Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 100: Cố ý gây tai nạn (Điểm cuốn hút nhau nhất)
Editor: Lưu Tinh
^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^
Truyện được chuyển ngữ và đăng tải với mục đích phi lợi nhuận tại:
http://ngucanhuyen.com/ www.facebook.com/NguCanhUyen/
***
Hứa Tình Thâm sợ đến nỗi vội vàng dùng tay trái nắm lấy vai áo của Tưởng Viễn Chu.
Cô ngồi ở trên cao, người đàn ông vững vàng để cho cô ngồi lên vai mình. Lão Bạch có chút không yên tâm, theo sát hai người ở phía sau. Lỡ như giữa đường Tưởng Viễn Chu không giữ được Hứa Tình Thâm, cô ngã thì làm sao bây giờ?
Tay trái của Hứa Tình Thâm đổi thành ôm cổ Tưởng Viễn Chu. Đến phía dưới gốc cây, dải ruy băng bên dưới quả bóng bay bay phấp phới trước mặt cô. Hứa Tình Thâm đưa tay phải ra, ngón tay gần như sắp chạm được vào sợi dây, thế nhưng một cơn gió thổi qua khiến cô bắt trượt. Hứa Tình Thâm có chút không vui.
"Gấp cái gì."
Tưởng Viễn Chu ôm chặt hai chân Hứa Tình Thâm. Bàn tay đang đặt bên cổ Tưởng Viễn Chu cũng vươn ra phía trước.
"Bên trái, không, qua phải một chút, phía trước kìa..."
Lão Bạch nhìn cảnh tượng trước mặt đến xuất thần. Tài xế cũng không tiến lên hỗ trợ. Hứa Tình Thâm cuối cùng cũng chạm tay vào sợi dây.
"Lấy được rồi!"
Lão Bạch không có hứng thú với quả bóng bay, chỉ biết là bản thân chưa từng thấy qua Tưởng Viễn Chu như vậy. Trước giờ anh chưa từng để người phụ nữ nào ngồi lên vai mình.
Hứa Tình Thâm cúi người xuống, ôm lấy Tưởng Viễn Chu. Cô chỉ ngón tay về phía trước: "Về nhà!"
Tưởng Viễn Chu sải bước về phía trước, sau đó lại đột nhiên bước nhanh hơn một chút. Hứa Tình Thâm đang ngồi chông chênh ở trên, cả người liền lắc lư. Cô hốt hoảng ôm chặt lấy anh, nhưng lại không nhịn được mà bật cười khanh khách.
"Vui quá..."
Tưởng Viễn Chu lại đứng tại chỗ xoay mấy vòng. Hứa Tình Thâm cảm thấy chóng mặt, thét lên: "Dừng lại, dừng lại."
Vạt áo cô đón gió bay chập chờn không ngừng. Tài xế thấy vậy không khỏi lo lắng: "Sẽ không ngã xuống chứ?"
"Yên tâm đi, Tưởng tiên sinh có chừng mực, cho dù bị ngã ngài ấy cũng sẽ không buông cô Hứa ra."
Anh xoay mình càng lúc càng nhanh, Hứa Tình Thâm tuy khẩn trương nhưng cũng rất hưng phấn. Tay phải ôm chặt anh, lực đạo trong tay kia lại dần buông lỏng. Quả bóng bay chợt bay lên. Ngón tay Hứa Tình Thâm lướt qua sợi dây cố bắt lại.
Tưởng Viễn Chu bước tiếp, Hứa Tình Thâm kinh ngạc ngẩng đầu nhìn phía trên đầu dần tối sầm lại. Tưởng Viễn Chu cũng ngước mắt nhìn lên.
Quả bóng bay càng lúc càng bay cao, nổi bật giữa bầu trời. Ánh đèn trong công viên lần lượt soi rọi lên từng ngóc ngách bên trong bóng bay. Cuối cùng những ánh đèn kia cũng không đủ sức giữ một vật thể to lớn như thế, đành để mặc nó hòa vào cùng màn đêm.
"Mua một chiếc nữa không?" Tưởng Viễn Chu hỏi.
Hứa Tình Thâm vẫn không nhúc nhích, thẫn thờ nhìn theo bóng dáng quả bóng bay ngày càng khuất xa tầm mắt.
Tưởng Viễn Chu vỗ nhẹ lên chân cô: "Này."
Hứa Tình Thâm thu hồi tầm mắt, khẽ cụp mắt xuống. Tay trái cô nhẹ nhàng vuốt ve bên sườn mặt Tưởng Viễn Chu. Gương mặt anh tinh xảo như tranh vẽ, đôi con ngươi đen như hắc diệu thạch được khảm lên mặt một cách hoàn mĩ.
Cô nhẹ nhàng cười rồi đột nhiên cảm thấy nơi hốc mắt hơi chua xót. Xem ra những khi cô gặp khó khăn, vẫn chỉ có Tưởng Viễn Chu ở bên cạnh mình.
Cô muốn hôm nay không say không về. Mới vừa rồi ở quán cơm, Tưởng Viễn Chu so ra còn uống nhiều hơn cô. Cô uống xong một chén, anh đã rót cho mình đến chén thứ hai.
Mặc dù tửu lượng của anh không được tốt lắm, mặc dù anh uống say rồi sẽ làm loạn. Thế nhưng trời sinh anh là một người đàn ông cường đại như vậy, trước mặt cô anh luôn luôn nguyện ý làm tất cả, bất chấp mọi thứ.
Sắc mặt Hứa Tình Thâm hơi giãn ra. Hai người bọn họ, một người ngà ngà say, một người say đến chuếnh choáng.
Thật ra không phải cô muốnq bóng bay kia, chỉ là nhìn thấy nó những hồi ức hồn nhiên khi còn bé lại ùa về. Cô muốn tạm gác lại những phiền não, lại không ngờ Tưởng Viễn Chu sẽ cùng cô vui đùa như vậy.
Hứa Tình Thâm mỉm cười ngọt ngào. Cô nhìn xuống Tưởng Viễn Chu, cảm thấy ánh mắt anh rất sáng. Giữa bầu trời đêm này ánh mắt ấy còn sáng hơn những vì sao kia. Ngón tay cô không nhịn được mà vuốt ve trên mặt anh.
"Chóng mặt quá đi mất, thả em xuống đi."
Tưởng Viễn Chu đặt cô xuống. Trong phút chốc Hứa Tình Thâm lại nhận ra rất nhiều điều.
Cô buồn chán không muốn ăn, Tưởng Viễn Chu lại đút thức ăn cho cô không ngừng. Trong bóng đêm mờ mịt một mình cô bước, cũng là Tưởng Viễn Chu luôn theo ở phía sau. Cô muốn không say không về, cuối cùng Tưởng Viễn Chu uống còn gấp đôi cô.
Hứa Tình Thâm à Hứa Tình Thâm, cô không phải thiên kim tiểu thư, không có thân phận cao quý, lại có thể khiến cho Tưởng Viễn Chu một tay che khuất cả bầu trời Đông Thành này phải vì cô mà phá vỡ hết mọi nguyên tắc.
Lão Bạch bước tới chỗ hai người, nhìn đồng hồ: "Cô Hứa, về chưa? Sáng mai Tưởng tiên sinh còn có cuộc họp."
"Được." Hứa Tình Thâm gật đầu, kéo tay Tưởng Viễn Chu.
"Nào, chúng ta về nhà."
Ngồi vào trong xe, Lão Bạch lại hỏi Hứa Tình Thâm: "Cô Hứa, quay về Cửu Long Thương chứ?"
"Nơi này cách nhà tôi không xa, cũng tiện đường, anh đưa tôi về đi."
Lão Bạch nghe thế liền gật đầu: "Được."
Đến nhà họ Hứa, Hứa Tình Thâm xuống xe trước, sau đó lấy ví tiền trong túi ra đưa cho Lão Bạch.
"Cho anh."
Lão Bạch liếc nhìn cô, Hứa Tình Thâm cười khẽ: "Đêm nay cũng hành hạ anh không ít rồi, cám ơn anh, Lão Bạch."
"Cô Hứa đừng khách khí như vậy."
Cô đẩy cửa xe ra bước xuống. Lão Bạch lại quay sang Tưởng Viễn Chu, anh vẫn còn đang ngủ. Lão Bạch hạ giọng dặn dò tài xế.
"Đi thôi, trở về Cửu Long Thương."
---
Gần đến cuối năm, khặp nơi đều tràn ngập sự háo hức rộn rã đón mừng năm mới. Trong phòng làm việc, một y tá hào hứng chia sẻ về dự định trong năm mới.
"Năm nay kết hôn xong tôi sẽ xin nghỉ hai ngày. Phải tận hưởng tuần trăng mặt thật tốt mới được."
"Cũng đúng, nghỉ đến mấy ngày cơ mà, tha hồ mà tận hưởng đi nhé!"
Hứa Tình Thâm ngồi ở đối diện lại không hề có chút cảm giác mong đợi gì. Ngược lại, cô không thích lễ mừng năm mới, cô không thể hòa nhập vào bầu không khí này.
Buổi chiều có một ca phẫu thuật. Chuyện của Phương Thành trải qua chưa được bao lâu nhưng cô cũng không cho phép mình cứ xuống tinh thần như vậy.
Người thân của người bệnh đang lo lắng chờ ở bên ngoài. Một người thấy đèn ở phòng phẫu thuật vừa tắt liền chạy nhanh tới cửa.
Hứa Tình Thâm đi ra ngoài, thời gian phẫu thuật rất ngắn lại khiến cho mấy người kia có một dự cảm không tốt.
"Bác sĩ Hứa, kết quả thế nào?"
"Ổ bụng bệnh nhân bị hở, tình trạng bên trong càng có biểu hiện phức tạp hơn. Hiện giờ tôi chỉ có thể tạm thời khâu vết thương lại, nhưng lần phẫu thuật này có rất nhiều mạo hiểm, nếu như cứ tiếp tục gượng ép e rằng bệnh nhân sẽ ..."
Người phụ nữ trung niên trước mặt cô vội bưng mặt, ngồi xổm trên mặt đất khóc rống lên: "Vậy phải làm sao bây giờ? Các bệnh viện khác đều nói không còn cách cứu chữa. Hơn nữa ai cũng nói ở Tinh Cảng có các bác sĩ tốt nhất mà..."
Hứa Tình Thâm có thể hiểu được điều này. Cô ngồi xổm xuống bệnh cạnh người kia, tháo khẩu trang ra.
"Cô phải biết rằng trường hợp như cậu bé này trước giờ chưa từng xảy ra. Tôi cũng đã nói trước làm phẫu thuật rất mạo hiểm, không lường trước được kết quả."
"Tôi biết, tôi biết." Người phụ nữ đấm mạnh xuống đất.
"Thế nhưng bác sĩ Hứa, con tôi còn nhỏ như vậy, còn đang đi học, nó chỉ là một đứa bé thôi."
Hứa Tình Thâm đỡ người phụ nữ dậy: "Tôi đã nói..."
"Cầu xin cô hãy cứu nó được không?"
Cửa phòng phẫu thuật bị mở ra, Hứa Tình Thâm nhìn sang đó.
"Cô vào trông cậu bé đi, về phần bệnh tình của nó lát nữa tôi sẽ quay lại nói với cô."
