Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Săn Tình- Tân Ái Phương
  3. Chương 442: Nhường cho cô ta
Trước /483 Sau

Săn Tình- Tân Ái Phương

Chương 442: Nhường cho cô ta

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ mTruyen.net trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên mTruyen.net . Xin cảm ơn!

**********

Chương 442: Nhường cho cô ta

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Hơn nữa anh thường xuyên nói dối rằng anh yêu tôi, có thể cũng đính hôn chỉ là anh cần đến thế lực nhà họ Dương mà thôi.

Lục Kính Đình là ai, trên đời này còn có chuyện gì anh ta không dám làm cơ chứ? Anh ta hoàn toàn có thể đùa giỡn tôi giống hệt cách anh ta đối xử với Kiều Lam vậy, nực cười tôi lại xem đó là thật.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Mọi thứ đều khiến tôi khổ sở, tôi chạy không thoát, cũng không biết phải chạy đi đâu.

Tôi nhờ tài xế đưa tôi về nhà, vừa bước vào cửa đã khóa cửa nhốt bản thân mình lại, lấy chăn trùm kín trên đầu, ép buộc bản thân không được phép nghĩ đến chuyện này nữa, nhưng tôi nhận ra tôi không làm được.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Tôi ngồi ngẩn ngơ trên giường, không biết bao lâu mới chìm vào giấc ngủ, đợi đến khi tỉnh dậy đã qua ngày hôm sau rồi.

Tôi đã gọi cho Quyên Mai, hỏi cô ấy Lục Kính Đình đã về hay chưa, cô ấy chỉ lắc đầu nói cậu ba cả đêm đều không về.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Tôi không khỏi cười nhạo bản thân, tôi rốt cuộc đang mong đợi điều gì đây? Lục Kính Đình tối hôm qua hẳn là ở cùng một phụ nữ xinh đẹp, sao anh lại có thể đến chỗ tôi được cơ chứ.

Tôi ôm lấy An Hào đang ở trong nỗi, trong lòng bồn chồn không yên, đầu óc tôi lúc nào cũng không kiểm soát được mà nhớ đến hình ảnh buổi chiều hôm qua.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Anh cẩn thận nhìn cô ta với ánh mắt ngập tràn yêu thương, trong bức thư viết ngày hôm đấy cũng có thể nhìn ra, bọn họ là bạn học, gia đình tương xứng, họ mới là môn đăng hộ đối, duyên trời tác hợp.

Tôi đã ở nhà trong hai ngày trong một mớ hỗn độn, Lục Kính Đình cũng không hề về nhà, lấy hết can đảm gọi cho anh, nhưng anh không trả lời.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Đến ngày thứ ba, cuối cùng tôi ở nhà đợi không nổi nữa, đưa An Hào cho Quyền Mai, tính ra ngoài dạo một vòng.

Thằng Đen đúng lúc đến nhà tặng đồ, thuận tiện đưa tôi tới Phúc Long, tôi ở đây lang thang không mục đích, cuối cùng cảm thấy tất cả mọi thứ đều rất mông lung, có chút không chân thực. “Ồ, ai thế này?” Lúc đang ngần người thì nghe thấy tiếng phụ nữ bên tai.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Theo phản xạ có điều kiện tôi quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Kiều Lam. “Làm sao, sinh xong người nối dõi, dáng người cũng thay đổi rồi, đến nỗi một mình đi dạo phố thế này?” không đợi tôi nói, cô ta đã che miệng cười, trong mắt mang theo toàn là vẻ châm biếm.

Tôi không muốn tốn nước bọt với cô ta, quay người muốn rời đi nhưng lại bị cô ta chặn đường lại. “Tránh ra. Tôi không kiên nhẫn nhìn cô ta, đẩy tay cô ta xuống. “Thế nào? Không thích nghe tôi nói à? Thấy ghét bỏ sao?” Kiều Lam cười nhạo, “Nhưng tôi chính là cố tình muốn cô ghê tởm đấy. “Cô có thể câm miệng được chưa?” Tôi cau mày giọng nói có chút lớn, trong lòng không khỏi hối hận, sớm biết thế này đã không đến Phúc Long, nếu không thì cũng sẽ không gặp người phiền phức này. “Cô có biết Lục Kính Đình mấy ngày trước đã tham gia tiệc không? Tôi và ông Đinh cũng tới đó, cô đoán xem tôi nhìn thấy gì nào? Bên cạnh Lục Kính Đình đã đổi một người phụ nữ khác, anh ta đối với cô gái đó vô cùng tốt, cẩn thận đến mức chỉ sợ cô ta ngã” Kiều Lam bước sát về phía tôi: “Nói không chừng cô ta có thai rồi đấy.”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Nghe thấy câu này, tôi chỉ cảm thấy vết sẹo trong lòng không chỉ bị vạch ra mà còn dùng dao đâm thêm một nhát.

