Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 126: Bảo bối của tôi, tôi muốn nó!Editor: Yuè Yīng
^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^
Truyện được chuyển ngữ và đăng tải với mục đích phi lợi nhuận tại:
http://ngucanhuyen.com ♡♡♡
Hứa Tình Thâm cho là mình nghe lầm, cô hỏi lại lần nữa: "Muốn đứa con của tôi?"
Hứa Tình Thâm khẽ giễu cợt: "Vậy đứa trẻ của Lăng Thời Ngâm thì sao?"
Ánh mắt Tưởng Đông Đình nhìn về phía Hứa Tình Thâm, cô không phát điên lên, càng không khóc lóc kêu gào, trên nét mặt bình tĩnh tới nỗi khiến cho ông ta cảm thấy hoài nghi, có đúng là trước đó cô cũng đã biết chuyện mình mang thai hay không.
Mặc dù Tưởng Đông Đình đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng thấy Hứa Tình Thâm như vậy, ông ta đã nghĩ tới những đối thoại kế tiếp sẽ làm ông hết sức khó khăn.
"Đứa trẻ của Thời Ngâm, cũng giống như con cô, đều là con cháu nhà họ Tưởng."
Hứa Tình Thâm lắc đầu: "Không, đứa con của tôi không phải là của mấy người."
"Cô không đến mức không thừa nhận, nó là của Viễn Chu đó chứ?"
Hứa Tình Thâm lui về phía sau, không khỏi liếc nhìn bụng của mình, trong lời nói tràn ngập do dự: "Bọn họ sống cuộc sống tốt đẹp của họ, nhà họ Tưởng cũng không thiếu đứa bé này của tôi, tôi không hiểu nổi, tại sao tôi phải đưa nó cho mấy người?"
"Ý của cô là cô muốn nó?"
Hứa Tình Thâm tiếp tục im lặng, những lời này đều là lời nói ra trong vô thức, bỗng nhiên Tưởng Đông Đình tìm tới cửa như vậy, ngay cả thời gian để suy nghĩ cô cũng không có. như vậy thấy cô không nói lời nào, rất sợ cô có ý nghĩ khác.
"Cho dù cô có muốn đứa bé này, hay là ở lại nhà họ Tưởng, tôi đều chấp nhận, nhưng cô không thể phá bỏ nó."
"Vì sao?"
"Bởi vì trên người nó chảy dòng máu của nhà họ Tưởng."
Hứa Tình Thâm nhìn thẳng đối diện với ông ta.
"Nếu như tôi nhất định bỏ thì sao?"
Tưởng Đông Đình nghe nói như thế, sắc mặt cũng hơi thay đổi.
"Cô sẽ không."
Cô cười nhạt: "Dựa vào cái gì lại không chứ? Tôi và Tưởng Viễn Chu đã không thể nào có khả năng tái hợp, nếu như đem con cho các người, tôi không bỏ được, nếu như sau này tôi phải nuôn nó một mình, tôi cần gì chứ? Tôi còn trẻ, còn phải có cuộc sống của riêng mình."
Mỗi một câu nói của Hứa Tình Thâm đều vô cùng thực tế, trước đó Tưởng Đông Đình cũng nghĩ tới cô sẽ nói những lời này, dù sao cô theo Tưởng Viễn Chu cũng không phải là vì tình yêu, hôm nay ra đi, chuyện đầu tiên nhất định phải suy tính tới chính là cuộc sống sau này.
"Đứa bé này, nhất định phải để lại. Cô muốn hỏi tôi dựa vào cái gì, tôi có thể nói rõ. Ở Đông Thành, nếu nhà họ Hứa muốn sống yên ổn cũng không khó, phải xem thái độ của cô ra sao."
Hứa Tình Thâm nhíu đôi mi thanh tú: "Ông uy hiếp tôi?"
"Trước đây Viễn Chu che chở cho cô, bây giờ thì sao? E rằng trong lòng cô biết rõ ràng nhất."
Hứa Tình Thâm nắm chặt bàn tay, hiển nhiên Tưởng Đông Đình có chuẩn bị mà đến, có thể nói là nếu ông ta không chuẩn bị gì đi chăng nữa, Hứa Tình Thâm cũng không có quyền nói không.
"Nếu như tôi nói cho Tưởng Viễn Chu biết, liệu anh ta sẽ làm như thế nào?"
Sắc mặt Tưởng Đông Đình nghiêm túc, trong giọng nói rõ ràng có sự uy hiếp: "Thì cứ cho là như vậy thì sao, cô chỉ có thể mang tới một sinh mệnh, nhưng không thể nào khiến cho Tùy Vân sống lại, xét đến cùng, cô vẫn là người dồn bà ấy vào con đường chết."
Nơi cổ họng Hứa Tình Thâm giống như bị ai đó cắt một nhát, nỗi đau đớn theo hô hấp lan tràn khắp cơ thể, Tưởng Đông Đình biết đây là điểm yếu mà họ vĩnh viễn không vượt qua được, cho nên chỉ cần thoáng nhắc tới, là có thể đẩy Hứa Tình Thâm vào nơi "vạn kiếp bất phục"*.
(*Muôn đời muôn kiếp không trở lại được)
"Cô Hứa, cô phải biết rằng, đối với đứa trẻ mà nói, nhất định là để nó đi theo nhà họ Tưởng mới là lối thoát tốt nhất."
Hứa Tình Thâm đan hai tay vào nhau, cố gắng không để vành mắt ửng hồng, giao cho nhà họ Tưởng, cũng chính là giao cho Lăng Thời Ngâm sao?
Từ nhỏ cô lớn lên thế nào, cho đến tận bây giờ bi kịch này vẫn đang diễn ra ngay trước mắt, làm sao Hứa Tình Thâm cho phép con của mình phải chịu sự đau khổ dằn vặt giống như mình chứ?
Cô lắc đầu, rất nhiều hình ảnh trong ký ức dần hiện ra, tuy rằng từ nhỏ cô sống khổ cực, nhưng Hứa Tình Thâm không bao giờ hối hận mình đã sống trên cõi đời này.
Sống, là chuyện tốt đẹp dường nào chứ?
Cho nên khi nghe Tưởng Đông Đình nói cô mang thai, cô không hề nghĩ tới chuyện sẽ bỏ rơi nó.
Hứa Tình Thâm hít một hơi thật sâu, để cho mình có đủ dũng khí để đối mặt với những chuyện kế tiếp.
"Đứa bé này, tôi muốn."
"Cô xác định?" Sắc mặt Tưởng Đông Đình cũng không hề thay đổi.
"Nếu cô muốn, cũng được, dù sao thì cô là mẹ đẻ ra đứa trẻ, chắc chắn sẽ không bạc đãi nó. Nhưng có một điều kiện, cô phải đồng ý với tôi."
"Điều kiện gì?"
"Cả đời này, cô cũng không thể để cho Viễn Chu biết đứa trẻ là con của nó."
Đối với yêu cầu như vậy của ông ta, Hứa Tình Thâm cũng không cảm thấy kỳ quái, dù sao Tưởng Viễn Chu cũng phải có gia đình của mình, cô đáp: "Được, tôi không sẽ nói cho anh ta biết."
"Đây không phải là vấn đề có nói hay không, trên đời này không có bức tường nào mà gió không lọt qua được, có một số việc sớm muộn cũng truyền tới tai nó."
"Vậy ông muốn tôi phải thế nào, rời khỏi Đông Thành?"
Tưởng Đông Đình nhìn nền nhà phía trước mặt, chính là vì lời kế tiếp, ông ta nhìn vào Hứa Tình Thâm chằm chằm.
"Cô sinh ra và lớn lên ở Đông Thành, tôi sẽ không ép cô phải rời khỏi đây. Tôi chỉ muốn khiến con trai mình dằn lòng lại, nếu như có biết còn có đứa bé, nhỡ đâu nó muốn tranh đoạt quyền nuôi con, đối với cô mà nói cũng không phải chuyện tốt. Cho nên, cô phải tìm cho mình một cuộc hôn nhân, hoàn toàn chấm dứt tất cả với nó, lúc đó mới có thể tính."
Hứa Tình Thâm trợn tròn hai mắt, bởi vì quá mức giật mình, thế nên một câu cũng nói không lên lời. Tưởng Đông Đình chờ câu trả lời của cô, sau một lúc lâu Hứa Tình Thâm mới lên tiếng: "Ông bắt tôi kết hôn với người khác?"
"Đó chẳng phải là phương pháp tốt nhất sao?"
Hứa Tình Thâm vẫn cảm thấy khó có thể tin nổi.
"Đứa trẻ trong bụng tôi, nói cho cùng là cốt nhục của nhà họ Tưởng, ông lại có thể rộng lượng tới nỗi ngay cả vị trí ba của đứa bé cũng muốn sắp xếp cho nó thật chu đáo?"
"Nếu cô không chịu giao nó cho nhà họ Tưởng, đứa bé này cũng không hề có quan hệ gì với nhà họ Tưởng, chỉ có dòng máu của nhà họ Tưởng chảy trong người nó mà thôi."
Hứa Tình Thâm nghe thế, cảm giác được một nỗi đau thương chưa từng có từ trước tới nay, cô chậm rãi ngồi dậy.
"Đứa bé này, tuyệt đối tôi sẽ không để Tưởng Viễn Chu biết tới sự hiện diện của nó, về phần cuộc sống sau này của tôi, không cần phải ông phải chen vào!"
