Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sean thoáng chốc như hiểu ra điều gì: "Nó là di vật của White, sau đó được đưa tặng cho Hawkins đúng không?"
"Đúng vậy, sao cậu biết?" Strong hỏi.
"Tôi nhìn thấy Hawkins cũng mang một sợi dây chuyền có mặt Thánh giá." Sean ngẩng đầu, “Anh cũng biết đấy, anh ta vốn chỉ tin tưởng chính mình, không tin tưởng Thượng đế."
"Hẳn là khi biết Hawkins gia nhập EOD, mẹ của White đã cho cậu ta, hy vọng linh hồn của White có thể phù hộ cậu ta bình an vô sự." Strong bỗng nhiên nhớ tới điều gì, vẻ mặt trở nên nhu hòa, "Tôi nhớ rõ có một lần nghỉ phép, tôi cùng White và mấy người bạn ngồi ăn thịt cuốn trong một nhà hàng, sau đó gọi cả Hawkins khi đó còn đang học trung học đến."
"Rất khó tưởng tượng cái cảnh anh ta cùng một đám bạn bè đùa giỡn ăn uống." Sean cười nói.
"Đúng vậy, nhưng lúc đó cậu ta còn dễ gần hơn bây giờ một chút. Chúng tôi cười hỏi cậu ta về sau có muốn học đại học hay không? Thành tích ở trường của cậu ta rất tốt, bản thân cậu ta cũng rất yêu thích Vật lý học."
"Anh ta nói muốn học đại học?"
"Cậu ta nói mình muốn vào bộ đội đặc chủng." Strong càng cười rạng rỡ, "Sau đó chúng tôi nói với cậu ta, bộ đội đặc chủng không phải nơi muốn là có thể vào được, cho dù cậu ta có một người cha rất danh tiếng trong quân đội. Thế nhưng White lại vỗ vai cậu ta và nói, “nếu có một ngày cậu tiến vào được bộ đội đặc chủng, khi chúng ta làm nhiệm vụ, cậu chính là người canh gác phía sau của chúng tôi, là chiến hữu mà chúng tôi tin cậy nhất."
‘Cậu chính là người canh gác phía sau của chúng tôi’, những lời này khiến Sean sững sờ.
Đây là lời mà anh đã nói trong lần đầu tiên anh và y gặp nhau.
Tôi sẽ trở thành người bảo vệ phía sau lưng anh.
Sean khẽ nhếch miệng, giống như nghe được câu một chuyện đùa hoang đường nhất trên đời.
"Sean?" Strong nhìn thấy vẻ mặt của anh biến đổi, "Cậu sao vậy?"
"Không có gì." Sean trả tấm ảnh chụp cho đối phương, "Cũng không sớm, tôi nên trở về phòng."
"Ok, ngủ ngon, Sean."
Ngay khi Sean sắp bước chân ra khỏi phòng, Strong nắm lấy anh, “Sean.......... Tôi nhận ra được Hawkins rất tin cậy cậu, mong cậu có thể cố gắng hết sức bảo vệ an toàn cho cậu ta."
"Chắc chắn rồi, trong vòng 25 ngày còn lại." Sean thực sự nghiêm túc nhìn về phía Strong.
Anh đi lững thững dưới bầu trời đêm, chung quanh là lính gác đi qua, "Hey, brother! Sớm một chút trở về ngủ a!"
Sean giơ tay lên đáp lại.
Trái tim anh thật nặng nề, tựa hồ tất cả mọi loại áp lực mà Baghdad có thể gây ra cho anh từ trước đến nay toàn bộ tập trung trong giây phút này.
Mỗi ngày anh đều chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm đến cực điểm, khi trong đám người có một người bất kỳ nhìn thấy anh, người đó có thể gây ra cho anh cái chết. Khi có người đi về phía anh, anh có thể sẽ chết. Khi có người yêu cầu anh đến một nơi nào đó, ở đó anh có thể sẽ chết.
Ở nơi đây, anh gặp Hawkins, một kẻ chỉ chấp nhất vào thế giới mà hắn thấy, một kẻ điên. Khi Sean phát hiện mình đã chiếm được một vị trí nho nhỏ trong cái thế giới chỉ có bom cùng Montero của Hawkins, anh có chút tâm động, còn có chút đắc ý. Nhưng mà anh không hề nghĩ ra rằng, có lẽ anh chỉ là một kẻ khoác bóng ‘White’ nên được bỏ vào thế giới kia mà thôi.
Đi đến trước cửa phòng, cái người đang khiến lòng anh gợn sóng đang ngồi yên trên bậc thang.
"Cậu đi đâu?" Hawkins ngửa đầu, không biết y đã chờ đợi anh bao lâu.
"Tôi đi hút thuốc." Sean khẽ nhích môi cười, mở cửa.
