Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Tôi yêu em."
Người đàn ông nhìn cô gái đẹp mỹ lệ trước mặt, chân thành thổ lộ tiếng lòng. Nhưng mà cô gái không hề có một chút động lòng, ngược lại còn lộ vẻ ghét bỏ, lạnh lùng nhìn người đàn ông một cái, hất tung chiếc váy xinh đẹp, bỏ đi không ngoảnh lại nhìn.
Người đàn ông ngẩn người, nhìn bóng lưng dần xa của cô gái, lập tức lộ vẻ muốn khóc.
"Cắt!"
Đạo diễn vừa hô cắt, sắc mặt Tống Lăng Ức hoàn toàn thay đổi, cứ như vừa bị ai lấy khăn lau mặt, tất cả đau thương lẫn buồn bực đến biến mất, thay vào đó là vẻ rạng ngời, vui vẻ. Tuy rằng vẫn phải cố ra vẻ nghiêm túc để duy trì hình tượng, nhưng trong ánh mắt không giấu được vui mừng.
Tề An Cư nãy giờ vẫn im lặng lẫn trong đám đông đứng xem, đột nhiên nhìn thấy một con cẩu lớn đang thè lưỡi, ngoe nguẩy đuôi chạy về phía mình. Anh nheo mắt nhìn kỹ lại, đó không phải chó, mà là Tống Lăng Ức.
Tiểu Đường rất có lương tâm đã mang nước khoáng đến cho ông chủ mình. Tống Lăng Ức nhìn Tề An Cư rồi nói: "Có nóng không?". Sau đó, cậu tự động vặn nắp chai, đưa cho Tề An Cư. Chiếc quạt nhỏ trên bàn vốn được Tiểu Đường chỉnh về phía Tống Lăng Ức, được cậu chỉnh về hướng anh, đồng thời không quên cho trợ lý một cái nhìn trách móc – "Cậu là đồ không hiểu chuyện."
Tiểu Đường lộ ra vẻ bực bội, may mà cậu ta đã kinh qua nhiều quả thế này nên không kinh ngạc, nhưng những người khác lén lút nhìn trộm ở đây cũng không khỏi tặc lưỡi, thầm đoán lai lịch của anh chàng đẹp trai này là gì, mà lại khiến Tống Lăng Ức lộ vẻ nịnh bợ hèn mọn thế này.
Tống Lăng ức hoàn toàn không ý thức được hành động của mình, đối với cậu mà nói, đây là phản ứng trong tiềm thức giống như bản năng rồi, nếu như không có quạt điện ở đây, cậu không ngại dùng quạt tay quạt cho anh.
"Thời tiết thực sự nóng qua đi, An Cư kiên nhẫn nhé, em còn hai cảnh quay nữa. Sau đó, chúng ta sẽ cùng về khách sạn, rồi đi ra ngoài ăn cơm, ngắm cảnh đêm êm dịu nhé."
Cậu vừa nói chưa được bao lâu, một chuyên gia trang điểm đã đi tới.
Sau đó, Tống Lăng Ức tràn đầy động lực. Bởi vì có Tề An Cư bên cạnh, Tống Lăng Ức cực kỳ phấn khởi, ai nấy đều thấy vừa mắt, đôi mắt cậu không giấu được sự ấm áp, bong bóng màu hồng không ngừng tuôn trào.
Nữ chính đóng với cậu là người đầu tiên hứng mũi chịu sào. Cô cứ mải mê nhìn vào đôi mắt lấp lánh niềm vui của cậu mà quên mất lời thoại. Tuy nhiên, dù sao cô cũng là một diễn viên chuyên nghiệp, đã chinh chiến nhiều nơi, nên cũng nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, vượt qua hai cảnh quay một cách thuận lợi. Bình thường, cô cảm thấy Tống Lăng Ức có chút xa cách, không dễ tiếp xúc, luôn giữ vẻ khoảng cách nhất định, nhưng hôm nay trông cậu cực kỳ dịu dàng, khiến cô không nhịn được mà nói giỡn vài câu: "Chà, vừa rồi em diễn nhập tâm quá, lỡ em với anh phim giả tình thật thì sao nhỉ?"
