Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngoài cửa sổ, mưa bụi lất phất, trái tim của Mạn Sương, như những sợi tơ ở kén con tằm, phiêu hốt, dây dưa, đối với sự kiện bất ngờ này, Mạn Sương trong lòng có chút không an tâm.
Rốt cục, nghe được tiếng nhẹ mở cửa phòng, nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng tới gần, nghe được tiếng Hồng Ngẫu cùng bọn nha hoàn vang lên thanh thúy: "Nô tỳ cung hỉ Vương Gia, chúc Vương gia và Vương phi, bách niên giai lão, thiên trường địa cửu, trăm năm hoà hợp, loan phượng hoà minh, châu liên bích hợp."
"Đứng lên đi, ban thưởng." Thanh âm tao nhã như nước, nhộn nhạo khôn cùng tỏ rõ khí chất quý phái và ưu nhã, như rót mật mật vào trái tim Mạn Sương.
Bọn nha hoàn lui đi, không khí bên trong bỗng trở nên say lòng người, Mạn Sương nghe được tiếng thở khẩn trương của chính mình. Mặc kệ tính tình của nàng vốn trầm tĩnh dịu dàng đến đâu, vào lúc này nàng cũng thẹn thùng như bao tân nương khác.
"Sương nhi!" một tiếng gọi ôn nhu vang lên, thanh âm mỵ hoặc mê người. Gương mặt Mạn Sương đỏ bừng, trừ ra cha mẹ cùng đoạn sư huynh, chưa từng có ai khác gọi nàng như vậy.
Hỉ khăn nhẹ nhàng rời khỏi đầu.
Một màu đỏ rực đập vào mắt Mạn Sương, chữ song hỉ dán trên tường, nến cũng màu đỏ, tràn ngập sự vui mừng. Ánh nến rung rinh như khiêu vũ, đẹp mê người.
Mạn Sương khẽ cúi đầu, lông mi rủ bóng trên gương mặt, che khuất đôi mắt thanh y của nàng.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Môi Bách Lý Hàn khẽ cong lên một nụ cười đẹp mê người, con mắt khẽ chuyển mang theo tình ý ấm áp. Hắn đưa tay phải ra, khẽ nâng cằm Mạn Sương, nâng gương mặt của Mạn Sương lên.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người sửng sốt.
Mạn Sương không tin thể tin trên đời lại có người đàn ông có dáng vẻ xuất trần thoát tục đến vật. Dáng người hắn cao thẳng, bờ vai rộng vững chãi, khí chất ưu nhã, xung quanh hắn như có một vầng hào quanh. Hắn Tướng mạo của hắn phải nói là cực kỳ tuấn mỹ, mặt mày thon dài , lờ mờ bóng dáng của một thiếu niên, nhưng so với năm đó, đã bớt đi sự ngây thơ non nớt của thiếu niên, thêm vào sự thành thục và mỵ lực của nam nhân trưởng thành.
Trái tim của Mạn Sương, tại thời điểm đón nhận ánh mắt thâm tình sủng ái đó, không còn chịu sự điều khiển của chủ nhân, đập liên hồi không thôi.
Nhưng sau khi Bách Lý Hàn nhìn rõ người trước mắt, lông mày khẽ nhíu lại, ý cười vẫn đọng lại một ý, con mắt thâm tình bắt đầu có chút lạnh.
Nữ tử trước mặt hắn, hàng mi dài cong vút, đôi mắt sáng trong suốt như nước, mũi cao thẳng đẹp như một khối ngọc được điêu khắc, đôi môi đỏ căng bóng, gương mặt đẹp như ngọc cùng làn da trắng nõn. (ủa , sao tả nam chính dài mà tả nữ chính ít vầy)
Không hề nghi ngờ, hắn có thể đắc ý, người con gái trước mặt hắn xứng đáng với hai chữ mỹ nhân, có điều chưa đến mức khuynh quốc khuynh thành, kì quái ở chỗ, nàng không phải người hắn muốn kết hôn.
