Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Những ngày sau đó, ngoài việc xem múa ba lê, Dương Quỳnh hương đến các sở thích khác như: nghe hát Kinh kịch và opera. Điều này xua tan cuộc sống nhàm chán, đem lại cho bà tâm trạng thư thái hơn.
Một ngày nọ, trời nắng đẹp, Tống Lăng Ức thay mặt Tiểu Đường đích thân đến đón Dương Quỳnh đi xem phim. Sau đó, cậu không đưa bà về thẳng nhà mà dẫn đến một nơi khác. Khi Dương Quỳnh hỏi hai người sẽ đi đâu thì cậu chỉ khéo léo từ chối trả lời.
Họ đi qua một khu biệt thự. Gọi là khu nhưng chỉ có vãi căn, mỗi căn một kiến trúc nhưng vẫn giữ được vẻ hài hòa. Dương Quỳnh không ngờ rằng ở thành phố S lại có một nơi như thế này, giá đất rất cao nên bà không khỏi nhìn thêm vài lần.
Tống Lăng Ức lái xe đi vào khu biệt thự, dưới ánh mắt kinh ngạc của Dương Quỳnh, cậu dẫn bà đến một căn biệt thự ba tầng.
"Đây là...?"
"Cháu đã xem rất nhiều rất nhiều nơi nhưng vẫn hài lòng với căn này nhất." Tống Lăng Ức mỉm cười.
Dương Quỳnh bối rối nhìn cậu, càng lúc càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tống Lăng Ức nhếch môi cười, ánh mắt sáng ngời như tắm trong ánh nắng: "Cháu muốn mua nó để sống cùng An Cư."
Dương Quỳnh đột nhiên quay đầu lại, mắt mở to ngạc nhiên nhìn cậu.
"Dì Dương, sao dì không vào xem nhà nói của chúng ta một lúc." Tống Lăng Ức nhìn thẳng vào bà, cười nói.
Dương Quỳnh rối bời, bà cảm thấy chàng trai trẻ trước mặt có nét quen thuộc, nhưng lại có gì đó không đúng.
Cậu ta rốt cuộc là sao? Mình từng nghĩ cậu trai này là bạn học cũ của An Cư, tính tình khiêm tốn và cẩn thận. Nhưng giờ đây, cậu ấy lại toát lên vẻ tự tin, rạng rỡ, bộc lộ khí chất mạnh mẽ và dứt khoát. Có phải đây mới là con người thật của cậu ta không?
"Tại sao cậu lại tốt với con trai tôi như vậy? Mục đích của cậu là gì?" Cuối cùng bà cũng hỏi điều mà mình đang băn khoăn.
Đúng vậy, người này đã ngồi ở vị trí đỉnh cao ở giới giải trí, sống một đời phú quý, không còn là cậu bé nghèo khó như trước nữa. Ngược lại, Tề An Cư lại gặp nhiều khó khăn, gia đình sa sút, thậm chí còn phải lo lắng cơm áo gạo tiền.
Trước đây họ là hai thế giới khác biệt, bây giờ vẫn thế, chỉ là vị trí đảo ngược. Hoàn cảnh đã khác thì tình cảm còn vẹn nguyên? Dương Quỳnh không tin điều đó. Nhưng với hoàn cảnh hiện tại của gia đình họ, còn có thể có âm mưu gì nữa? Nếu Tống Lăng Ức là nữ, bà còn có căn cứ để cho rằng cậu ta...
Ánh mắt của Dương Quỳnh đột nhiên sắc bén nhìn về phía Tống Lăng Ức.
"Mục đích của cháu là gì? Dì Dương không đoán được sao? Cháu tưởng việc này đã đủ rõ ràng rồi."
"Từ đầu đến cuối, cháu chỉ có một mục đích là kiếm tiền cho con trai dì, để anh ấy tiêu xài tiền của cháu." Tống Lăng Ức bình tĩnh nói, không cảm thấy lời nói của mình quá đao to búa lớn.
