Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sean đi vào dưới mái hiên, nghe thấy tiếng chân người bình bịch chạy từ trên tầng xuống dưới qua cầu thang sắt. Một người mặc chiếc áo T-shirt tối màu chạy vào chỗ tối.
Ghìm súng, Sean theo người đó vào trong ngõ nhỏ.
Bóng tối bao trùm, mọi vật đều chỉ còn bóng dáng mơ hồ. Có người đang đứng dựa vào tường, đốm lửa chập chờn cho thấy người kia đang hút thuốc.
Sean xẹt qua bên cạnh hắn, mà người mặc áo tối màu kia đã chạy xa. Nhưng vào lúc này, Sean quay phắt người lại, khuỷu tay thúc về phía sau, mẩu thuốc lá rời khỏi tay người đàn ông kia, yết hầu hắn bị khuỷu tay Sean ninh đoạn, này hết thảy cơ hồ chỉ phát sinh trong vòng một giây.
Người kia không kịp phát ra âm thanh liền trượt xuống dọc theo vách tường, mắt trợn tròn, không còn hô hấp, bàn tay kia thả lỏng trên mặt đất, trong lòng bàn tay là một con dao găm sáng ngời.
Nếu không phải lúc ấy Sean phản ứng nhanh, chỉ sợ anh đã bị đối phương đâm trúng .
Nhưng là Sean cũng không cho vậy là xong.
Anh nghiêng mặt, lắng nghe tiếng vang phát ra từ ngõ nhỏ, sau đó quả quyết chạy về phía bên phải, đi qua những kiến trúc thấp bé lụp xụp. Khi anh dừng lại, trước mặt anh đã là người đàn ông mặc áo sơ mi tối màu, đối phương thở hổn hển, vẻ mặt không thể tin nổi.
Sean chỉ súng vào hắn, trong tay người này tựa hồ nắm cái gì. Không giống những lính Mỹ khác lớn tiếng la "Giơ tay lên" linh tinh, Sean trực tiếp siết cò, viên đạn đánh trúng giữa trán người kia, một phát trí mạng.
Thứ ở trong tay hắn rơi trên mặt đất, Sean luồn tay vào trong tóc, khẽ siết lại, lại là một cái điện thoại di động, màn hình hiện lên một dãy số còn đang nhập dở dang, nếu không có gì ngoài ý muốn, khi dãy số này gửi đi thành công, quán bar kia sẽ bị nổ tung lên trời. Sean kéo lấy sau áo hắn, quăng hắn lên vai, một tay nhặt lấy điện thoại di động, quay trở về quán bar.
Lúc này, ở cửa quán bar, Hawkins mang theo một vòng bom trong tay đi ra, cơ hồ mọi người - trừ Rick - đều lui về phía sau, tình cảnh rất tốt cười, giống như Hawkins là một phần tử khủng bố đang muốn tự sát.
"Elvis đâu?" Hawkins nghiêng mặt, khuôn mặt y ở dưới ngọn đèn mờ nhạt của quán bar có vẻ tuấn mỹ lạ lùng.
"Anh ta đuổi theo người nào tới phía đối diện." Rick nhíu mày, có chút lo lắng.
Lúc này, trong bóng đêm, Sean chậm rãi đi tới, đem thi thể thả lên mặt đất, thấy khối bom trong tay Hawkins, liền biết y đã thành công.
"Đi đâu vậy?" Thanh âm của Hawkins hờ hững.
Sean ném điện thoại di động sang cho y, "Tôi tìm được kẻ phụ trách theo dõi bom. Trong ngõ nhỏ còn có một đồng bọn."
Hawkins gật đầu, đem khối bom đã tháo ra bỏ vào trong một cái thùng đặc biệt.
"Chiến hữu của tôi đâu?" Anh chàng lính Mỹ đáng thương lúc nãy đi đến trước mặt Hawkins, nếu bom đã được dỡ bỏ, vì sao còn không thấy người ở trong WC đi ra?
Hawkins không thèm liếc lại lấy một cái, đi mở cửa chiếc Hummer, "Gã đó ồn quá, tao cho hắn một đấm!"
