Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Ông… Ông làm gì?” Lê Hiểu Mạn giật mình, rụt chân, hai tay trên sofa đỏ thẫm xanh mét, đang chuẩn bị đứng dậy, Lý Sướng Viễn kéo lại, cả người nhào xuống.
Lê Hiểu Mạn thấy thế, tâm thần hoảng hốt, cầm túi xách bên cạnh đánh mặt Lý Sướng Viễn, lật đật đứng dậy trốn ra ngoài.
Lý Sướng Viễn bị đánh trúng mặt, một tay bụm mặt, một tay nắm túi xách trong tay Lê Hiểu Mạn, tức giận đùng đùng nói: “Lê tiểu thư, cô tốt nhất là ngoan ngoãn thuận theo tôi, tôi là khách hàng lớn nhất của quý công ty, nếu cô đắc tội tôi, tôi sẽ khiến cô không kiếm ăn được.”
Lê Hiểu Mạn gắng sức lôi túi xách, hai mắt tức giận và chán ghét nhìn ông ta, thanh âm trong trẻo lạnh lùng: “Buông ra… Tôi thà mất công việc này cũng không thể nào thuận theo ông.”
Cô làm sao cũng không nghĩ tới cô lại gặp lão háo sắc, chẳng lẽ đây chính là cái gọi là quy tắc ngầm sao?
Nếu tính chất công việc này là vậy, cô thà mất việc.
Lý Sướng Viễn mặt đầy tức giận nhìn cô, nụ cười thô bỉ: “Lê tiểu thư, đến quán bar còn giả vờ thanh thuần gì?”
Dứt lời, ông ta tiến về phía Lê Hiểu Mạn lần nữa.
Thấy thế, Lê Hiểu Mạn lập tức né tránh, điện thoại trong túi xách reo, nhưng cô căn bản không có cơ hội nghe điện thoại, ánh mắt cảnh giác nhìn chai rượu cách đó không xa.
Cầm chai rượu lên, cô giơ tay, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn Lý Sướng Viễn: “Ông… ông tốt nhất đừng làm bậy, nếu không…”
“Nếu không thế nào? Tôi không tin cô dám đánh tôi.” Lý Sướng Viễn nở nụ cười bỉ ổi, căn bản không coi Lê Hiểu Mạn ra gì, ông ta nói xong, liền vươn tay đoạt chai rượu trong tay Lê Hiểu Mạn.
“Không được tới…” Lê Hiểu Mạn hoảng hốt, hét lớn nhắm mắt lại, nhất thời nóng lòng, chai rượu trong tay vừa vặn đánh trúng trán Lý Sướng Viễn.
“A…” Nghe một tiếng hét thảm, Lý Sướng Viễn ngồi xổm xuống, một tay che trán, ngón tay chảy ra máu tươi.
Thấy Lý Sướng Viễn bị đả thương, Lê Hiểu Mạn ném mảnh vỡ trong tay, bước chân không yên chạy khỏi phòng bao.
“Cô dám đánh tôi? Đứng lại…” Lý Sướng Viễn thấy cô chạy ra ngoài, một tay che trán đuổi theo.
Thấy Lý Sướng Viễn đuổi theo, Lê Hiểu Mạn càng kinh hoảng, đầu càng choáng váng, cô xông vào phòng bao khác.
Trong phòng bao nam nữ cộng lại có mười mấy người, tình cảnh vốn náo nhiệt vì Lê Hiểu Mạn xông vào mà đột nhiên yên tĩnh lại.
“Xin lỗi!” Mùi thuốc lá nồng nặc khiến Lê Hiểu Mạn liên tục ho khan, cô lúng túng nói xin lỗi, đang chuẩn bị rời đi, những cô lơ đãng liếc thấy một bóng người trên sofa trong phòng bao, lại là Hoắc Vân Hy.
Anh ta quần áo xốc xếch, một người phụ nữ quyến rũ sexy đang ngồi trên đùi anh ta, tư thế cực kỳ ái muội.
“Lê Hiểu Mạn…” Lôi Dương, bạn tốt của Hoắc Vân Hy lên tiếng trước, anh ta đẩy người phụ nữ quyến rũ đang nằm trong ngực anh ta ra, một tay đút vào túi quần, mặt coi thường nhìn Lê Hiểu Mạn, giọng châm chọc: “Tại sao cô ở chỗ này? Không phải là theo dõi Vân Hy chứ? Cô đúng là không biết xấu hổ, theo tới quán bar? Cô là một người vợ, có phải cô nên cho chồng mình ít không gian không?”
Nghe được lời Lôi Dương, Lê Hiểu Mạn đang choáng váng đầu nheo mắt lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta, đối với người đàn ông thích châm chọc cô này, cô cũng không có chút thiện cảm, chủng loại giống nhau, Hoắc Vân Hy có bạn cặn bã như vậy, khó trách càng ngày càng không giống người.
Cô không nhìn Hoắc Vân Hy, thanh âm trong trẻo lạnh lùng: “Chồng tôi chết rồi.”