Hứa Tình Thâm trở lại phòng mạch. Hôm nay không cần chẩn bệnh, Hứa Tình Thâm ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm vào tên người bệnh vừa rồi trên bệnh án ở trên bàn.
Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa rất nhẹ. Hứa Tình Thâm mời vào, sau đó liền thấy người phụ nữ lúc nãy đi tới. Cô ta đóng cửa lại. Hứa Tình Thâm đứng dậy.
"Sao vậy? Có phải bên kia xảy ra chuyện gì rồi không?"
Đối phương còn chưa bắt đầu nói đã vội quỳ gối trước mặt Hứa Tình Thâm: "Bác sĩ Hứa, cầu xin cô hãy cứu con trai tôi."
Từ lúc làm bác sĩ cho đến nay, đây cũng không phải là lần đầu tiên Hứa Tình Thâm gặp phải tình huống này. Cô bước lên trước kéo người phụ nữ lên.
"Cô đừng như vậy được không?"
Người phụ nữ vội lục lọi trong túi áo khoác, rút ra một phong bì.
"Tôi biết số tiền này không nhiều, nhưng chúng tôi vội vã cứu con trai nên chỉ xoay sở được thế này. Bác sũ Hứa, cô chê ít sao? Nếu không cô cứ viết giấy nợ cho tôi được không."
"Cô làm cái gì vậy?" Hứa Tình Thâm đẩy tay cô ta ra.
"Tôi biết những bệnh viên kia không chịu phẫu thuật cho nó cũng chỉ vì chê tiền quá ít."
Hứa Tình Thâm nghe vậy tuy rằng trong lòng tức giận nhưng cũng hiểu được nỗi bất đắc dĩ của những người này.
"Mẹ Tiểu Quân à, chúng tôi là bác sĩ, cứu người là chức trách của chúng tôi. Huống hồ trước giờ Tinh Cảng có quy định nghiêm ngặt, cấm các bác sĩ và y tá nhận phong bì. Cô đừng làm vậy."
"Không được nhận phong bì?" Sắc mặt người phụ nữ kia trái lại càng trở nên khẩn trương hơn.
"Vậy là con tôi hết đường cứu chữa rồi phải không?"
"Tỉ lệ thành công của ca phẫu thuật quả thật không cao."
Người phụ nữ suýt chút nữa té ngã, vội vịn vào bàn làm việc.
"Tôi chỉ có một đứa con này thôi, nếu nó chết rồi tôi cũng không sống nổi nữa."
Hứa Tình Thâm sẽ không nói những lời an ủi vô nghĩa. Cô ngồi trở lại ghế làm việc của mình.
"Cô yên tâm, tuy là nói như vậy nhưng tôi cũng sẽ dốc sức chữa cho Tiểu Quân. Mấy ngày này tôi sẽ nghĩ biện pháp, hy vọng có thể tìm ra phương án khác. Đến lúc đó tôi sẽ báo cho cô."
"Cảm ơn bác sĩ Hứa, cảm ơn cô rất nhiều. Cô thật đúng là người tốt."
Hứa Tình Thâm tiễn cô ta ra khỏi phòng mạch. Đối với người bệnh nan y mà nói, cho dù là một tia hi vọng mong manh thì cũng đủ khả năng khiến họ cảm động đến rơi nước mắt.
Hứa Tình Thâm quyết định theo học ngành y là vì Phương Thành. Trong nhà không có ai kèm cặp hay hỗ trợ cô trong suốt quá trình học tập. Từ trước đến nay cô hoàn toàn dựa vào năng lực của chính mình. Từ trước đến nay cô luôn kiên trì quy tắc đó, chưa bao giờ thay đổi.
Như trường hợp của Tiểu Quân đây, nếu không làm phẫu thuật thì sẽ cầm cự được thêm khoảng một tháng nữa. Nếu như kiên quyết muốn phẫu thuật thì cậu bé sẽ có nguy cơ chết trên bàn mổ.
Hầu hết các bác sĩ sẽ không nhận tiến hành ca phẫu thuật này, bởi vì tỉ lệ tử vong là gần như một tram phần trăm. Bọn họ là bác sĩ, không phải là thần thánh, họ không thể đặt tính mạng của bệnh nhân lên bàn cân, trông chờ vào hai chữ "kỳ tích".
Hứa Tình Thâm đi tới bên cửa sổ. Chỉ có một phần trăm cơ hội, vậy phải làm sao?
Cô lại nghĩ tới Phương Thành. Nếu chỉ có như anh cũng chỉ có một phần trăm cơ hội, cô sẽ kiên quyết không bỏ qua. Chỉ là Phương Thành còn không có đến một phần trăm ít ỏi đó.
Chuyện ra đi đối với anh chỉ là sớm hay muộn.
Hứa Tình Thâm trở lại trước bàn làm việc, mở máy vi tính, nhấn vào mục kho tài liệu bệnh án.
---
Cửu Long Thương.
Tưởng Viễn Chu đang ngồi trước bàn ăn. Lão Bạch sáng sớm đã tới báo tin.
"Tưởng tiên sinh, mấy ngày qua cô Hứa luôn ở lại bệnh viên. Trường hợp của cậu bé kia cũng không được khả quan, nếu tiến hành phẫu thuật thì rất mạo hiểm."
"Tôi tin cô ấy đã cân nhắc cẩn thận, không cần chúng ta bận tâm."
Hai người đang nói chuyện thì một người giúp việc vội vội vàng vàng chạy vào: "Tưởng tiên sinh, Tưởng tiên sinh!"
Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu nhìn lên thấy cô ta đang dùng tay đè lại trước trán. Một nửa bên mặt đều là máu. Anh vô thức liếc nhìn ra phía bên ngoài. Lão Bạch liền sải bước nhanh về phía trước.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
"Cô Vạn đánh tôi bị thương. Cô ấy đã chạy ra ngoài rồi."
"Đi đâu?"
Người giúp việc đau đến giọng nói mơ hồ, run rẩy: "Chạy thẳng ra cửa chính."
Tưởng Viễn Chu buông đũa xuống, đứng dậy đi ra ngoài, bước chân cũng không nhanh không chậm. Lão Bạch theo Tưởng Viễn Chu ra ngoài. Xa xa chợt nghe thấy tiếng ồn ào. Ngoài cửa có bảo vệ, bọn họ thấy Vạn Dục Ninh nhất định sẽ ngăn cô ta lại.
Tuy nhiên bọn họ cũng không dám mạnh tay, chỉ có thể cản Vạn Dục Ninh xông ra ngoài. Tưởng Viễn Chu đi tới cửa, thấy Vạn Dục Ninh đang lôi kéo cánh tay một người bảo vệ.
Tưởng Viễn Chu nhìn Vạn Dục Ninh. Sắc mặt cô ta hoang mang, lo sợ. Khắp người cô ta đều có vết máu. Ánh mắt Tưởng Viễn Chu lạnh lùng quét đến.
"Cô muốn đi đúng không?"
Lão Bạch bảo mấy người bảo vệ lui đi. Trước cánh cổng rộng lớn cũng chỉ còn lại một mình Vạn Dục Ninh.
Vạn Dục Ninh cũng không biết mình đã bị nhốt ở căn nhà nhỏ đó bao lâu rồi. Cô ta chỉ biết là kể từ sau ngày hôm đó chưa từng gặp lại Tưởng Viễn Chu. Anh thực sự quyết tâm không muốn nhìn thấy cô, quyết tâm xem cô như một người bệnh tâm thần.
"Em không muốn bị giam giữ như vậy. Em muốn đi ra ngoài, em muốn đi ra ngoài..."
"Cô muốn đi không ai cấm. Ngay hôm nay cô có thể đi, đúng như ý nguyện của mình." Tưởng Viễn Chu lạnh lùng nói: "Cô không cần làm lớn chuyện như vậy. Muốn rời khỏi Cửu Long chỉ cần nói một câu mà thôi."
"Viễn Chu, em không muốn rời khỏi đây..."
Tưởng Viễn Chu khoát tay một cái. Lời Vạn Dục Ninh muốn nói vì hành động đó của anh mà nghẹn lại.
"Em không muốn bị giam giữ như vậy. Suốt ngày không ai nói chuyện với em. Nơi đó vắng lặng kinh khủng. Em thật sự chịu không nổi."
"Vậy cô trở về chỗ ở lúc trước đi."
"Viễn Chu."
Vạn Dục Ninh thấy anh định nhấc chân rời đi liền chạy đến túm lấy cánh tay anh. Tưởng Viễn Chu hung hăng rút tay về.
Vạn Dục Ninh gần như tuyệt vọng: "Sống chết của em không còn liên quan gì đến anh nữa rồi, đúng không?"
Tưởng Viễn Chu trở lại bên trong phòng khách, dặn dò Lão Bạch vài chuyện xong muốn ra ngoài. Vạn Dục Ninh dứt khoát xoay người rồi rời đi. Bóng lưng cô ta chạy hối hả, càng chạy càng xa. Lão Bạch không khỏi lo lắng.
"Tưởng tiên sinh, cô Vạn sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Có thể xảy ra chuyện gì? Nếu thật sự muốn đi cô ta cũng không cần chờ đến tận hôm nay."
Đơn giản là cô ta muốn Tưởng Viễn Chu không nhịn được mà tìm mình trở về.
"Nếu vậy tôi sai người lén theo dõi. Tình trạng của cô Vạn như vậy khó tránh khỏi kích động..."
Tưởng Viễn Chu không trả lời. Lão Bạch thấy thế liền phân phó người lái xe đến đưa anh đi.
Tưởng Viễn Chu lên lầu thay quần áo. Thấy anh đi xuống Lão Bạch liền tới bên cạnh anh. Hai người chuẩn bị ra khỏi cửa thì điện thoại di động trong túi vang lên inh ỏi.
Lão Bạch không chút do dự liền nghe máy: "A lo."
"Không, không xong rồi, cô Vạn đã xảy ra tai nạn!"
"Cái gì?" Lão Bạch hoảng hốt.
"Ở đâu? Bị thương thế nào?"
"Ngay trên đường cái, là xe của nhà họ Lăng đụng phải."
Tưởng Viễn Chu loáng thoáng nghe được, sắc mặt không khỏi căng thẳng: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Tưởng tiên sinh, cô Vạn đã xảy ra tai nạn."
Mi mắt Tưởng Viễn Chu giật nhẹ một cái. Anh mặc áo khoác vào, không nói lời nào bước nhanh ra ngoài. Lão Bạch cúp điện thoại, đuổi theo anh.
Chiếc xe rất nhanh đã rời khỏi Cửu Long Thương, chạy thẳng tới nơi xảy ra tai nạn. Tưởng Viễn Chu nhìn ra đằng xa, thấy một đám người đứng ven đường chỉ trỏ vào người đang nằm trên mặt đất. Không cần nghĩ cũng biết đó là ai.
Tài xế dừng xe. Lão Bạch và Tưởng Viễn Chu gần như là đồng thời cùng xuống xe. Vạn Dục Ninh vẫn quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích. Có người ngồi xổm trước người cô ta, gọi chị Vạn.
Tưởng Viễn Chu bước nhanh qua. Tài xế đứng bên cạnh thấy vậy liền gọi gọi: "Cô Lăng, Tưởng tiên sinh đã tới."