Tống Lăng Ức cười cười, có hơi khoa trương thở dài: "Không có biện pháp, tuy rằng tôi chưa có người yêu, nhưng mà từ lâu tôi đã đem thể xác lẫn tinh thần hiến dâng cho vị thần của mình rồi. Xin lỗi nhé, tôi không giúp được cho cô."
"Anh là tín đồ Thiên Chúa giáo à?" Cô gái ngoài ý muốn nói.
Tống Lăng Ức nhún nhún vai, không có giải thích gì.
Sau khi trở về khách sạn, Tống Lăng Ức muốn mời Tề An Cư uống một tách cà phê và chơi bi-a để giết thời gian, nhưng cậu vẫn hơi do dự, lại có chút rụt rè, đến khi vừa kịp mở lời thì Tề An Cư đã về phòng tự khi nào. Tống Lăng Ức oán hận nhìn cánh cửa đóng chặt một hồi lâu, chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.
Nhưng cậu vẫn cảm thấy bồn chồn trong phòng riêng của chính mình, luôn băn khoăn không biết anh đang làm gì trong phòng. Tình cờ phòng cả hai lại cùng tầng, đối diện chéo nhau, nên thỉnh thoảng người đi qua sẽ bắt gặp Tống Lăng Ức đang lén lút, khum lưng nhìn qua lỗ nhìn trộm, bộ dáng lấm lét như ăn trộm, trông hết sức đau khổ.
Rình rập như vậy cho đến tối, tinh thần Tống Lăng Ức kích động cực điểm, cậu mặc bộ trang phục ở nhà, gục đầu vào cửa, gửi cho Tề An Cư một tin nhắn WeChat.
Tống Lăng Ức: An Cư à, đã muộn rồi, chúng mình đi ăn đi ~(≧▽≦)/~, em ra cửa đón anh!
Tề An Cư đọc được không nói nên lời, cách vài bước chân có cần đón đưa không? Nghĩ vậy, nhưng anh vẫn trả lời: Không cần, có việc gì thì tôi sẽ tìm cậu.
Tống Lăng Ức: o[∩_∩]o Vâng ạ! Em chờ anh! Anh cứ từ từ nhé, không cần gấp đâu!
Tề An Cư trở về phòng, sau một lúc rảnh rỗi lại lấy giấy, họa cụ ra mà vẽ tranh. Khi Tống Lăng Ức gửi tin nhắn đến, anh mới vẽ được một nửa, không muốn bị gián đoạn, liền tiếp tục. Cũng phải mất 10 phút sau, Chừng 10 phút sau, bức tranh đã được hoàn thành, anh tùy ý ký tên lên.
Trong bức phác thảo này, một người đàn ông mảnh khảnh, cúi đầu nói chuyện chăm chú với một người phụ nữ mặc váy, dù không khuôn mặt không được vẽ kỹ nhưng người ta có thể cảm nhận được sự dịu dàng của người đàn ông trên giấy.
Đó là một cảnh quay tại phim trường vừa rồi!
Sau khi Tề An Cư cất bức tranh đi, anh đi tìm Tống Lăng Ức.
Bọn họ đến một nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố T. Bình thường khách đến đây đều phải đặt trước, nhưng do sức hút người nổi tiếng của Tổng Lăng Ức, cả hai đều được phục vụ đặc biệt, sắp xếp hẳn cho một phòng ăn riêng.
Ban đầu mọi thứ rất thuận lợi, nhưng sau khi Tống Lăng Ức ăn xong một món, liền trở nên bồn chồn, không ngừng gãi cánh tay qua ống tay áo. Mặc dù cậu đã hết sức kiểm soát động tác mình không quá rõ ràng, nhưng việc bị Tề An Cư phát hiện là điều khó tránh khỏi, đồng thời anh cũng phát hiện ra trên mặt và cổ cậu có rất nhiều vết mẩn đỏ.
"Cậu... cậu bị dị ứng đồ ăn à?"
