Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Sức nặng của hai người khiến chiếc giường lớn lún xuống.
Lê Hiểu Mạn hoảng hốt nheo mắt lại, ánh mắt hiện lên sự bối rối, bàn tay mảnh khảnh ra sức đẩy Hoắc Vân Hy ra, giọng điệu trong veo mà lạnh lùng: “Hoắc Vân Hy, anh muốn làm gì? Cút ngay, đừng động vào tôi.”
Hoắc Vân Hy giận đến đỏ mắt, một tay bóp chặt hai tay của cô giữ trên đỉnh đầu, ánh mắt hiện lên ngọn lửa tình dục, khóe môi khẽ nhếch: “Lê Hiểu Mạn, tại sao tôi không thể động vào cô? Đừng quên, cô vẫn là vợ của tôi đấy, kết hôn lâu như vậy, bây giừ cũng đến lúc cô thực hiện nghĩa vụ của mình rồi.”
Dứt lời, Hoắc Vân Hy cúi đầu, hung hăng dán lên môi cô.
“Ưm... Cút.... Cút ngay...” Lê Hiểu Mạn quay đầu đi, liều mạng uốn éo người, ánh mắt rưng rưng, tại sao anh ta lại đối xử với cô như vậy?
Lúc cô vẫn còn ôm hi vọng thì anh ta làm tổn thương cô, vậy mà bây giờ lại đối xử với cô như vậy, rốt cuộc anh ta coi cô là cái gì?
Anh mắt anh ta lóe lên, suy nghĩ đến việc cô đột nhiên đối xử lạnh nhạt với mình, lại nghĩ đến cảnh cô ở trong lòng Long Tư Hạo, anh ta liền tức giận không thôi, phiền não không thôi, thậm chí còn đau lòng.
Cô là vợ của anh ta, cho dù anh ta yêu hay không, chỉ cần anh ta không buông tay, cả đời cô chỉ có thể ở cạnh anh ta mà thôi.
Anh ta đã quen với anh mắt dịu dàng của cô, quen với việc cô coi anh là trung tâm, quen việc cô âm thầm ở cạnh mình, trả giá vì mình.
Anh ta muốn cô tiếp tục thương anh ta, tiếp tục yêu anh ta.
Anh ta muốn nụ cười của cô chỉ nở rộ vì mình.
Bàn tay to lớn của Hoắc Vân Hy bóp chặt hai tay mảnh khảnh của cô, hai mắt đỏ bừng, giọng điệu khinh miệt: “Lê Hiểu Mạn, cô giả bộ cái gì? Cô phòng đơn gối chiếc một năm, chẳng lẽ không cô đơn sao? Không phải nằm mơ cô cũng muốn tôi chạm vào cô sao? Bây giờ tôi sẽ làm theo ý nguyện của cô, yêu cô, cho cô trở thành vợ tôi thật sự.”
Anh ta cúi đầu như một con sư tử phát cuồng, hung hăng cắn vào chiếc cổ dài trắng nõn của cô.
“Không... Đừng.... Hoắc Vân Hy... Cút ngay, đồ súc sinh.”
Nước mắt tủi nhục chảy xuống theo khóe mắt, Lê Hiểu Mạn liều mạng vùng vẫy, nhưng vẫn không thể thoát được vòng tay của Hoắc Vân Hy.
Cổ tay mảnh khảnh của cô bị anh ta bóp đến phát đau, sắc mặt trắng bệch, trán thấm mồ hôi.
“Đau... Hoắc Vân Hy... Buông ra... Buông ra...”
Cô cau chặt mày, đau đớn kêu to, hai chân ra sức giẫm đạp.
Nước mắt tủi nhục đau đớn thấm ướt khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ.
Hoắc Vân Hy bị đá trúng mấy cái thì càng tức giận, ánh mắt sắc bén khát máu, càng tăng thêm ham muốn chiếm hữu.
Anh vẫn cho rằng cô rất dịu ngoan, không ngờ tính tình của cô lại mạnh mẽ như vậy.
Đột nhiên, anh ta bắt lấy hai chân Lê Hiểu Mạn, quỳ gối giữa hai chân cô.
Thấy thế, Lê Hiểu Mạn hoảng sợ nhìn anh ta. thấy anh ta cởi thắt lưng thì tuyệt vọng nhắm mắt, để mặc cho nước mắt tuôn rơi, thân thể nhỏ xinh không ngừng run rẩy, giọng điệu quyết liệt: “Hoắc Vân Hy, nếu hôm nay anh chạm vào tôi, tôi sẽ chết cho anh xem.”