Hawkins rất ít khi chờ đợi, bởi vì y đem đại bộ phận thời gian của mình dùng vào việc truy đuổi Montero James.
Hiện tại y dùng thời gian đó để chờ đợi anh, thật là trân quý a.
Sau khi vào phòng, anh mở đèn lên. Hawkins nói: "Sau khi tôi giúp cậu rửa mặt, chẳng phải cậu đã nói cậu buồn ngủ?"
"Tôi không ngủ được, cho nên liền ra đi loanh quanh một chút a." Sean ngồi lên mép giường, "Sao, chẳng phải anh đã về phòng? Sao lại quay lại?"
"Không có gì. Chỉ là muốn nhìn thấy cậu." Hawkins đi tới, "Chúng ta cùng nhau ngủ đi."
"Trên cái giường đơn chật hẹp này?" Sean nhanh chóng nằm xuống, chiếm trọn cả cái giường, "Anh muốn ngủ thế nào đây?"
Hawkins đi đến, nằm sát vào Sean, đầu đặt bên cổ anh, ngực hai người kề sát, phập phồng, "Như vậy là được."
Sean bị sự cố chấp của y khiến muốn bật cười, "Được rồi, được rồi, tôi chừa một chút vị trí cho anh nằm, nhưng xin anh đừng có nằm đè lên người tôi thế này, như vậy hai chúng ta đừng ai nghĩ đến chuyện ngủ được."
Hawkins nâng người dậy, Sean trở mình dịch thân vào sát tường, quay mặt vào vách tường. Cánh tay của Hawkins đưa về phía anh, ôm lấy anh.
Cây Thánh giá trên cổ y rơi xuống, theo nhịp hô hấp mà sát qua cổ anh, như có như không.
Tôi nói tôi sẽ trở thành người canh gác phía sau lưng anh, vì thế anh đem lòng tin của anh chia cho tôi.
Anh đã nói vì có tôi ở xa xa dõi theo anh, cho nên anh cảm thấy an toàn và bình tĩnh.
Anh nói anh thực nhớ tôi.
Anh nói muốn vĩnh viễn ở bên tôi.
Kỳ thật tôi nghĩ sai rồi, bởi vì tất cả những lời này không có lời nào là dành cho tôi hết.
Hốc mắt Sean cay xè, anh nhắm mắt lại.
Anh là một người đàn ông, là một người lính, vô số lần cùng tử thần đối diện, anh đều chưa từng rơi lệ.
Cho nên lúc này đây, cũng không thể.
"Sean, cậu làm sao vậy?" Thanh âm của Hawkins âm từ đỉnh đầu truyền đến, cánh tay y cũng khép lại càng chặt.
"Không sao, tôi muốn ngủ, tự anh cẩn thận đừng ngã xuống." Sean nhẹ giọng trả lời.
Tôi sẽ tiếp tục cầm súng đứng ở phía sau anh, bởi vì anh mà sợ hãi, bởi vì anh mà lo lắng, đem hết khả năng để bảo vệ anh.
Bởi vì tôi là đồng đội của anh, bởi vì tôi là Sean, tôi yêu anh.
Nhưng chỉ ở 25 ngày cuối cùng này..........
***
Sáng sớm 10:20, tiểu tổ của Hawkins tới một chỗ có khả năng vùi địa lôi.
Sean và các đồng đội xuống xe, khu vực này đã có quân trị an địa phương làm công tác cách ly.
Một lính mỹ trẻ tuổi đang trao đổi gì đó với hai người bản xứ, người bản xứ kia có lẽ muốn đem bao cát trên mặt đất đặt lên xe đẩy của anh ta. Đáng tiếc, một người nói tiếng Anh, hai người nói tiếng Đức, căn bản không thể trao đổi.
Sau đó, người lính trẻ kia cúi người đi giúp người dân bản xứ vác bao cát trên mặt đất lên xe.
Sean hướng về phía người lính kia kêu to: "Dừng lại! Không được chạm đến bất cứ thứ gì!"
Nhưng đáng tiếc, người lính trẻ đã đem bao cát nâng lên khỏi mặt đất, một tiếng nổ, ba người liền biến mất trong khói bụi.
Lại có binh lính muốn chạy đến, Sean kêu to: "Tất cả đứng ở tại chỗ! Không ai được nhúc nhích!"
Jill lấy tay ôm trán, "Trời ơi, tôi đã rất nhiều lần báo cáo lên quân doanh đừng bao giờ đưa những đứa ngốc này đến nữa .......... Phong cách lịch thiệp của dân Mỹ không thích hợp với nơi này!"
Mà tiếng hét của Sean cũng đã khiến những binh lính trẻ trở nên an phận hơn nhiều. Bọn họ cũng có vẻ hiểu ra rằng nơi này không phải là nước Mỹ hòa bình, nơi này mỗi người lạ mặt đều có thể trở thành kẻ địch nguy hiểm của họ.
