Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tề An Cư rót cho Tống Lăng Ức một chén nước, đối với cậu nói: "Tôi chỉ có nước sôi."
Tống Lăng Ức dùng hai tay nhận chén trà, thụ sủng nhược kinh: "Không sao, không sao!"
"Vậy cậu tự nhiên, tôi có bản vẽ đang dở, không tiếp cậu lâu được."
"Được, được, anh bận rộn như vậy! Cứ để em một mình cũng được!" Tống Lăng Ức vội vã nói.
Tề An Cư thuê gian nhà có hai phòng ngủ, một phòng khách, trong đó, một gian phòng ngủ đã được anh sửa lại làm thư phòng, lắp đặt máy tính, giá vẽ, đồ dùng công tác. Lúc này anh xoay người đi vào thư phòng, vì không muốn bị quấy rầy, nên mới thuận tay khép cửa lại.
Tống Lăng Ức không có cảm giác lạc lõng, ngược lại, cậu cực kỳ kích động, bây giờ mới có lúc rảnh rỗi mà hưng phấn quan sát bốn phía. Phòng khách mang cảm giác cổ điển lẫn giản dị, chỉ có một bộ sô pha cùng bàn trà, đặc biệt nhất là chiếc đèn trang trí làm điểm nhấn, ngoài ra không có vật gì khác, cực kỳ đơn giản. Trên tường chỉ có duy nhất một bức tranh màu nước, vẽ cảnh phố xá sau cơn mưa.
Tống Lăng Ức nháy mắt mấy cái, cảm giác khung cảnh này vô cùng quen thuộc, cẩn thận hồi tưởng một hồi, liền vỗ ót một cái, kia không phải con phố các trường trung học của bọn họ một khoảng không xa sao? Mỗi lần từ trường về nhà đều phải đi qua!
Không cần phải nói, cái này khẳng định là Tề An Cư tự tay vẽ!
Tống Lăng Ức trong lòng không tránh được một phen kích động. Cậu liên tục nhìn chằm chằm vào bức họa một hồi lâu, càng xem càng có cảm giác tốt, tuy rằng không tìm được từ ngữ nào để diễn tả ←_ ←, nhưng có lẽ là còn có gì đó hơn cả tranh của Van Gogh, Claude Monet [logic fan cuồng não tàn ╮[╯_╰]╭]
Tiếp cậu lại chăm chú chuyển dời tầm nhìn đến địa phương khác.
Màu sắc trên ghế sô pha tạo cảm giác trang nhã, chỉ cần nghĩ đến việc mỗi ngày Tề An Cư đều sẽ đặt mông ở đây, Tống Lăng Ức liền không nhịn được mà cọ qua cọ lại. Mấy năm qua, cậu đều dùng thứ tốt, khi ngồi xuống, liền biết chất liệu sô pha này chẳng quý giá gì. Lại nhìn kỹ, bàn trà thoạt nhìn là gỗ, nhưng không phải gỗ thật, mà là ván ép, đã thế tay nghề người thợ còn có hơi nghiệp dư. Cậu cảm thấy có hơi kỳ quái, nhưng không có ý định suy nghĩ sâu xa.
Phòng ngủ của Tề An Cư đóng chặt, Tống Lăng Ức an phận một hồi, liền có chút rục rịch.
Rón rén bước ra hướng thư phòng, cậu nghiêng đầu lặng nghe, bên trong thực yên lặng, xem ra Tề An Cư nhất thời sẽ không ra.
Cậu liếm liếm môi, trái tim vì khẩn trương mà đập mạnh dữ dội.
Mình chỉ đứng ngoài xem thôi, tuyệt đối không vào. Nghĩ như vậy, cậu rón ra rón rén tới gần phòng ngủ.
Đưa tay nắm lên tay nắm cửa, nhẹ nhàng xoay tròn một cái, "lạch cạch", một tiếng nhỏ vang lên.
Mở!
Tống Lăng Ức vui vẻ trong lòng, thở sâu, tay run rẩy đẩy của ra.
Cảnh trong phòng ngủ dần dần lộ ra, bên trong bài trí đơn giản; giường, tủ, quần áo, một vài vật phẩm cá nhân, cơ hồ không có bất cứ đồ vật trang trí nào.
Chiếc giường sạch sẽ, trang nhã, Tống Lăng Ức tưởng tượng cảnh Tề An Cư nằm trên đó.
