Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Đang bận rộn ở phòng bếp, mẹ Trương nhìn thấy Lê Hiểu Mạn đi vào có chút ngạc nhiên: “Thiếu phu nhân, sao cô lại tới đây?”
Lê Hiểu Mạn nhìn mẹ Trương nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Mẹ Trương, tôi tới giúp bà.”
Mẹ Trương nhìn cô, thấy nửa má trái cô sưng đỏ, thở dài đau lòng nói: “Thiếu phu nhân, cô lại phải chịu ủy khuất rồi, haiz, không biết thiếu gia và phu nhân nghĩ gì nữa, sao cứ không thấy điểm tốt của cô chứ? Cô nhanh đi cầm túi nước đá đắp lên má đi, nơi này của tôi không cần cô giúp đỡ.”
Lê Hiểu Mạn cười nhìn mẹ Trương đang chuẩn bị rửa rau: “Mẹ Trương, tôi không sao, tôi ở đây giúp bà, thuận tiện học tập tay nghề nấu ăn của bà.”
Mẹ Trương nghe cô nói vậy cũng không cự tuyệt cô giúp đỡ nữa.
Nấu cơm xong, Lê Hiểu Mạn giúp mẹ Trương bày đồ ăn lên bàn ăn bằng cẩm thạch, Hoắc Nghiệp Hoằng và Hoắc Vân Hy từ trên lầu đi xuống, sắc mặt hai người cực kì khó coi.
Đặc biệt là Hoắc Vân Hy, sắc mặt lạnh lẽo như bao phủ một tầng băng, ánh mắt nhìn Lê Hiểu Mạn sắc như kiếm, hận không thể ăn tươi nuốt sống cô.
Nhận ra ánh mắt sắc bén của anh ta, Lê Hiểu Mạn nhíu mày làm như không thấy
Ánh mắt Hoắc Nghiệp Hoằng nhìn khuôn mặt Lê Hiểu Mạn, thấy khuôn mặt trắng nõn của cô sưng đỏ, dấu tay rõ rệt rõ ràng bị ăn tát.
Ông kéo Lê Hiểu Mạn lại ngồi xuống hỏi: “Mạn Mạn, mặt cháu làm sao vậy? Ai đánh cháu?”
Lê Hiểu Mạn nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng cười nói: “Ông nội, cháu không sao, ăn cơm thôi ạ”
Hoắc Nghiệp Hoằng đau lòng nhìn cô: “Mạn Mạn, trong tay ông có 60% cổ phần, 15% ông tặng cho cháu.”
Lý Tuyết Hà nghe vậy không vui nói: “Ba, nó và Vân Hy kết hôn một năm mà chẳng ra nổi một cái trứng, nó có tư cách gì mà nhận 15% cổ phần chứ?”
“Câm miệng!” Hoắc Nghiệp Hoằng không chờ Lý Tuyết Hà nói xong đã tức giận ngắt lời bà ta, ánh mắt phẫn nộp trừng Hoắc Vân Hy: “Nếu anh dám làm tôi không ôm được chắt trai thì cút khỏi Hoắc thị cho tôi.”
Ánh mắt Lý Tuyết Hà chán ghét nhìn Lê Hiểu Mạn, sau đó nói: “Ba, là thân thể Lê Hiểu Mạn có vấn đề, không mang thai được thì liên quan gì tới Vân Hy? Ba làm vậy chẳng phải quá không công bằng với thằng bé sao?”
Nghe lời Lý Tuyết Hà nói, Lê Hiểu Mạn nắm chặt đôi đũa trong tay, vừa ngước mắt nhìn vừa lúc thấy được ánh mắt thâm thúy như mực của Long Tư Hạo, cô cảm thấy xấu hổ, lập tức cúi đầu, cô không mang thai hẳn anh phải rõ nhất chứ.
Long Tư Hạo thấy cô hoảng hốt cúi đầu, đôi mắt thâm thúy vi liễm, nhưng gương mặt tuấn tú vẫn như cũ không nhìn ra cảm xúc gì.
Bữa cơm ăn tương đối áp lực, sau khi nhanh chóng ăn xong, mẹ Trương mang cho mỗi người một bát canh gà.
Cơm nước xong Lê Hiểu Mạn dưới ánh mắt của Hoắc Nghiệp Hoằng phải ngồi vào chiếc Bently của Hoắc Vân Hy ra về.
Rời khỏi Hoắc gia, Lê Hiểu Mạn nhận thấy sắc mặt Hoắc Vân Hy không bình thường, đỏ như nhỏ ra máu.
Đột nhiên anh ta dừng xe, hô hấp dồn dập.
Thấy vậy, Lê Hiểu Mạn nheo mắt cho rằng anh ta đột ngột dừng xe là muốn đuổi cô xuống, cô lạnh lùng nói: “Không cần anh đuổi, tôi tự mình đi xuống.”
Dứt lời cô muốn đẩy cửa xe đi xuống, nhưng đôi tay mảnh khảnh đột nhiên bị Hoắc Vân Hy giữ lại, kéo cô vào ngực anh ta, sau đó cúi đầu muốn hôn cô.
Lê Hiểu Mạn vì hành động của anh ta mà ngẩn ra, sau đó đưa tay đẩy ngực anh ta, ra sức giãy giụa: “Hoắc Vân Hy, anh làm cái gì vậy? Uống lộn thuốc hả?”
Đôi mắt nhiễm đầy tình dục của Hoắc Vân Hy mang theo sự tức giận nhìn cô, châm chọc nói: “Haha… Lê Hiểu Mạn, tôi có uống lộn thuốc hay không không phải cô hiểu rõ lắm sao? Có phải cô bỏ thuốc vào canh gà không? Cô cứ muốn được tôi leo lên vậy sao? Đê tiện.”
“Bỏ thuốc?” Lê Hiểu Mạn kinh ngạc nhìn anh ta, âm thanh lạnh lẽo: “Hoắc Vân Hy, anh đủ rồi đấy, tôi bỏ thuốc lúc nào? Anh đừng miệng chó không phun được ngà voi, tôi đã nói rồi, tôi không hề có hứng thú gì với anh.”