"Cái gì!" Anh chàng kia còn muốn nói gì nữa, lúc này Sean cùng Rick đều đã lên xe, động cơ khởi động, xe lao vọt đi.
Trên băng ghế sau, Hawkins vẫn im lặng như trước.
Rick vừa lái xe vừa hơi hưng phấn mà nói, "Sean, anh thật lợi hại! Chỉ có vài phút ngắn ngủi, vậy mà anh cũng có thể tìm ra kẻ khống chế bom! Sao anh biết bọn họ ở phụ cận?"
"Gắn bom cho một lính Mỹ, lại ở nơi chúng ta thường xuyên tụ tập uống rượu, mục đích của đối phương không chỉ là muốn giết chết một người mà thôi, mà còn muốn tạo ra kinh động. Nếu có thể nhân tiện giết chết thêm một vài lính Mỹ ở gần đó, hoặc là... chuyên gia gỡ bom linh tinh..., sẽ khiến cho hành vi của bọn họ càng thêm tính uy hiếp mạnh mẽ. Cho nên nhất định sẽ có người ở phụ cận theo dõi, bảo đảm bom hoạt động như ý muốn." Sean cười cười, một tay tì lên cửa xe, bàn tay đỡ lấy đầu.
"Dù thế nào, chúng ta lại sống qua một ngày." Ánh mắt Rick thoáng ảm đạm lại, bởi vì chuyện của ngày mai không ai biết được.
Trở lại quân doanh, Sean tắm rửa xong, rất nhanh liền ngã lên giường và ngủ mê mệt.
Sáng sớm, anh tỉnh lại vì Rick đập cửa.
"Hi Sean, hôm nay chúng ta phải đi gặp một nhân vật đặc biệt."
"Ai?" Sean nhanh chóng đánh răng rửa mặt, mặc quân phục đi ra.
"Tiến sĩ Grey, một tên quái thai đến từ đại học Yale." Rick nhún vai.
"Ông ta kỳ quái như thế nào?"
"Ông ta thích nghe anh kể ra nỗi tuyệt vọng trong lòng anh, cổ vũ anh nói ra tất cả các ý nghĩ điên cuồng trong đầu."
"Ví dụ?"
"Ví dụ như nói thay vì làm một lính Mỹ ngu ngốc, anh càng muốn làm một thủ lĩnh của một nhóm vũ trang phản loạn Iraq. Lại ví dụ như anh muốn khỏa thân chạy trên đường ở Baghdad, nhìn xem có thể đạp trúng bom hay không."
"Ông ta là một cái bác sĩ tâm lý?"
"Đúng vậy," Rick quay mặt về phía Sean, chân lại hồn nhiên lui về phía sau, thao thao bất tuyệt, "Ông ta sẽ tiến hành đánh giá tâm lý cho anh, kia kỳ thật là cứt chó, nếu anh có ý định vờ như bị kích động quá độ hoặc là một kẻ có tâm lý biến thái để bị đuổi về Mỹ, đó là nằm mơ."
"Rick!" Sean muốn vươn tay lôi cậu ta lại, nhưng Rick đã va phải một người phía sau.
"A, thực xin lỗi!" Rick được đối phương giúp đứng vững.
Người trẻ tuổi kia ngại ngùng cười, tuy rằng mặc quân trang nhưng lại có một loại khí chất đặc biệt của sinh viên, nhất là cặp kính gọng đen, có vẻ nghiêm cẩn lại vài phần khờ dại.
"Không sao chứ?"
"Tôi không sao." Rick cười cười, vỗ vai người kia, "Nhìn cậu không giống lính, cậu ở đội nào?"
Đối phương đẩy kính lên một chút, "Tôi là phiên dịch, lính tình nguyện ..... Tôi là Eric Kul."
"Hi Kul, tôi là Rick, anh ta là Sean. Chúng tôi đều là EOD."
Sean có chút hâm mộ Rick, có thể nói không một thành viên nào của tiểu tổ tháo gỡ bom là không chịu áp lực nặng nề, nhưng Rick lại cho người ta có một loại cảm giác sáng sủa dễ gần.