"Cháu đã không ở bên cạnh anh ấy khi anh ấy khó khăn nhất. Đây là điều cháu tiếc nuối nhất. Nhưng bây giờ cháu sẽ luôn ở bên anh ấy. Sứ mệnh của cháu là cho anh ấy cuộc sống thật sung túc."
"Vậy dì, khi cháu vui thì có thể chu cấp cho dì. Dù sao dì cũng là mẹ bạn trai của cháu, nhưng nếu cháu không vui... làm cháu vui thì dễ thôi, chỉ cần An Cư vui vẻ là được. Nên dì chú ý lời ăn tiếng nói, đừng làm An Cư buồn lòng."
Cậu phớt lờ vẻ mặt ngày càng u ám của Dương Quỳnh và kết luận: "Cháu đã nói nhiều như vậy. Dì Dương là người thông minh, chắc đã hiểu phải làm gì."
"Cậu..." Dương Quỳnh tức giận đến không nói nên lời, chửi rủa: "Thật vô liêm sỉ! Nếu con trai tôi biết ý nghĩ bẩn thỉu của cậu, nó nhất định sẽ liều mạng với cậu. Tôi sẽ nói cho nó biết ngay bây giờ!"
"Dì có thể thử. Nhưng bây giờ -" Tống Lăng Ức nhẹ nhàng nói, "Tốt nhất chúng ta nên vào biệt thự tham quan. Cháu đã trang trí phòng cho dì xong xuôi rồi. Dì không thực sự muốn xem sao?"
*
Vài ngày nữa, bộ phim mới của Tống Lăng Ức sẽ ra mắt, ý nghĩ đầu tiên của cậu là mời Tề An Cư đến buổi họp báo.
"Biêt đầu hai đứa sẽ được sánh bước trên thảm đỏ. Hế hế!"
Suy nghĩ ấy làm cậu tràn ngập vẻ mơ mộng thiếu nữ.
Tề An Cư nghe xong, cẩn thận suy nghĩ vài giây rồi nói: "Tôi không đi."
"Ế, tại sao?" Tống Lăng Ức lập tức xa xẩm mặt mày.
"Tôi không có quần áo nào phù hợp cho dịp đó."
"Em đi mua cùng anh!"
"Mặc vài lần rồi để đấy, tôi không muốn tốn tiền."
Tống Lăng Ức nghẹn ngào, trong lúc nhất thời không nghĩ ra lời nào để phản bác. Vốn dĩ cậu muốn nói: "Em mua cho anh, anh không tốn một xu." Nhưng nếu thật sự nói như vậy, anh ấy nhất định sẽ nổi cáu.
Cậu âm thầm gãi đầu lo lắng, đi theo Tề An Cư không nói một lời.
Tề An Cư bất đắc dĩ nhìn cậu: "Cậu là cún con sao?"
"..."
"Cậu muốn đi theo tôi vào nhà vệ sinh à?"
"Em có thể theo vào không?"
"Rầm!"
Tống Lăng Ức sờ sờ cái mũi, cúi đầu rời đi, cuộn mình trên ghế sô pha thở dài.
Bà Dương – người dành phần lớn thời gian trong ngày ngồi trên ghế sofa xem TV, liếc nhìn kẻ xâm nhập lãnh địa của mình, lạnh lùng nói: "Ngoài việc bám riết lấy con trai tôi thì cậu không có việc gì khác làm à?"
"Vậy bà Dương thân mến, ngoài việc xem TV, hàng ngày bà còn làm gì nữa? Ở tuổi của bà, chắc bà đã quá già để hành xử như đứa con nít chỉ biết cắm mặt vào TV nhỉ?"
Dương Quỳnh tức giận trừng mắt nhìn cậu, tên này thật sự lộ rõ bản chất! Trước đây, rất bon mồm nịnh nọt bà một tiếng dì hai tiếng dì, bây giờ thì trở mặt lạnh lùng gọi bà là bà Dương.
"Con trai của tôi sẽ không bao giờ yêu cậu!" Bà thấp giọng nói.
"Hãy chờ xem!" Tống Lăng Ức không khách khí nhìn lại bà.