Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ mTruyen.net trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên mTruyen.net . Xin cảm ơn!
**********
Chương 431: Niêm phong tụ điểm ăn chơi
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Tôi biết rồi.” Lục Kính Đình dừng lại một chút rồi nói: “Nhớ dẫn theo cô ta.”
Sau khi cúp điện thoại anh lập tức quay đầu và lái xe đi về phía bến cảng. Từ sau khi nghe thấy hai chữ Chu Phong trong lòng tôi cứ luôn bồn chồn bất an, thời gian trước không phải anh ta vì chuyện của Quyên Mai mà bị cục quản lý đàn áp rồi sao vậy tại sao bây giờ anh ta lại ra ngoài để điều tra tụ điểm ăn chơi được?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Còn nữa “cô ta” mà Lục Kính Đình vừa nhắc đến là ai?
Lục Kính Đình lái xe rất nhanh trên đường, lúc đến nơi anh ấy không cho tôi xuống xe nhưng tôi nhất định đòi đi vì vậy anh ấy cũng không còn cách nào khác nên mới đồng ý.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đi vào trong tụ điểm ăn chơi nhưng Chu Phong vẫn chưa tới, Lục Kính Đình châm một điếu thuốc hít vào một hơi thật sâu rồi nhả ra một làn khói trắng.
Tôi đứng ở bên cạnh mà tim cứ đập thình thịch, không biết có phải là do tôi chưa gặp được Chu Phong hay không mà tôi thực sự có chút lo lắng rồi không nhịn được mà liếc nhìn xung quanh.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Còn phía bên này Lục Kính Đình đã hút xong điều thuốc rồi ném điếu thuốc xuống dưới chân và tức giận dập tắt nó sau đó bỏ đi. Tôi vội vàng đi theo anh ấy, vừa bước ra khỏi cửa đã nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát đỗ ở đó, ánh đèn xanh đỏ chiếu chói mắt.
Chu Phong bước ra khỏi xe cảnh sát sau lưng là một nhóm cảnh sát đi theo, vừa nhìn thấy tôi anh ta sững sờ một chút sau đó cong môi lên nói: “Tin tức của cậu ba Lục đúng thật là nhanh nhạy, tôi còn chưa tới mà anh đã đến trước đợi kiểm tra rồi sao?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lúc nói ánh mắt của anh ta lướt qua tôi như không có gì rồi cuối cùng dừng lại trên người của Lục Kính Đình. “Là cục trưởng Chu mạnh mẽ quyết đoán, hành động lớn như vậy cũng chỉ có anh mới có thể làm ra được thôi” Lục Kính Đình nhướng mày nói tiếp: “Chỉ là không biết có phải cục trưởng Chu đi ra từ trong bóng tối của vài ngày trước hay không?”
Anh ấy đã nhận ra vết sẹo của Chu Phong, chuyện bắt cóc Quyên Mai đã gây ảnh hưởng lớn đến Chu Phong suýt chút nữa đã hủy hoại sự nghiệp của Chu Phong.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Những lời anh ấy nói không khỏi khiến Chu Phong cau mày nhưng sau đó anh ta đã cười chế nhạo nói: “Chuyện đi ra hay không có vẻ như không liên quan gì đến cậu ba Lục thì phải? Hôm nay cậu ba Lục đợi tôi ở đây nhất định là vì chuyện của tụ điểm ăn chơi vậy thì chúng ta không lạc đề nữa. Về vấn đề tụ điểm ăn chơi ấy à anh không cần phải lo lắng, tôi sẽ thực thi theo pháp luật một cách công bằng, nếu không có vấn đề gì thì tôi tuyệt đối sẽ không tiếp tục niêm phong”
Lời nói của Chu Phong bề ngoài thì có vẻ rất chính trực nhưng mọi người ở hiện trường đều hiểu rất rõ Lục Kính Đình làm ăn kiểu xã hội đen đã bao lâu nay rồi, tại tụ điểm ăn chơi của anh ấy thì làm sao mà không có vấn đề gì được.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cho dù không có vấn đề thì Chu Phong nhất định cũng sẽ tìm ra lý do để niêm phong. Cũng có thể nói là anh ta nhất định sẽ niêm phong tụ điểm ăn chơi của Lục Kính Đình.