Cô gái kia vội vàng đứng dậy. Dáng dấp cô nhỏ nhắn xinh xắn, cao khoảng hơn một mét sáu, mái tóc rối tung nổi bật giữa đám người. Một đôi mắt xinh đẹp ngước nhìn Tưởng Viễn Chu.
"Anh Viễn Chu."
"Ra là em, sao em lại ở đây?"
"Em có bạn nhà ở gần đây. Em không ngờ chị Vạn lại đột nhiên lao tới. Em đã gọi xe cứu thương rồi, cũng không dám để tài xế động vào chị ấy. Em xin lỗi."
Tưởng Viễn Chu ngồi xổm xuống, sắc mặt lo lắng: "Dục Ninh?"
Anh thử gọi vài lần nhưng Vạn Dục Ninh không có chút phản ứng chút nào. Ngay sau đó thì xe cứu thương tới. Tưởng Viễn Chu thấy Vạn Dục Ninh được đưa lên xe rồi mới quay sang nói với cô gái kia.
"Em về đi."
"Là em đụng trúng người, em không thể bỏ mặc không lo như vậy."
"Gần đây tinh thần của Dục Ninh rất kém. Anh biết không phải em cố ý. Chuyện tiếp theo cứ giao cho anh."
Cô gái thấy anh lo lắng lên xe cũng liền theo sau.
Vạn Dục Ninh được đưa đến Tinh Cảng. Cô ta bị thương cũng không nặng lắm. Lúc tỉnh lại, cô ta thấy hơi đau đầu, mở mắt ra liền thấy một bóng người quen thuộc đang đứng bên cửa sổ.
Vạn Dục Ninh khẽ gọi: "Viễn Chu?"
Người đàn ông xoay người lại, nhưng lại có một giọng nữ khác truyền đến.
"Chị Vạn, chị đã tỉnh rồi!"
Vạn Dục Ninh nghiêng người nhìn theo nơi giọng nói truyền đến, thấy một cô gái đang mừng rỡ đứng bên giường.
"Chị không nhớ em sao?"
Ánh mắt Vạn Dục Ninh lần nữa chuyển sang Tưởng Viễn Chu: "Viễn Chu, em bị làm sao vậy?"
"Xin lỗi, là tài xế của em đã hại chị bị thương thành như vậy." Cô gái có chút hổ thẹn.
"Thật sự xin lỗi."
Vạn Dục Ninh không nói gì, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn về phía Tưởng Viễn Chu. Nếu như đổi lại là turớc đây, Tưởng Viễn Chu nhất định sẽ nổi giận với Lăng Thời Ngâm, sẽ không bình tĩnh như thế này.
"Cô ấy bị thương cũng không nặng, hơn nữa là tự cô ấy lao ra ngoài, không liên quan đến em."
Trong ngực Vạn Dục Ninh dâng lên cảm giác đau nhức. Tưởng Viễn Chu đứng ở cuối giường, từ trên cao nhìn xuống.
"Tốt nhất là em ngoan ngoãn ở lại đây nghỉ ngơi. Cần gì thì cứ nói với y tá."
"Viễn Chu, chân em đau quá..."
Tưởng Viễn Chu nhìn cô gái kia: "Thời Ngâm, anh bảo tài xế đưa em về."
"Không cần, xe của em đang đợi ở ngoài. Em muốn nói chuyện với chị Vạn một chút."
"Được, anh còn có việc, xin lỗi không tiếp được."
Vạn Dục Ninh thấy anh lại muốn đi liền cuống quýt đứng dậy: "Viễn Chu, anh đừng đi!"
Vết thương ở bên hông bị động phải liền truyền đến cảm giác đau đớn, Vạn Dục Ninh đành phải nằm trở lại. Tiếng đóng cửa truyền đến như đóng sập vào tim cô ta.
Trên mặt cô gái lộ vẻ thân thiết: "Chị Vạn, chị cẩn thận một chút."
"Không cần cô ở đây giả mèo khóc chuột!"
Cô gái khẽ cong khóe miệng, không nói lời nào ngồi trở lại trên ghế sô pha. Vạn Dục Ninh xoa xoa thắt lưng. Lăng Thời Ngâm hời hợt mở miệng: "Lúc đó tôi ở ngay trên xe, là chị cố ý lao ra?"
"Cô nói bậy bạ gì đó?"
"Tôi có thể hiểu được, chị yên tâm, tôi sẽ không vạch trần chị trước mặt anh Viễn Chu đâu."
Lúc này Vạn Dục Ninh mới nhìn kĩ người con gái trước mặt. Nhà họ Vạn hôm này đã sớm không còn khả năng cả vú lấp miệng em. Hơn nữa sức ảnh hưởng của nhà họ Lăng ở Đông Thành này cũng không hề kém nhà họ Vạn.
Vạn Dục Ninh xuống giọng: "Lăng Thời Ngâm, bình thường chúng ta cũng không có xích mích hay va chạm gì. Quan hệ giữa hai nhà cũng xem như không tệ."
"Phải."
"Hiện tại Viễn Chu đối với tôi như vậy, tôi cũng không tìm được ai khác có thể giúp mình."
Lăng Thời Ngâm ngồi trên sô pha vẫn không nhúc nhích: "Chị Vạn, chị muốn tìm người giúp mình việc gì?"
"Lăng Thời Ngâm, thế lực nhà họ Lăng các người rất lớn. Tôi biết, chuyện nhà họ Vạn không ai dám nhúng tay vào. Nhưng tôi chỉ có một thỉnh cầu, cô có thể nghĩ cách nói giúp tôi một câu?"
Cô gái nhíu mày: "Nói giúp cho bác Vạn sao? Chị có thể tìm anh Viễn Chu giúp mình mà?"
"Bây giờ anh ấy đã bị nữ sắc mê hoặc, bằng không tôi sẽ rơi vào tình cảnh thê vậy sao?"
"Là người phụ nữ nào?"
Nhắc tới Hứa Tình Thâm, Vạn Dục Ninh lại nghiếng răng nghiến lợi nói: "Là một người phụ nữ thấp kém, không có chút thân phận gì ở Đông Thành này, nhưng cô ta lại có khả năng hớp hồn anh ấy."
"Có phải chị đang nói tới một bác sĩ ở Tinh Cảng, Hứa Tình Thâm?"
Vạn Dục Ninh ngạc nhiên: "Sao cô biết?"
"Tôi có nghe qua." Lăng Thời Ngâm nhìn về phía giường bệnh.
"Tôi khuyên chị hãy an phận đi. Anh Viễn Chu đã lựa chọn rồi, đó là quyết định của anh ấy."
"Lăng Thời Ngâm, dựa vào giao tình giữa hai nhà chúng ta, cô có thể nghĩ cách tìm hiểu giúp tôi tình hình ba tôi bây giờ thế nào không?"
Cô gái nhìn chằm chằm vào Vạn Dục Ninh.
"Hôm nay bác Vạn còn không thể tự lo cho mình, nghĩa là ông ấy cũng biết không còn cách nào thoát khỏi rồi."
"Chí ít ông ấy cũng sẽ không buông xuôi, nhất định đã nghĩ ra biện pháp để thoát khỏi đó."
Lăng Thời Ngâm lắc đầu. Vạn Dục Ninh quá ngây thơ hay là cô ta vẫn cho rằng chuyện Phương Thành đứng ra tố cáo là không có gì nghiêm trọng? Đến lúc này mà cô ta vẫn còn ôm mộng, quả là đáng thương.
Cô gái đứng dậy: "Chị Vạn, tôi đi đây."
"Cô giúp tôi chuyện này được không?"
"Được rồi, tôi sẽ nghĩ cách cho người vào dò hỏi tình hình gần đây của bác Vạn, sau đó báo cho chị."
Vạn Dục Ninh thở phào.
---
Mới sáng sớm Hứa Tình Thâm đã đến Tinh Cảng. Sau khi thay quần áo xong, cô nhìn đồng hồ một chút rồi cầm tài liệu đi ra ngoài.
Đúng chín giờ sáng, chủ nhiệm Chu đã đến bệnh viện. Trông thấy Hứa Tình Thâm thì chủ nhiệm Chu không khỏi giật mình.
"Bác sĩ Hứa, tìm tôi có việc gì?"
Hứa Tình Thâm theo ông vào phòng làm việc.
"Chủ nhiệm Chu, có chuyện này tôi muốn cùng ông thương lượng một chút."
"Chuyện gì"
"Về chuyện của cậu bé tên Tiểu Quân."
Chủ nhiệm Chu chủ nhiệm đặt túi lên bàn: "Bệnh nhân này tôi cũng có nghe nói. Không phải đã xác định không thể tiến hành phẫu thuật rồi sao?"
"Tôi đã tìm hiểu không ít những ca bệnh gần đây, cũng đã xem qua tư liệu tham khảo của nước ngoài. Tôi nghĩ không phải là không thể phẫu thuật, chỉ là hơi mạo hiểm. Tôi đã vạch ra phương án phẫu thuật, muốn mời ông xem thử."
Chủ nhiệm Chu cầm lấy chén trà trên bàn, khẽ hớp một ngụm: "Cô muốn phẫu thuật cho cậu bé?"
"Tôi muốn nhờ chủ nhiệm Chu hỗ trợ..."
"Cô muốn nói gì?" Chủ nhiệm Chu cắt ngang lời Hứa Tình Thâm.
"Chủ nhiệm Chu là bác sĩ nổi tiếng trong lĩnh vực này, hơn nữa trường hợp của Tiểu Quân sau khi làm phẫu thuật thuận lợi vẫn có cơ hội sống sót khỏe mạnh."
"Vậy nếu như không thuận lợi thì sao?" Chủ nhiệm Chu hỏi lại.
"Còn nữa, cô thật sự tự tin với phương án của mình sao?"
"Chủ nhiệm Chu, tôi không phải có ý này." Hứa Tình Thâm cuống quýt giải thích.
"Tôi chỉ nghĩ chúng ta không thể bỏ qua dù chỉ một hi vọng cứu sống cậu bé."
"Hứa Tình Thâm, đôi tay tôi đã từng cứu không ít người, coi như tôi rất hiểu điều gì nên làm, điều gì không nên làm. Quan trọng nhất là tôi luôn tôn trọng ý nguyện của người bệnh. Cô hiểu rõ tình trạng của Tiểu Quân nếu không phẫu thuật thì ít ra cậu bé còn kéo dài mạng sống thêm một thời gian nữa, nếu cố chấp thì không thể nghi ngờ chính là đẩy cậu bé vào chỗ chết. Cô cần gì đưa cậu bé ra làm vật thí nghiệm?"
"Tôi không có..."
"Tôi biết, cô là người được Tưởng tiên sinh đưa vào Tinh Cảng. Bình thường biểu hiện của cô cũng vượt trội hơn những người khác, cô muốn thể hiện năng lực của mình. Nhưng cô phải biết: Không được lấy danh dự của Tinh Cảng ra đùa giỡn."
Hứa Tình Thâm á khẩu không trả lời được. Thì ra trước giờ trong mắt người khác, bất luận là cô cố gắng thế nào thì vẫn bị xem là núp dưới cái bóng to lớn của Tưởng Viễn Chu.
Chủ nhiệm Chu ngồi vào bàn làm việc: "Cô còn trẻ, sau này sẽ có rất nhiều cơ hội để thể hiện."
