Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 43: Là phụ nữ
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Anh ta líu lưỡi không nói nên lời: "Cô sẽ trả tiền cho tôi thật hả?"
Tôi hỏi ngược lại anh ta: "Không muốn hả? Vậy cứ kéo dài như thế đi." "Đừng đừng đừng!" Anh ta kéo tôi lại, bảo tôi chờ một chút rồi lập tức đi gọi người, kết quả anh ta vừa đi đã có một người vỗ vào vai tôi: "Sao cô vẫn còn ở đây?"
Tôi quay đầu lại, đó là người trông bãi lúc đi vào từ cửa sau, tôi ngơ ngác nói là lần đầu tiên tôi tới đây nên lạc đường, không biết nên đi đâu nữa. "Không biết thì không biết đường mà hỏi à, anh Long đang cáu đấy, ngày hôm nay có khách quý đến mà còn làm cái gì thế hả?"
Tôi bị mắng cho một trận tối tăm mặt mũi, chưa kịp trả lời đã bị anh ta lôi lên lầu.
Lúc này tôi mới phát hiện mặt trên sòng bạc này có một cánh cửa nhỏ đi thông với nhà thổ, chỉ có điều mấy cô bên trong này trông có vẻ rẻ tiền quá, bảo sao còn phải đi ra bên ngoài sòng bạc gọi thêm gái lại đây.
Anh ta bước đi liên tục, lôi kéo tôi gần như là chạy, giống như đến muộn một chút thì anh Long này có thể ăn thịt người hay sao vậy.
Đến cửa ghế lô, anh ta gõ cửa, bên trong nói đi vào thì anh ta mới đẩy cửa đi vào, chào một tiếng anh Long, không biết anh ta ghé vào lỗ tai người bên trong nói cái gì, sau đó tôi thấy anh ta nhìn về phía một người khác cúi đầu khom lưng. "Còn một cô chị Yến đưa tới, nói là hàng tốt nhất chị ấy có đấy, hay là anh nhìn thử một cái xem sao?"
Bên trong đã tắt đèn, tôi lại đứng ở bên ngoài nên không thấy rõ mặt của người đàn ông bên trong, tôi chỉ xa xa thấy được bên trong chỉ có hai người đàn ông, người bên trái hai tay ôm hai cô chính là anh Long, người đàn ông bên phải kia không biết là ai, hai chân thon dài gác lên nhau rồi đặt trên bàn, người đó mặc một cái áo sơ mi trắng, nút áo chỉ cài một nửa, tay kẹp một điều thuốc lá, bên cạnh không có ai, cũng không thấy người đó nói chuyện với người bên cạnh, rất lạnh lùng.
Lúc này gã trông bãi đang nói chuyện với anh ta mà anh ta cũng không nhìn anh ta một cái nào.
Gã trông bãi lúng túng gãi đầu, đứng đờ ra ở đó như cái cọc gỗ.
Người đàn ông bên trái kia quát anh ta một câu: "Đứng đần ra đấy làm gì! Dẫn người vào đi chứ." "Dạ dạ." Anh ta gật đầu rồi lập tức đẩy tôi đi vào bên trong. "Không cần." Người bên phải kia đặt cốc xuống bàn, không hề nhìn tôi dù chỉ một chút: "Tôi đến để tìm người, những thứ khách sáo này thì không cần đâu."
Ngay khi nghe được giọng nói của anh ta, cả người tôi căng thẳng, kinh ngạc nhìn về phía anh ta, có những ghế lô mà ghế sô pha và đèn chiếu đều được thiết kế riêng, nơi khách ngồi đều là điểm mù của đèn gắn trên trần nhà.
Đây là kiểu thiết kế được đặt riêng cho các vị "khách quý", sau khi gọi gái, các cô gái đứng một hàng phía trước, họ có thể nhìn các cô gái đó rất rõ ràng nhưng đám gái điểm lại không thấy rõ được mặt của khách.
Các vị tai to mặt lớn khá kiêng dè chuyện tới những chỗ như thế này rồi bị người khác tiết lộ làm hỏng danh tiếng của mình cho nên mới làm như vậy.
Chỗ tôi đứng cách ghế sô pha không xa, ánh đèn tù mù chiếu không tới mặt anh ta nhưng giọng nói này thì có thể nào tôi cũng không nhận nhầm được, có thể nào thì tôi cũng không nghĩ đến sẽ gặp phải Lục Kính Đình ở nơi như thế này.
Tôi há miệng, nhưng nghĩ đến việc có thể anh ta đang có chuyện quan trọng cần bàn nên tôi suy nghĩ một chút rồi lại thôi, gã đàn em trông bãi thấy anh ta đã nói như vậy, người bên trái kia lại phẩy tay nên anh ta kéo tôi một cái, gọi tôi đi ra ngoài với anh ta.