"Chỉ có như vậy, một ngày nào đó Viễn Chu biết, nó mới có thể cho rằng đó là đứa con giữa cô và người khác. Hứa Tình Thâm, có thể là bây giờ tôi nói rất khó nghe, nhưng điều này cũng xuất phát từ chuyện cũng có lợi với cô mà thôi, nếu như sau này nổi lên vấn đề tranh đoạt quyền nuôi con, tuyệt đối cô không thể tranh giành được với Viễn Chu."
Sắc mặt Hứa Tình Thâm từ từ trắng bệch, cô biết Tưởng Đông Đình nói rất có lý, nhưng một đường lui như vậy, lại vội vàng chặn bước chân cô, trong đầu Hứa Tình Thâm như muốn nổ tung.
"Chuyện tôi đã đáp ứng, tuyệt đối sẽ không đổi ý, ông yên tâm."
Tưởng Đông Đình nói đã đến nước này, có mấy lời dự định giữ lại sau này hãy nói, dù sao trên kết quả siêu âm biểu hiện phương diện nào đó. . . Còn cần nhiều thời gian hơn. Ông ta không thể dồn ép Hứa Tình Thâm, càng không thể nói một lời không thể cứu vãn.
"Cô cũng hiểu, tôi đây cũng không muốn nói nhiều, tôi biết cô Hứa là một người biết thiệt hơn, có một số việc cô cần phải lo, tôi sẽ cho cô thời gian." Tưởng Đông Đình nói xong những lời này, xoay người đi ra ngoài.
Hứa Tình Thâm nhìn ông ta mở rộng cửa đi ra ngoài, ánh dương từ cánh cửa phía sau nối tiếp lên phía trước muốn tiến vào, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, cánh cửa đã bị Tưởng Đông Đình đóng lại một lần nữa.
Tưởng Đông Đình đi dọc theo cầu thang đi xuống dưới, xe đỗ ở cách đó không xa, ông ta phủi ống tay áo của mình một cái, nhà họ Hứa không chỉ nhỏ, hướng nam bắc cũng không thông thoáng, đứng có một hồi đã khiến ông ta không chịu nổi.
Hứa Tình Thâm ở bên trong phòng ngồi một hồi lâu, nhưng càng ngồi ở đó, cô lại càng cảm thấy vô ích.
Xác định đã rời đi Tưởng Đông Đình thực sự, Hứa Tình Thâm đi ra ngoài, gần đó có một bệnh viện tư nhân, cô đi thẳng tới khoa phụ sản. Trong bệnh viện nhỏ không giống như ở bệnh viện Tinh Cảng, phải xếp hàng chờ cả buổi. Hứa Tình Thâm cầm kết quả siêu âm, bước xuống cầu thang từng bước một, ánh nắng chiếu thẳng vào mặt, không hề ấm áp. Trước đó có chuẩn bị tâm lý, cho nên khi nhìn thấy kết quả kiểm tra, sẽ không có bất kỳ ngạc nhiên nào.
Đứa bé này tới một cách bất ngờ, lại cũng không có gì khiến cho Hứa Tình Thâm thấy bàng hoàng lo sợ, tình cảnh của cô hôm nay đã rất quẫn bách rồi, chẳng lẽ còn có thể kém hơn nữa sao?
Khi về đến nhà, vừa lúc Triệu Phương Hoa mang thức ăn về làm cơm, Hứa Tình Thâm đi vào trong nhà, Triệu Phương Hoa nghe được động tĩnh, thò đầu ra từ phòng bếp.
"Mẹ."
Triệu Phương Hoa không đáp lại, bà ta nhìn Hứa Tình Thâm.
"Con đi đâu?"
"Có chút khó chịu, tới bệnh viện."
"Không sao chứ?"
"Không có việc gì."
Triệu Phương Hoa đứng ở cửa.
"Con bị Tinh Cảng đuổi rồi?"
"Vâng." Hứa Tình Thâm trả lời, tiếng nói nhỏ như muỗi kêu.
"Vậy sau này có dự định gì không?"
"Tìm việc một lần nữa, buổi chiều đã chuẩn bị sơ yếu lý lịch, ngày mai sẽ đi."
Triệu Phương Hoa nghe thế, sắc mặt mới hơi buông lỏng, lần này cũng không tiếp tục gây sự nữa.
"Vậy con đi chuẩn bị đi."
"Vâng."
Hứa Tình Thâm trở lại căn phòng của Hứa Minh Xuyên, đóng cửa lại, căn phòng của cậu em trai cô cùng không thể chứa được nhiều người. Căn phòng của Minh Xuyên lớn và rộng rãi hơn phòng cô, nhưng cậu con trai cũng nhiều đồ, bên trong lộn xộn bừa bãi, bóng rổ, ván trượt vứt khắp nơi.
Triệu Phương Hoa tới trước cửa phòng nhìn, kỳ thực bà ta thật bội phục Hứa Tình Thâm, dưới tình huống như thế còn có thể trụ vững, lại không hề muốn tìm tới cái chết.
---
Cửu Long Thương.
Bác sĩ Mai theo Lão Bạch đi vào phòng khách, liếc nhìn lại, bầu không khí như vậy thực sự khiến người khác cảm thấy vô cùng áp lực.
Tưởng Viễn Chu ngồi ở sofa, hai người đi tới trước mặt, anh mới lấy lại tinh thần.
"Viễn Chu, chuyện của dì nhỏ, con hãy nén đau thương."
"Bác Mai, mời ngồi."
Bác sĩ Mai ngồi vào sofa.
"Ta biết con gọi ta tới đây, là vì kết quả kiểm tra của dì nhỏ con. Viễn Chu, thật ngại, mới đầu khi ba con tới tìm ta, ta đã không đồng ý giải phẫu, dù sao ta với dì nhỏ con cũng quen biết nhau. Nhưng với người đã khuất, sự ra đi minh bạch mới là chuyện tốt nhất với bà ấy, ta mong muốn con có thể hiểu được."
"Con biết..." Sắc mặt Tưởng Viễn Chu mệt mỏi rã rời, anh dựa về phía sau.
"Bác Mai, nếu như năm đó bác không dày công điều trị bệnh cho mẹ con, những ngày tháng sau cùng của bà ấy chắc chắn sẽ không hề dễ chịu."
"Chuyện cũ cũng không nhắc lại, đây là chi tiết tất cả các kết quả kiểm tra giải phẫu, bởi tình hình đặc biệt, ta đã không kể ngày đêm phân tích."
Bác sĩ Mai cầm tập tài liệu trong tay đưa tới.
Tưởng Viễn Chu không nhận lấy xem, hai tay bỗng nhiên chống lấy trán, ánh mắt anh nhắm chặt, Lão Bạch thấy thế, cầm kết quả kiểm tra giải phẫu lên xem. Anh cẩn thận lật xem, sau đó mở miệng: "Cô Tưởng đúng là chết bởi thành phần thuốc."
"Đúng vậy, có thể điều tra về loại thuốc này, nếu dùng lâu dài thì dược tính không chỉ là tác dụng phụ, hầu như có thể trở thành độc dược trí mạng."
Tưởng Viễn Chu hơi mở mắt ra.
"Lúc ba con đưa dì nhỏ tới, có nói tới chuyện gì không?"
"Ông ấy bảo ta cho dù như thế nào đi chăng nữa cũng nhất định phải tìm rõ nguyên nhân Tùy Vân chết như thế nào. Viễn Chu, con yên tâm, bác Mai theo nghề thuốc vài chục năm, chưa từng có một lần nào làm trái với lương tâm của mình. Ta chỉ có trách nhiệm đối với kết quả, cho nên kết quả của ta tuyệt đối sẽ không làm theo ý của kẻ khác."
Tưởng Viễn Chu buông hai tay, liếc nhìn ông.
"Con tin bác."
Tiễn bác sĩ Mai rời khỏi Cửu Long Thương xong, Lão Bạch trở lại phòng khách, Tưởng Viễn Chu vẫn duy trì dáng vẻ ngồi ở sofa lúc trước, đan hai tay vào nhau, vẻ mặt xuất thần.
Dáng vẻ này của anh, thật ra còn khá hơn so với lúc trước, chí ít còn có thể nói chuyện với người khác.
Lão Bạch ngồi xuống đối diện với Tưởng Viễn Chu.
"Tưởng tiên sinh, trước khi cô Tưởng bị đổi thuốc, quả thật có một đại diện y dược vào phòng làm việc của cô Hứa. Y tá hướng dẫn có quen người đó, đúng dịp hôm nay cũng có đại diện y dược tới Long Cảng, tôi đã giữ cô ta lại để hỏi. Mới đầu cô ta còn không chịu thừa nhận, nhưng sau đó lại không chịu nổi uy hiếp, cuối cùng cũng chịu ở miệng, nói xác thực đã nói qua điều kiện với cô Hứa, cô Hứa cũng đồng ý dùng loại thuốc mới này."
Nơi huyệt Thái Dương của Tưởng Viễn Chu cảm giác như bị ai đó dùng kim đâm vào, Lão Bạch tiếp tục nói: "Cô ta còn cung cấp cho cô Hứa một số tiền chuyển vào tài khoản ngân hàng, nói là chúng ta có thể điều tra."
Lão Bạch chỉ điều tra về người này, về phần có tiếp tục điều tra nữa hay không, còn phải hỏi ý của Tưởng Viễn Chu. Người đàn ông giơ tay lên, dễ nhận thấy là không muốn nghe nữa.
"Nếu quả thật Hứa Tình Thâm muốn tiền, lấy mấy loại thuốc đó còn không bằng trực tiếp quẹt thẻ của tôi còn nhanh hơn, điểm này, tôi chẳng bao giờ hoài nghi cô ấy."
Lão Bạch khẽ gật đầu. "Ngài nói đúng."