Không biết anh có thói quen ngủ lõa thể không?
Mũi có chút ngứa, Tống Lăng Ức từ từ chìm vào hồi tưởng, âm thầm khinh bỉ chính mình, như thế nào lại có suy nghĩ bậy bạ như vậy? Nhanh chóng dừng lại, dừng lại ngay!!!
Nhưng không biết dục vọng nào nổi lên trong lòng, cậu lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, nhắm ngay vị trí giường ngủ mà chụp, sau đó chột dạ nhìn sang trái phải, cảm giác lo lắng, sợ có ai đó đang nhìn.
Xong việc, cậu ngồi trên sô pha, xem như không có việc gì xảy ra.
Đúng lúc ấy, Tề An Cư mở cửa bước ra.
Tống Lăng Ức ra vẻ đoàng hoàng, nhưng không giấu được vẻ bối rối, liền lộ ra biểu hiện mất tự nhiên, như đứa trẻ nhỏ chột dạ, sợ người ta phát hiện ra việc xấu. Hoàn hảo hoàn hảo, không bị bắt quả tang, không thì cậu chỉ còn nước cuốn gói ORZ.
Tề An Cư cũng ngồi xuống, mà sô pha này không lớn, nên khoảng cách của hai người rất gần.
Lòng bàn tay Tống Lăng Ức đổ mồ hôi.
"Tiền của cậu, chờ tôi thu xếp sẽ trả trong thời gian sớm nhất, chỉ là lúc này bên quản trị trang web đang không có biện pháp hoàn tiền."
Tống Lăng Ức ngẩn ngơ một lúc mới có phản ứng, mà nói: "Không cần phải trả đâu!" Cậu cho rằng lần trước Tề An Cư chỉ nói vậy, không nghĩ anh thực sự muốn làm.
Tề An Cư nhíu mày, im lặng một chút mới nói: "Phải trả, còn muốn sau này cậu đừng làm những việc này."
Nhận được sắc mặt không ngờ của Tề An Cư, Tống Lăng Ức không dám nhiều lời, chỉ nói: "Được, được, em nghe lời anh."
Tề An Cư "ừ" một cái, sắc mặt có vẻ bớt giận.
Tống Lăng Ức nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau một lúc, cậu nhớ tới cái gì đó, từ trong túi xách lấy ra một cái hộp hình vuông, hai tay đưa cho Tề An Cư, quanh co nói: "Cái này, lần đầu tiên em qua, có chút quà."
Tề An cư nhướn mày lên, ánh mắt lạnh lùng chĩa về cậu, sau đó rơi xuống cái hộp: "Là cái gì?"
"Là đồng hồ, anh xem có thích hay không..."
"Cầm lại đi."
"?" Tống Lăng Ức vốn mong chờ một nụ cười trên gương mặt anh, đờ đẫn một hồi lâu, mới lắp bắp nói: "Anh xem đi, em đã chọn rất cẩn thận, là phiên bản mới nhất..." Trước cái nhìn hờ hững của Tề An Cư, thanh âm cậu dần nhỏ lại.
Có một loại xấu hổ khiến người ta cả đời không muốn nhớ lại.
Hiện tại, Tống Lăng Ức, chính là loại cảm giác này. Cậu gian nan nở một nụ cười: "Không thích thì thôi, để lần sau, em tặng cái khác, ha ha..."
"Tôi không thiếu thứ gì, cậu không cần tặng gì cả."
"Vậy à? Ha ha."
Tề An Cư thấy Tống Lăng ức đỏ bừng mặt, cảm giác anh vừa mới bắt nạt cậu ta, lại cảm giác cậu ta giống con pet đáng thương, đang vô cùng ỉu xìu, muốn được chủ nhân vuốt ve an ủi.
Tề An Cư có hơi mềm lòng, xem đồng hồ đã sắp đến giờ ăn trưa, liền thuận tiện nói: "Cậu có bận gì không?"
Tống Lăng Ức nâng mặt lên, có điểm mờ mịt.
"Nếu không có việc gì, thì ở lại đây ăn cơm đi."
Nghe vậy, Tống Lăng Ức mở to mắt như không tin vào tai mình, sau đó sắc mặt đỏ bừng, bận rộn không ngừng nói: "Được, được, em không hề bận!" Cho dù có, cũng mặc xác!