Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Săn Tình- Tân Ái Phương
  3. Chương 375: Lấy được tình báo
Trước /483 Sau

Săn Tình- Tân Ái Phương

Chương 375: Lấy được tình báo

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + mTruyen.net và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn

**********

“Ai?” Tôi hoài nghi hỏi, trong lòng không khỏi nghĩ đến Hải Yến và khoản nợ của bố cô ấy. “Ai thì trong lòng cô biết rõ, chúng tôi qua đây đòi nợ” “Chị Ái Phương.” Giọng người đàn ông vang lên, Hải Yến vừa bước xuống cầu thang. “Lên đi!” Tôi quay đầu mắng cô ấy, lúc này cô ấy mới chú ý đến người ở cửa và hoảng sợ trong nháy mắt, rồi xoay người chạy lên lầu. “Chính là cô ta, mau đuổi theo!” Người đàn ông tiếc mắt liền nhìn thấy cô ấy, cầm cây gậy lên và chạy về phía trước. “Cái anh này, người này ấy mà, cô gái trong tiệm của chúng tôi không liên quan gì đến món nợ cờ bạc mà anh đang nói. Anh muốn gây chuyện thì đi nơi khác đi!” Tôi quyết tâm muốn ngăn anh ta, trực tiếp chặn đường đi của anh ta. “Tôi thấy cô mang thai sẽ không động vào cô, cô cũng đừng vênh mặt, nếu không ngay cả cô tôi cũng đánh”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Tôi nhìn lướt qua người đàn ông trước mặt, để Bản đi gọi vệ sĩ tới. Dù sao bọn họ đều đã luyện tập nên đã nhanh gọn lẹ đuổi đám người gây chuyện kia ra ngoài. “Nhớ kỹ, về sau gây chuyện cố gắng tránh con phố này, khách sạn ở trên con phố này là chỗ anh nói đánh là đánh sao?” Tôi cười lạnh một tiếng: “Nếu không anh chết như thế nào cũng không biết.

Nói xong, tôi xoay người lên lầu, nhưng trong lòng mơ hồ cảm thấy chuyện này có cái gì không đúng, nhưng cụ thể là lạ là ở chỗ nào thì tôi lại không nói nên lời. Nhìn Hải Yến, tôi chuẩn bị về nhà, nhưng không ngờ lại gặp Tần Thiên Khải ở cửa. Không hiểu sao tôi cảm thấy hơi xấu hổ.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Tần Thiên Khải gật đầu với tôi: “Trận vừa rồi, bản lĩnh không tệ.” “Đâu có, đâu có”

Tần Thiên Khải nở nụ cười, đột nhiên anh ta nói: “Chuyện Tân Gia Kiệt, tôi rất xin lỗi.” Tôi sửng sốt, không ngờ anh ta lại đột nhiên nói việc này. “Không có việc gì, tôi đã rất làm phiền anh, cũng rất cảm ơn anh đã chịu giúp tôi.” “Nhưng tôi cũng không đến giúp em.” Tần Thiên Khải nhún vai, bất đắc dĩ nói: "Lúc tôi nhận được tin, em đã ở trên máy bay rồi!”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Tôi cười với anh ta, không biết nên nói gì. “Em và Lục Kính Đình làm hòa rồi à?” Tần Thiên Khải không phòng bị chút nào, hỏi tôi một câu.

Tôi hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn gật đầu một cái. “Hôm nay tôi tới tìm em là muốn lấy giấy chứng nhận ly hôn. Mấy người đã làm hòa rồi, giấy chứng nhận này cũng không cần thiết. Tần Thiên Khải bỗng nói.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Anh ta nói như vậy, tôi nhất định không thể từ chối, nhưng trong lòng cũng có chút tiếc nuối. “Xin lỗi.” Tôi miễn cưỡng nở nụ cười với anh ta: “Trước đây không nói cho anh biết, cũng cảm ơn anh giúp tôi nhiều như vậy.” “Không có gì mà xin lỗi hay cảm ơn. Như em nói, chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, tất cả cũng đều là tôi tự nguyện.” Tần Thiên Khải dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Chúng ta không có quyền can thiệp vào việc riêng của đối phương.”