"Đối với vật chất và tiền bạc, từ trước đến nay cô ấy không có yêu cầu cao, chút tiền boa này không đến mức có thể lôi kéo được cô ấy."
Lão Bạch nghe thế, trên sắc mặt có chút nhẹ nhõm."Chuyện này. . ."
"Ba tôi rất sợ tôi và Hứa Tình Thâm nối lại tình xưa, có một số việc cũng trùng hợp xảy ra cùng lúc, lại bị ông ấy kiên quyết chắp nối vào với nhau như vậy, nhất định là có sức thuyết phục. Chắc chắn là tài khoản của Hứa Tình Thâm đã có thêm một khoản tiền, không nhiều lắm, cũng trùng khớp với số tiền boa kia."
"Tưởng tiên sinh, nói như vậy, ngài vẫn tin tưởng cô Hứa, vậy ngài. . ."
"Lão Bạch..." Tiếng nói Tưởng Viễn Chu hơi trầm xuống, cũng chính là tới ngày hôm nay, anh mới có thể ngồi ở đây nói vài câu với Lão Bạch.
"Tôi nói rồi, tôi không hề quan tâm tới những nguyên nhân khách quan khác, cũng sẽ không để ở trong lòng, mặc dù thái độ không chịu tha thứ của Hứa Tình Thâm với dì nhỏ. Trong mắt tôi, đó cũng không phải nguyên nhân dẫn đến chuyện chúng tôi chia tay. Tôi chỉ quan tâm tới một việc, thuốc là do cô ấy đổi, mà thuốc kia đã lấy đi tính mạng của dì nhỏ, chỉ cần điều này, chúng tôi cũng không thể nào đối mặt."
Lão Bạch nghe, cũng hiểu bi ai lớn nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi sao? Cứ cho là Tưởng Viễn Chu tin tưởng Hứa Tình Thâm, cũng vô ích, bất luận là vì nguyên nhân nào, thuốc là do cô đổi, Tưởng Tùy Vân uống thuốc nên mới chết, đây tựa như là một nút chết, không có cách nào khác để tháo gỡ.
Tưởng Viễn Chu đứng dậy cầm kết quả kiểm tra lên lầu, Lão Bạch nhìn chung quanh một chút, Cửu Long Thương lại khôi phục sự vắng vẻ như hơn một năm trước kia, không khí trầm lặng khiến nguời ta không chịu nổi.
---
Hai ngày sau.
Hứa Tình Thâm ra khỏi một bệnh viện, ánh nắng gay gắt, cửa bệnh viện có trạm xe buýt, cô đi tới ngồi xuống. Tia sáng quá mức chói mắt, Hứa Tình Thâm cầm lấy sơ yếu lý lịch che ở trên trán, tay phải đặt trên đùi, ngón tay cô vô thức cử động vài cái.
Cô vừa bị bệnh viện bên cạnh từ chối, người phụ trách phỏng vấn nhìn thấy sơ yếu lý lịch của cô, ánh mắt nhìn cô với thái độ kiểu "cô lại còn dám ra đây tìm việc", nhìn cô chằm chằm. Hứa Tình Thâm nhớ kỹ cảm giác ngay lúc đó, chỉ thấy trong lòng như lửa đốt, một giây cũng không dám đợi tiếp nữa. Cuối cùng, người đó nói trắng ra: "Tin tức điều trị chết người đều truyền khắp tất cả các bệnh viện lớn nhỏ. Chúng tôi không so được với bệnh viện Tinh Cảng, nhưng là không có nghĩa là có thể đối bỏ mặc sự sống chết của bệnh nhân. Cô có lý lịch như vậy, còn hy vọng được làm bác sĩ một lần nữa sao?"
Hứa Tình Thâm muốn cố gắng giải thích, muốn họ cho mình một cơ hội. Nhưng hiển nhiên là đối phương không muốn nghe, dù cho cô nói dược tính phản ứng ở mỗi người là khác nhau.
"Cô nên dẹp ý nghĩ này đi, không có một bệnh viện nào đồng ý cho cô làm việc đâu, cứ cho là xếp cho cô được ở cương vị này một lần nữa thì cô nghĩ còn có bệnh nhân sẽ giao tính mạng của mình cho cô nữa sao?"
"Hại người ta chết, còn muốn cứu người, nực cười."
Một chiếc xe buýt tiến vào trạm, chặn ánh nắng chiếu xuống, Hứa Tình Thâm cầm sơ yếu lý lịch trong tay, ngón tay bấu chặt vào tập giấy. Trong lồng ngực lại có cơn đau đớn xé rách giống như vậy truyền đến, Hứa Tình Thâm vội vàng cất tập sơ yếu lý lịch đi, bây giờ là lúc nào chứ, nhớ lại quá khứ có tác dụng gì không?
Khóc và cười trước sự sinh tồn, cũng không có ý nghĩa quá lớn.
Trở lại nhà họ Hứa, trong nhà không có một bóng người, Hứa Tình Thâm tới phòng bếp nhìn, bên trong rổ có thức ăn, cô khong có sự lựa chọn nào khác.
Lúc ăn cơm tối, cả gia đình đều quây quần, Triệu Phương Hoa gắp một miếng thịt xào, hỏi: "Tình Thâm à, đã tìm được việc chưa?"
Lúc này Hứa Tình Thâm đã cảm thấy ăn uống không được tốt cho lắm, cô cầm chiếc đũa chọc hai cái vào bát.
"Chưa."
"Không thể nào, với điều kiện của con mà đi ra ngoài, hẳn là phải tìm được một nơi tốt mới đúng."
Hứa Vượng nghe thấy thế, tiếp lời: "Cứ từ từ tìm cũng được mà, việc này không vội được, chủ yếu là thấy hợp thì mới có thể làm việc chứ."
"Đúng đó, chị à, điều kiện không tốt cũng không cần phải cố làm gì."
Hứa Tình Thâm như nghẹn ở cổ họng, đối mặt với sự thoải mái của người khác, tảng đá lớn trong lòng vẫn không có cách nào gỡ bỏ.
"Ba, con sợ là bây giờ rất khó tìm việc."
Triệu Phương Hoa đặt bát cơm trong tay. "Vì sao?"
"Hai ngày nay con thử tìm vài bệnh viện, nhưng đều không có kết quả."
"Vì sao?" Triệu Phương Hoa lớn giọng.
Hứa Minh Xuyên không nhịn được, lườm bà ta một cái.
"Mẹ, không tìm được thì cũng phải từ từ chứ, mẹ đừng thúc giục."
Cậu nhìn sang Hứa Tình Thâm, còn có thể vì sao chứ? Nhất định là bởi vì chuyện người nhà họ Tưởng qua đời.
Sắc mặt của Hứa Vượng cũng trở nên xấu đi, vì để cho Hứa Tình Thâm đi học mà không ít lần ông phải tranh chấp với Triệu Phương Hoa. Cho tới ngày hôm nay, khó khăn lắm con gái mới có chút hy vọng tương lai thì lại bất ngờ gặp phải biến cố như vậy, nếu nói không sao thì là giả.
"Đừng nóng vội, từ từ sẽ đến, nếu thực sự không tìm được thì con cứ tới tiệm thuốc làm, cũng coi như là làm đúng với chuyên môn."
"Vâng, ngày mai con lại đi thử một chút xem."
Triệu Phương Hoa ăn vài miếng, ném cái bát một cái, đứng dậy đi xem ti vi. Sau bữa cơm chiều, Hứa Tình Thâm vội vàng thu dọn, Hứa Minh Xuyên mang đồ ăn còn dư lại vào bếp.
"Minh Xuyên, em đi ra ngoài, để chị rửa."
"Chị, em giúp chị. . ."
Triệu Phương Hoa liếc nhìn bên trong phòng bếp. "Minh Xuyên, con đi ra cho ta! Bình thường lười biếng ngay cả bàn cũng không chịu dọn dẹp, con vào bếp làm gì?"
Hứa Tình Thâm đẩy Hứa Minh Xuyên ra.
"Đi ra ngoài đi."
"Chị. . ."
Hứa Tình Thâm mở vòi nước, bọt nước bắn một ít lên trên bụng, cô vô thức đưa tay sờ bụng.
--
Hơn mười ngày kế tiếp, Hứa Tình Thâm tới hết các bệnh viện ở Đông Thành, đương nhiên là kết quả đều giống nhau.
Hôm nay là cuối tuần, cô ngồi trong nhà hàng lẩu cá Ấn Thành, Tống Giai Giai ở bên ngoài vẫy tay, nhưng cô hoàn toàn không thấy, Tống Giai Giai đành phải bước nhanh vào trong.
"Tình Thâm!"
Hứa Tình Thâm ngẩng đầu lên.
"Tới rồi, tớ đã chọn cá xong, là vị chua cậu thích nhất."
Tống Giai Giai ngồi vào chỗ đối diện Hứa Tình Thâm.
"Tình yêu, cậu không sao chứ?"
Cô lắc đầu. "Không có việc gì."
Trước đó hai người có liên lạc qua điện thoại, Tống Giai Giai biết đại khái là đã xảy ra chuyện gì, chỉ có điều rất nhiều chuyện chi tiết không biết rõ ràng lắm, nhưng lúc này cô cũng sẽ không đi hỏi.
"Tình Thâm, cậu vẫn ở nhà sao?"
"Đúng vậy."
"Cậu đến ở cùng tớ đi, bà mẹ kế của cậu như vậy, chắc chắn là sẽ tỏ thái độ không hề dễ chịu chút nào?"