"Các anh đến gặp Tiến sĩ Grey?" Kul hỏi.
"Đúng vậy, sao anh biết?"
"Bởi vì tôi vừa ở chỗ đó. Tôi ..... mới đến nơi đây hơn ba tuần, hết thảy cùng tưởng tượng kém quá xa , tôi cần...... thích ứng." Kul cười cười, khóe miệng có chút bất đắc dĩ.
"Chúng tôi sẽ đến đó bây giờ!" Rick vỗ vỗ vai anh ta, có ý cổ vũ.
Rick cùng Sean đi đến một căn phòng thấp, còn chưa đẩy cửa tiến vào, chợt nghe bên trong truyền ra tiếng chửi bậy, vang dội, tràn ngập vẻ cần phát tiết, có thể tưởng tượng vị bác sĩ tâm lý kia giờ phút này nhất định ngửa đầu làm bộ nghe thực nghiêm túc, nhưng đối mặt với thanh âm khủng bố như vậy ông ta càng muốn tìm bông đến nhét vào tai.
"Hắn đã chết! Con mẹ nó, hắn cứ như vậy mà chết ở trước mặt tôi! Mỗi lần tôi đều nghĩ nếu người xông lên chính là tôi thì sẽ thế nào! Mẹ nó —— hắn là kỹ thuật binh! Kỹ thuật binh! Không phải tay súng bắn tỉa! Tôi mẹ nó điên rồi —— nước Mỹ điên rồi —— tổng thống con mẹ nó thế nào không biết đến Iraq!"
Sean ngẩn người, thanh âm này là của Sniper.
Mà bên cạnh anh, Rick lại nhỏ giọng nói thầm, "Nói cái gì ‘Những lời anh nói với tôi sẽ không có người thứ ba được biết’, cái hiệu quả cách âm này rõ ràng cả quân doanh đều có thể nghe thấy."
Rất nhanh, trong phòng truyền đến tiếng khóc rống. Sniper tựa hồ thật lâu không dỡ xuống lớp ngụy trang cứng rắn của một người đàn ông, Sean có thể tưởng tượng giờ phút này anh ta nhất định đang nắm chặt lấy đầu mình mà khóc.
Mỗi một lần chứng kiến chiến hữu bỏ mình ngay bên cạnh đều là vô tận tra tấn đối với họ.
Sean trầm mặc. Nói thực ra anh từng vô số lần ảo tưởng chiến hữu lúc trước sẽ đối mặt với cái chết của anh như thế nào, hoặc là nói ở nơi sinh mệnh không có giá trị gì như nơi này, những quân nhân già đời như Sniper hẳn là sớm đã chết lặng trước những cái chết kiểu như của Vincent.
Nghe tiếng Sniper khóc rống, trong đầu Sean không ngừng quay lúc mình còn là Vincent, phút cuối cùng còn ý thức, thứ anh thấy chính là khuôn mặt thống khổ, khẩn trương của Sniper.
Cảm ơn người anh em, Sniper...... Cảm ơn......
Nếu thời gian quay lại lần nữa, tôi vẫn sẽ liều lĩnh xông lên trước, bởi vì tôi là người bảo vệ phía sau lưng của các anh.
Qua thật lâu, Rick cũng dựa vách tường sắp ngủ, cửa mở, Sniper đi ra.
Mắt anh ta còn có chút hồng, nhưng vẻ mặt đã khôi phục trấn tĩnh, lúc thấy Sean còn phất phất tay.
"Sean, anh có chuyện muốn khóc không?" Rick hỏi.
"Có."
"Như vậy anh có cần khóc thật lâu, hoặc là rống to thật lâu không?"
"Hẳn là không cần."
"Vậy anh vào trước đi, " Rick cười nhạo một tiếng, "Bởi vì tôi có thể cần thời gian thật lâu."
Sean gật gật đầu, đẩy cửa đi vào văn phòng, căn phòng thu thập thực chỉnh tề. Trên bàn công tác chỉ có một máy tính, mặt bàn thoạt nhìn không nhiễm một hạt bụi. Đàn ông đều là lôi thôi lếch thếch, Sean nghĩ thầm rằng văn phòng này nói không chừng là nơi sạch sẽ nhất cả quân doanh.