Cô ta thấy tôi không nói gì, có lẽ là vì cảm thấy tôi không có gì để nói, nụ cười trên khóe miệng càng lộ rõ: “Nghe nói cô còn chuyển nhà đúng không? Người phụ nữ đó ở tại căn nhà trước đây của cô à?” “Làm sao cô biết?” “Trong đám tình nhân của anh ta bây giờ đang thảo luận đến điên rồi, Tân Ái Phương, cô đừng nói với tôi cô không xem điện thoại nhé? Mọi người đều thảo luận cô có lẽ phải nhường chỗ rồi, Lục Kính Đình lại có niềm vui mới, cho dù cô có sinh con, cũng chạy không thoát được số phận bị vứt bỏ. Kiều Lam đắc ý nói, nhìn tôi với ánh mắt hả hê. “Cô nói xong chưa, xong rồi thì tôi còn có việc. Tôi có chút khó chịu, cũng không muốn dạo phố nữa, quay người quay người rời khỏi Hồng Tuyết Lâu.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Liền nghe thấy Kiều Lam ở phía sau nói: “Cô cứ đợi bị bỏ đi, Lục Kính Đình đá tôi thế nào sẽ bỏ rơi cô y như vậy

Tôi cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, tự véo cánh tay, bước ra cửa Phúc Long, tôi mới phát hiện ra cánh tay đã bị tôi véo đến đỏ. Nhưng mà nó không đau, không hề đau.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Tôi ngồi xổm xuống ven đường, có chút mơ màng, taxi dừng lại trước mặt hỏi tôi có muốn về nhà không, tôi nhẹ nhàng lắc đầu, tôi không muốn về nhà chút nào cả, ngoại trừ An Hào, tất cả đều không có ý nghĩa.

Đối diện Phúc Long có một quán bar, tôi nhìn chằm chẳm trước cửa quán bar, không tự chủ mà đi qua đó, tôi muốn uống say, chỉ có say mới có thể quên đi những chuyện phiền não. “Một ly Bloody Mary.” Tôi ngồi trước quầy bar nói với pha chế. Chẳng mấy chốc, rượu đã đến trước mặt, tôi uống một ngụm, cảm thấy bụng ấm áp dễ chịu.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Sau đó tôi muốn gọi vài ly rượu trắng, nốc từng hạm rượu, tôi chỉ muốn nhanh chóng say ngất đi để có thể quên hết đi mấy chuyện tồi tệ ấy.

Uống được vài chai, tôi mới có chút ngà ngà say, nhìn mọi thứ đều mơ hồ rồi.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Tôi dựa vào bàn, không biết là do tác dụng của rượu hay là do cái khác, nước mắt tôi rơi trong vô thức.

Đầu tôi như chết lặng, cũng không biết bản thân tôi đang làm cái gì, chỉ không ngừng uống, rót rượu.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Không biết qua bao lâu, tôi dần mất đi ý thức, sau đó liền nghe thấy tiếng rầm từ cửa truyền đến.

Tôi khó khăn nhìn về phía cửa, thấy một bóng người cao lớn bước vào, theo sau là một nhóm người mặc đồ den. “Tân Ái Phương, cô điên rồi sao!” Một giọng nam truyền đến tại tôi, ý thức của tôi vô cùng mờ mịt không nhìn rõ mặt anh ta, nhưng mùi thơm từ cơ thể anh tỏa ra khiến tôi cảm thấy quen thuộc và an tâm.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Nhưng đã rất lâu cũng không ngửi ra loại mùi này, giống như là mùi trên người Chu Phong.

Nghĩ đến đây, tôi nhíu chặt mày, mơ màng mở mắt chỉ thấy trước mắt mờ ảo, cái gì cũng không nhìn rõ. ra, “Sao cô lại một mình tới đây uống rượu? Tại sao không nói với tôi?” Giọng nói của anh ta cũng mơ hồ, tôi nhíu mày cố gắng lắm mới có thể nghe được anh ta nói gì. “Đến anh cũng không cần tôi nữa. Trong tiềm thức của tôi đem anh ta thành Lục Kính Đình.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Trả lời anh ta tôi mới nhận ra giọng nói mình có chút run rẩy, đưa tay lên mặt phát hiện bản thân cô lại khóc. “Đi theo tôi đi, tôi sẽ không bao giờ không cần cô.” Giọng nói của người đàn ông bên tại khiến tôi cau mày, đưa tay ôm cổ anh ta. “Đừng bỏ lại tôi.” Nói xong câu này, ý thức tôi hoàn toàn mất đi, trong đầu cũng trở nên trống rỗng.

Đợi đến khi ý thức tôi quay trở lại, tôi chỉ chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, tay chân như muốn rụng rời, không khỏi cau mày. “Nước.... Khát quá, tôi trở mình, chỉ muốn uống nước.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Sau một lúc có thứ gì đó mềm mại đưa sát vào miệng tôi, tiếp theo là chất lỏng ngọt ngào chảy xuống cổ họng, làm dịu đi lá phổi.