"Em..." Tống Lăng Ức không kiềm được cảm giác ngứa ngáy, đành mặc kệ hình tượng, dùng tay gãi khắp người, vết mẩn đỏ hiện rõ trên mu bàn tay và cổ, còn có cả vệt máu.
Tề An Cư thấy vậy, vội vàng nắm lấy bàn tay cậu, nói: "Đừng gãi nữa, cứ thế còn gì gọi là da, tôi đưa cậu đi bệnh viện."
Sau khi giúp Tống Lăng Ức đeo khẩu trang và kính râm, cả hai bắt taxi đến khoa cấp cứu.
Bác sĩ kê đơn thuốc chống dị ứng, trong lúc đang truyền nước, Tống Lăng Ức luôn cúi đầu im lặng, Tề An Cư ngồi bên cạnh chỉ có thể thấy một bên tai và một bên mặt của Tống Lăng Ức nổi mẩn đỏ.
Sau khi suy nghĩ một lúc, anh hiểu vì sao Tống Lăng Ức lại ủ rũ như vậy, liền thấy có chút buồn cười: "Không nghĩ cái gọi là cảnh đêm êm dịu lại chỉ có thể nhìn thấy từ bệnh viện." Tề An Cư nói, âm thầm để ý phản ứng của Tống Lăng Ức.
Quả nhiên, vai cậu càng thêm rũ xuống, thân thể co rút vào nhỏ hơn.
"Nhưng dị ứng thức ăn đâu phải lỗi của cậu."
"Em vốn không ăn được cua, ăn vào là nổi mẩn khắp người. Em thường chú ý không gọi những món có cua, nhưng lại không biết súp này lại được nấu từ trứng cua." Tống Lăng Ức yếu ớt nói.
Một lúc sau, cậu lại nói: "Em xin lỗi."
"...."
"Tai em mà anh mất hứng."
"Không có gì."
"Em chắc chắn là vừa bị trời phạt."
"?"
"Mấy ngày trước, em có nói, em đã làm việc rất sai trái với anh."
"?"
"Em, em..." Tống Lăng Ức lắp bắp nói, mặt vốn đã đỏ vì phát ban, bây giờ còn trông đỏ hơn, tựa hồ những gì tiếp theo cậu nói sẽ rất khó nghe lẫn khó tin.
Tề An Cư bắt đầu có chút hứng thú, không biết thằng nhỏ vừa khờ, vừa hèn, vừa phiền này thì làm được việc xấu xa gì?
"Ngày đó, em nhìn thấy anh không mặc áo..."
Hử? Việc đấy thì có gì là sai trái?
"Ngay lập tức, em liền có phản ứng kia."
"Phản ứng nào?"
Tề An Cư lúc đầu không hiểu ý cậu, nhưng nhìn vẻ mặt bất an cùng ánh mắt lảng tránh của đối phương, liền hiểu ra phản ứng kia là phản ứng nào.
Nếu là người khác có phản ứng đồng giới với anh, Tề An Cư nhất định sẽ chán ghét, ghê tởm không tả được. Nhưng đây là lại Tống Lăng Ức, anh không thể diễn tả cảm giác bây giờ bằng sự ghét bỏ.
Nếu hỏi anh có ghét Tống Lăng Ức không? Câu trả lời chắc chắn là không.
Tuy rằng, đôi khi anh cảm thấy Tống Lăng Ức rất phiền phức, nhưng anh biết người này đối với anh rất tốt. Trong khoảng thời gian, anh bị thương, Tống Lăng Ức đã chăm sóc anh, làm những điều mà bằng hữu bình thường không làm được và cũng không phải người yêu nào cũng muốn đảm đương. Anh không phải là người không biết điều, không phải loại người một mặt nhận ý tốt người ta, trong lòng âm thầm ghê tởm.
Anh rất sẵn lòng coi Tống Lăng Ức là bạn thân của mình, nhưng nếu bảo anh chấp nhận con người này và mối quan hệ dạng kia, thì thời điểm này là không thể.
Anh suy nghĩ không biết bây giờ bản thân nên nói gì, cuối cùng chỉ nói: "Sắp truyền xong thuốc rồi, để tôi đi gọi y tá."