Hứa Tình Thâm nắm chặt xấp tài liệu trong tay, nhưng cô vẫn không tức giận: "Tôi chỉ muốn nhờ chủ nhiệm Chu giúp tôi xem qua phương án phẫu thuật cũng không được sao? Có lẽ bên trong còn nhiểu sai sót cần được chỉnh sửa?"
Chủ nhiệm Chu tiếp nhận xấp tài liệu, Hứa Tình Thâm đứng ở bên cạnh kiên nhẫn chờ. Sau một lúc, chủ nhiệm Chu khẽ lắc đầu.
"Cô đã lý tưởng hóa sự việc quá rồi."
Ra khỏi phòng làm việc của chủ nhiệm Chu, Hứa Tình Thâm liền đi tới phòng bệnh của Tiểu Quân ngay. Mẹ cậu bé trông thấy cô liền mừng rỡ.
"Bác sĩ Hứa tới rồi, mau ngồi, ngồi đi."
"Không cần, tôi qua thăm Tiểu Quân."
Trên giường bệnh, cậu bé tên Tiểu Quân gầy yếu nằm đó. Cậu nhỏ bé hơn những bạn đồng trang lứa, nhưng ổ bụng lại phình to như người ta mang thai mấy tháng.
Cậu bé đau đớn rên rỉ: "Mẹ ơi, con khó chịu quá."
Mẹ Tiểu Quân đi tới, khẽ vuốt trán cậu bé: "Con trai, đừng sợ, có bác sĩ Hứa ở đây, cô ấy nhất định sẽ cứu con."
"Nếu như không thể cứu được thì cứ để con chết đi. Con không muốn bị những cơn đau hành hạ như vậy nữa."
"Con trai, con không được nói bậy..."
Hứa Tình Thâm đi tới bên mép giường, khom lưng nhìn cậu bé: "Tiểu Quân, con không còn nhỏ nữa, cô sẽ không gạt con, cô cần phải nói rõ mọi chuyện cho con biết."
"Chị bác sĩ." Tiểu Quân gọi cô. "Em không muốn tiếp tục cuộc sống như vậy nữa, cái gì cũng không thể ăn. Em nghĩ mình chẳng khác gì cây cỏ ngoài kia, có khi còn tệ hơn. Chị yên tâm, cho dù em chết trên bàn mổ, em cam đoan ba mẹ em cũng sẽ không gây náo loạn. Đây là em tự nguyện, cầu xin chị..."
Hứa Tình Thâm khó tránh khỏi xúc động. Cô xòe bàn tay ra sờ sờ trán cậu bé.
Không lâu nữa là đến lễ mừng năm mới rồi. Hứa Tình Thâm sắp xếp thời gian phẫu thuật cho Tiểu Quân càng sớm càng tốt, ngay ngày đầu năm mới. Tình hình của cậu bé đột nhiên chuyển biến xấu, không thể kéo dài thêm được nữa.
Ngày hai mươi chín tháng chạp, Hứa Tình Thâm cầm túi xách chuẩn bị ra ngoài. Hứa Vượng lên tiếng gọi cô: "Tình Thâm."
"Sao vậy ba?"
"Ngày mai là giao thừa rồi, con muốn ăn gì nói ba nghe, ba sẽ chuẩn bị cho con."
Triệu Phương Hoa ngồi trước bàn ăn, gõ đôi đũa trong tay xuống bàn.
"Minh Xuyên, Minh Xuyên, mau ra ăn sáng đi! Con định cứ ngủ như chết phải không!"
Hứa Tình Thâm mỉm cười: "Ba, con không kén ăn, trong nhà có cái gì con sẽ ăn cái đó."
"Tốt lắm, ba sẽ nấu cho con thật nhiều món!"
"Được."
Hứa Tình Thâm không ăn sáng ở nhà. Cô định sẽ mua chút thức ăn ở bệnh viện là được rồi. Đi tới dưới lầu, không ngờ lại nhìn thấy xe của Tưởng Viễn Chu. Lão Bạch thấy cô xuống tới, đẩy cửa xe ra, lịch sự chào hỏi: "Cô Hứa."
Hứa Tình Thâm đi tới: "Buổi sáng tốt lành."
Cô ngồi vào phía sau xe. Tưởng Viễn Chu lấy một cái hộp giấy đưa cho cô. Hứa Tình Thâm nhận lấy, là một hộp pho mát.
"Ngày mai là lễ mừng năm mới rồi, em dự định ở đâu chưa?"
"Ở nhà ba em." Hứa Tình Thâm ôm lấy cái hộp.
"Giai Giai và ba mẹ cũng không ở lại nhà, hơn nữa mấy ngày nay em đã ở nhà quen rồi."
Tưởng Viễn Chu không nói gì nữa, bảo Lão Bạch lái xe.
Xe chạy được nửa đường, Tưởng Viễn Chu nhàn nhạt hỏi: "Em sắp xếp cho Tiểu Quân phẫu thuật ngay ngày mồng một?"
"Sao anh biết?"
Lão Bạch tiếp lời: "Cô Hứa, có chuyện gì mà Tưởng tiên sinh không biết?"
Ngón tay Hứa Tình Thâm chọc vài cái lên hộp pho mát: "Phải, ngày mai còn được thảnh thơi một chút, hôm sau em phải liều mạng một phen."
Tưởng Viễn Chu khẽ cười khẽ: "Không cần tự tạo áp lực như vậy. Em có thể tiếp nhận ca phẫu thuật này đã là điều không dễ dàng."
Hai người cùng nhau trò chuyện một lúc thì xe đến bệnh viện. Hứa Tình Thâm định xuống xe trước, Tưởng Viễn Chu vội kéo tay cô lại.
"Tối nay cùng ăn cơm đi, mai anh phải về nhà rồi."
"Được."
Hứa Tình Thâm xuống xe, xoay người bước vào Tinh Cảng.
---
Hôm giao thừa, tuyết rơi trắng xóa. Đối với Đông Thành mà nói đây cũng không phải hiện tượng lạ. Mùa đông này liên tục có tuyết rơi, huông hồ đêm giao thừa mọi người đều được nghỉ, ai cũng tranh thủ thời gian cùng với gia đình quây quần ăn uống. Thời tiết này trái lại càng khiến bầu không khí trong nhà trở nên ấm cúng hơn.
Lúc Tưởng Viễn Chu trở về nhà họ Tưởng thì Tưởng Tùy Vân đang dặn dò mấy người giúp việc chuẩn bị tiệc tối. Không gian bên trong ấm áp dễ chịu, trái ngược với cái lạnh bức người ngoài kia. Trong lòng Tưởng Viễn Chu có chút bồn chồn không yên. Mãi cho đến khi tiếng chuông điện thoại reo lên, anh nhìn vào màn hình rồi nhanh chóng nghe máy.
"A lo?"
"Tưởng tiên sinh, Tiểu Quân đã được đưa vào phòng phẫu thuật."
"Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Bệnh tình đột nhiên chuyển biến xấu, cần phải phẫu thuật ngay."
Tưởng Viễn Chu cúp máy, cầm lấy áo khoác muốn ra ngoài.
Tưởng Tùy Vân hớt hải đuổi theo phía sau anh: "Viễn Chu, sắp ăn cơm rồi con còn muốn đi đâu?"
"Ở bệnh viện có chút việc, con muốn qua đó một chuyến."
"Có chuyện gì gấp vậy sao? Khó khăn lắm con mới sắp xếp được thời gian về nhà, đừng chọc ba con mất hứng mà."
Tưởng Viễn Chu mặc áo khoác vào: "Dì nhỏ, con nhất định về nhà ăn cơm cùng mọi người."
Tưởng Tùy Vân thấy anh nôn nóng muốn đi như vậy cũng biết là không thể ngăn cản anh.
"Được rồi, nhớ kĩ phải về ăn cơm đấy."
"Vâng."
Đoạn đường từ nhà họ Tưởng đến Tinh Cảng bị tuyết phủ trắng xóa, khắp nơi đều là tuyết. Mặt đường rất trơn, rất dễ xảy ra tai nạn. Tài xế có kỹ thuật lái xe thành thạo nhưng hiện giờ cũng có chút chật vật.
Khó khăn lắm mới tới được Tinh Cảng.
Lão Bạch đã đợi sẵn trong phòng làm việc. Tưởng Viễn Chu mang theo hơi lạnh từ bên ngoài vội vã bước vào: "Thế nào?"
"Đã bắt đầu phẫu thuật rồi."
Người đàn ông nhìn về phía màn hình quan sát trên tường. Hứa Tình Thâm đang cau mày, thao tác thuần thục đang tiến hành phẫu thuật.
"Lão Bạch, đối với ca phẫu thuật này anh thấy thế nào?"
"Tưởng tiên sinh cũng đã hỏi qua ý kiến của chủ nhiệm Chu rồi, ông ấy nói là không có khả năng."
Tưởng Viễn Chu phủi mấy bông tuyết trên đầu vai. Lão Bạch đi tới giúp anh cởi áo khoác ngoài ra. Ánh mắt Tưởng Viễn Chu vẫn dán chặt trên màn hình.
"Ông ta nói không có khả năng là vì ông ta không chịu nhận ca phẫu thuật này. Hứa Tình Thâm lại là người kiên quyết không muốn bỏ qua cơ hội duy nhất cứu sống cậu bé, người đứng bên bàn mổ là cô ấy."
Lão Bạch liếc nhìn Tưởng Viễn Chu một cái, không nói gì thêm.
Ca phẫu thuật kéo dài đến qua thời gian ăn cơm nhưng vẫn chưa kết thúc. Lão Bạch gọi người mang cơm đưa vào phòng làm việc.
"Tưởng tiên sinh, ngài không cần tự mình chờ ở đây, để tôi tiếp tục theo dõi là được rồi. Nếu có tin tức gì tôi sẽ lập tức báo cho ngài biết."
"Lão Bạch, hôm nay là giao thừa."
Lão Bạch có chút không hiểu ý anh: "Phải."
"Nếu như ca phẫu thuật này thất bại, một năm sắp tới đây Hứa Tình Thâm làm sao yên ổn sống?" Tưởng Viễn Chu dừng một chút, sau đó tiếp tục nói.
"Cô ấy tự khoác lên vai trọng tránh lớn như vậy, sao tôi có thể bỏ mặc cô ấy?"
"Tôi hiểu, Tưởng tiên sinh."
Bên ngoài phòng phẫu thuật, ba mẹ Tiểu Quân là những người nóng lòng hơn ai hết. Họ nắm chặt tay nhau thầm cầu nguyện, ngước nhìn thời gian hiển thị trên cửa phòng phẫu thuật: đã qua ba tiếng đồng hồ.
Có người đi tới đưa cho hai người một cái túi. Họ ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, không biết người này là ai.
"Đây là...?"
"Không biết chừng nào ca phẫu thuật mới kết thúc, đây là cơm, còn có hai chai nước, các người cầm lấy đi."
"Cảm ơn." Mẹ Tiểu Quân nhận lấy cái túi rồi vội đứng dậy cúi người xuống.
"Tiểu Quân của chúng tôi được Tinh Cảng điều trị cho chính là phúc phần của cả nhà chúng tôi, xin cảm ơn -- "
---
Bên trong phòng làm việc.
Kim đồng hồ chỉ mười một giờ.