Tôi "ừm" một tiếng, chuẩn bị xoay người, Lục Kính Đình lại như có cảm giác mà đột nhiên ngẩng đầu lên. "Chờ đã!" Đột nhiên anh ta đứng lên từ trên ghế sa lông, anh ta giơ tay chỉ vào tôi, ngoắc ngoắc ngón tay: "Cô đấy, lại đây!"
Tôi ngẩn ra, gã đàn em bên cạnh đẩy tôi một cái: "Cậu ba chọn cô kìa, còn không đi nhanh lên."
Tôi không đứng vững, bị anh ta đột nhiên đẩy nhẹ một cái nên cả người nhào về phía trước, tôi đi giày cao gót, vừa lảo đảo cả người đã nhào tới Lục Kính Đình.
Anh ta đưa tay ra đỡ lại bị tôi va đến ngả cả người ra sau một chút, lúc tôi lúng túng muốn đứng thẳng lên thì lại bị anh ta ôm chặt lại rồi.
Anh ta ôm tôi rồi nhướng mày, nâng cằm tôi lên bắt tôi phải nhìn thẳng vào anh ta rồi nhếch môi: "Chủ động ghê nhỉ?"
Tôi khựng lại, tôi hiểu được anh ta đang trêu mình nên lườm cho anh ta một cái rồi định đẩy anh ta ra, lúc này bên ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào, sau đó là tiếng giày cao gót giầm lên sàn gạch từ xa tới gần, tôi quay đầu lại thì nhìn thấy một người đàn ông dẫn một cô gái mặc áo hở rốn đi tới cửa. Anh ta nhìn trong phòng, không hiểu đang có chuyện gì, anh ta quay về phía người đàn ông bên trái kia nói: "Anh Long, đây là hoa khôi của chị Yến đấy, Mỹ Lệ." website cập nhật truyện nhanh nhất
Người đàn ông được gọi là anh Long khựng lại: "Lại nữa à?" "Em là Mỹ Lệ, anh cứ gọi em là Lệ cũng được, xin lỗi anh Long, ngày hôm nay bên trong bãi đột nhiên có chút việc nên đến chậm, em xin tự phạt một chén trước nhé." Cô gái kia đi giày cao gót mười cm, vừa vào đã bán rẻ tiếng cười.
Cô ta nói xong rồi đi tới trước bàn cầm lên một cái cốc thủy tinh rỗng bên cạnh rót đầy, uống một hơi cạn sạch.
Anh Long nhìn cô ta một cái: "Cô là Yến đưa tới?"
Cô ta gật đầu, không hiểu là có chuyện gì: "Đúng ạ, sao thế anh?" "Vậy cô là ai?" Anh ta nhìn tôi, ánh mắt đột nhiên trở nên nghiêm khắc.
Sắc mặt tôi trắng nhợt: "Em, em cũng được chị Yến gọi tới mà." "Sao trước đây tôi chưa từng thấy cô?" Mỹ Lệ nghe thấy tôi nói như vậy cũng nhìn tôi, cô ta chần chờ một chút.
Cả người tôi cứng đờ, tôi định cứ khăng khăng nói là mình mới tới, ai biết tôi còn không mở miệng thì anh Long đã lạnh lùng ngắt lời: "Cô không phải là gián điệp do bên lão mập trọc kia phải tới chứ hả?"
Ánh mắt anh ta nhìn tôi đầy tăm tối: "Tra đi, sai người gọi điện thoại cho bên Yến hỏi."
Anh ta vừa nói xong thì người bên ngoài kia đã định đi gọi điện thoại luôn, tôi ngẩn ra, không nghĩ tới anh ta lại nhạy cảm cẩn thận như vậy, tim tôi như sắp văng ra ngoài lồng ngực đến nơi.
Tôi nhìn Lục Kính Đình cầu cứu, lúc này anh ta đang nhếch môi cười xấu xa nhìn tôi. Tôi kéo kéo vạt áo của anh ta, dùng khẩu hình nói cứu mạng.
Anh ta nhíu mày, nhỏ giọng hỏi tôi sẽ cảm ơn anh ta như thế nào.
Tôi chưa từng thấy người nào hèn hạ lưu vô liêm sỉ như thế, nhưng bây giờ không có cách nào cả, Chu Phong không nhận điện thoại của tôi, lát nữa họ gọi điện thoại hỏi chị Yến bên kia sẽ biết tôi không phải người ở đó, anh Long này không biết sẽ làm gì tôi nữa.
Tôi nghiến chặt răng, thấy bộ dáng kia của anh ta mà tức chết đi được, nhưng tôi chỉ có thể thỏa hiệp, tôi chống tay lên ngực anh ta, hôn lên gương mặt đó.