"Cũng tạm." Hứa Tình Thâm lấy cái cái thìa đưa cho cô. "Cho cậu kem xoài tươi, mau ăn đi."
"Nhà tớ vẫn còn phòng trống, cậu có thể tới bất cứ lúc nào."
"Ừ." Hứa Tình Thâm đáp ứng."Nếu như tớ ở không nổi nữa, sẽ tới ở cùng cậu."
"Được."
Món cá nướng được bưng lên rất nhanh, Hứa Tình Thâm gọi cả cơm tẻ, mùi vị cá nướng chui vào mũi làm cô vội vàng lùi về phía sau.
"Giai Giai, hiện tại ngay cả công việc làm bác sĩ tớ cũng không tìm nổi, nếu tiếp tục như vậy nhất định cũng không phải biện pháp hay, cậu hỏi tớ hộ cô bạn bên cạnh, có việc gì có thể giới thiệu cho tớ hay không."
"Cái gì? Cậu không được nhận vào làm bác sĩ?"
"Ừ, tớ cũng không có cách nào khác."
Tống Giai Giai cắn một miếng đồ chua, chỉ cảm thấy mùi vị chua tới nỗi như xông thẳng lên mũi.
"Không làm bác sĩ. . ." Thấy sắc mặt Hứa Tình Thâm buồn rầu, cô vội vàng an ủi: "Cũng không có gì đâu, kỳ thực cậu có thể nghỉ ngơi một thời gian rồi từ từ tìm việc mà."
"Một người, nếu như ngay cả công việc cũng bị mất, vậy cảm giác an toàn sau cùng cũng thực sự mất hết."
"Được rồi, để tớ hỏi cho."
Khác với Tống Giai Giai vui vẻ hoạt bát khi bình thường, kỳ thực cô cũng là một người nhạy cảm, cô biết hiện giờ Hứa Tình Thâm đang khó chịu, có một số câu muốn hỏi cho rõ nhưng lại khiến cho cô sẽ chạm vào vết thương của Hứa Tình Thâm, có hỏi lại khiến cô trở nên lo lắng, cô chỉ cần thấy Hứa Tình Thâm bình an như thế này là tốt rồi.
Mấy ngày sau, Tống Giai Giai lại hẹn Hứa Tình Thâm, còn dẫn theo một người bạn.
"Tình Thâm..." Tống Giai Giai vừa nhìn thấy cô, đã giới thiệu người bạn bên cạnh cho Hứa Tình Thâm: "Đây cũng là bạn tớ."
"Xin chào."
"Xin chào."
Tống Giai Giai gọi nước uống, sau đó đi thẳng vào vấn đề: "Cô ấy là đại diện y dược, Tình Thâm, nếu cậu đồng ý, có thể làm cùng cô ấy."
Hứa Tình Thâm nhìn về phía cô gái kia, trong tiềm thức đặc biệt bài xích nghề nghiệp này, đặc biệt là sau khi xảy ra chuyện của Tưởng Tùy Vân. Hứa Tình Thâm khẽ nắm tay lại, Tống Giai Giai nhận ra là cô không thích.
"Tình Thâm, nếu cậu không muốn làm thì cứ nói, cũng không sao đâu."
Hứa Tình Thâm khẽ hít một hơi, cô bé đối diện thấy thế nói: "Kỳ thực làm đại diện y dược cũng rất tốt, với tuổi tác của chúng ta, còn quan trọng hơn chuyện miếng cơm manh áo sao? Chúng ta không trộm cướp, không làm chuyện gì trái pháp luật, huống hồ những loại thuốc kia cũng đều là chính quy. Hơn nữa tớ nghe Giai Giai nói trước đây cậu làm bác sĩ, đây chính là điều kiện tốt có lợi."
Hứa Tình Thâm do dự, đương nhiên là Tống Giai Giai tôn trọng quyết định của cô, nhưng dù sao thì hiện thực sẽ không cho bạn thời gian để nghỉ ngơi, trước mắt, cố gắng sống vì bản thân mình mới là điều quan trọng nhất.
"Được, tớ sẽ làm, cũng không thể già như vậy rồi mà còn thất nghiệp."
"Chỉ có điều tớ phụ trách khu vực Ngô Khương, tới đó khá xa."
Hứa Tình Thâm nghe vậy, ngược lại lại nghĩ đây là chuyện tốt, dù sao không để cô tới những bệnh viện ở Đông Thành này là được rồi?
"Không sao, xa một chút cũng tốt."
"Ngày mai tớ sẽ đưa cậu tới đó."
"Được."
Tống Giai Giai cười tủm tỉm nói thêm: "Tình Thâm, cậu cứ thử trước một chút, không được thì chúng ta sẽ nghĩ cách khác."
"Ừ, cảm ơn cậu."
Ba ngày sau khi xuống tới nơi, Hứa Tình Thâm mới nhận ra một sự thật, nếu làm đại diện y dược, phải lượn lờ quanh các bác sĩ đứng đầu trong các trong bệnh viện, phải nói hết những lời tán dương, khuôn mặt lúc nào cũng phải tươi cười, gặp người nào thái độ không tốt, bị từ chối hoặc trực tiếp bị đuổi ra ngoài.
Mà bình thường Hứa Tình Thâm lại là người ít nói, cho nên cô phải rất cố gắng.
Ngày hôm đó, sáng sớm Hứa Tình Thâm đi tới bệnh viện Hồ Thự, đây được coi như là một bệnh viện tương đối lớn ở Ngô Khương, với chuyên khoa ung bướu có tiếng, lúc này mới hơn bảy giờ sáng nhưng ở cổng đã có rất nhiều xe chờ được đi vào.
Hứa Tình Thâm bước vào từ một lối khác, trong tay cầm một túi, bên trong chất đầy các loại đồ linh tinh.
Một chiếc xe xếp hàng phía sau, bệnh viện này không có đường chuyên dụng, Hứa Tình Thâm đứng ở trước cửa khoa khám bệnh, một tay cầm túi, một tay giơ lên nhìn đồng hồ.
Bây giờ cách giờ làm việc của bác sĩ còn sớm, cô đứng ở một chỗ tương đối yên lặng bên cạnh, còn chưa ăn sáng, cô lấy một chiếc bánh bao và một hộp sữa từ trong túi ra. Cơ thể cô hiện tại sợ nhất là để chịu đói, nếu để đói bụng sẽ muốn ói, Hứa Tình Thâm nghĩ ăn xong điểm tâm sẽ đi vào, dù sao cô cùng không chịu nổi mùi bên trong bệnh viện.
Lão Bạch ngồi ở ghế cạnh tài xế, ánh mắt nhìn ra ngoài, liếc mắt liền thấy được thân ảnh của Hứa Tình Thâm.
Anh quay lại nhìn người đàn ông phía sau, Tưởng Viễn Chu thu hồi ánh nhìn ra phía ngoài cửa sổ, thấy Lão Bạch nhìn anh chằm chằm, anh không khỏi lên tiếng: "Nhìn gì vậy?"
Lão Bạch vội vàng quay lại. "Không có gì."
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu lướt qua Lão Bạch nhìn về phía trước, bóng dáng Hứa Tình Thâm bất ngờ đập vào mắt, anh chỉ nhìn qua cũng thấy được, tài xế nhấn còi, chiếc xe khởi động, đi vào bên trong bệnh viện.
Chương 127: Rời khỏi thế giới của anh
Editor: Lữ
Hứa Tình Thâm dùng điểm tâm xong đi vào bệnh viện, bên ngoài phòng mạch ngoại trừ bệnh nhân đang xếp hàng, cũng chỉ có y tá.
Y tá nhìn thấy cô, sắc mặt xem ra cũng không khá khẩm là mấy, nhưng cũng không hề mở miệng nói đuổi người, Hứa Tình Thâm ngồi trên ghế bên ngoài, đợi bác sĩ đến làm việc.
Xe của Tưởng Viễn Chu đỗ lại trong bãi đậu xe xong, Lão Bạch bước xuống, mở cửa cho anh, Tưởng Viễn Chu đi ra bên ngoài, ánh nắng long lanh nịnh nọt trải dài theo bóng anh, rơi xuống mu tay, phát ra chút ánh sáng vụn vặt vàng kim.
"Tưởng tiên sinh, bây giờ không đến phòng làm việc, tôi đã sai người mang tài liệu đến phòng họp của ban giám đốc rồi."
"Ừm." Tưởng Viễn Chu hiếm khi đến đây một chuyến, nếu không phải vì bên đây xảy ra chút vấn đề, anh cũng sẽ không chạy đến từ khi còn sớm như thế này.
Lão Bạch theo Tưởng Viễn Chu đi vào, sau khi đến phòng họp của ban giám đốc, Tưởng Viễn Chu để anh ở lại bên ngoài.
Hứa Tình Thâm ngồi bên ngoài phòng mạch, vất vả đợi đến khi bác sĩ vào làm, cô gõ cửa đi vào, bác sĩ kia trạc ba lăm ba sáu tuổi, khi nhìn thấy cô, anh ta liếc mắt: "Cô đến đẩy mạnh tiêu thụ thuốc à?"
Hứa Tình Thâm vừa nghe vậy, ngược lại có hơi lúng túng: "Bác sĩ Giang, tôi đợi anh rất lâu rồi."
"Cô gan cũng lớn đấy, trước đây bệnh viện đã có quy định, cứ hễ nhìn thấy người đại diện cho hãng dược đều phải đuổi đi, sao cô còn ráng chui vào đây?"
Hứa Tình Thâm cũng không ngờ lại có quy định như vậy: "Tôi không biết chuyện này, cũng không ai cản tôi lại."