Tưởng Viễn Chu dựa vào bàn kiên nhẫn chờ. Hứa Tình Thâm vẫn chuyên chú tiến hành phẫu thuật. Ngón tay Tưởng Viễn Chu gõ nhẹ vài cái xuống bàn. Thình lình có máu phun thẳng lên mặt Hứa Tình Thâm, cô nhắm mặt lại.
Trái tim Tưởng Viễn Chu cũng nhảy dựng lên.
Đám người đứng bên cạnh Hứa Tình Thâm cũng trở nên khẩn trương hơn, ca phẫu thuật này rất nguy hiểm, không thể có bất kì sơ sót nhỏ nào.
Hứa Tình Thâm ngẩng đầu, nhìn về phía camera cách đó không xa. Trên màn hình lúc này hiển thị gương mặt chính diện của Hứa Tình Thâm. Mặc dù cô đeo khẩu trang nhưng đối mặt vẫn kiên định như nhìn thẳng vào Tưởng Viễn Chu, trấn an anh.
Y tá giúp cô lau chùi vết máu. Hứa Tình Thâm dặn dò các bác sĩ bên cạnh một số việc. Trên trán cô đầy mồ hôi, trong ánh mắt thậm chí hằn lên tơ máu càng trở nên đỏ rực, như là hừng hực một quyết tâm không gì có thể đánh đổ.
Cô vùi đầu tiếp tục phẫu thuật, nhanh chóng tìm được điểm xuất huyết. Hứa Tình Thâm càng khẩn trương, lần này càng phải cẩn thận hơn. Cô cần phải bình tĩnh lại. Cũng may những người trong phòng phẫu thuật đều là người tâm phúc của cô, nếu không chỉ cần một người sơ ý là cô cũng không có khả năng cứu vãn tình hình!
Tưởng Viễn Chu siết chặt tay lại: "Hóa ra sức hút lớn nhất của Hứa Tình Thâm là khi cô ấy đứng bên bàn mổ."
Lão Bạch nhẹ nhàng cười: "Cô Hứa trời sinh là một bác sĩ."
Tưởng Viễn Chu chỉ chuyên tâm nhìn màn hình, quên mất mọi động tĩnh xung quanh, quên mất hôm nay là giao thừa. Trong mắt anh chỉ có cô. Anh chỉ biết người phụ nữ này quá cứng cỏi, trên tay cô cầm dao phẫu thuật vừa cẩn thận lại đầy bản lĩnh, từng giây từng phút cô quyết cùng tử thần tranh đoạt một sinh mạng.
Người phụ nữ như vậy, làm sao bảo anh thôi đừng si mê?
Mãi cho đến nửa đêm, cuối cùng đèn phòng phẫu thuật cũng tắt. Hứa Tình Thâm nặng nề nhấc chân đi ra. Ba mẹ Tiểu Quân đang đợi trước cửa, nghẹn ngào không nói nên lời. Hứa Tình Thâm mỉm cười nhìn bọn họ, giơ tay ra làm biểu tượng OK.
Cô thật sự mệt mỏi, quá mệt mỏi rồi. Hứa Tình Thâm lững thững bước đi, đôi chân này dường như không còn là của cô nữa. Cô dựa vào tường ngồi xổm xuống.
Ba mẹ Tiểu Quân mừng đến rơi nước mắt, ôm nhau khóc òa lên.
Hứa Tình Thâm nhắm mắt lại. Một y tá đi tới đẩy vai cô một cái.
"Bác sĩ Hứa."
Cô mở mắt ra, y tá kia đưa cho cô một túi đường glu-cô. Hứa Tình Thâm nhận lấy: "Cảm ơn."
Mọi người lần lượt rời khỏi phòng phẫu thuật. Hứa Tình Thâm vẫn ngồi dưới đất, cắn miệng túi đường rồi vội vàng hút vào một hơi.
Không lâu sau đó Hứa Tình Thâm nghe thấy một tràng tiếng bước chân từ xa truyền đến. Bên khóe miệng vẫn còn ngậm chặt túi đường, cô ngẩng đầu lên liền thấy một người đàn ông đang ngồi xổm xuống.
Tưởng Viễn Chu bình tĩnh nhìn cô. Hứa Tình Thâm mỉm cười với anh. Bộ dạng cô ngốc nghếch thế này khiến anh không khỏi vỗ vỗ lên đầu cô vài cái.
***
Chương 101: Đề cao địa vị của cô (Người đã rửa sạch chưa?)
Editor: Lữ
"Tại sao anh lại ở đây thế? Không phải ở nhà mừng năm mới sao?"
Tưởng Viễn Chu vươn tay cầm lấy thứ trong tay cô: "Qua một năm rồi, em vẫn cứ uống thứ này à?"
"Đây là phương pháp bồi bổ sức khỏe hiệu quả nhất." Hứa Tình Thâm vẫn ngồi co ro dưới đất.
"Cái chân này dường như đã không thuộc về em nữa."
"Hôm nay là giao thừa."
"Em biết mà." Cô dẩu môi lên.
"Một nhà Mạt Tiểu Quân, có thể trải qua một năm êm đẹp, em cũng có thể tốt đẹp rồi."
"Chúng ta đi ăn tối."
Hứa Tình Thâm ngước mặt nhìn anh một chút: "Anh không phải về nhà hả?"
"Vậy còn em?"
Thật ra Hứa Tình Thâm định nói, tạm thời cô không thể quay về, Mạt Tiểu Quân vừa trải qua một cuộc phẫu thuật quan trọng, vẫn cần phải theo dõi, không được qua quýt, nhưng lời đến khóe miệng, Hứa Tình Thâm vẫn nói khác đi: "Em muốn về nhà ăn tết cơ, em nói với ba rồi."
Tưởng Viễn Chu nghe thấy chuông điện thoại reo trong túi, anh biết chắc chắn là người nhà gọi đến, anh đứng dậy đi đến một chỗ trống bên cửa phòng mổ, nhìn màn hình, quả nhiên là số riêng của nhà họ Tưởng.
Tưởng Viễn Chu hạ thấp giọng nhận điện thoại: "Alo."
"Viễn Chu, con ở đâu? Giờ là mấy giờ rồi?"
"Dì nhỏ à, con ở đây có chút việc."
Tưởng Tùy Vân một tay che miệng, nói khẽ: "Còn có một tiếng nữa là khai tiệc rồi, hôm nay là giao thừa, con ngàn vạn lần đừng chọc ba con mất hứng."
"Con biết rồi, cúp đây ạ."
Tưởng Đông Đình ngồi trên sô pha, nhìn thấy Tưởng Tùy Vân gác điện thoại, vẻ mặt ông ung dung nói: "Nó đi đâu?"
"Bệnh viện có vài việc gấp."
Tưởng Đông Đình cười khẩy: "Anh thấy, hồn trí nó đều đặt trên người phụ nữ kia rồi."
"Anh à, Viễn Chu và cô Hứa đã chia tay rồi, cô ấy cũng không còn ở lại Cửu Long Thương, chuyện ở bệnh viện chắc chắn cũng không liên quan đến cô Hứa."
Tưởng Đông Đình liếc nhìn đồng hồ: "Chúng ta cũng chuẩn bị khởi hành thôi."
Đêm giao thừa, theo phép tắc của nhà họ Tưởng tiệc rượu đương nhiên rất hoành tráng, được cử hành bên ngoài, sau khi về nhà, vẫn còn một buổi tiệc chính thức của gia đình, nói đến cùng, cũng là để tế lễ tổ tiên.
Hứa Tình Thâm ngồi trên mặt đất một lúc, sau đó đứng dậy, Tưởng Viễn Chu quay lại bên cạnh cô: "Anh đưa em về nhà trước."
"Không cần, em thay quần áo, sau đó muốn đến phòng bệnh xem một chút, rồi đón xe trực tiếp về nhà là được rồi."
Hai người gần như kề vai nhau đi về phía trước, Hứa Tình Thâm siết chặt túi Glucose trong tay.
"Suốt khoảng thời gian em phẫu thuật cho người ta, anh đều ở đây sao?"
"Ừm, anh thấy cuộc phẫu thuật này nhìn thì nguy hiểm nhưng rủi ro không cao, cũng quan sát được sự chuyên nghiệp của em."
Hứa Tình Thâm không khỏi bật cười: "Khen em khen cũng êm tai thật đấy."
Tưởng Viễn Chu vươn tay gác lên vai Hứa Tình Thâm, cô cũng cảm thấy mệt, bất giác nhích lại gần Tưởng Viễn Chu hơn một chút, trên hành lang dài thật dài, không còn ai khác, dưới ánh đèn, hai bóng hình dính lấy nhau đi về phía trước, cuối cùng nảy sinh ra một thứ tình cảm khác thường.
Tưởng Viễn Chu tự lái xe ra khỏi Cửu Long Thương, xế chiều, anh đã bảo Lão Bạch và tài xế trở về, người đàn ông nhìn vào kính chiếu hậu, Tinh Cảng trong mắt anh càng lúc càng nhỏ dần, lòng anh có chút phức tạp, anh không biết Hứa Tình Thâm năm nay sẽ phải sống thế nào.
Đến quán rượu, cách một tấm cửa rất dày vẫn còn nghe được âm thanh náo nhiệt bên trong, Tưởng Viễn Chu đẩy cửa đi vào, Tưởng Đông Đình ngẩng đầu lên, Tưởng Tùy Vân đứng dậy nhìn theo hướng anh đi đến: "Con xem, chỉ còn thiếu một mình con thôi đấy."
Đường Đệ ôm chầm lấy anh, trong phòng tưng bừng náo nhiệt, rượu và thức ăn đã được bày hết lên bàn, Tưởng Viễn Chu ngồi xuống, Đường Đệ hỏi: "Chuyện của bệnh viện lớn bao nhiêu, mà khiến anh ngay cả đêm giao thừa cũng phải chạy đến."
"Một cuộc phẫu thuật quan trọng, thực hiện thành công, Tinh Cảng có thể phá vỡ một kỷ lục."
Đường Đệ cười khẽ: "Nếu phẫu thuật quan trọng đến vậy, cầm dao là vị chủ nhiệm nào thế?"
Tưởng Viễn Chu nhớ lại biểu hiện của Hứa Tình Thâm trên bàn mổ, khóe mắt đầu mày anh đều thấm đẫm ý cười: "Không phải, là một bác sĩ trong bệnh viện."
Tưởng Đông Đình không biểu hiện gì cả nâng tách trà, Đường Đệ vẫn còn hiếu kỳ: "Bác sĩ trong bệnh viện cũng có trình độ như vậy?"
"Tất nhiên." Tưởng Viễn Chu đầy kiên định. "Chỉ là thiếu một chức danh mà thôi, làm nghề y, kinh nghiệm và thiên phú đều quan trọng."
Tưởng Tùy Vân ngồi bên cạnh, bà quan sát sắc mặt của Tưởng Đông Đình, lập tức hé miệng cười nói: "Được rồi, hết năm rồi, không nói những chuyện tanh tưởi trong bệnh viện nữa."
Đường Đệ dẫn theo bạn gái đến, Tưởng Viễn Chu liếc nhìn, gương mặt này không có bất kỳ ấn tượng này trong đầu anh, hình như không phải là người đã từng nhìn thấy trong năm nay.