Chẳng lẽ là uống quá nhiều rượu khiến hắn sinh ra ảo giác? Bách Lý Hàn tự hỏi chính mình, hắn biết, hắn chưa hề say. Hắn nheo mắt lại, nhìn kỹ lần nữa, vẫn như trước không phải.
Không phải nàng!
Không phải tuyệt sắc giai nhân đã khiến hắn nhất kiến chung tình (vừa gặp đã yêu).
Nàng là ai?
Bách Lý Hàn tay phải khẽ run, không tự giác mà tăng lực, làm cằm của Mạn Sương phát đau.
Mạn Sương nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của Bách Lý Hàn, nàng cũng nhận thấy được có chút không thích hợp.
Vì sao, tay hắn tại khẽ run, nụ cười của hắn biến mất, gương mặt tuấn mỹ của hắn dần trở nên cứng ngắc, bộ dạng ôn nhu dịu dàng của hắn như thể chưa từng tồn tại.
"Ngươi là ai?" Hắn hỏi.
Thanh âm lạnh lẽo, từng tiếng từng tiếng, đập vào tai Mạn Sương, như chiếc búa vô hình đập nát trái tim nàng.
Nàng là ai?
Hắn hỏi nàng là ai?
Thử hỏi một tân nương, vừa bỏ hỉ khăn, liền nghe được phu quân nói câu đấy, sẽ có cảm giác gì? Cảm giác thẹn thùng của một tân nương sớm đã không còn, trái tim Mạn Sương, tràn ngập nghi hoặc cùng sự bất an.
Có chỗ nào không đúng sao?
Hai tiếng "Sương Nhi" âu yếm đầy tình cảm đấy, chẳng lẽ không phải để gọi nàng? Ánh mắt ôn nhu cùng thâm tình đấy, chẳng lẽ không phải dành cho nàng?
Sự đau đớn truyền đến từ cằm, trái tim cũng đau, Mạn Sương không kiềm chế được nhăn mặt nói: "Ngươi có thể buông ta ra rồi hãy nói được ko?"
Hắn không hề buông tay ra, hắc mâu chăm chú nhìn Mạn Sương, con ngươi đen nhu vực sâu không thấy đấy; hắn thở một luồng hàn khí cùng sự tức giận.
Cảm giác cằm sắp bị hắn bóp nát, nhịn đi cảm giác đau đớn, Mạn Sương giương đôi mắt sáng phẫn nộ nhìn Bách Lý Hàn, nhìu mày nói: "Xin hỏi Vương gia muốn kết hôn với ai?"
"Bạch Mạn Sương!" Bách Lý Hàn lạnh lùng phun ra ba chữ, dáng vẻ tức giận, tựa hồ như khói sắp bốc lên từ đỉnh đầu hắn "Nhưng ngươi không phải nàng!"
"Ta chính là nàng!"
"Ngươi là Bạch Mạn Sương?" Bách Lý Hàn buông lỏng tay ra, lần nữa đánh giá nữ tử trước mắt, nàng vẫn không phải nữ tử hắn nhất kiến chung tình.
"Sai lầm rồi!" Hắn thấp giọng nói, một khối hàn khí tỏa ra xung quanh hắn, từ từ bao phủ lấy hắn, tân nương của hắn không phải người con gái hắn ngưỡng mộ, thật nực cười
Sai lầm rồi? Chẳng lẽ ý tứ của hắn muốn nói lấy nàng là một sai lầm?
"Sai ở nơi nào? Xin mời Vương gia nói rõ ra!" Mạn Sương cố đè nén sự bi thương trong lòng , hỏi.
"Ngươi không phải nữ tử ta muốn kết hôn, ngươi không phải!" Thanh âm Bách Lý Hàn âm trầm ám ách mất mát.
Những lời này giống như băng giá ngàn năm, len lỏi vào từng ngóc ngách của Mạn Sương, trái tim trong nháy mắt bị đóng băng. Cảm giác rầu rĩ, ngực như bị bóp ngẹt. Cảm giác từ thiên đàng sa xuống mười tám tầng địa ngục, đại khái chính là như thế đi!
