt thự trong vườn sáng đèn, Cố Mạc chỉ mặc một chiếc quần bơi nhảy xuống bể bơi lộ thiên. Nước hơi lạnh lập tức khiến cho đầu óc anh tỉnh táo. Anh giống như đang liều mạng, bơi qua bơi lại, phát tiết tất cả khổ sở của mình.
Anh phải liền mạng để cho bản thân mình bình tĩnh lại, mới có thể quên hết những thương tổn này, những đau khổ này, không thể trơ mắt nhìn mình hành hạ.
Anh không biết tại sao mình có thể sống được trong năm năm này.
Chỉ có thể gượng sống, dựa vào hận thù mà sống!
Một giờ sau, Tiếu Nhiễm mặc đồng phục, lưng đeo cặp sách đi ra biệt thự, nhìn thấy Cố Mạc còn đang bơi lội. Cô đi đến bên cạnh bể bơi, nói với anh: “Chú à, tôi đi học đây.”
Cố Mạc lập tức chui ra khỏi mặt nước, lạnh mặt nói: “Xin phép!”
“Tôi đã xin nghỉ hai ngày rồi. Không thể lại nghỉ nữa.” Tiếu Nhiễm từ chối lắc đầu.
“Em đang bị bệnh.” Cố Mạc từ trong bể bơi nhảy lên, cầm lấy khăn tắm trên ghế nằm lau tóc rồi nói với cô: “Nghỉ thêm một ngày.”
“Đã hạ sốt rồi.”
“Ăn sáng chưa?” Thấy Tiếu Nhiễm kiên trì, Cố Mạc cũng không phản đối nữa, quan tâm hỏi. Sắc mặt cô nhìn vẫn còn yếu.
“Tôi mua bánh mì ở cổng trường là được.” Tiếu Nhiễm nói xong, liền muốn đi ra ngoài.
“Đi ăn bữa sáng!”
“Bị muộn học rồi!” Tiếu Nhiễm từ chối mệnh lệnh của anh, đi qua anh, ra tới cửa.
“Ăn xong rồi tôi đưa em đi.” Cố Mạc cầm một bàn tay của cô, nắm lấy cô kéo đi trở về phòng khách.
Tiếu Nhiễm ngồi trên bàn cơm, khó hiểu nhìn anh đi lên lầu.
Anh đang quan tâm cô sao?
Anh đối với cô lúc nóng lúc lạnh, để cho cô không biết nên ở chung với anh như thế nào.
Dì Lưu nhìn thấy hai người không đối chọi gay gắt, liền lộ ra tươi cười: “Tiểu Nhiễm, hòa thuận với cậu chủ. Mấy năm nay trong lòng cậu chủ lúc nào cũng buồn khổ, cũng chỉ có cháu mới khiến cậu ấy cười.”
“Cũng chỉ có cháu mới có thể chọc giận anh ấy đi!” Tiếu Nhiễm không cho là đúng bĩu môi. Cô không thể quên dáng vẻ ngày hôm qua anh trừng mắt lạnh lùng nhìn cô, hận không thể xé nát cô mười lần.
“Cháu vẫn không biết cậu chủ rồi. Tin bà nội đi, cháu là đặc biệt.” Dì Lưu cười vỗ tay Tiếu Nhiễm: “Mau ăn đi. Cháo hoa bách hợp này bà đun hai tiếng đó.”
“Ăn ngon ạ.” Sau khi Tiếu Nhiễm nếm một miếng, cười khẽ nói.
Sau khi bà rời đi, Tiếu Nhiễm cắn thìa vô cùng trầm tư.
Dì Lưu lấy đâu ra tự tin, liền chắc chắn là mình độc đáo?
Nếu như anh quý trọng mình, làm sao có thể hung dữ với cô như thế.
Nếu như anh quý trọng mình, đêm qua sao lại khóc vì người khác.
Cúi đầu, dùng lực khuấy đảo bát cháo, vẻ mặt của cô có chút khó chịu: “Anh là đồ thối tha!”
Cố Mạc mặc tây trang đi xuống lầu, nghe được cô nói, hơi hất mày: “Muốn tôi cắt người giấy cho em không, bên trên thì viết tên của tôi.”
“A?” Tiếu Nhiễm không rõ ràng ngẩng đầu, nhìn về phía Cố Mạc.
Rõ ràng trêu chọc lại bị anh nói ra.
Tiếu Nhiễm cười hì hì một tiếng, cô ôm bụng nằm úp sấp ở trên bàn, cười đến không kịp thở: “Chú à, cười lạnh nói không buồn cười đâu>”
“Vậy em vẫn cười?” Cố Mạc hừ lạnh một tiếng, bắt đầu ăn sáng.
“Anh lại hung dữ với tôi, tôi liền làm như thế, mỗi ngày lấy kim đâm anh.”
Tiếu Nhiễm thu hồi nụ cười, làm bộ hung ác nói.
“Theo em. Dù sao đau cũng là ngón tay em.” Cố Mạc cúi đầu, mặt không chút thay đổi đáp lại.
“Không buồn cười.” Tiếu Nhiễm quăng quăng miệng nhỏ, không cam lòng trừng mắt nhìn anh.
Anh lại biến thành lạnh lùng rồi.
Nếu không thích cô như thế, vì sao lại phải giữ cô lại?