"Xin chào, tôi là Trung sĩ Sean Elvis." Sean hành lễ.
Đối diện với bàn công tác giản dị là một người đàn ông đang ngồi, mái tóc ngắn màu vàng sậm gọn ghẽ, chải ngược phía sau đầu, để lộ vẻ thông minh mà nhẹ nhàng khoan khoái của khuôn mặt. Phía sau cặp kính mắt không có khung kính là một đôi con ngươi đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu, mà hình dạng của con mắt lại hơi xếch lên, cho dù như vậy vẫn không che giấu được khí chất tinh anh toát ra từ người này.
Nói tóm lại, người này là một người đàn ông rất tốt nhìn, nhưng ở trong quân doanh, xinh đẹp cũng đồng nghĩa với nguy hiểm, mà quân nhân thường thường càng thích những người có vẻ ngoài rắn rỏi hơn là kiểu người giống Tiến sĩ Grey ...... Sinh viên gương mẫu!
"Xin chào, " Tiến sĩ Grey lấy ra một tập hồ sơ trên mặt bàn, nhìn thoáng qua hàng tên, "Sean. Anh không cần căng thẳng, hôm nay chúng ta chỉ trò chuyện một chút mà thôi. Ở EOD có gì đó ... anh không thích ứng?"
"Tạm thời còn không có, tiến sĩ." Sean ngồi ở phía đối diện, ánh mắt dò xét của đối phương làm anh có chút không thoải mái.
"Nghe nói lần đầu tiên làm nhiệm vụ anh đã lập tức bắt được phần tử phản loạn." Tiến sĩ Grey cúi đầu về phía trước, những sợi tóc phía sau tai rủ xuống, tâm thần của Sean nhoáng lên một cái, lưng không khỏi tựa vào trên lưng ghế dựa.
"May mắn mà thôi."
"Nói chuyện với tôi không cần câu nệ như vậy, bởi vì mỗi lời anh nói với tôi, tôi sẽ không nói cho người khác biết—— nguyên tắc giữ bí mật của nghề y."
Con mắt màu xanh nước biển của đối phương nhìn vào Sean, tựa hồ muốn nhìn xuyên qua thân thể này để thấy được Vincent.
"Tiến sĩ, tôi vừa mới đến không lâu. Khi tôi cảm thấy có nhu cầu, nhất định sẽ tìm đến ngài." Sean nuốt nước miếng, nhìn về phía đống tư liệu trên bàn, tránh ánh mắt của Tiến sĩ Grey.
"Được rồi, " Cây bút trên tay Grey vòng vo hai vòng, lúc này Sean mới phát giác ngón tay ông ta thon dài tuyệt đẹp, "Trung sĩ Elvis, anh có thể đi trước. Bất quá mỗi tuần đều có một lần nói chuyện, tôi hy vọng anh có thể chủ động tới tìm tôi mà không phải để tôi chạy mãn quân doanh tìm kiếm anh."
"Tôi sẽ nhớ kỹ, gặp lại sau, Tiến sĩ." Lúc Sean đẩy cửa đi ra ngoài, anh không khỏi hít sâu một hơi.
Người này được điều tới đây từ lúc nào? Anh nhớ rõ khi mình vẫn là Vincent, bác sĩ tâm lý trong doanh trại vẫn là Smith, một người thoạt nhìn gầy yếu nhưng lại làm cho người ta thấy tín nhiệm, mà hiện tại người kia....... Lại làm cho người ta cảm thấy cho dù mình không nói gì cả, nhưng ở trước mặt ông ta cũng không có gì là riêng tư.
Rick đang dựa vào tường, quay đầu lại thấy Sean, lộ ra vẻ mặt thoáng kinh ngạc, "Nhanh như vậy?"
"A, đúng vậy." Sean cười cười, "Muốn tôi chờ cậu không?"
"Không cần, khi tôi nổi điên, thanh âm rất lớn." Rick cười khổ một chút, đẩy cửa ra đi vào.