Anh ta liếm tôi một cái, khi anh ta muốn đẩy lưỡi vào miệng tôi thì bị tôi cắn một cái, anh ta lui ra ngay lập tức, tôi nháy mắt ra dấu, ra hiệu cho anh ta nhanh chóng giải quyết việc này đi.
Lúc này anh ta mới ôm tôi mở miệng: "Không cần hỏi nữa, không cần biết cô ta là ai, cô gái này tôi nhìn vừa mắt, đêm nay tôi sẽ đưa đi."
Anh Long bị câu nói của Lục Kính Đình làm khựng lại, anh ta liếc tôi hai cái rồi chần chừ nói: "Cậu ba, cô gái này lai lịch không rõ trà trộn vào đây, có thể là người của lão mập trọc! Cậu thích cô ta đến vậy ư? Hay là đổi một cô khác đi, Mỹ Lệ là hoa khôi của chị Yến đấy, kĩ năng tốt ..."
Anh ta còn chưa nói xong thì Lục Kính Đình đã cắt lời, anh ta không liếc Mỹ Lệ cái nào mà chỉ lạnh lùng nói một chữ: "Bẩn!"
Tôi không biết anh Long là đàn em của Lục Kính Đình hay có quan hệ gì nhưng anh ta có vẻ rất sợ Lục Kính Đình, Lục Kính Đình nói như vậy thì anh Long cũng không dám nói thêm cái gì nữa mà chỉ phất tay, bảo những người khác đi xuống trước.
Thế nhưng cô gái tên Mỹ Lệ kia thì được anh ta bảo ở lại, đuổi cô gái bên trái lúc nãy kia đi. Cửa phòng đóng lại, cô gái tên Mỹ Lệ kia chọn hai bài hát làm nóng không khí, còn hát chung một bài tình ca với anh Long, uống cả một chén rượu giao bối nữa.
Tôi không có hứng thú gì nhưng Lục Kính Đình có vẻ cực kì hưởng thụ việc làm đại gia trước mặt tôi, anh ta chỉ lên bàn: "Trước kia không uống rượu với khách bao giờ à, không hiểu quy củ hả?"
Tôi nhìn cái cốc rỗng trên bàn, cười nhìn anh ta: "Anh đẹp trai quá, em kích động đến quên cả quy củ rồi, uống, em uống với anh."
Tôi nói rồi cầm chai rượu đã mở nắp sẵn trên bàn rót vào trong cốc cho anh ta, không pha thêm thứ khác, bản thân rượu bên trong những nơi như thế này đã là rượu giả pha nước rồi, pha thêm thứ khác vào nữa thì càng giả, càng khó uống, tôi chỉ rót rượu vào trong cốc, rót đầy cho anh ta rồi cũng rót cho mình một cốc, nhưng tôi còn cho một quả cà chua bị vào trong cốc của mình.
Bình thường gái bên trong bãi đều làm như vậy, tuy nói với khách là để cho đẹp mắt, nhưng trên thực tế là vì cho khách uống chết thì thôi. website cập nhật truyện nhanh nhất
Người ta uống một cốc cũng chỉ bằng chúng tôi uống hơn nửa cốc mà thôi.
Tôi cầm cốc đưa cho Lục Kính Đình, chạm cốc với anh ta, anh ta nhìn lướt qua quả cà chua bi trong cốc của tôi, không vạch trần mà cùng tôi uống liên tục vài cốc.
Tôi đã uống đến mức cổ họng nóng hừng hực nhưng không ngừng lại mà chuẩn bị rót tiếp cho anh ta, nếu anh ta muốn uống thì tôi sẽ uống với anh ta đến cùng.
Tay tôi vừa mới chạm vào chai rượu đã bị Lục Kính Đình kéo một cái, anh ta hơi dùng sức thì tôi đã bị lôi trở lại, đầu tôi hơi choáng váng rồi ngã vào trong lồng ngực của anh ta, anh ta kéo kéo cổ áo rồi tiến sát vào tôi: "Sốt ruột chuốc say tôi như thế là định buổi tối chơi anh đấy hả?"
Giọng nói của anh ta rất nặng, vì uống nhiều rượu mà có một tia hấp dẫn không nói ra được, đôi mắt sâu thẳm như biển rộng nhìn chằm chằm vào tôi, giống như muốn hút linh hồn tôi vào trong đó.
Tôi nhìn đến ngẩn ra, âm thanh kì lạ của anh Long và Mỹ Lệ bên kia làm tôi tỉnh táo lại, tôi lơ đăng nhìn thoáng qua, thấy bên kia hai 2 người họ hát tình ca đã hát đến mức anh Long gần cởi sạch áo trên của Mỹ Lệ rồi, hai tay anh ta đưa vào trong áo lót của cô ta sờ soạng khắp nơi như chuẩn bị "vui vẻ" luôn tại đây vậy.