Đối phương cười khẩy: "Cũng có thể do dáng vẻ cô không tồi."
Hứa Tình Thâm nghe thế, đầu mày cau chặt lại, nhưng vẫn cố chịu đựng nhẫn nhịn ngồi xuống: "Bác sĩ Giang, thuốc của chúng tôi..."
Bác sĩ Giang giơ tay lên: "Chuyện quan trọng bây giờ, tôi phải nói thế nào với cô đây? Bệnh viện nghiêm cấm..."
Hứa Tình Thâm nghe đến đây, đôi mắt u ám, hai tay trên túi đặt ở đầu gối siết chặt lại, cô không giỏi việc gây khó dễ cho người khác, càng không giỏi dày mặt đeo bám.
"Nếu đã như vậy, tôi đây đi trước, lần sau có cơ hội tôi sẽ lại đến phòng khám của anh."
Bác sĩ lại không nghĩ đến cô lại bỏ qua lần này, không giống như những người đại diện hãng dược huênh hoang khoác lác trước đây anh ta từng tiếp xúc qua.
"Đợi một chút."
Hứa Tình Thâm vốn định đi, nghe nói như vậy liền dừng bước: "Bác sĩ Giang, có chuyện gì sao?"
"Nếu như cô kiên nhẫn, có thể đợi tôi, sau khi tan việc tôi có thể nói chuyện với cô một chút."
Hứa Tình Thâm nghe vậy, gật đầu không ngừng: "Được, tôi đợi anh."
Bác sĩ Giang cầm cây bút bên cạnh, tay vung vung về phía cô: "Ra ngoài đi, đừng cản trở việc khám bệnh của tôi."
Hứa Tình Thâm ra bên ngoài, cũng thử đi đến mấy phòng khám bên cạnh, chỉ là cánh cửa đều đóng chặt.
Từ giờ đến khi bác sĩ Giang tan làm vẫn còn sớm, Hứa Tình Thâm không muốn ở đây lãng phí thời gian, cô bước nhanh ra ngoài, đến một bệnh viện khác.
Tưởng Viễn Chu ở trong phòng họp vẫn chưa đi ra, Lão Bạch ra ngoài sắp xếp chuyện cơm nước.
Khi trở lại, anh đảo một vòng quanh bệnh viện, cũng không thấy bóng dáng Hứa Tình Thâm đâu.
Lão Bạch trở lại cửa phòng họp, anh khẳng định vừa rồi không nhìn lầm, người kia nhất định là Hứa Tình Thâm.
Chỉ là, tại sao cô lại đến Ngô Khương? Chẳng lẽ bị bệnh rồi sao?
Cứ xem như là bị bệnh đi, Đông Thành nhiều bệnh viện như vậy, Hứa Tình Thâm căn bản không cần thiết phải chạy đến chỗ này.
Cả một ngày Hứa Tình Thâm chạy qua chạy lại bên ngoài, bụng đói đến khó chịu, ở bên ngoài cô ăn trước một miếng bánh ngọt, lót dạ một chút, sau đó bước nhanh về phía bệnh viện.
Bệnh nhân của bác sĩ Giang cũng không còn nhiều, Hứa Tình Thâm đợi bên ngoài, bác sĩ Giang khoác blouse trắng xuất hiện, khi nhìn thấy cô, sắc mặt rõ ràng có phần không vui: "Sao cô còn chờ ở đây?"
"Tôi vừa đến, nghĩ rằng lúc này có lẽ anh cũng đã tan việc."
Bác sĩ Giang quan sát xung quanh một chút, vẻ mặt dè dặt: "Cô đến cửa bãi đậu xe đợi tôi, khoảng hai phút nữa, xe của tôi..."
"Được." Hứa Tình Thâm nhớ rõ: "Tôi ra bên ngoài đợi anh."
Khi Tưởng Viễn Chu bước ra khỏi phòng họp, khắp người toàn mùi thuốc lá, Lão Bạch liếc nhìn vào bên trong, gạt tàn thuốc trên bàn hội nghị chất đầy đầu lọc, hệ thống sưởi trong phòng đều bật, không hề có thông gió, đó là lý do vì sao mà bầu không khí bên trong nồng nặc vẩn đục.
Tưởng Viễn Chu ra đến bên ngoài, tay khẽ vuốt mũi, Lão Bạch chịu đựng mùi gay mũi đến khó chịu: "Tưởng tiên sinh, ngài hít không ít khói."
"Kha khá." Áo khoác của Tưởng Viễn Chu, dường như ngay cả bản thân cũng chịu không nổi: "Quay về đi."
"Ngài đói chưa? Có muốn buổi trưa đến nhà hàng kia ăn chút gì không?"
"Không cần, trời không còn sớm, về thẳng Đông Thành đi."
"Vâng."
Thời gian đi từ bãi đỗ xe dưới tầng hầm đi lên, trước mặt không ít xe đang xếp hàng nối đuôi nhau, Tưởng Viễn Chu nhắm mắt nghỉ ngơi, xe như ốc sên bò đi.
Cửa chính còn đang tuần tự thu lệ phí, chỗ này không phân chia cao thấp, vào bãi đỗ xe phải trả phí mới được rời đi. Huống hồ cửa ra chỉ có một, ai cũng không thể cướp đường.
Hứa Tình Thâm đứng một chỗ, ngay ven đường bên ngoài bệnh viện, đằng sau là ngân hàng kiến thiết.
Một chiếc xe quẹt thẻ lái ra ngoài, Hứa Tình Thâm nhìn bảng số xe, xác định chính là xe của bác sĩ Giang.
Người đàn ông rẽ qua, dừng xe ở vệ đường, sau đó mở cửa xe.
Hứa Tình Thâm đã sớm chuẩn bị xong mọi loại tài liệu, rất sợ sẽ làm trễ nãi giờ tan sở của bác sĩ Giang, cô bước nhanh về phía trước, đưa túi ra: "Bác sĩ Giang."
Người đàn ông không hề đưa tay ra nhận, trực tiếp nói: "Lên xe."
Hứa Tình Thâm sợ run người: "Đi đâu?"
Xe của Tưởng Viễn Chu vẫn còn đang ở giữa hàng, Lão Bạch nhìn ra bên ngoài, lại lần nữa nhìn thấy Hứa Tình Thâm.
Hứa Tình Thâm nghe thấy đối phương bảo lên xe, cô cúi người thương lượng: "Bác sĩ Giang, trong túi văn kiện có số điện thoại của tôi, nếu không thì đến quán cà phê đối diện cũng được..."
"Tôi chỉ muốn biết tiền hoa hồng của các người, có thể có thứ gì khác ngoài tiền ư?"
Hứa Tình Thâm như đang bị hỏi ngược: "Anh đối với việc này không hài lòng sao?"
"Không, tôi không thiếu tiền."
Hứa Tình Thâm thẳng người dậy, nét mặt dần dần thay đổi.
Lão Bạch hạ kính xe xuống, tài xế hỏi: "Hệ thống sưởi cao quá à?"
Lão Bạch không hề lên tiếng, ánh mắt Tưởng Viễn Chu cũng dán chặt ra bên ngoài, Lão Bạch ngoảnh lại quan sát anh một chút, không biết anh có phải đã nhìn thấy Hứa Tình Thâm hay không.
Bác sĩ Giang gõ gõ xuống ghế, nét mặt ra chiều không kiên nhẫn: "Cô còn ngớ ra làm gì?"
Thoáng chốc sống lưng Hứa Tình Thâm thẳng tắp: "Tôi chỉ đẩy mạnh tiêu thụ thuốc mà thôi, không biết tại sao lại khiến anh có suy nghĩ khác."
Bác sĩ Giang quan sát cô từ trên xuống dưới liếc qua một cái: "Cô thật sự không hiểu?"
"Thật sự là không."
Phía sau trong xe, Tưởng Viễn Chu đột nhiên hỏi: "Đó là người nào?"
Lão Bạch đương nhiên biết người anh hỏi đến không thể nào là Hứa Tình Thâm: "Nhìn qua chắc là bác sĩ của bệnh viện, vừa nãy anh ta trực tiếp lái xe ra bên ngoài, chắc chắc có thẻ thông hành."
Tưởng Viễn Chu không nói nữa, Lão Bạch dè dặt hỏi lại: "Có muốn tôi xuống xem một chút không?"
Trong xe yên tĩnh không một tiếng động, bàn tay đặt trên chốt cửa của Lão Bạch rụt lại.
Cách đó không xa vọng lại giọng nói của người đàn ông, đứt quãng, không được xem là quá rõ: "Đã là đại diện hãng dược, ra vẻ thanh cao làm gì? Nhìn dáng vẻ đã biết không phải loại phụ nữ đàng hoàng."
Hứa Tình Thâm mấp máy đôi môi, trong tay vẫn cầm túi văn kiện, cô muốn chửi ầm lên, nhưng tình thế bây giờ, chung quy chẳng thể đắc tội thêm nhiều người.
"Cô có lên hay không?" Đối phương lại lần nữa thúc giục.
Hứa Tình Thâm cắn chặt môi, nhấc chân lên tựa như muốn đi. Bác sĩ Giang thấy vậy, nghiêng người sang chỗ kế bên tài xế, anh ta thò tay ra: "Đưa tài liệu cho tôi."
Hứa Tình Thâm liếc nhìn anh ta, trong lòng có chút ngờ vực, nhưng vẫn cầm đồ đưa tới.
Bác sĩ Giang nhận lấy, cũng không màng ngó đến, chỉ ném ngược trở lại Hứa Tình Thâm. Cô tránh không kịp, túi văn kiện đập lên bả vai, một góc còn xẹt qua quai hàm của Hứa Tình Thâm, toàn bộ đồ bên trong rơi ra ngoài.
