Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 8
Tôi sửng sốt, “Nhưng anh bắn vào trong rồi, có thai mất”
“Có thai thì có thai, giờ đi ngủ.
Kim chủ không cho tôi cơ hội nói thêm lời nào, kéo tôi vào lòng, lập tức tất điện.
Trong ngành từng có một cô gái, lén lút mang thai, giấu kim chủ tìm đến chỗ vợ người ta hòng tìm đường leo cao. Kết quả không những bị bà vợ kia đánh cho sảy thai, đến tử cung cũng phải cắt bỏ, không chiếm được chút lợi ích nào, cuộc sống sau này cũng bị hủy hoại.
Đối với một nhân tình mà nói, mang thai chẳng khác nào đặt bản thân mình vào ván cược, hoặc là rơi vào vũng bùn khó lòng trở mình, hoặc là dựa vào con, chim sẻ hóa phượng hoàng. Tôi bị anh ta ôm, không thể nhúc nhích. Sợ đánh thức anh ta, nhưng lời của anh ta nói khiến tôi bối rối mất ngủ. Ngày hôm sau, tôi mang cặp mắt gấu trúc hầu hạ kim chủ dậy đi làm. Vừa giúp anh ta thắt xong cà vạt, anh ta bỗng bắt lấy tay tôi, nói: “Thu dọn vài bộ quần áo, cùng tôi đi xa một chuyển.
Tôi ngạc nhiên, “Đi xa?”
Kim chủ gật đầu, giọng dịu dàng hiếm có, giống như tối qua chưa từng xảy ra chuyện gì, “Phía Thanh Đông có chút chuyện cần xử lí, tiên thể đưa em đi chơi”
Tôi thu dọn vài bộ nội y và váy, thiếu cái gì đến đó có thể mua sau. Đối với tôi mà nói, Thanh Đông chính là cơn ác mộng trong quá khứ. Nhưng giây phút ngồi trên máy bay cùng kim chủ, ngoài sự thấp thỏm ra còn có sự háo hức.
Khi máy bay hạ cánh thì trời cũng đã tối, ra khỏi sân bay liền có xe đón chúng tôi về khách sạn. Biển số xe là một dãy số 8 trên nền xanh. Lúc dừng trước mặt, tôi liên cảm nhận được không ít ánh mắt quan sát dõi theo của người xung quanh, đều đang đánh giá kim chủ là ai. Từ trước đến giờ kim chủ rất khiêm tổn. Anh ta dựng cổ áo che khuất một nửa gương mặt, cả đoạn đường không hạ kính xe xuống. Dường như lần này đến đây có liên quan đến nhiệm vụ, ngoài hai người bọn tôi ra còn có cấp dưới của kim chủ Họ ở trong khách sạn như đang đợi đến giờ, rồi mới thay sang thường phục tập trung ngoài cửa khách sạn.
Kim chủ mặc bộ vest thoải mái, dùng keo vuốt ngược tóc ra phía sau. Tôi hiếm khi nhìn thấy anh ta chải chuốt như vậy, trông vô cùng nam tính, khiến tôi không nhịn được hôn trộm anh ta mấy lần. Lần nào anh ta cũng cầm lấy tay tôi không cho tôi làm trò, nhưng vẻ mặt lại đầy cưng chiều
Đến nơi, tôi mới phát hiện kim chủ đưa tôi đến một sòng bạc. Cửa vào không to lắm, nhìn rất bình thường. Vào cửa rồi đi qua bảy tám khúc ngoặt mới vào đến đại sảnh. Lúc này tôi mới phát hiện ra sự xa hoa phía bên trong, cao cấp và hoành tráng hơn bất cứ sòng bạc mà tôi đã từng đến.
Không lâu sau đó có nhân viên phục vụ tiến đến cúi chào, dẫn bọn tôi đi vào phòng bạc. Bọn tôi đi lên tầng, mấy người cấp dưới của kim chủ đối mấy tỉ tiền chip, họ tìm vị trí ở mấy bàn giống như họ chỉ đến để chơi vậy.
Điều không thể không nói là kim chủ khá may mắn. Vào đây chưa đến nửa tiếng, anh ta chỉ tùy tiện chơi vài văn, mà số tiền chíp trong tay đã tăng gấp đôi. Tôi cũng không thấy anh ta có mảnh khỏe gì, toàn là đặt cược cửa đại cửa tiểu. Anh ta chỉ liếc một cái, liên tiếp đặt trúng.
Chúng tôi còn chưa chơi xong, đã có người ngăn chúng tôi “Thưa ngài, ông chủ chúng tôi nói ngài hợp ý ông chủ, mời lại. ngài lên phòng kim cương chơi mấy vần, không biết ngài có nể mặt không?”