"Anh, anh có nghĩ tới chuyện tìm bạn gái không?"
Tưởng Viễn Chu ngạo nghễ nhìn cậu: "Cần em quan tâm vớ vẩn à."
"Em có thể giới thiệu cho anh mà, anh xem trước đây anh ngoại trừ Vạn Dục Ninh kia ra, ngay cả một tin đồn về bạn gái cũng không có."
Ngón tay Tưởng Viễn Chu đặt trên bàn gõ nhẹ vài cái, bầu không khí trong phòng ấm áp âm nhạc nhẹ nhàng: "Không cần em giới thiệu."
"Nghe ý tứ này của anh, hay là có rồi?"
Thật ra bọn họ không phải chưa từng nghe thấy, nhưng thân phận của Tưởng Viễn Chu như vậy, bên cạnh có một phụ nữ cũng không lấy gì làm lạ, Đường Đệ càng lúc càng nhích lại gần Tưởng Viễn Chu: "Lúc nào đấy dẫn đến cho em gặp một chút được không?"
"Qua thời gian này đã."
"Vậy là được rồi nhé, thành giao! Anh, là thiên kim nhà nào vậy?"
Tưởng Đông Đình hạ khóe mắt, đề tài của bọn trẻ, cũng chỉ liên quan đến bà chủ tương lai của nhà họ Tưởng, vài lời truyền tai nhau, giả cũng có thể thành thật. Cả người Tưởng Đông Đình ngả về sau, ân cần nhìn về phía đối diện: "Con có người nào thích hợp, thì giới thiệu cho anh con đi."
Lời này lọt vào tai Tưởng Viễn Chu, ý cười giữa hai đầu mày từ từ tắt ngúm, Đường Đệ cũng có chút lúng túng: "Bác cả, anh con là rồng giữa bầy người, bác còn sợ anh ấy thiếu người bầu bạn sau này sao?"
"Viễn Chu tuổi cũng không còn nhỏ, rất nhiều chuyện không để tâm đến, theo ta thấy, nha đầu nhà họ Lăng cũng không tệ."
Lời này của Tưởng Đông Đình vừa bật ra, gần như mọi ánh mắt đều đổ dồn về ông, Tưởng Viễn Chu bật cười trước tiên, sau đó mặt không biểu cảm hỏi ông: "Nha đầu nhà họ Lăng, là ai?"
"Nhà họ Lăng có bao nhiêu người con gái? Lăng Thời Ngâm."
"Bác cả, em gái Lăng Thời Ngâm kia vẫn còn đi học mà."
"Tuổi tác không thành vấn đề, tuy rằng tuổi nó còn nhỏ, nhưng về mặt đối nhân xử thế rất có trách nhiệm."
Mọi người đều không lên tiếng, ánh mắt Tưởng Viễn Chu chống lại Tưởng Đông Đình: "Địa vị của nhà họ Tưởng ta như vậy, không cần tìm thêm một người môn đăng hộ đối, thêm gấm thêm hoa không bằng luyến tiếc làm bạn. Ba, ba không cần phải lo lắng, chuyện của con, con có chừng mực."
Khuôn mặt Tưởng Đông Đình đanh lại, Tưởng Tùy Vân thấy vậy, đá đá chân Tưởng Viễn Chu: "Chuyện lớn cả đời, sao có thể gấp như vậy? Càng không thể nói vài ba câu là quyết định được, ăn cơm thôi, lát nữa còn có nhiều tiết mục lắm đấy."
Bà nói một lời kết thúc đề tài câu chuyện, Đường Đệ cũng tham dự vào cùng mọi người, tránh cho hai cha con giương cung bạt kiếm.
---
Bệnh viện Tinh Cảng.
Hứa Tình Thâm đi đến phòng bệnh, Mạc Tiểu Quân vẫn chưa tỉnh, cái bụng trướng lên đã không còn, đường mổ dài được quấn băng. Mẹ của Tiểu Quân nhìn thấy cô, kích động nói không nên lời: "Hứa, bác sĩ Hứa..."
Hứa Tình Thâm lên tiếng an ủi bà: "Phẫu thuật thành công hơn cả tưởng tượng, đừng quá lo lắng, là khát vọng sinh tồn của Tiểu Quân đã cứu em nó qua khỏi cửa ải này."
"Bác sĩ Hứa, con tôi thế này xem như là không sao rồi chứ?"
"Yên tâm, tối nay tôi sẽ trực ở đây."
"Bác sĩ Hứa, nhưng mà hôm nay là giao thừa..."
Đương nhiên là Hứa Tình Thâm biết rõ, cô khẽ cười: "Trong mắt bác sĩ chúng tôi, tất cả ngày lễ đều phải nhường đường cho bệnh nhân cả."
"Thật cám ơn cô, bác sĩ Hứa..."
"Tôi ra ngoài gọi điện thoại."
"Được."
Hứa Tình Thâm ra đến bên ngoài, di động vẫn trong tình trạng tắt nguồn, cô vừa mở máy, quả nhiên liền xuất hiện những cuộc gọi nhỡ, Hứa Tình Thâm đi đến một chỗ khuất sâu trong hành lang, gọi lại.
Đầu bên kia nhận máy rất nhanh: "Alo?"
"Ba, là con."
"Tình Thâm hả, sao con vẫn chưa về nhà? Điện thoại cũng không gọi được, chúng ta chờ con đã lâu rồi."
"Xin lỗi, ba, hôm nay thời gian con phẫu thuật tương đối dài..."
Hứa Vượng bất mãn nói: "Bệnh viện các con thật không nhân đạo, gần hết năm còn phải tất bật túi bụi, con ở đâu? Sắp về chưa?"
Lời nói đến khóe miệng, Hứa Tình Thâm lại nuốt vào: "Ba, con không thể về, mọi người mau ăn cơm đi, đừng chờ con."
"Tại sao thế?"
Cho dù phẫu thuật của Mạc Tiểu Quân hoàn thành suôn sẻ, nhưng vẫn còn trong thời gian quan trọng để theo dõi, Hứa Tình Thâm không muốn có bất kỳ một sơ suất nào, đối với tình trạng của bệnh nhân cô hiểu rõ nhất, nhưng mà... Hứa Tình Thâm không muốn cho Hứa Vượng biết, giao thừa này cô sẽ trải qua ở bệnh viện.
"Tưởng Viễn Chu đón con ra ngoài, nói là đã sớm đặt quán rượu."
Hứa Vượng vừa nghe vậy, càng thêm vui vẻ: "Được được được, vậy con đi nhanh đi, bận rộn cả một ngày cũng mệt rồi."
"Vâng." Hứa Tình Thâm cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn lại, quảng trường trung tâm thành phố cách đó không xa đã bắt đầu đốt pháo, đủ loại màu sắc tỏa lan trong đôi mắt Hứa Tình Thâm, cô mặc dù mệt, nhưng trong lòng lại vô cùng yên vui.
Bên phía nhà họ Hứa, Triệu Phương Hoa ngồi trước bàn ăn, bà ta cười gằn: "Đợi cả nửa ngày, con bé không về?"
"Tình Thâm nói, Tưởng tiên sinh đón nó..."
"Bản thân thích ăn thích uống, đương nhiên không nhớ đến chúng ta rồi, con gái của ông thế đấy."
"Mẹ, đợi cũng chưa đến nửa tiếng, có đến mức vậy không?"
Triệu Phương Hoa liếc mắt, tự cầm lấy đũa để ăn.
---
Bụng Hứa Tình Thâm bắt đầu réo, lấy điện thoại tính gọi vài món bên ngoài, hôm nay là giao thừa, thời gian đưa cơm ắt hẳn sẽ chậm, cô đến trước thang máy, đột nhiên muốn đến một nơi.
Hứa Tình Thâm đi dọc theo số phòng bệnh về phía trước, đến một căn phòng, cô đẩy cửa đi vào, loáng thoáng nghe được bên trong có tiếng nói: "Tại sao anh ấy không đến gặp tôi? Tôi nói tôi không ăn! Đi ra!"
"Cứ xem như cô không ăn, đói cũng chỉ có cô đói, tôi chân chân chính chính nhận lương, không cần thiết phải chịu đựng cô bực dọc vô lối."
"Cút đi cho tôi!"
Hứa Tình Thâm vừa nghe thế, sao lại giống như giọng nói của Vạn Dục Ninh vậy nhỉ? Cô đi vào trong vài bước, hộ lý giận dữ đứng dậy: "Là cô bảo tôi đi, năm hết tết đến, ai muốn ở lại với cô?"
"Cô...."
Hộ lý vừa ra đến bên ngoài, đúng lúc chạm mặt Hứa Tình Thâm, Vạn Dục Ninh cũng dời mắt theo, nhìn thấy Hứa Tình Thâm, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Tại sao cô lại ở đây?"
Hộ lý muốn đi, Vạn Dục Ninh cũng sợ: "Đợi chút, không được đi! Cô còn cần tiền lương không đấy?"
Hiện tại cô ta nằm trên giường bệnh, đi lại không thuận tiện, ngộ nhỡ Hứa Tình Thâm làm gì đó bất lợi cho cô thì phải làm thế nào bây giờ?
"Không phải cô bảo tôi cút đi à?"
"Đừng đi, tôi bảo Tưởng Viễn Chu cho cô gấp đôi tiền lương, đừng đi!"
Hộ lý nghe vậy, đứng im một chỗ không động đậy gì nữa, Hứa Tình Thâm quan sát xung quanh một chút, Vạn Dục Ninh nuốt nước miếng: "Sao cô lại biết tôi ở đây?"
"Cô không cảm thấy nơi này rất quen ư?"
"Thế nào?"
Hứa Tình Thâm đi tới trước giường bệnh của Vạn Dục Ninh: "Cái giường này của cô, trước đây không lâu Phương Thành đã từng nằm qua."
Vạn Dục Ninh cực kỳ hoảng sợ, đôi mắt trợn tròn, sợ hãi trên nét mặt đều không giấu nổi: "Cô, cô ăn nói càn quấy."
"Cô nhìn xem số giường bệnh một chút, mấy chữ này sẽ không gạt người, tôi không biết cô nằm viện, tôi chỉ đến thăm nơi Phương Thành ở trước khi ra đi mà thôi, không nghĩ đến lại gặp cô ở đây."
Hứa Tình Thâm đến bên cửa sổ, mắt nhìn ra ngoài: "Không phải là cô đang bị nhốt ở Cửu Long Thương sao?"
"Cô cút đi, ra ngoài mau!"
Ánh mắt Hứa Tình Thâm rơi xuống đùi Vạn Dục Ninh: "À, có phải định trốn đi không, cho nên mới té gãy chân?"
"Cô câm miệng!"
Hứa Tình Thâm cười khẽ, đi về phía hộ lý bên kia: "Ai thuê cô?"
"Cấp trên sắp xếp đến đây, chị ấy nói là Tưởng tiên sinh." Hộ lý chỉ tay sang Vạn Dục Ninh. "Có điều ở đây chăm sóc nhiều ngày như vậy, tôi chưa từng thấy ai lui tới, đừng nói chi đến Tưởng tiên sinh."
"Nghe cô nói như vậy, đúng là xót xa quá đi mất."