Sean cùng Jill rất nhanh chóng dàn dựng dụng cụ, Hawkins điều khiển người máy tiến lên.
Jill muốn về xe lấy nước uống, Sean cũng thấy có chút khát nước, vừa muốn đi theo liền bị Hawkins kéo lại.
"Làm sao vậy?" Sean nghiêng người về phía y, nhìn vào màn hình điều khiển, nghĩ rằng người máy đã phát hiện ra thứ gì.
"Ở bên cạnh tôi." Tay trái của Hawkins nắm chặt lấy cổ tay Sean, ánh mắt y vẫn đang nhìn màn hình.
"Tôi chỉ muốn đi uống nước." Sean có chút bất đắc dĩ.
"Jill sẽ lấy đến." Hawkins nắm tay anh càng chặt.
"Được rồi, được rồi, tôi sẽ ở lại đây, nhưng anh không cần nắm lấy tôi như thế này, rất kỳ quái."
Nghe thấy Sean cam đoan, Hawkins mới buông anh ra.
Người máy đã phát hiện ra địa lôi, kích nổ nó.
Nhiệm vụ lần này được thực hiện khá thuận lợi, ngoại trừ người lính trẻ bị nổ chết, nhưng ít nhất kẻ điên Hawkins đã dùng trình tự bình thường đến không thể bình thường hơn để hoàn thành đợt phá bom này.
Nhưng Sean âm thầm cảm thấy được, Hawkins tựa hồ có gì đó không yên lòng.
Loại không yên lòng này bắt đầu có từ khi y nhìn thấy Strong. Sean có thể tưởng tượng được, sợ rằng thứ duy nhất mà Strong có thể đem đến cho y cũng chính là trí nhớ về White không thể phai mờ.
Trở lại quân doanh, luôn luôn độc lai độc vãng Hawkins lại khiến Sean cùng Jill kinh ngạc khi y chủ động nói: "Chúng ta đi ăn đi."
"Anh chắc chắn anh vừa mới nói là ‘ chúng ta ’?" Sean buồn cười.
"Đúng, chúng ta." Y nắm lấy tay Sean, không để ý đến Jill đang khóa xe, đi ra khỏi ga-ra.
Nhà ăn vốn không có bao nhiêu người, nhưng Hawkins vẫn yêu cầu Sean ngồi ở trước bàn ăn chờ.
Vài phút sau, y bưng format và salat tới.
Sean có chút buồn cười, tựa hồ vì mấy ngày trước lúc họ đi ăn, Jill chọn đúng thứ anh yêu thích mà Hawkins mua một đống lớn nhưng không hề có đồ ăn mà Sean muốn, người này sẽ không vì muốn “san bằng tỉ số” mới muốn lôi anh đi ăn bữa ăn này đi?
Nhớ tới đêm qua y chạy tới ôm mình cùng nhau ngủ, Sean lại bỗng cảm thấy Hawkins kỳ thật lại đang dùng một loại phương thức thực ngốc nghếch lấy lòng anh.
Sean bỗng dâng trào một loại tâm tư muốn thử xem hư thực, anh ăn hai miếng format lại nói, "A, hôm nay không có bột vani a.......... Format phải ăn với bột vani mới ngon.........."
Tuy trách là trách vậy, nhưng anh biết từ trước đến nay bếp ăn vốn không dùng bột vani với format.
Hawkins đứng dậy, đi lấy một bình nhỏ bột vani đến.
Sean nhìn thấy y đưa bột vani đến trước mặt mình, thực sự muốn hỏi rốt cuộc là y bị làm sao vậy?
Bữa tối trôi qua trong bầu không khí quái lạ.
Lúc sau, Jill cũng đi vào nhà ăn, chọn đồ ăn xong tất nhiên là ngồi xuống bên cạnh Sean.
"A, là format a, cậu quả thật ăn không biết chán." Jill chọn trứng cuốn thịt.
"Aha, trứng cuốn thịt! Tôi đến đây lâu như vậy mới chỉ ăn được có ba, bốn lần!"
"Đương nhiên, làm không dễ hơn nữa hết rất sớm, nếm thử một miếng?" Jill cắt một miếng cho Sean, "Đúng rồi, ăn xong tôi cho cậu xem một thứ."
"Cái gì vậy?" Sean vừa ăn vừa hỏi, phía đối diện, Hawkins vẫn đang cắt miếng thịt trong đĩa, động tác thong thả lưu loát, có điều Sean rất muốn hỏi y, thịt đã sắp bị cắt thành sợi nhỏ, y định khi nào thì mới bỏ vào miệng ăn?
"Kỳ tích trên sa mạc." Jill ra vẻ thần bí, "Cậu đến nhìn sẽ biết."