Hắn nói người hắn muốn kết hôn không phải nàng? Sai lầm rồi? Rốt cuộc là ai sai?
Hắn sai? Hay là nàng sai?
"Đã như thế, tại sao lại xin Thánh thượng tứ hôn?" Nếu không phải hắn một mực đòi Thánh thượng tứ hôn, làm sao có cái hôn sự này?
Bách Lý Hàn tỉnh ngộ, ý thức được người sai là hắn. Là hắn, đã mạo hiểm phỏng đoán, tưởng rằng giai nhân hắn ngưỡng mộ là Bạch Mạn Sương. Là hắn, chưa xác minh sự thật đã cầu phụ hoàng tứ hôn.
Sai lầm rồi.
Màu đỏ của màn trướng và chữ song hỉ, giờ phút này rơi vào trong mắt hắn, không hề gợi lên chút vui vẻ nào, ngược lại mang theo sự châm chọc cùng đùa cợt. Ánh nến rung rinh, không giống như một vũ điệu đẹp mắt, mà là một ngọn lửa phẫn nộ.
Sóng mắt đảo qua Mạn Sương, một thân hỉ phục rực rỡ, bình tĩnh ngồi trên giường, mặc dù nàng đoan trang tao nhã , nhưng —— nàng làm sao so được với nữ tử mà hắn ái mộ, làm sao sánh được với bóng hình xinh đẹp ấy.
"Chỉ sai có một nước, rốt cuộc mất tất cả" Là hắn lỗ mãng rốt cuộc đánh mất nữ tử hắn ngưỡng mộ, đổi lại, thành hôn với một nữ tử hắn không hề quen biết!
"Vốn là lỗi của bổn vương, tưởng rằng nữ tử ta ngưỡng mộ là ngươi!" Trong lòng thất vọng đến cực điểm, hắn khinh thường hướng Mạn Sương giải thích nguyên nhân hậu quả, lạnh lùng nói.
"Nếu sự thể đã như thế này, Vương gia định như thế nào?" Mạn Sương hỏi.
"Ta định như thế nào?" Con ngươi của Bách Lý Hàn đảo qua Mạn Sương, nói: "Ngươi không có sai, là bổn vương sai, cho nên bổn vương sẽ không hưu ngươi, chỉ có cùng cách!" (ly thân)
Cùng cách?
Nếu, hắn yêu cầu cùng cách, nàng tự nhiên sẽ không cự tuyệt.
Nhưng là, nếu là cùng cách, cùng nàng, nhưng thật ra không có gì, nàng vốn là không chỗ nào cầu. Nhưng cha mẹ nàng làm cách nào chấp nhận được?
Cha mẹ khó khăn lắm mới sinh được một đứa con duy nhất là nàng, tâm huyết cả đời đều đặt lên nàng, hôm nay nàng dĩ nhiên tại tân hôn đêm bị phu quân cùng cách, cha mẹ có thể dễ dàng chấp nhận chuyện này sao?
Bách Lý Hàn nhìn Mạn Sương trầm ngâm không nói lời nào, khóe môi khẽ cong lên tạo thành một nụ cười đùa cợt.
Nguyên lai, nữ tử mà hắn lấy được lại là một nữ tử tham luyến địa vị vương phi.
"Đương nhiên, nếu ngươi không nỡ từ bỏ địa vị Vương Phi, có thể ở lại Vương phủ, nhưng ta muốn ngươi hiểu rõ, cho dù thế nào, bổn vương cũng không yêu ngươi. Bổn vương lại càng không chạm vào ngươi, ngươi chỉ là một tấm bình phong. Bất chấp ngươi là phụ hoàng tứ hôn, nếu bổn vương tìm được nữ tử mà ta ngưỡng mộ, địa vị Vương phi này, sẽ thuộc về nàng ấy. Cho nên bổn vương khuyên ngươi rời đi, bởi vì, đến lúc đó, ngươi sẽ càng thống khổ!"
Từng chữ từng chữ cứng như băng đá, đập thẳng vào đầu Mạn Sương.