Nghe xong lời này, tôi hơi chết lặng. Lúc xế chiều, tôi đem giấy chứng nhận ly hôn đến Cục Dân chính với Tần Thiên Khải, trực tiếp bỏ qua người quản lý mà đóng dấu xác nhận. Con dấu đỏ tươi hạ xuống, tôi nhìn Tần Thiên Khải, đáy mắt anh ta lộ vẻ thất vọng, không biết có phải tôi nhìn không quá rõ hay không. Làm xong, Tần Thiên Khải yêu cầu đưa tôi về nhà. Tôi không từ chối, nhưng không đợi tôi lên xe, xe Lục Kính Đình đã dừng ở bên cạnh. “Ái Phương, qua đây!” Lục Kính Đình đảo qua Tần Thiên Khải, ánh mắt anh rơi vào trên người tôi, vẫy vẫy tay với tôi.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Tôi ngượng ngùng cười cười với Tần Thiên Khải, cuối cùng nói tiếng xin lỗi, lên xe Lục Kính Đình. Tần Thiên Khải đương nhiên sẽ không cản tôi. Lúc gần đi, tôi liếc nhìn anh ta, tôi luôn cảm thấy bóng dáng của anh ta hơi cô đơn. Tôi quay đầu, không đợi tôi thở dài, tay Lục Kính Đình đã đè ở sau gáy của tôi, mặt của anh cũng phóng đại ở trước mắt tôi trong nháy mắt. “Luyến tiếc anh ta?” Ngữ điệu Lục Kính Đình hơi kỳ quái, không đợi tôi trả lời, môi của anh đã rơi vào trên mỗi tôi.

Anh hung hăng hôn tôi, lưỡi anh đột ngột cạy mở răng tôi, không ngừng khuấy động trong miệng tôi, cho đến khi tôi sắp tắt thở, anh mới thả tôi ra. Tôi lau miệng, cảm thấy hơi đau, trên tay tôi có chút máu. “Buổi tối đến dự tiệc với anh. Lục Kính Đình đột nhiên chuyển trọng tâm câu chuyện, như thể nụ hôn vừa rồi kia không tồn tại.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Tôi sửng sốt: “Tiệc gì?” "Em không cần biết.” Lục Kính Đình như thể còn đang bực bội, giọng nói của anh hơi lạnh.

Lục Kính Đình đưa tôi vào phòng thay đồ và nói rằng anh sẽ đón tôi sau hai giờ. Cô gái trong phòng thay đồ nhìn thấy Lục Kính Đình thì đối với tôi vô cùng nhiệt tình và đưa tôi lên lầu chọn quần áo. Tôi không biết tiệc tối là về cái gì nên đã chọn một một bộ đồ Chanel khá bình thường với một chiếc váy trễ vai gợi cảm một chút và có đính một vài viên kim cương tinh xảo, đúng lúc cũng có thể che bụng tôi. Trang điểm cũng giống như váy, khá là bình thường và có chút tinh xảo.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Lục Kính Đình đúng hẹn hai tiếng nữa đến đón tôi. Thời điểm nhìn thấy tôi, ánh mắt của anh hiện lên một vẻ kinh ngạc. Sau đó, anh đưa tôi đến điểm hẹn. Đến chỗ hẹn, tôi hơi ngạc nhiên, trước đây tôi với Chu Phong đã tới hội trường này, chủ yếu là quan chức tụ tập ở đây, Lục Kính Đình chưa bao giờ đi, nhưng ngày hôm nay anh tới đây làm gì? “Đi theo anh!” Lục Kính Đình đưa tay ra và để tôi khoác tay anh.

Tôi khoác tay anh và đi theo anh vào. Vừa vào hội trường, có một đám quan chức nịnh bợ Lục Kính Đình xông tới. Lục Kính Đình đã quá quen với những lời xu nịnh này, anh đáp qua loa vài câu, rồi dẫn tôi tìm ghế sô pha ngồi xuống. Trong lúc đó, anh vẫn không nói chuyện, con mắt anh đang quét trong đám đông, như thể đang tìm kiếm một ai đó. Nhớ đọc truy*ện trên Truyện88.vip để ủng hộ team nha !!!