Bác sĩ Giang đạp chân ga, xe rời đi thẳng, Hứa Tình Thâm nhìn đống hỗn độn dưới chân, không hề xoay người lại nhặt, chỉ cảm thấy một ngày cứ như vậy lãng phí một cách vô ích, có chút tiếc rẻ.
Cô băng qua đường đón xe, thời gian không còn sớm, cô phải chạy gấp về Đông Thành mới được.
Dòng xe trước mặt thưa đi nhiều, rốt cuộc Tưởng Viễn Chu cũng có thể ra khỏi bệnh viện.
Lão Bạch nhìn ra ngoài cửa sổ, xe đi qua nơi vừa rồi Hứa Tình Thâm đứng, bởi vì phải qua khúc ngoặt, cho nên tốc độ rất chậm, Lão Bạch nhìn kỹ mặt đất, thu cả vào trong mắt, sau đó nói với Tưởng Viễn Chu: "Tưởng tiên sinh, cô Hứa hình như làm đại diện cho hãng dược."
Anh quay đầu lại, nhìn thấy mi mắt Tưởng Viễn Chu khép chặt, đầu dựa về sau, trong xe tràn ngập mùi thuốc lá vẫn chưa tản đi.
Đối với chuyện của Hứa Tình Thâm, dường như Tưởng Viễn Chu lựa chọn không quan tâm, ít nhất nếu chuyện này đặt vào hoàn cảnh trước kia mà nói, bác sĩ kia nhất định sẽ gặp tai ương.
Lão Bạch thấy anh không nói lời nào, cũng không tiện đề cập đến đề tài này nữa.
Khi anh định xoay gười, nghe được giọng nói của Tưởng Viễn Chu: "Một bác sĩ, lại đi giao thiệp với người đại diện cho hãng dược, như vậy còn tư cách gì để làm bác sĩ nữa?"
Lão Bạch nghe ra ý tứ trong câu nói của Tưởng Viễn Chu: "Lời tuy nói là như vậy, nhưng suy cho cùng không có chứng cứ cụ thể, có cần điều tra rõ rồi hãy..."
"Không cần..." Tưởng Viễn Chu lạnh lùng lên tiếng.
Lão Bạch không rõ thái độ này của Tưởng Viễn Chu, là bởi vì bác sĩ kia tiếp xúc với người đại diện của hãng dược, hay là bởi vì anh ta đối với Hứa Tình Thâm có ý đồ khác, thậm chí còn ném túi văn kiện lên người cô.
"Được, quay về tôi sẽ sắp xếp."
Tưởng Viễn Chu vẫn gối đầu như cũ, dường như muốn ngủ một lát, từ góc độ của Lão Bạch nhìn lại, chỉ thấy quai hàm của anh tựa như được một dao điêu khắc, đường nét còn lạnh hơn trước, cũng chính bởi vì nhìn từ góc độ này, mới phát hiện ra gần đây Tưởng Viễn Chu gầy đi rất nhiều.
Anh khép miệng không nói đến chuyện Hứa Tình Thâm, quả nhiên là chuyện của cô, anh không bao giờ xen vào nữa.
Khi Hứa Tình Thâm về đến nhà, đã bảy rưỡi tối.
Mở cửa bước vào, Hứa Vượng và Hứa Minh Xuyên đều vắng mặt, cửa phòng ngủ chính mở toang, Hứa Tình Thâm đi ngang qua cửa, nhìn thấy Triệu Phương Hoa đang ngồi bên trong lục tung lên. Bà ngoại ngồi trên mép giường nhìn cô: "Tình Thâm về rồi à."
Cô không chào không hỏi, chỉ bước tiếp: "Ừm, bà ngoại, mẹ, mọi người đang làm gì vậy."
Triệu Phương Hoa không hề ngoảnh lại: "Còn có thể làm gì nữa? Dọn đồ, dời đến tiệm thuốc ở."
"Dời đến tiệm thuốc?"
Triệu Phương Hoa ngồi dậy, đi đến cửa, đẩy vali của Hứa Tình Thâm ra ngoài: "Đúng vậy, con xem Minh Xuyên cũng lớn rồi, cũng không thể suốt ngày cùng ba nó chen chúc trên một cái giường được đúng không? Dù sao trên lầu hai của tiệm thuốc cũng có thẻ ngủ, mẹ với ba con dọn qua đó."
Hứa Tình Thâm xách túi trong tay, cảm thấy trách nhiệm nặng nề, cô hạ thấp giọng nói: "Mẹ, mẹ đừng đi nữa, hôm qua con đã nghĩ kỹ, dù sao hành lý của con cũng không nhiều, sáng mai mang qua là được."
"Con đi?" Triệu Phương Hoa thẳng người, hai tay chống nạnh: "Vậy con tự đi nói với ba mình, để ông ấy không nói rằng mẹ đuổi con đi."
"Được, con nói với ba." Hứa Tình Thâm nói xong, nhấc chân đi: "Con về phòng thu dọn trước."
"Ừ." Triệu Phương Hoa nhìn cô trở về căn phòng của Hứa Minh Xuyên, bà một phát đá bay cái vali bên cạnh, sau đó lại thu dọn quần áo bỏ vào trong tủ.
Sáng hôm sau, Hứa Vượng đến tiệm thuốc trước, không quá lâu, Hứa Tình Thâm kéo vali đến.
Hứa Vượng nhìn thấy giật nảy người: "Làm gì đấy?"
"Ba, con muốn đến tiệm thuốc ở."
"Nói nhăng nói cuội cái gì đấy, chỗ này là chỗ nào mà người ở được?"
"Lầu hai ở được."
"Trên đấy là nhà kho, chất đầy đồ..."
Hứa Tình Thâm cắt ngang lời của Hứa Vượng: "Không quan trọng, ít nhất cũng khiến con cảm thấy dễ chịu, ba, ba đừng lo cho con."
Hứa Vượng biết rõ cô ở nhà, Triệu Phương Hoa chắc chắn sẽ không có lời hay mặt tốt, ông ra trước quầy hàng giúp cô cầm hành lý.
"Vậy con con cứ ở đây hai tối trước, ba thuê cho con một căn phòng."
"Không cần, đợi con sau khi con tìm được một công việc chính thức rồi tính tiếp."
Hưa Tình Thâm lại chạy ra ngoài hai ngày, chỉ là không hề thuận lợi, kể từ sau chuyện của bác sĩ Giang, mỗi lần cô đến bệnh viện đều bị từ chối, mà lý do đưa ra cho cô đều miết chặt vào vết sẹo của cô, một bác sĩ đã từng điều trị chết một bệnh nhân lại làm đại diện cho hãng dược, đùa kiểu gì thế? Quỷ mới biết thuốc của cô có vấn đề hay không?
Mấy ngày tiếp theo, Hứa Tình Thâm đều ở lại tiệm thuốc giúp một tay.
Khi Phương Minh Khôn đến, vừa hay tiệm thuốc không không có khách, Hứa Tình Thâm gọi 'cha nuôi' sau đó bước ra đón. Hứa Vượng bảo bọn họ lên lầu ngồi, Hứa Minh Khôn theo Hứa Tình Thâm lên lầu, nhìn thấy trong góc bày một cái giường, ngạc nhiên: "Con sẽ không ngủ lại chỗ này đấy chứ?"
"Vâng, ngủ ở đây rất yên tĩnh."
"Tình Thâm à." Phương Minh Khôn thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu: "Có chuyện gì có xử mà không thể nói cùng cha nuôi sao?"
"Cha nuôi, tự con có thể giải quyết, không muốn làm phiền cha nuôi, đợi một lúc nào đó thực sự không thể chịu đựng nữa, con nhất định sẽ tìm cha nuôi giúp một tay."
Phương Minh Khôn nghe vậy, sắc mặt mới xem như dịu đi một chút, Hứa Tình Thâm dời cái ghế nhỏ sang cho ông ngồi, người đàn ông rút trong túi ra một xâu chìa khóa.
"Còn nhớ Phương Thành bảo ta mua cho con một căn nhà không?"
"Cha nuôi..."
"Lần trước con đồng ý với ta, ta vẫn giữ lại, nhưng bây giờ con cũng không còn lý do nào để cự tuyệt nữa đúng không? Tình Thâm, trước khi đi Phương Thành đã giao lại chuyện này cho ta, chiếc chìa khóa này vẫn luôn để ở đây, trong lòng ta rất khó chịu."
Cổ họng Hứa Tình Thâm khẽ lên xuống, không biết phải nói tiếp thế nào, Phương Minh Khôn lại tiếp tục lên tiếng: "Con ở lại nơi này, để người khác thấy sẽ nghĩ thế nào? Căn nhà kia vẫn luôn đóng cửa bỏ không vô ích, đúng là phí phạm, con thật sự không cần phải ngại. Cha nuôi già rồi, bình thường con thường xuyên đến thăm ta, ta vẫn còn phải trông cậy vào sự chăm sóc của con đấy."
"Cha nuôi, cha đừng nói những lời như vậy."
Phương Minh Khôn kéo tay của cô, đặt chìa khóa vào trong lòng bàn tay: "Nhà giao cho con, nếu con kiên trì không muốn, thì vẫn còn ở đó."
Hứa Tình Thâm siết chặt chìa khóa trong tay, Phương Minh Khôn nói tiếp: "Trong nhà cái gì cũng có, con chỉ cần vào ở là được, còn nữa, con chuẩn bị vài thứ, chúng ta đi làm thủ tục sang tên."