Hơn nữa trong lúc nói chuyện ánh mắt của Chu Phong còn liếc qua tôi giống như chưa có gì xảy ra, tôi chỉ cảm thấy lông tơ khắp người đang dựng đứng cả lên. “Lời này của Cục trưởng Chu thật công tâm.” Lục Kính Đình cười chế nhạo rồi nói: “Không biết là đối với tụ điểm ăn chơi của chính mình thì Cục trưởng Chu cũng công bằng như vậy chứ?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Chu Phong ở bên ngoài cũng có không ít tụ điểm ăn chơi và nếu như nói những chỗ đó đều trong sạch hoàn toàn thì có đánh chết tôi cũng không tin. “Đối xử bình đẳng như nhau.” Chu Phong cong môi nói rồi vẩy tay về phía sau ra lệnh cho bọn họ bắt đầu điều tra.
Những người đó vừa nhận được chỉ thị liền đi về phía tụ điểm ăn chơi, thằng Đen dẫn đàn em ra chặn ở trước cửa không cho bọn họ vào. “cậu ba Lục làm gì vậy?” Chu Phong dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Hay là anh sợ?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lục Kính Đình không trả lời anh ta mà quay đầu lại nói với thằng Đen: “Cho người vào đi, đừng làm tổn thương hòa khí. thắng Đen sững sờ một chút, rõ ràng là anh ta không ngờ rằng Lục Kính Đình lại nói như vậy nhưng anh ta cũng không nói gì cả mà chỉ xoay người sang một bên để bọn họ vào. “Cục trưởng Chu, bên ngoài gió lớn sợ rằng sẽ thổi bay anh mất, chi bằng vào trong rồi nói chuyện?” Nói xong Lục Kính Đình liền nằm lấy vai tội rồi xoay người tôi về phía tụ điểm ăn chơi.
Trong lòng tôi vẫn có chút hoài nghi, trong tụ điểm ăn chơi còn có thứ gì mà Lục Kính Đình lại để những người đó vào điều tra?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Suy cho cùng thì ván cờ này cũng thuộc về Chu Phong, anh ta không dễ mua chuộc như các quan chức khác một khi đã điều tra ra được cái gì đó thì anh ta nhất định sẽ không bỏ qua.
Đột nhiên tôi lại nghĩ đến những gì Lục Kính Đình nói với thằng Đen qua điện thoại lúc vừa nãy, anh ấy nói “đưa cô ta tới” vậy chuyện này có liên quan gì đến cô ta?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lục Kính Đình bước vào trong phòng còn Chu Phong ngồi đối diện anh ấy, ánh mắt của anh ta không ngừng tiếc về phía tôi, trong đáy máy có một loại màu sắc gì đấy khiến tôi khó hiểu.
Cả căn phòng chìm trong không gian im lặng và mùi của thuốc súng càng trở nên nồng nặc.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tôi còn không dám cử động vì tôi luôn cảm thấy rằng bất kỳ chuyển động nào cũng có thể làm cháy cái cầu chì này.
Bọn họ rất nhanh chóng đã điều tra xong và kết quả rất rõ ràng, liên quan đến khiêu dâm và cờ bạc.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nghe được thông tin này Chu Phong liền hài lòng mà cong môi lên, trong ánh mắt anh ta hiện lên vẻ khiêu khích với Lục Kính Đình: “Tam gia, xin lỗi nhé."
Tôi sững sờ, không phải là Chu Phong sẽ thật sự niêm phong tụ điểm ăn chơi của Lục Kính Đình đấy chứ? “Khoan đã." Lục Kính Đình nhướng mày rồi nhìn về phía thắng Đen sau đó nói với Chu Phong: “Cục trưởng Chu, tôi nghĩ là anh nên xem thứ này trước để xem rất cuộc là vài tụ điểm ăn chơi này của tôi có liên quan đến khiêu dâm và cờ bạc hay không?” “Hửm?” Chu Phong vốn dĩ định giải thích tiếp thì dừng lại và nói: “Tam gia cứ việc đem ra?” “Đưa lên đây.” Lục Kính Đình vẫy tay, cánh cửa ở phía sau liền mở ra.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tôi quay đầu lại nhìn thấy thằng Đen đang đẩy một chiếc xe lăn đi ra và người ngồi trên xe lăn chính là Tôn Lý.