Có thể là do tác dụng của rượu, hình ảnh khiêu khích như vậy cộng thêm ánh mắt nóng rực của Lục Kính Đình, không hiểu sao lại khiến tôi cảm thấy nóng bức khó chịu.
Tôi lập tức đẩy anh ta ra, hờn dỗi nói: "Cậu ba nói gì đó, em nào dám." "Hả? Còn có chuyện em không dám nữa hả?" Anh ta nhíu mày.
Tôi nói không dám, sau đó anh ta nằm cắm của tôi, một nụ hôn sâu rơi xuống, sau đó anh ta vuốt môi tôi nói: "Anh thấy lá gan của em rất lớn đấy, chẳng có gì là không dám cả."
Lúc này anh Long tiến sát đến bên cạnh Lục Kính Đình, nịnh nọt hỏi: "Đêm nay cậu ba có nghỉ ngơi ở đây không, nếu có thì tôi sai người đi đặt phòng." "Được." Lục Kính Đình trả lời một tiếng, anh Long lập tức sai đàn em đi làm rồi sau đó ngồi ở bên cạnh, thỉnh thoảng nói một hai câu với Lục Kính Đình.
Lục Kính Đình câu được câu không đáp lại, rất có lệ, cuối cùng hỏi anh ta tìm người phải chờ tới lúc nào, anh Long nói anh ta sẽ đi thúc giục, lúc này anh ta mới buông cô gái trong ngực ra, cầm điện thoại di động đi ra ngoài gọi điện thoại.
Đột nhiên tôi nghĩ tới chuyện của ba mẹ mình, tôi nhìn Lục Kính Đình một cái rồi hỏi anh ta: "Anh tới tìm người à?" "Làm sao thế?" "Tôi, tôi cũng muốn tìm người. . ." Tôi há miệng, nhưng nghĩ đến chuyện thực ra tôi và anh ta cũng không có quan hệ gì, tôi không biết nên mở miệng hỏi anh ta có thể hỗ trợ hay không thể nào.
Lúc này, cửa phía sau đột nhiên mở ra, anh Long vội vã đi tới, sắc mặt không được tốt: "Cậu ba, lúc tôi gọi điện thoại qua thì đã muộn rồi, bên Trọng Khôi nói người kia đã bị đón đi rồi."
Lục Kính Đình bỗng nhiên nheo mắt lại: "Người của ai?"
Anh Long hạ giọng: "Tôi cũng không biết nữa, thân phận của người kia rất thần bí, người lại đây giao tiền dẫn người chỉ là trợ lý.
Lục Kính Đình bỗng nhiên đứng lên từ trên ghế sa lông: "Nếu người đó có chuyện gì thì nơi này của anh cũng không cần làm ăn gì nữa"
Tôi ở bên cạnh nghe mà đầu óc mơ hồ, mãi cho đến tận khi anh Long đau khổ nói: "Tôi nào có biết đôi vợ chồng già kia lại là người mà cậu muốn tìm cơ chứ, nếu tôi mà biết từ trước thì cho dù họ có cho nhiều tiền hơn cũng sẽ không làm chuyện này đâu, có người nói hình như là họ đắc tội người nào đó thì phải."
Tim tôi đột nhiên đập "thịch" một cái, tôi hỏi Lục Kính Đình: "Đôi vợ chồng già mà anh ta, anh ta nói là?"
Anh ta nhìn tôi một cái rồi nắm chặt tay tôi: "Bố mẹ em."
Tôi ngẩn ra, hết thảy biểu cảm đều đồng cứng lại trên mặt: "Bố mẹ em? Sao bố mẹ em ♠ có thể đắc tội với người khác được?"
Anh Long nghe thấy hai người chúng tôi nói chuyện, anh ta ngẩn ra, hai giây sau mới nhận ra là tôi và Lục Kính Đình quen nhau, sắc mặt anh ta lập tức trắng bệch.
Tôi tóm lấy anh ta hỏi sao bố mẹ tôi lại đắc tội với người khác, anh ta lắc mạnh đầu, nói không biết, bản thân anh ta cũng chỉ vì Tân Gia Kiệt trốn nợ nên anh ta mới đi bắt bố mẹ tôi để ép nó trả tiền, ai biết bên kia đột nhiên có người bỏ tiền đổi hai người kia nên anh ta lập tức đồng ý luôn.
Tôi hỏi đó là ai, anh ta lắc đầu nói không biết, một lúc sau bỗng nhiên anh ta nghĩ đến cái gì đó, nói đó hình như là một người phụ nữ...