"Không, không cần." Hứa Tình Thâm vội mở miệng: "Dùng danh nghĩa của người nào cũng đều như nhau cả, đừng phiền phức như vậy."
"Chúng ta mỗi người lùi một bước, nhà bên kia, con vào ở đi."
Hứa Tình Thâm món đồ mở cửa kia, cuối cùng gật đầu: "Vâng, cảm ơn cha nuôi."
Căn nhà Phương Thành nhìn trúng trước đây, cách nơi này hơi xa, sau khi Hứa Tình Thâm cầm chìa khóa đi đến đó một lần.
Căn nhà không lớn lắm, vừa đủ ở, trong nhà ngăn nắp sạch sẽ, bình hoa trên bàn ăn thủy tinh cắm một bó hoa khô, trong nhà đều là dầu hoa huệ tây, không xem là quá nồng nặc.
Những đường hoa văn trên nền gạch sứ lộ ra dưới ánh đèn, trong nhà đúng là cái gì cũng có, ngay cả những thứ vụn vặt như khăn mặt bàn chải đánh răng tất cả đều đã chuẩn bị xong.
Hứa Tình Thâm vẫn chưa dọn vào ở ngay, dù sao nơi ấy cũng khá xa, bác sĩ bên trong tiệm thuốc cũng vừa từ chức, Hứa Tình Thâm liền ở lại.
Khi mang thai được ba tháng, Hứa Tình Thâm ngoại trừ phản ứng nôn nghén ra, bụng gần như không có gì thay đổi.
Nằm trên chiếc giường nhỏ, cô cảm nhận được thiết bị trượt tới trượt lui, xung quanh yên tĩnh chỉ có tiếng đánh máy của bác sĩ. Hứa Tình Thâm ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, rất nhiều vấn đề trước đây chưa từng nghĩ đến, tất cả đều xuất hiện vào thời khắc này.
Bụng của cô nhất định sẽ càng lúc càng lớn, đến lúc đó, ai cũng không thể gạt được, bên phía Tưởng Đông Đình đột nhiên không có động tĩnh, Hứa Tình Thâm không sợ ông ta đe dọa lợi dụng, chỉ sợ ông ta ở trong tối ngấm ngầm dùng mánh khóe.
Còn có cuộc sống sau này, cô hiện tại không có công việc, mà đứa bé lại sắp sinh ra...
Hứa Tình Thâm tâm tư chất chồng, càng nghĩ càng loạn.
"Được rồi." Bác sĩ rút giấy đưa cho Hứa Tình Thâm: "Khi thức dậy từ tốn một chú."
"Cảm ơn." Hứa Tình Thâm ngồi dậy, sau khi lau sạch mặc quần lại.
Chờ ở bên ngoài một lúc, tên của Hứa Tình Thâm vang lên, cô đứng dậy đi lấy báo cáo. Ánh mắt quét xuống dưới cùng, Hứa Tình Thâm nhìn thấy trên báo cáo, không có mấy chữ bất thường. Sau khi làm xong tất cả kiểm tra, Hứa Tình Thâm ra khỏi bệnh viện, đây là bệnh viện gần nhà nhất, quay về cũng rất tiện.
Trong tiệm thuốc chỉ có một y sĩ và Hứa Vượng, Hứa Tình Thâm đi vào trong quầy, mặc áo blouse vào.
Gần trưa, có hai người từ bên ngoài tiến vào, Hứa Tình Thâm ngẩng đầu lên.
Họ đi thẳng đến trước quầy, Hứa Tình Thâm nhiệt tình hỏi: "Xin hỏi tôi có thể giúp gì ạ?"
Một người trong đó cầm lên một hộp thuốc đặt lên quầy: "Thuốc này là giả đấy!"
Trống ngực Hứa Tình Thâm đập thình thịch, chuyện mình lo lắng vẫn luôn chạy không thoát: "Thuốc này mua ở tiệm của chúng tôi sao?"
"Đương nhiên, hóa đơn tôi vẫn còn giữ đây này."
Hứa Tình Thâm kéo hộp thuốc kia qua, phát hiện một loại trong đó bị Hứa Vượng đổi sót.
"Các người nói đi, bây giờ nên làm gì? Mẹ tôi uống loại thuốc này, đến bây giờ vẫn còn đang cấp cứu trong bệnh viện, bác sĩ nói nguy hiểm đến tính mạng!"
Hứa Vượng nghe vậy, sợ đến mềm cả chân: "Cái gì? Không không không, không thể nào là thuốc trong tiệm chúng tôi được, thuốc của chúng tôi đều là hàng nhập chính quy cả."
"Nếu ông nói như vậy, tôi chỉ có thể báo cảnh sát."
Hứa Tình Thâm vội vội vàng vàng mở miệng ngăn lại: "Không, có chuyện gì từ từ nói, các chị muốn thế nào?"
"Muốn thế nào? Một mai xảy ra án mạng, cô cảm thấy các người còn có thể ung dung tự tại sao? Chờ ngồi tù đi!"
Hứa Vượng không ngờ đến việc lại lộ nhanh như vậy, càng không nghĩ đến thuốc kia thật sự có thể có hại cho người uống phải nó: "Các chị muốn gì? Bồi thường phải không?"
"Chuyện này, tôi hy vọng có thể nói chuyện riêng với cô." Một người cô gái trong đó lên tiếng nói với Hứa Tình Thâm.
"Được, cô cởi áo blouse, ra khỏi quầy thuốc."
Hứa Tình Thâm bảo Hứa Vượng đưa túi cho cô, khuôn mặt Hứa Vượng lo lắng: "Tình Thâm, con vẫn đừng nên đi!"
"Ba, không có gì đâu." Hứa Tình Thâm nói xong, đi theo mấy người ra khỏi tiệm thuốc.
Họ đi về hướng phòng trà đối diện bên đường, hai người phụ nữ đi phía trước, vào trong phòng trà, Hứa Tình Thâm chọn một chỗ ngồi xuống."
Khi Tưởng Đông Đình đi vào, vẫn như trước không dẫn theo người nào, hai người ngồi đối diện Hứa Tình Thâm nhìn thấy, đứng dậy rời đi.
Chuyện gì cô cũng đều hiểu cả rồi, sắc mặt sa sầm, Tưởng Đông Đình ngồi xuống: "Đã lâu không gặp."
Hứa Tình Thâm cảm thấy vẫn chưa trải qua được bao lâu, rất nhiều chuyện vẫn như đang xảy ra trước mắt: "Lần trước tôi đã đồng ý yêu cầu của ông, ông còn muốn thế nào nữa?"
"Không phải là tôi muốn thế nào, mà là gia đình các người tai họa quá nhiều, chuyện bán thuốc giả nếu như bị truyền ra ngoài, cô có nghĩ đến hậu quả chưa?"
"Chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm tiền thuốc men."
"Nói thì dễ, ai là người phụ trách tiệm thuốc nhà cô? Là cô, hay là ba cô?"
Hứa Tình Thâm nhíu chặt mày: "Ông định làm gì?"
"Tôi không có lý do gì cứ chăm chăm vào nhà các người, đây chính phiền toái do lòng tham của các người gây ra."
Điểm này, Hứa Tình Thâm không cách nào phủ nhận: "Tôi sẽ không bỏ đứa bé, tôi cũng sẽ không để Tưởng Viễn Chu biết được đứa bé này là của anh ấy. Ngày mai tôi sẽ dọn đi khỏi nơi này, sẽ không xuất hiện trước mặt các người nữa. Nếu quả thật có thể, tôi sẽ nhanh chóng tự mình kết hôn."
Lời của cô, Tưởng Đông Đình nghe không sót một chữ: "Được, nói chuyện với cô không cần phí sức, điểm này khiến tôi rất vui."
"Từ nay về sau, tôi đi đường tôi, các người đi đường các người. Nếu như tiệm thuốc, hoặc gia đình của tôi xảy ra chuyện gì, tôi khó giữ được bản thân sẽ không đi tìm Tưởng Viễn Chu, khiến anh ấy nhớ đến tình xưa của chúng tôi..."
Tưởng Đông Đình phá lên cười: "Tôi hiểu ý của cô, yên tâm, chuyện thuốc giả tôi sẽ xử lý ổn thỏa, chỉ là có một câu muốn khuyên các người, ác giả ác báo, đừng vì cái lợi tí ti nhất thời, mà lương tâm cũng nuốt."
Sắc mặt Hứa Tình Thâm lúc trắng lúc xanh, nhưng Tưởng Đông Đình nói không sai, những tủi nhục này cũng chỉ có thể nuốt xuống: "Nếu như vậy thì tốt rồi, ngày mai tôi sẽ dọn đi."
"Cô Hứa, nhớ kỹ lời tôi đã nói với cô, đứa bé, tôi không phản đối cô mang đi, nhưng cô tốt nhất là mãi mãi đừng nói cho Viễn Chu biết. Nếu không, một ngày nào đó các người muốn quyền nuôi dưỡng, tôi nhất định sẽ không để yên cho nó ở bên này."
Cổ họng Hứa Tình Thâm khô khốc không gì sánh bằng, mỗi một lần hít thở một hơi, đều cảm thấy thoang thoảng mùi máu tươi.
Cô gật đầu một cái: "Tôi hiểu."
"Như vậy, tôi cũng xem như không phụ lòng đứa bé trong bụng cô, nó cũng xem như là gọi tôi một tiếng ông nội, tôi giữ lại mạng của nó, cũng xem như có duyên. Chỉ là nhà họ Tưởng nhất định phải có trưởng tôn của mình, cho nên, nhiều lắm là có duyên mà không phận thôi."