Hứa Tình Thâm xoay người, con ngươi Vạn Dục Ninh đảo theo chạm phải ánh mắt cô, cô ta thẹn quá hóa giận: "Nếu Viễn Chu không yêu tôi, sẽ không đưa tôi đến Tinh Cảng."
"Ừm, để cô ở đây tự sinh tự diệt, bệnh viện nhà mình mở, không cần phải chi tiền ra bên ngoài, giá trị của cô chỉ có thế." Hứa Tình Thâm dời mắt khỏi Vạn Dục Ninh, sau đó dừng hẳn ở nơi khác, đột nhiên cô im lặng không lên tiếng.
Vạn Dục Ninh bồn chồn cùng mình, da gà nổi lộm cộm trên người: "Hứa Tình Thâm, cô muốn làm gì?"
Đôi mắt Hứa Tình Thâm lộ ra vẻ khó tin, sau đó nhếch miệng, giọng nói hơi hốt hoảng ré lên: "Phương Thành, anh về rồi sao?"
"Cái, cái gì?" Vạn Dục Ninh bị dọa đến bật ngồi dậy.
Hứa Tình Thâm nhìn lại phía cô ta: "Cô không thấy sao?"
Lúc này cuối cùng Vạn Dục Ninh cũng cảm thấy dường như có người đang đứng bên cạnh, tựa như có một đôi mắt đang nhìn cô chòng chọc, trong lòng càng lúc càng hoảng, cơ thể bắt đầu run lẩy bẩy, cô ta hấp tấp xoay qua xoay lại, cả người rơi bộp trên mặt đất.
Hứa Tình Thâm không nán lại nữa, rời khỏi phòng bệnh giữa tiếng kêu gào của Vạn Dục Ninh. Vạn Dục Ninh cho rằng, một ngày như giao thừa này, Tưởng Viễn Chu sẽ đến đón cô về nhà nhưng thật ra không có, bỏ mặc cô một mình bơ vơ trong cái bệnh viện này.
Hứa Tình Thâm quay lại phòng khám, không quá lâu sau, thức ăn bên ngoài được giao đến.
Cô tự thưởng thức ăn cho mình, chọn không ít món ngon, còn có một phần cá sốt quế và một phần tôm hùm cỡ lớn. Hứa Tình Thâm cầm thức ăn vào khu nghỉ ngơi ở bên ngoài phòng bệnh, sau đó gõ cửa, để cha mẹ của Mạc Tiểu Quân cùng ra.
Mấy người họ đều chưa ăn tối, Hứa Tình Thâm đi đến, nhấn nút trên cửa, cánh cửa khép kín ngăn cách hai không gian ngoài và trong. Mẹ của Tiểu Quân trông thấy một bàn đầy thức ăn: "Bác sĩ Hứa, làm gì vậy?"
"Để mọi người cùng với tôi đón giao thừa ấy mà."
"Nhưng mà thế này cũng không được, cô giúp chúng tôi quá nhiều, còn mua cả thức ăn..."
Hứa Tình Thâm cầm đũa đưa cho họ: "Nhanh ăn đi, đợi vài ngày nữa, tôi sẽ sắp xếp cho Tiểu Quân một phòng bệnh thường."
"Được, cám ơn cô, cám ơn cô."
---
Bữa cơm tối này của Tưởng Viễn Chu, cũng không còn hứng để ăn, Tưởng Tùy Vân thấy bọn họ thanh niên trai tráng chơi rất hăng, nhưng nhìn sang Tưởng Viễn Chu uống đến ly rượu thứ hai, nét mặt bà rốt cuộc cũng không giấu được yêu thương: "Đợi lát nữa còn có hoạt động nữa, mọi người uống ít thôi."
Tưởng Viễn Chu đẩy ly rượu vừa được đưa tới: "Con ra ngoài hút điếu thuốc."
"Hút thuốc mà còn phải đi ra ngoài?"
"Để anh 'giải lao' nữa, cậu tính rót chết anh phải không?" Tưởng Viễn Chu cầm lấy bao thuốc lá và cái bật lửa bạc trên bàn, đẩy ghế sau đó ra ngoài.
Bên kia ở bệnh viện, Hứa Tình Thâm đã ăn uống xong xuôi, khi vào phòng bệnh, Tiểu Quân đã tỉnh, tình trạng cơ thể cũng không tệ, Hứa Tình Thâm yên tâm đi ra ngoài.
Điện thoại trong túi bất ngờ đổ chuông, Hứa Tình Thâm lấy ra xem, khóe miệng không kiềm được khẽ rướn lên, vừa nhấn nghe vừa đi ra ngoài: "Alo."
"Ăn tối chưa?"
"Ăn xong rồi."
Tưởng Viễn Chu hút thuốc, Hứa Tình Thâm thông qua điện thoại có thể cảm nhận được tiếng anh hít sâu: "Tiếp theo có hoạt động gì không?"
"Em thì còn có thể làm gì nữa chứ, xem TV, sau đó đi ngủ..."
Cửa phòng bệnh sau lưng Hứa Tình Thâm bị đẩy ra, mẹ của Tiểu Quân ló đầu vào: "Bác sĩ Hứa, có vài món còn chưa ăn hết, có muốn đóng gói lại cho cô không..."
"Em vẫn còn ở bệnh viện?" Giọng nói Tưởng Viễn Chu trở nên lạnh lùng.
Hứa Tình Thâm sờ sờ gáy mình: "Ừm, khuya nay sẽ về."
"Cơm tối thì thế nào?"
"Em gọi bên ngoài."
"Hứa Tình Thâm, anh không khiến em phải bán mạng vì anh như vậy, anh cũng không ban tặng huân chương vinh dự gì cho em."
Hứa Tình Thâm không khỏi bật cười: "Em biết, em vốn đã muốn ở lại đây một đêm rồi, nhưng ngẫm lại cũng không có tiền thưởng thêm, phải không? Lát nữa em về ngay."
"Anh đến đón em."
"Không cần đâu, giờ cũng khuya lắm rồi, hơn nữa anh cũng uống rượu."
Nói xong điện thoại với Tưởng Viễn Chu, Hứa Tình Thâm trở lại phòng khám, nơi ấy vắng vẻ chỉ có mình cô, cô ngồi vào ghế, sau đó không đứng dậy nổi nữa, mỏi mệt ùn ùn kéo đến trên cơ thể, đè nặng đôi vai Hứa Tình Thâm, cô gối hai tay lên bàn làm việc, không quan tâm nữa, ngủ một cái rồi tính tiếp.
Còn tài xế của Tưởng Viễn Chu, những tưởng hôm nay có thể về nhà ăn tết ngon lành, nhưng vẫn bị một cuộc điện thoại réo đến.
Mọi người chỉ biết là Tưởng Viễn Chu ra ngoài hút thuốc, nhưng rất lâu không thấy bóng dáng anh quay lại. Đường Đệ rảo một vòng tìm kiếm, khi trở lại nói với Tưởng Đông Đình: "Bác cả, anh ấy mất tích rồi."
Tưởng Tùy Vân giật nảy người: "Mất tích?"
Sắc mặt Tưởng Đông Đình có phần khó coi, Đường Đệ cầm di động: "Con gọi điện thoại hỏi một chút."
"Kệ nó đi." Tưởng Đông Đình lơ đễnh nói: "Có thể là uống nhiều rồi, thật sự chịu không nổi, đi trước cũng không chừng."
Ông quét mắt về chỗ trống của Tưởng Viễn Chu, trong mắt ẩn giấu sự không vui, lúc đi Tưởng Viễn Chu còn cầm theo cả áo khoác, vừa nhìn đã biết anh không đặt tâm tư ở nơi này.
Tưởng Viễn Chu gọi điện cho Hứa Tình Thâm, lần thứ nhất, không có người nhận.
Vào bệnh viện Tinh Cảng, Tưởng Viễn Chu đi đến phòng của Hứa Tình Thâm, cửa vẫn đang đóng, anh mở rộng ra, không có khép lại. Bên trong bật đèn, anh liếc mắt đã thấy Hứa Tình Thâm gục đầu xuống bàn, ngủ rất sâu.
Hệ thống sưởi trong phòng đều tắt, cô co rúm ở đây, dường như rất lạnh, Tưởng Viễn Chu đi đến, vẫn còn chưa tới bên cạnh, đã thấy Hứa Tình Thâm đột ngột nhổm dậy.
"Truyền máu..."
"Truyền cái gì mà máu?"
Hứa Tình Thâm ngủ đến hồ đồ luôn rồi, hai tay che mặt: "Nằm mơ vẫn còn đang làm phẫu thuật, làm em sợ muốn chết."
"Chỉ có cái lá gan bằng này, còn muốn ở lại bệnh viện?"
Hứa Tình Thâm vội vàng nhìn đồng hồ: "Ái chà, đã trễ thế này, về nhà thôi."
"Bệnh nhân kia thế nào rồi?"
"Em vừa kiểm tra, tình trạng vô cùng tốt, sáng sớm mai em lại đến nữa."
Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài, ra đến ngoài, cô thốt lên một tiếng, làm hơi trắng trắng tỏa ra bên miệng: "Quá mệt!"
"Bây giờ vẫn chưa đến giờ ngủ, đi, ra ngoài đi dạo một chút."
"Còn muốn đi dạo? Đừng, em muốn ngủ..."
Tưởng Viễn Chu kéo cô đến bên xe, mở cửa nhét cô vào trong.
Đến cửa hàng bách hóa, Hứa Tình Thâm có chút mù mờ: "Đến đây làm gì thế?"
Tưởng Viễn Chu dắt tay cô đi vào trong, anh chọn cho cô một bộ quần áo, áo lông màu trắng ôm sát người, phối với một cái váy lông cừu màu kem, đơn giản lão luyện, lại chọn giúp cô một cái áo khoác. Hứa Tình Thâm nhìn mình trong gương, đúng là rất đẹp, nhưng có hơi quá hơn so với cô mặc lúc bình thường.
"Anh sẽ không để em mặc như thế này vào phòng phẫu thuật chứ?"
"Ngày mai không phẫu thuật, mặc bộ này, anh sẽ chọn cho em một đôi giày."
Hứa Tình Thâm cứ thế bị kéo đi, Tưởng Viễn Chu cũng biết cô mệt, cho nên không mua nhiều lắm. Hai người đi qua một cái màn hình lớn trong trung tâm, Tưởng Viễn Chu đột ngột dừng bước, trên màn hình đang phát một mẩu quảng cáo. Một loại áo mưa, hình ảnh kịch liệt mà trực quan, Hứa Tình Thâm ngó nghiêng xung quanh một chút, can đảm trắng trợn đứng xem như thế, e rằng cũng chỉ có một mình Tưởng Viễn Chu mà thôi.
Hứa Tình Thâm nắm tay anh lôi kéo: "Đi."
"Nói hiệu quả tốt như vậy, có muốn mua thử một chút không?"
Hứa Tình Thâm nuốt nuốt nước miếng: "Anh nghĩ một chút xem thử với ai?"
Tưởng Viễn Chu đưa mắt sang cô: "Không được à?"
"Đi mau."
Quay lại xe, tài xế bỏ tất cả đồ đạc vào cốp sau, xe khởi hành, ngón tay Tưởng Viễn Chu đặt trên đùi gõ nhẹ hai cái, đột nhiên nghiêng người qua hôn Hứa Tình Thâm.
"Đừng!"