Không phải tôi chưa từng nghe người ta nói về những trò chơi bẩn của sòng bạc. Người trong cuộc có một câu nói như này: Mười lần chơi thì chín lần thua. Bất luận bạn đi đầu đánh bạc, người thang lớn nhất chỉ có thể là ông chủ sòng bạc mà thôi.
Sòng bạc giở trò như vậy, nếu không có thể lực xã hội đen thì sẽ không mở nổi sòng bạc. Xã hội bây giờ, đen ăn đen là chuyện bình thường.
Kim chủ nhìn thấy sự lo âu trong ánh mắt của tôi, anh ta nhìn tôi lắc đầu, “Người ta có lòng mời, tôi cũng không thể không nể mặt. Em tự tìm một bàn mà chơi, thăng thì em lấy, thua thì tôi chịu tiền. Chú ý an toàn, có chuyện gì thì gọi điện cho lão Trần
Nói xong, anh ta chia cho tôi nửa số tiền chip, cầm trong tay rất nặng, ít nhất là mấy tỉ đồng.
Kim chủ cùng với người nọ đi lên phòng bao trên tầng thượng, thuộc hạ của anh ta từ lúc lên đây không biết đã đi đâu. Tôi rảnh rỗi liền tìm đại một bàn ngồi xuống.
Trước kia có một thầy bói mù xem bói cho tôi, nói tôi có số đào hoa, đường sinh dính liền với đường tình duyên, hơn nữa cả đời tốt nhất không thể dính vào cờ bạc, nếu không mười chơi chín thua. Khi đó tôi cảm thấy ông ta là một tay lừa bịp, bây giờ những lời đó đều đã ứng nghiệm trên bàn cược.
Chẳng bao lâu sau, số tiền chip trên bàn với đi non nửa. Đám người xung quanh nhìn tôi như nhìn thần tài, nịnh tôi tiếp tục chơi. Chơi xong ván cuối cùng, tôi không nói nhiều, thu tiền chip lại, chuẩn bị dừng chơi. Còn chưa đi đến phòng nghỉ, tôi đã phát hiện hai người ngồi cạnh tôi ban nãy đã đi theo tôi cả đoạn đường.
Tôi cau mày, “Các người đi theo tôi làm gì?”
Hai gã kia thấy tôi phát hiện ra, không những không chột dạ mà còn tiến đến gần tôi hơn, khuôn mặt đầy tham lam lẫn bỉ ổi, “Không có gì, chỉ là thấy cô em chơi một mình thì cô đơn biết bao, chi bằng để anh đây đưa em đi chơi nhé. Anh có chân trong ở đây, đảm bảo có thể thắng lại số tiền cô em đã thua mat.”
Tôi lạnh mặt, cảnh giác lùi về phía sau. Sòng bạc là chốn ăn chơi hỗn loạn nhất, có những ông chủ giàu có thật sự có tiền đến tìm vui, cũng có những kẻ dồn hết tiền bạc vào đây hàng đối vận.
Loại người thứ nhất ưa sĩ diện, dù có thua cũng không sao. Nhưng loại người sau thì không giống vậy, thua tiên đến phát điên, có thể làm ra bất cứ chuyện nào. Giàu có không nên để lộ ra ngoài. Thấy kim chủ đưa cho tôi quá nhiều tiền chip, cộng thêm tôi chỉ là một người phụ nữ yếu đuổi, khiến hai gã để ý đến tôi.
“Bây giờ tôi hơi mệt, muốn nghỉ một lát. Hay là chờ tôi nghỉ một lát rồi đi tìm hại anh đây dẫn tôi đi chơi nhé.
Tôi dịu giọng nói, không cho chúng cơ hội lắng những mà quay người đi về nơi có nhiều người. Một tên mặt sẹo lập tức lao đến chặn đường tôi.
“Con quỷ cái này cũng khôn phết nhỉ, chạy đắng nào. Gã ta cười lạnh lùng, duỗi tay túm lấy tôi. Tôi sợ hãi, cầm túi xách đập vào gã tà
Hôm nay đi ra ngoài tiện tay chọn phải túi xách toàn là định nhọn bên ngoài. Bình thường tôi không cẩn thận để túi va phải chân đều rất đau. Cú đập đó khiến gã kia không kịp tránh, chiếc túi đập thẳng vào mặt gã, tiếng gào rú đau đớn lập tức vang lên.
Tôi nhân cơ hội xoay người chạy đi.
“Con khốn, mày chết chắc rồi! Nếu để ông mày bắt được, ông mày sẽ bán mày vào Đông Hoan. Đuổi theo nó mau!” Gã đàn ông vừa quát một câu, đồng bọn của gã hô lên một tiếng thì có thêm một đám người đuổi theo phía sau.
Tôi sợ hãi chạy không ngừng. Tầng hai rộng như vậy, dù trốn chỗ nào sớm muộn cũng bị bọn chúng bắt được, Tôi định gọi điện cho kim chủ, nhưng phát hiện điện thoại để trong túi sách.