Anh nợ em một câu yêu thương!

Tôi hơi buồn chán, lại không thể uống rượu, nên chỉ có thể đi dạo quanh một lượt, nhưng không nghĩ vừa nhìn tôi đã thấy Chu Phong. Chu Phong vừa may đổi diện tôi, anh ta bưng ly rượu đi tới. “Đã lâu không gặp, cậu ba Lục” Anh ta đi tới trước mặt chúng tôi, và chào hỏi Lục Kính Đình.

Lục Kính Đình không đứng dậy, thậm chí không nhìn anh ta mà chỉ miễn cưỡng đáp một câu: “Hi vọng anh vẫn khoẻ từ khi chúng ta chia tay.”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Chu Phong không buồn bực, anh ta xoay người ngồi ở bên cạnh Lục Kính Đình, cố ý châm chọc anh: “Không biết cậu ba Lục nuôi con thay tôi thấy thế nào?” “Người phụ nữ của tôi thì chính là con tôi.” Lục Kính Đình cười lạnh một tiếng, mặt ngoài anh rất bình tĩnh, nhưng tôi có thể thấy tay anh hơi nắm chặt. Nói không quan tâm là con của ai, thực ra đáy lòng chắc chắn vẫn là có nhiều e ngại. “Mặc kệ anh nói như thế nào, đứa con này vẫn là con tôi. Chu Phong nói với Lục Kính Đình, giọng nói mơ hồ hơi cắn răng nghiến lợi, nói xong, anh ta bưng ly rượu rời đi.

Lục Kính Đình kéo vai tôi, ánh mắt anh u ám, không biết suy nghĩ cái gì. “Thấy người kia không?” Một lúc lâu, tầm mắt của anh mới chậm rãi rơi vào trên người một người và nói với tôi.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Tôi nhìn theo ánh mắt của anh, nhìn thấy một người phụ nữ mặc một bộ sườn xám gốm Bát Tràng, cô ta đang dựa vào một người đàn ông và trao đổi cái gì với người đàn ông đó. Không biết vì sao, tôi luôn cảm thấy khi tôi nhìn cô ta, cô ta cũng đang nhìn tôi.

Tiếp đến, anh ta sẽ dẫn em đến gặp mấy người cục trưởng Lý, lúc người phụ nữ kia gật đầu với em, em giả vờ đau bụng, cô ta sẽ đến dìu em và kín đảo đưa cho em tờ giấy, em phải nhận lấy” Lục Kính Đình thấp giọng nói. "Được.” Tôi hơi suy tư, gật đầu đồng ý. Lục Kính Đình làm như vậy nhất định là có nguyên nhân, đợi kết thúc tiệc tôi hỏi lại anh cũng không trễ.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Đại khái chừng mười phút sau, Lục Kính Đình liền đứng lên, tôi cũng kéo cánh tay của anh, đi theo anh. Đúng như anh vừa nói, anh dẫn tôi đến trước mặt cục trưởng Lý và lấy một ly rượu từ người phục vụ. “Cục trưởng Lý, hàng lần trước thoả mãn không?” Lục Kính Đình đưa ly rượu cho cục trưởng Lý. “Hàng của cậu ba tôi nào dám” Cục trưởng Lý từ chối.

Tôi thì quan sát cục trưởng Lý, cục trưởng Lý mặt mũi mập mạp, tai to, vừa nhìn đã biết rất tham lam. Hai người nói gì đó, chủ yếu xoay quanh chuyện giao dịch, tôi nhìn người phụ nữ kia và cười nhẹ. Người phụ nữ cũng mỉm cười với tôi và gật đầu.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Tôi nhớ tới những gì Lục Kính Đình lời nói. Thấy cô ta gật đầu, tôi trực tiếp che bụng, cau mày lại: “Lục Kính Đình, bụng em!”

Quảng cáo
Trước /483 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Zhihu] Gặp thoáng qua

Copyright © 2022 - MTruyện.net