Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cơ thể Hoắc Vân Hy khô nóng không thôi, hô hấp ngày càng nóng rực, bàn tay trắng nõn của anh ta nâng cằm cô lên, khuôn mặt tuấn tú lại gần mặt cô, mùi hương nhàn nhạt trên người cô lượn lờ mê hoặc anh ta, làm cho nhiệt độ cơ thể càng nóng hơn.
Khóe môi anh ta nhếch lên sự châm chọc: “Haha Lê Hiểu Mạn, cô thật làm tôi ghê tởm, cô còn giả vờ cái gì, không phải cô bỏ thuốc thì là ai? Nếu cô muốn thế thì tôi thành toàn cho cô.”
Dứt lời anh ta cúi đầu hôn cô.
Thấy vậy, Lê Hiểu Mạn hoảng hốt, đôi mắt mờ mịt hơi nước, ra sức giãy giụa: ‘Hoắc Vân Hy, anh bị điên rồi, đừng có chạm vào tôi, hiện tại anh không có tư cách chạm vào tôi.”
Nghe thấy lời cô, Hoắc Vân Hy ngừng lại, đôi mắt nóng rực lại phẫn nộ nhìn cô: “Lê Hiểu Mạn, cô còn giả vờ trinh tiết liệt nữ với tôi làm cái gì? Cô muốn chơi lạt mềm buộc chặt sao?”
“Haha. Lạt mềm buộc chặt với súc sinh sao?” Lê Hiểu Mạn cười lạnh, đôi mắt xinh đẹp khinh thường nhìn anh ta, âm thanh lạnh lùng: “Hoắc Vân Hy, vốn dĩ tôi còn nghĩ anh là súc sinh, hiện tại xem ra là tôi sao, xem anh là súc sinh thì đúng là vũ nhục đám súc sinh rồi, anh ngay cả súc sinh cũng không bằng, anh là súc nam, biết súc nam là gì không? Là tiện nam ngay cả súc sinh cũng không băng.”
Lê Hiểu Mạn càng nói càng làm Hoắc Vân Hy phẫn nộ, lồng ngực kịch liệt phập phồng, sắc mặt xanh mét, đôi mắt đỏ lên, hận không thể ngay lập tức bóp chết cô.
Đột nhiên anh ta giống như con sư tử nổi điên, ánh mắt mang theo thị huyết nhìn cô, bàn tay xé rách quần áo cô: “Nếu cô nói tôi ngay cả súc sinh cũng không bằng vậy tôi đây làm chuyện súc sinh không bằng vậy.”
Dứt lời anh ta cúi đầu xuống như con sói cắn đồ ăn hung hăng hôn cô, chiếc lưỡi dài không mang theo một chút dịu dàng mà xâm lược bên trong.
Hương vị mềm mại ngọt ngào của cô khác hoàn toàn với Hạ Lâm.
Vì dược tính phát tác mà Hoắc Vân Hy càng điên cuồng hôn cô.
“Ừm… không cần chạm vào tôi.”
Đôi mắt Lê Hiểu Mạn mờ mịt hơi nước, ủy khuất và khuất nhục theo nước mắt rơi xuống, cô nghiêng đàu ra sức né tránh nụ hôn thô bạo của Hoắc Vân Hy.
Trước kia cô hy vọng anh ta đối tốt với cô, nhưng mà lúc này anh ta đụng vào lại khiến cô cảm thấy chán ghét, làm cô thống hận, làm cô ghê tởm.
Bởi vì Lê Hiểu Mạn quay tới quay lui đầu mình, Hoắc Vân Hy liền hôn vào tóc và mặt cô.
đột nhiên anh ngừng lại, đôi mắt nhiễm đầy tình dục phẫn nộ nhìn cô, thấy hai tròng mắt cô đầy nước mắt, anh ta không hiểu sao lại cảm thấy bực bội, khóe môi nhếch lên sự khinh thường: “Lê Hiểu Mạn suýt chút nữa là tôi leo lên người cô rồi đấy, cô bỏ thuốc là muốn tôi chạm vào cô, tôi càng không cho cô được như ý muốn.”
Dứt lời, anh ta lấy di động ra, ở trước mặt co gọi điện thoại: “Bảo bối, em lập tức đến đường X, anh cần em đến dập tắt lửa, nhanh lên.”
Nghe được lời Hoắc Vân Hy nói, sắc mặt Lê Hiểu Mạn trắng bệch, ngẩn ngơ liếc anh ta.
Nói chuyện điện thoại xong Hoắc Vân Hy thấy Lê Hiểu Mạn vẫn còn ngồi ở trong xe, phẫn nộ quát: “Còn ngồi ở trong xe làm cái gì? Lăn xuống đi.”
Nghe vậy, trái tim Lê Hiểu Mạn đau nhói, đôi mắt xinh đẹp mờ mịt hơi nước, hít một hơi thật sâu mới lãnh đạm hỏi: “Hoắc Vân Hy, anh thật sự chán ghét tôi như vậy, chưa từng thích tôi một chút sao?”
Hoắc Vân Hy nhíu mày, ánh mắt khinh thường nhìn cô: “Nếu cô không để ông nội ép tôi cưới cô thì có lẽ tôi sẽ không chán ghét cô như lúc này, Lê Hiểu Mạn, sau này cô đừng có chơi tâm cơ gì, tôi không thể nào thích cô.”