Tôi đành men theo lối thoát hiểm chạy lên tầng chót. Khi đã chạy hết các bậc cầu thang, tôi liên ra khỏi lối thoát hiểm, nhìn thấy mười mấy vệ sĩ mặc đồ đen xếp thành hai hàng, nghiêm trọng hơn là tôi đã nhìn thấy súng trong tay mấy người kia.
Tất cả mọi người đang nhìn chăm chăm vào tôi bằng ảnh mắt nghiêm nghị, như kiểu chỉ cần tôi bước thêm một bước thì sẽ bị bọn họ bàn thành tổ ong.
Tôi bị đám người trước mặt dọa cho không dám nhúc nhích nửa bước. Chưa được chục giây, cánh cửa phía sau đã bị đẩy ra.
Tên mặt sẹo hùng hổ đuổi đến nơi, cười lạnh nói: “Chạy à, có chạy đăng trời.
Mặt tôi tại mét, cứ tưởng bọn chúng sẽ kiêng nề đám người mặc đồ đen này, không ngờ bọn chúng lại quen biết nhau. Gã mặt sẹo sai thuộc hạ tóm lấy tôi, sau đó còn bước lên dâng thuốc là cho gã cầm đầu, “Con quỷ này giỡn mặt em, không ngờ lại chạy lên tận đây làm phiên các anh, thật ngại quá, chốc nữa dẫn xuống lầu em nhất định sẽ cho nó một bài học.
Người kia nhận điều thuốc từ gã mặt sẹo, tiên mồm nói: “Ranh con, mau dẫn xuống đi, đợi tí nữa mà quấy rầy khách quý của Ngài Lâm, cẩn thận bị lột da bây giờ.
“Vâng vâng vâng, em dẫn xuống ngay đây ạ. Tên mặt sẹo luôn mồm vâng dạ, nhanh chóng lôi tôi đi xuống. Tôi không ngừng giầy giua, định kêu cứu thì bị thuộc hạ của gã kia dán băng dính ngang miệng. Thấy mình sắp bị đưa xuống, tôi trợn trừng mắt, tung chiếc giày cao gót dưới chân ra xa mấy mét, đụng đổ bình sử đặt ở đó, gây ra tiếng động không nhỏ.
“Con đĩ này, mày mà còn nhúc nhích nữa có tin ông mày chặt chân không. Tên mặt sẹo sâm sì mặt mũi, vung tay tát tôi. Tôi bị tát nổ đom đóm mắt, má đau rát nhưng không dám giấy giụa thêm.
Thanh Đông không được như Thanh Hải, toàn những kẻ liều mạng nhuốm đầy máu tanh lăn lộn ở chốn này. Tôi không hề nghi ngờ lời của gã mặt sẹo, nếu tôi còn giẫy giụa nữa thì gã chắc chắn sẽ phế chân tôi
Tôi tuyệt vọng từ bỏ việc chống cự. Đúng lúc tôi tưởng mình đã rơi vào tay đám người này thì có một giọng nói bất ngờ vang lên, “Làm cái quái gì đấy, không biết Cậu ba và Ngài
Lâm đang bàn chuyện bên trong hả?”
“Sao lại có đàn bà ở đây?” Người kia nói rồi đi về phía tôi. Gã mặt sẹo trợn mắt lườm tôi một cái, đứng chân trước mặt tôi khúm núm cười lấy lòng, luôn mồm xin lỗi.
Tổng giám đốc Tiết, thật ngại quá, mấy đứa thuộc hạ không chú ý, để con ả này chạy lên đây. Chúng em xuống ngay, xuống ngay đây ạ “Hừ, làm việc kiểu gì vậy, còn không mau dẫn đi. Người kia hừ lạnh một tiếng, giọng điệu mất kiên nhẫn. Lúc gã mặt sẹo củi đầu xuống, tôi liền nhìn thấy mặt của người kia.
Nhìn người kia rất quen mắt, trong đầu lướt qua một loạt hình ảnh, tôi lập tức nhớ ra người đàn ông kia là gã người Địa Trung Hải mà tôi gặp ở buổi tiệc từ thiện. Tôi mở to mắt, phát ra tiếng ư ư trong cổ họng để thu hút sự chú ý của hắn.
Gã mặt sẹo sốt ruột định tát tôi. Gã người Địa Trung Hải liếc tôi, rồi kinh ngạc kêu lên: “Ý, đây không phải là ”
Tôi càng kêu to hơn, nhìn người kia bằng ánh mắt cầu cứu. Gã mặt sẹo khựng lại, tay dừng lại giữa chừng, nghi hoặc nhìn tôi, hỏi: “Tổng giám đốc Tiết quen cô ta ạ? “Quen, tất nhiên là quen rồi. Người kia nhếch miệng, nụ cười trên môi rất mờ ám. Gã quay người gọi một cuộc điện thoại, một lát sau cánh cửa bên trong được mở ra.