Tôi họ khan hai tiếng, cảm thấy mình như đang chìm vào một vòng tay ấm áp.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Tôi hưởng thụ vòng ôm đó một lúc lâu mới mở mắt, có chút không rõ ràng, tôi dụi mắt mấy lần mới nhìn rõ người trước mặt, là Lục Kính Đình. Cập n*hật nhanh nhất trên ТгцyeлАРP.cом

Tôi choáng váng, mặc dù hôm qua tôi say như vậy nhưng trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi còn mơ hồ nhớ ra người đưa tôi đi nói rằng Lục Kính Đình không cần tôi thì anh ta cần... Nhưng tại sao người mang tôi đi lại là Lục Kính Đình?

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Tôi lắc đầu, vẫn là anh ấy, tôi mới chịu từ bỏ, có lẽ do bản thân tối qua uống say không phân biệt rõ đầu là mơ đầu là thực.

Nhưng mà rất nhiều năm sau tôi mới biết, quán bar hôm đó có liên quan đến vụ mua bán dâm, Chu Phong đi điều tra vừa lúc gặp tôi đang uống rượu, muốn đưa tôi về nhà, trên đường gặp Lục Kính Đình chặn lại, dùng một lô hàng làm vật trao đổi mang tôi trở về.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Trong lòng tôi vẫn có chút mâu thuẫn với Lục Kính Đình, nghiêng người sang một bên, không muốn anh ôm, nhưng mà tôi chưa kịp tránh lần hai, anh đã kéo tay tôi lại. “Muốn chạy sao?” Giọng nói của Lục Kính Đình vang trên đỉnh đầu, có chút giễu cợt.

Tôi không nói câu nào, chỉ mím chặt môi.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Lục Kính Đình vẫn như trước ở bên cạnh tôi: “Đã làm mẹ rồi, còn một mình lén lút chạy ra ngoài uống rượu?” “Liên quan gì đến anh chứ. Tôi ấp úng nói, trong lòng toàn là hình dáng của người con gái kia.

Lời nói của tôi khiến Lục Kính Đình bật cười, anh kéo tôi đối mặt với anh: “Sao lại không liên quan đến anh? Em đang ghen đấy à?”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Bị anh nói trúng tim đen, làm tôi có chút xấu hổ, cúi thấp đầu không dám nhìn anh. “Hôm đó người ngồi trong taxi là em à?” Lục Kính Đình không phải đợi tôi trả lời mà ngược lại hỏi tôi câu khác.

Tôi sửng sốt một lúc, anh ấy đang nói đến chuyện ở hội trường Kim Minh ư? Làm sao anh ấy biết được, tôi nhớ là hôm đấy tôi đã che dấu rất tốt rồi....sao anh ấy lại nhìn thấy.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Nghĩ lại đêm hôm đó, hình như lúc người phụ nữ kia bước ra từ căn nhà của chúng tôi, chiếc xe phía trên chính là xe của Lục Kính Đình, lúc đó tôi ngồi trong taxi, chiếc xe dừng trong khu rất lâu cũng không có ai xuống, nhất định sẽ khiến người khác chú ý, có thể chính lúc đó Lục Kính Đình phát hiện ra tôi.

Nghĩ tới đây, tôi không thể không âm thầm chửi mình một câu, lúc đó tôi chỉ cố nhìn người phụ nữ kia mà quên mất che dấu bản thân. “Cô ấy là bạn đại học của anh.” Lục Kính Đình khẽ nói, kéo cái chăn đang phủ trên đầu tôi ra, ép tôi phải nhìn thẳng vào anh ấy. “Em biết.” Tôi trừng lớn mắt, bất kể thế nào, tôi chỉ là không muốn nhìn anh. “Em biết? Em cái gì cũng chỉ tự mình suy đoán mọi chuyện.” Lục Kính Đình không nhịn được lại cười, nói tiếp: “Anh không thích cô ấy, cô ấy cũng không thích anh

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Nghe lời anh ấy nói, tôi mới nhìn lên anh ấy, nhíu mày có chút không tin. “Anh với cô ấy hồi đại học là bạn thân, trong một lần chơi trò chơi xảy ra chút sự cố, cô ấy vì cứu anh đã trở thành người thực vật, vì thế anh bắt buộc phải có trách nhiệm với cô ấy, em hiểu không cục cưng? Còn bữa tiệc thì em mới sinh con xong, anh sợ sức khỏe em không tốt, mới để cô ấy đóng giả làm bạn gái mà thôi.” Lục Kính Đình rất chân thành, không giống như đang nói dối.

Nghe anh gọi là cục cưng, tim tôi có chút đập nhanh: “Nhưng mà cô ấy rõ ràng đã tỉnh rồi, hơn nữa tại sao anh để cô ấy chuyển đến nhà cũ của chúng ta?" “Cô ấy mới tỉnh lại trong thời gian gần đây, vả lại bố mẹ cô ấy đều đã mất trong vụ đó, vì thế cô ấy chỉ có thể về nước nhờ cậy anh, còn về căn nhà đó..... Lục Kính Đình khẽ cong môi: "Nếu như em không muốn ở phòng cưới của chúng ta, vậy chúng ta chuyển về, anh sẽ sắp xếp cho cô ấy một nơi ở khác."

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Quảng cáo
Trước /483 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hệ Thống Kẻ Phản Diện

Copyright © 2022 - MTruyện.net