Miệng cô bị bịt kín không nói được lời nào vậy nên chỉ có thể nhìn chằm chằm vào mắt Chu Phong và phát ra âm thanh từ cổ họng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tôi thở phào một cái nhưng tại sao anh ấy lại đưa Tôn Ly đến đây, ai cũng biết rằng bây giờ Tôn Ly là người được ông cụ Triệu rất tin tưởng, được yêu thương vậy mà anh ấy lại bắt cô ta đến đây chẳng phải là muốn đối đầu với ông cụ Triệu hay sao. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Тг*uуeлAРP.cом
Chu Phong vừa nhìn thấy Tôn Ly liền hung hăng chống tay lên bàn: “Anh đã làm gì cô ấy rồi?” “Cục trưởng Chu không cần phải lo lắng, tôi chỉ trói cô ta vào xe lăn và không làm gì cả” Lục Kính Đình cười nói với Chu Phong. “Vậy anh muốn làm gì?” Chu Phong cau mày hỏi. “Không làm gì cả, tôi chỉ đang nghĩ là ông cụ Triệu rất thích cô ta nếu như để ông cụ Triệu biết rằng người này bị bắt vào tù khi anh niêm phong nơi này thì ông ấy sẽ nghĩ gì về anh và liệu có còn đồng ý giúp đỡ anh không?” Lục Kính Đình nhường mày nhìn Chu Phong, giọng nói đầy khiêu khích. “Người là do anh bắt, cô ấy cũng có suy nghĩ của riêng mình thì làm sao anh có thể khiến cô ấy nói rằng bị tôi bắt đi được? Điều này e rằng không thực tế chút nào cậu ba Lục a?” Chu Phong nắm chặt tay và tức giận nói. “Sau khi Tôn Nguyệt rời khỏi tôi cô ta đã trở thành tình nhân của anh trong một khoảng thời gian sau đó anh đã tặng cô ta đi để lấy lòng ông cụ Triệu, vậy anh nghĩ rằng khi ông cụ Triệu biết những việc này thì còn tin tưởng vào sự trong sạch của anh và cô ta không? Hơn nữa nếu ông ấy biết rằng Tôn Ly là người phụ nữ mà con rể mình đã dùng qua rồi thì liệu ông ấy có nổi trận lôi đình không?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lục Kính Đình nhướng mày rồi trực tiếp nói thẳng, anh ấy đi lại vỗ vào vai của Tôn Ly khiến cô ta đầy kinh hãi, cả cơ thể đều run lên, anh ấy vừa xé miếng dán trên miệng của Tôn Ly ra thì cô ta liền nói: “Chu Phong, cứu tôi!”
Chu Trần tiến lên một bước nhưng không nói gì.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lục Kính Đình nhìn thấy cảnh này liền nhếch môi hài lòng: “Lùi lại một chút mà nói cho dù ông cụ Triệu vẫn tin tưởng hai người trong sạch thì Tôn Ly cũng là người luôn biết nhiều chuyện quan trọng về anh ví dụ như anh sẽ vận chuyển hàng hóa ở cảng nào bao gồm cả những sòng bạc mà anh đã tham gia... nói tóm lại là tôi rất tự tin là có thể khiến cô ta nói ra, thế nào hả Cục trưởng Chu?”
Vừa nói anh ấy lại bóp mạnh vào vai Tôn Ly: “Nói, cô biết những gì?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tôn Ly ngẩng đầu, ánh mắt đầy kinh hãi, cô ta nuốt nước bọt rồi nhìn về phía Chu Phong sau đó quay ra nói với Lục Kính Đình: “Chỉ cần anh tha cho tôi chuyện gì tôi cũng biết.” “Cục trưởng Chu, anh xem cái này.” Lục Kính Đình cầm lên một điều thuốc từ từ châm lửa rồi hút một hơi.
Những lời của Lục Kính Đình khiến sắc mặt của Chu Phong tối sầm lại hoàn toàn, gân xanh ở bàn tay đã nổi rõ lên.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tôi nheo mắt nhìn Tôn Lý, chẳng trách mà anh ấy nói với tôi rằng cô ta đã lấy trộm chiếc vòng của tôi. “Quả không hổ danh là cậu ba Lục.” Một lúc sau Chu Phong liền bật cười và vỗ tay: “Thả người, thu quân” “Những tụ điểm ăn chơi khác thì sao?” Lục Kính Đình nghịch chiếc vòng trong tay vừa gỡ khỏi tay Tôn Lý. “Anh!” “Sao vậy?” “Các tụ điểm ăn chơi của cậu ba Lục đều không có vấn đề gì hết, tất cả đều được gỡ bỏ niêm phong.” Chu Phong nghiến răng nghiến lợi nói ra những điều này.
Tôi có thể thấy được lúc này anh ta đang vô cùng tức giận và muốn giết chết Lục Kính Đình ngay lập tức. “Được rồi, thằng Đen thả người.” Lục Kính Đình ném chiếc vòng cho Chu Phong.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Chu Phong bắt lấy rồi cười một cách chế nhạo, lúc đi qua Lục Kính Đình anh ta còn nghiến răng nói vào tai anh ấy: “Họ Lục kia, chúng ta cứ chờ xem