Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Giọng nói quyết tuyệt của cô khiến Hoắc Vân Hy ngẩn ra. Đôi mắt xinh đẹp nhòe nước mắt thấm đẫm cả khuôn mặt xinh đẹp.
Vẻ mặt quyết tuyệt của cô khiến trái tim anh ta co rút. Anh ta siết chặt hai nắm tay, tròng mắt đỏ ngầu nhìn cô: “Tại sao? Tại sao em lại ghét anh như vậy? Tại sao chứ?”
Đối mặt với sự chất vấn của Hoắc Vân Hy, Lê Hiểu Mạn trừng mắt, ánh mắt trong trẻo, lạnh lùng đầy hận ý: “Anh lợi dụng tôi để hành hạ người yêu của anh để cô ta gây tổn thương cho tôi, còn hỏi tại sao tôi ghét anh sao? Chẳng lẽ yêu anh thì tôi phải chịu đựng đủ mọi tổn thương sao?”
Nói đến đây, Lê Hiểu Mạn dừng lại, ánh mắt càng lạnh lùng, nhìn anh ta: “Hoắc Vân Hy, chúng ta ly di đi. Tôi không muốn tiếp tục với anh nữa. Tôi không thể chịu đựng được nữa rồi!”
Thấy cô nhắc tới việc ly dị, Hoắc Vân Hy đột nhiên cầm tay cô, hai mắt nhìn cô chằm chằm: “Lê Hiểu Mạn, em đừng hòng. Tôi sẽ không ly dị với em. Cả đời này em đùng mong thoát khỏi tôi.”
Lê Hiểu Mạn rút cánh tay bị anh ta nắm chặt, ánh mắt lạnh lùng, sắc bén nhìn anh ta: “Anh còn muốn thế nào? Vẫn muốn tiếp tục hành hạ tôi sao?”
Hoắc Vân Hy siết chặt nắm tay, chân mày nhíu lên, ánh mắt cô hiện giờ không đầy yêu thương nữa, anh ta trầm mặc một hồi, sau đó ôn hòa nói: “Yên tâm, tôi sẽ không làm gì em cả. Tôi chỉ cần em ở lại bên cạnh tôi, đừng nhắc đến chuyện ly dị nữa, tôi sẽ không đồng ý. Chuyện hôm nay mẹ tôi và Lâm Lâm đến, tôi quả thật không biết!”
Lê Hiểu Mạn thấy Hoắc Vân Hy thay đổi quá nhiều, cô híp mắt nhìn “Hoắc Vân Hy, anh nhất định phải ác độc như vậy sao? Nói một đằng làm một nẻo, ngay cả chuyện đáng ghét như vậy mà hôm qua anh cũng có thể làm được. Tôi không tin lời anh nữa, cũng chẳng cần tin làm gì!”
“Tối qua?” Ánh mắt Hoắc Vân Hy nhìn cô đây nghi hoặc: “Tối hôm qua tôi đã làm chuyện gì?”
“Đủ rồi, đừng giả vờ nữa!” Lê Hiểu Mạn nổi giận gào lên, ánh mắt lạnh lùng, thấu xương liếc nhìn anh, giọng nói lạnh lẽo như băng: “Hoắc Vân Hy, tôi cho anh ba ngày. Nếu như anh không ký tên tôi sẽ nộp đơn lên tòa!”
Nghe vậy, Hoắc Vân Hy siết chặt hai nắm đấm, đôi mắt nheo lại: “Nộp đơn lên tòa? Vậy em thử một chút. Từ trước đến giờ đều là tôi đá đàn bà không có người phụ nữ nào dám bỏ rơi tôi. Lê Hiểu Mạn, ngay cảm em cũng không thể. Chỉ cần một ngày tôi chưa ly hôn với em thì em vẫn là người của Hoắc Vân Hy tôi, là vợ của Hoắc Vân Hy này!”
Dứt lời, mặt anh xanh mét, giận dữ đá cửa ra ngoài.
Thấy anh ta rời đi, Lê Hiểu Mạn ngã ngồi trên giường, nước mắt rơi xuống. Tên khốn Hoắc Vân Hy này, nếu không yêu cô, sao còn giam giữ cô như vậy?
Cô chịu đủ rồi? Thật sự chịu đủ rồi.
Khi cô ngã ngồi xuống giường, nhỏ giọng thút thít thì di động cô bị Hoắc Vân Hy ném xuống đất lại một lần nữa vang lên.
Mà cô giống như không nghe thấy, để mặc di động kêu, không nhận điện thoại.
Khi di động reo một lúc lâu rồi dừng lại, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên khiến cô hoàn hồn lại.
Cô kinh ngạc liếc nhìn cánh cửa kia nhưng không đứng dậy mở cửa.
Đột nhiên, cô chỉ nghe một tiếng ‘Phanh’, cửa phòng bị người đá văng ra. Mà người đứng trước cửa phòng lúc này là Long Tư Hạo. Lúc này anh vẫn còn để di động ở sát bên tai, đôi môi mỏng mim chặt, đôi mắt thâm thúy lo lắng nhìn cô.
Lê Hiểu Mạn thấy người đứng cửa phòng là Long Tư Hạo nên ngừng khóc. Chẳng biết tại sao cô lại sợ anh nhìn thấy dáng vẻ cô đang khóc, cô vội vàng đưa tay lau đi nhưng càng lau nước mắt rơi càng nhiều.