Tài xế thấy thế, ngón tay thuần thục nhấn một cái nút, sau đó chuyên tâm lái xe,
Không gian chật hẹp trong xe, Tưởng Viễn Chu khó mà thể hiện ra hết, hai tay Hứa Tình Thâm đẩy đẩy trước ngực anh, Tưởng Viễn Chu dứt khoát nắm lấy cổ tay Hứa Tình Thâm, sau đó giơ tay cô lên cao, cô bị anh ép đến cả người ngả ra sau, lưng chạm vào lớp da thật bọc ghế, toàn bộ trọng lượng của Tưởng Viễn Chu đều đặt trên người Hứa Tình Thâm. Xe đến khúc quanh, tài xế vô cùng cẩn thận, tốc độ như rùa bò, cho nên động tác của Tưởng Viễn Chu cũng không bị cái gì hạn chế lại.
Thân mật triền miên, Hứa Tình Thâm cảm nhận được mùi rượu trên người Tưởng Viễn Chu, môi cô bị cạy mở, chân tay quấn quýt, người đàn ông từ khuôn mặt của cô hôn dọc xuống dưới, cuối cùng dừng lại trên cần cổ khẽ cắn một chút.
Răng anh chạm vào da thịt Hứa Tình Thâm, khẽ nhấm nháp, sau đó buông ra, trên cái cổ trắng nõn của cô lưu lại một vết màu đỏ đỏ.
"Nhưng mà hôm nay em vừa làm phẫu thuật."
Động tác của Tưởng Viễn Chu dừng lại, ngẩng đầu lên, nghĩ đến cảnh tượng nhìn thấy trên màn hình, anh hơi nhổm dậy: "Đã rửa sạch người chưa?"
"Rửa mặt và rửa tay thôi, chẳng lẽ còn có thể tắm sao?"
Hứa Tình Thâm thừa cơ hội đó ngồi dậy, tâm tình ổn định lại: "Hôm nay cường độ làm việc quá cao, em mệt chỉ muốn ngủ thôi."
"Nếu đã như vậy, anh đặt cho em một phòng nhé? Để em ngủ một giấc thật ngon."
"Hôm nay là giao thừa mà, em muốn ở nhà." Hứa Tình Thâm khẽ cười với anh: "Năm ngoái em cũng không về nhà, lần này vất vả lắm mới có cơ hội, em không muốn bỏ lỡ."
"Nhưng mà cái nhà đó, hoan nghênh em sao?"
"Cho dù có người không hoan nghênh, nhưng nhà vẫn cứ là nhà thôi."
Tưởng Viễn Chu không khỏi nghẹn giọng, xe rất nhanh đã đến nhà họ Hứa, tài xế xuống dưới lấy tất cả đồ ra, Tưởng Viễn Chu không quên dặn dò: "Đừng quên, sáng mai phải mặc bộ này."
"Được rồi mà."
Tài xế hỏi ý kiến Tưởng Viễn Chu xem anh muốn đi đâu, người đàn ông khẽ dựa ra sau: "Về Cửu Long Thương."
Chỉ là nơi ấy, trống trải mênh mông, Tưởng Viễn Chu trước giờ luôn yêu thích sự yên tĩnh, nhưng kể từ sau khi Cửu Long Thương có Hứa Tình Thâm đến ở, ở một lần, ở đến cả trong lòng của anh. Nhưng bây giờ khi cô ra đi nơi ấy lại như ban đầu, Tưởng Viễn Chu rốt cuộc vẫn không quen với nơi vắng lạnh đó.
"Quên đi, về nhà, có lẽ ba tôi cũng đã về rồi."
"Vâng."
Đêm nay, sau khi Hứa Tình Thâm về đến nhà, ngủ một mạch đến đầu óc mơ màng, hôm sau chuông báo thức trong điện thoại réo đến mấy lần, mới miễn cưỡng kéo cô ra khỏi giường được.
Sau khi rửa mặt xong, Hứa Tình Thâm quay lại phòng ngủ, ánh mắt lướt qua cái túi đặt trên bàn vi tính.
Trước khi ra cửa, Hứa Vượng bảo cô ăn điểm tâm, ông đặc biệt làm bánh chẻo, Hứa Tình Thâm đến bàn ăn, đúng lúc Hứa Minh Xuyên đi ra khỏi nhà bếp: "Wow, chị à, sao hôm nay lại xinh đẹp thế này?"
"Ý em là bình thường chị không xinh đẹp?"
"Không phải không phải, chị xem bộ đồ này, quả thật đều bộc lộ tất cả những ưu điểm của chị ra, hôm nay có chuyện gì tốt sao?"
Hứa Tình Thâm ngồi xuống, cô thật sự nghĩ không ra hôm nay có chuyện gì tốt: "Năm mới, đương nhiên muốn xinh đẹp hơn một chút."
Ăn xong bát bánh chẻo, Hứa Tình Thâm liền đi làm.
Đi đến bệnh viện Tinh Cảng, Hứa Tình Thâm có hơi hơi hối hận vì đã mặc thế này, lạnh quá đi! Gió rét cuồn cuộn luồn lên đùi, bên trong váy mặc quần đùi mỏng, có mặc cũng như không, Hứa Tình Thâm sắp chết rét đến nơi rồi.
Cô siết chặt áo khoác, sải bước như bay đi vào trong.
Khi đến cửa phòng khám, Hứa Tình Thâm từ xa đã thấy trước cổng bệnh viện tụ tập rất nhiều người, nhìn kỹ một chút, đều là những khuôn mặt cô quen biết.
Hứa Tình Thâm hoảng hồn, chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì?
Lúc này, một y tá có tên tuổi rẽ đám người ra, trong tay cầm một bó hoa đi về hướng cô, Hứa Tình Thâm hệt như trong mộng, đối phương đi đến trước mặt, đặt bó hoa vào trong ngực cô: "Bác sĩ Hứa, chúc mừng cô!"
"Đây là thế nào?"
"Phẫu thuật của Mạc Tiểu Quân, đài truyền hình cũng đã đến phỏng vấn."
Hứa Tình Thâm ôm bó hoa kia, trông thấy có vài ký giả lướt nhanh đến chỗ cô: "Bác sĩ Hứa, cô có thể nói một chút về cuộc phẫu thuật hôm qua không?"
"Phải rồi, đây là một cuộc phẫu thuật thành công đầu tiên trên cả nước, tuổi đời của bác sĩ còn trẻ như vậy, tại sao cô lại muốn làm?"
Hứa Tình Thâm nhìn micro được đưa tới tấp, không biết cái này có trực tiếp không nữa?
"Về việc liên quan đến phẫu thuật, sau này chúng ta hãy nói được không? Về phần tại sao tôi muốn thực hiện ca phẫu thuật này, bởi vì Mạc Tiểu Quân có hy vọng sống tiếp, có hy vọng, chúng tôi với tư cách là bác sĩ sẽ phải cứu, chỉ đơn giản vậy thôi."
"Chúng tôi cũng có thể thấy, bác sĩ Hứa rất rất trẻ, tước khi phẫu thuật có phải có người đã từng khuyên cô, phẫu thuật này rất nguy hiểm hay không?"
"..."
Hứa Tình Thâm vất vả lắm mới chen vào được bệnh viện, những ký giả kia cũng bị chặn lại bên ngoài, một y tá đi theo bên cạnh cô, Hứa Tình Thâm không hỏi thắc mắc: "Chỉ là một cuộc phẫu thuật mà thôi, thế nào mà cả ký giả cũng đến?"
"Em vừa nhận được thông báo, lát nữa có người muốn gặp chỉ để lấy tin, nghe đâu phẫu thuật hôm qua sẽ được phát hình, bác sĩ Hứa, chị sẽ lập tức nổi tiếng ngay thôi, còn nữa còn nữa, nhìn kỹ mới thấy hôm nay chị ăn mặc chỉn chu, vừa vặn được phỏng vấn."
Khi chủ nhiệm Chu đến bệnh viện, các ký giả vẫn chưa tản hết, trước cổng cũng không ít người vây xem, ông đi vào, hỏi y tá ở bàn hướng dẫn: "Bên ngoài có chuyện gì thế?"
"Đều là đến để phỏng vấn bác sĩ Hứa."
"Hứa Tình Thâm?"
"Đúng vậy, chủ nhiệm Chu ngài có thể nở mặt nở mày rồi nhé, bác sĩ Hứa cũng xem như một nửa là đồ đệ của ngài, lúc này cô ấy còn trẻ đã nổi tiếng như vậy."
Chủ nhiệm Chu không khỏi nhìn lại phía cổng.
"Chẳng lẽ cuộc phẫu thuật hôm qua thành công rồi sao?"
"Đúng vậy, cũng gần như là kỳ tích ấy nhỉ?" Y tá xem ra còn kích động hơn cả Hứa Tình Thâm, nắm chặt tay: "Đợi lát nữa hình như còn có một bài phỏng vấn nữa."
Chủ nhiệm Chu không nói gì, y tá lau láu nói tiếp: "Đến lúc đó bác sĩ Hứa nói có sư phụ là ngài, chủ nhiệm Chu, thể diện của ngài cũng không nhỏ đâu."
Chủ nhiệm Chu cười một tiếng, xoay người đi khỏi đó, ông thật sự không ngờ đến, thể diện của ông còn phải dựa vào một bác sĩ nhỏ bé?
Lăng Thời Ngâm đồng ý chuyện của Vạn Dục Ninh, không hề nuốt lời, nhà họ Lăng muốn an bài cho một người đi gặp Vạn Hâm Tăng cũng không phải là việc quá khó.
Tưởng Viễn Chu đi ra khỏi nhà họ Tưởng, hôm qua may mắn là không uống quá nhiều, cửa chính, Lão Bạch đã đứng dựa vào cửa xe đợi anh.
"Tưởng tiên sinh, năm mới vui vẻ."
"Năm mới vui vẻ." Tưởng Viễn Chu mỉm cười, đến bên cạnh Lão Bạch: "Bên phía bệnh viện vẫn thuận lợi chứ?"
"Vâng, không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai có thể lên sóng."
Tưởng Viễn Chu đeo găng tay vào, nụ cười phóng khoáng, Lão Bạch thay anh mở cửa xe: "Lúc này cô Hứa ấy à, ắt hẳn phải cảm ơn ngài thật tốt."
"Cũng không hẳn, nha đầu này, không thể nào xuất chiêu theo lẽ thường được."
Tưởng Viễn Chu khom người ngồi vào: "Nhưng mà chỉ cần tôi muốn nâng đỡ người của mình, còn có ai mà nâng không nổi?"
Quan trọng nhất, cũng là tự bản thân Hứa Tình Thâm không chịu để mình thua kém.
Lão Bạch ngồi kế bên tài xế, Tưởng Viễn Chu rút di động ra xem, vừa đúng lúc có một cuộc điện thoại gọi đến, anh thuận tay nhận: "Alo?"
Lão Bạch ra hiệu cho tài xế lái xe, đằng sau truyền đến âm thanh kinh ngạc của người đàn ông: "Cái gì?"
Sau một lúc, Tưởng Viễn Chu mới cúp điện thoại, Lão Bạch dè dặt hỏi anh: "Tưởng tiên sinh, chuyện gì vậy?"
Tưởng Viễn Chu ngả người ra sau một chút: "Bác Vạn tự sát."