Khóe miệng Hứa Tình Thâm buông một nụ cười giễu cợt: "Nói đến nước này, chúng ta đều tự mình tuân thủ lời hứa đi."
Nói xong lời này, Hứa Tình Thâm đứng dậy, Tưởng Đông Đình nhìn cô bước nhanh ra ngoài, cho đến khi bóng cô khuất dạng hẳn khỏi phòng trà.
Quay lại tiệm thuốc, Hứa Vượng gấp đến mức đi quanh quẩn, thấy cô đi vào, không ngừng đi đến hỏi: "Tình Thâm, con không sao chứ?"
"Không sao."
"Cuối cùng giải quyết thế nào?"
Hứa Tình Thâm liến thoắng nói dối một câu: "Con cho họ một vạn tiền thuốc men, khuyên hết nước hết cái mới được, sau này không bao giờ có thể có chuyện như vậy nữa."
"Đúng đúng đúng, yên tâm đi, ba hồ đồ một lần là đủ rồi, sau này tuyệt đối không xảy ra loại chuyện như thế nữa."
Hứa Tình Thâm đi vào trong quầy, vờ như thờ ơ không để ý mở miệng: "Con vừa nhận được một cuộc điện thoại, một bệnh viện mấy hôm trước con đi phỏng vấn đã đồng ý nhận con, chỉ là hơi xa một chút, ngày mai con muốn đến một chuyến."
"Có thật không?" Hứa Vượng nghe vậy, vẫn vui thay cho Hứa Tình Thâm: "Ở đâu?"
"Chỗ ấy cách các căn nhà Phương Thành cho con không xa, ba, ngày mai con sẽ dọn đến đó ngay."
"Con thân gái một mình..."
"Không quan trọng, hiện tại với con mà nói, công việc mới là quan trọng nhất."
Từ trước đến nay Hứa Tình Thâm luôn có chủ ý, hơn nữa có thể quay lại làm bác sĩ, đã là chuyện không thể tốt hơn rồi.
Hôm sau, Hứa Vương bảo Hứa Minh Xuyên phụ một tay, chị em hai người ngồi trên xe rất lâu, mới đến nơi ở.
Hứa Tình Thâm không hề giữ Hứa Minh Xuyên lại, sau khi mời cậu nhỏ một bữa cơm, liền đưa cậu đến trạm xe.
Trên đường trở về, ngang qua một cái chợ, Hứa Tình Thâm mua chút đồ ăn, xách theo đồ đạc trở lại tiểu khu, cô móc chìa khóa vào cửa, sau khi thay dép đi vào trong. Chỗ này với cô vẫn còn xa lạ, nhưng bây giờ đối với cô mà nói, đó chính là nhà của cô.
Nó trong thời gian cô quẫn bách nhất, đã thay cô che mưa chắn gió, là thứ duy nhất cho cô cảm giác an toàn.
Hứa Tình Thâm vào phòng, lấy chăn bông và các thứ trong tủ ra, hôm nay trời rất đẹp, sau khi giặt sạch nhất định có thể khô, cô bắt đầu không ngừng không nghỉ thu dọn, tất bật đến gần đêm.
Thời điểm đặt mông xuống, mới cảm thấy cực kỳ khó chịu, từng cơn buồn nôn ập đến, may mà cô có mang theo bánh quy, Hứa Tình Thâm vội vàng đứng dậy rót một ly nước ấm, sau khi ăn vài miếng, mới cảm thấy khá hơn một chút.
Buổi tối cũng ngại nấu cơm, chỉ có một mình, Hứa Tình Thâm lấy những đồ ăn đã mua bỏ vào tủ lạnh, có thể tưởng tượng trong bụng còn một bảo bối, cũng không thể bắt nó ăn mì được đúng không?
Hứa Tình Thâm quay lại nhà bếp, bắt đầu vô gạo rửa rau, sau khi ăn cơm tối xong, cô xách theo laptop vào trong phòng.
Có không ít trang web tìm việc làm, cô vào mục đăng tin, cẩn thận xem từng tin một.
Nghề bác sĩ này, cô e rằng phải bỏ đi, nhưng ngay cả công việc thư ký thông thường cô cũng chưa từng làm qua, Hứa Tình Thâm ôm ly nước, ánh mắt xuất thần nhìn chằm chằm màn hình máy tính. Xem lướt một lượt, thất vọng bao giờ cũng lớn hơn hy vọng một chút.
Kể từ sau khi có thai, Hứa Tình Thâm cảm thấy về phương diện sức khỏe không được như trước, người rất dễ mệt mỏi, chưa làm chuyện gì đã cảm thấy mệt kinh khủng. Cô không dám thức đêm, chỉ có thể tắt máy tính nằm lên giường.
Nhưng mà vừa đặt lưng xuống giường, lại trằn trọc ngủ không yên giấc, tay cô đặt trên bụng khẽ vuốt ve, Hứa Tình Thâm lấy một quyển sách y học từ trong tủ ra, sau lưng đệm một cái gối bắt đầu đọc thành tiếng.
Cũng không lâu lắm, đọc đến mức chính cô cũng muốn ngủ thiếp đi, cánh môi Hứa Tình Thâm khẽ giãn ra, tay vỗ nhẹ lên bụng: "Con nghe đến ngủ gật rồi phải không? Khô khan lắm nhỉ? Nhưng mẹ chỉ giỏi nhất là đọc cái này..."
Đây dường như là lần đầu tiên Hứa Tình Thâm nói chuyện với đứa bé trong bụng, có không gian của riêng mình, là tốt nhất, muốn nói cái gì thì nói cái nấy, không cần bận tâm đến người khác.
Hứa Tình Thâm đặt lại sách lên tủ đầu giường: "Ngủ ngon, con yêu."
Cô tắt đèn, chỉ là bỗng chốc ở trong một hoàn cảnh xa lạ thế này, vẫn là ngủ không được, trong đầu lúc nào cũng thoáng hiện lên dáng vẻ của rất nhiều người, mà khắc sâu nhất, không ai khác chính là Tưởng Viễn Chu.
Hứa Tình Thâm trở mình một cái, hai mắt nhìn trần nhà chằm chằm, khi vành mắt đã phiếm hồng, cô vội vàng nhắm mắt lại, từng lần một tự nói với bản thân, ngủ được là tốt, ngủ được, cũng sẽ không nghĩ đến nữa.
Mấy ngày tiếp theo, Hứa Tình Thâm đều ở nhà tìm việc, cũng nhớ kỹ vài địa chỉ, chỉ là không được khá lắm.
Chiều hôm đó, cô vẫn như mọi ngày ngồi trước máy tính, sau khi xem vài tin, lại có tin mới, cô nhấp vào xem.
Bốn chữ bác sĩ gia đình lọt vào trong mắt Hứa Tình Thâm, cô lập tức tinh thần tỉnh táo, trượt con chuột xuống.
Cũng thật khó hiểu, đối phương yêu cầu gì cũng không nói, không giới hạn tuổi tác, không đòi hỏi tư chất, cũng không nói quá nhiều như người khác, thông báo này đơn giản đến mức khiến người khác nghĩ rằng đây là một cái bẫy.
Mặc dù Hứa Tình Thâm nghĩ vậy, nhưng vẫn bấm số điện thoại của người kia. Cô đứng dậy gọi điện thoại, người nghe là phụ nữ, vừa nghe cô có ý định, đã nhanh chóng hẹn thời gian để cô đến.
Hứa Tình Thâm dựa vào địa chỉ đối phương đã cho đi tìm, cách đó không xa đã có một người phụ nữ đợi sẵn, Hứa Tình Thâm bước nhanh về phía trước, người nọ trông thấy cô, lập tức mở miệng: "Cô đến phỏng vấn bác sĩ gia đình phải không?"
"Đi theo tôi."
Hứa Tình Thâm đi theo sau bà, người phụ nữ vừa đi vừa dặn: "Đợi khi gặp được Phó tiên sinh, cái gì cô cũng đừng nói, biết chưa?"
"Không phải đi phỏng vấn sao?"
Người phụ nữ dừng bước lại chờ cô: "Vị Phó tiên sinh này, tính cách có phần lạ, anh ta nhìn vừa mắt thì chính là duyên."
Hứa Tình Thâm nghe vậy, bước chân đột ngột khựng lại, ánh mắt rõ ràng có đề phòng: "Không phải anh ta tuyển bác sĩ gia đình sao?"
"Đúng là bác sĩ gia đình mà." Người phụ nữ phất phất tay với cô: "Cô yên tâm, tôi còn có thể đẩy cô vào chỗ chết ư? Trời ơi, hơn nữa cũng không phải đi xem mắt mà, đi thôi."
Hứa Tình Thâm đi theo đối phương vào bên trong, đến trước một căn biệt thự nằm đơn độc, người phụ nữ đi tới bấm chuông, màn hình bên kia rất nhanh được kết nối.
"Phó tiên sinh, là tôi."
Cổng chính 'rắc' một tiếng được mở ra, người phụ nữ thuần thục đẩy cửa vào: "Xin mời."
Sau khi đi vào, cánh cửa bên trong không khóa, Hứa Tình Thâm lẽo đẽo theo vào trong, người phụ nữ lấy dép ra cho cô thay: "Phó tiên sinh thích sạch sẽ, lát nữa cô chú ý một chút."
"Được."
Hai người đến lầu hai, bầu không khí bên trong trầm lắng khiến kẻ khác không thoải mái, người phụ nữ gõ cửa thư phòng.
"Mời vào." Hứa Tình Thâm nghe được một giọng nam, dứt khoát, nhưng lại không hề có độ ấm.