Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chu Bá Thông lúc này kinh hãi tỉnh lại, khi nhìn đến hai người trong đó có Anh cô Chu Bá Thông cổ bỗng co rụt lại sợ hãi nói:
- Tại sao lại là nàng!?
- Là ta thì sao, ngươi sống cũng thật an nhàn a! - Anh cô tức giận nói.
- Sao có thể! Trận pháp đào hoa đảo nổi tiếng khó chơi, nàng làm sao đi vào được!
- Vậy ra ngươi là ỷ vào trận pháp cho là ta không đi được vào mà trốn tránh ở đây!!!
Anh cô thực sự phẫn nộ trừng mắt nghiến răng mà nói.
Chu Bá Thông cũng thật đúng là đần độn, những lúc này mà còn so đo nói ra như vậy chẳng khác nào đổ dầu vào lửa, Lý Thiên Ngọc cũng không tránh đi mà ngồi bên bàn đá xem hí kịch.
- Ngươi là tên khốn kiếp, không xứng là nam nhân!!!
- Ta sao không xứng làm nam nhân, nàng đừng có mà nói bậy nha! - Chu Bá Thông vẫn tính cánh tưng tửng cãi lại.
- Ngươi còn nói!!! Có nam nhân như ngươi sao!? Ăn xong rồi phủi mông bỏ đi, nào có đếm xỉa gì tới ta, Hừ!!! Buồn cười là nhi tử của mình bị người khác hại chết ngươi còn vô tâm không biết, trách nhiệm, lương tâm của ngươi bị chó tha đi rồi!!!
- Cái gì!!! cái gì nhi tử!? Nhi tử của ta!? - Chu Bá Thông vừa chấn kinh vừa nghi hoặc nói.
- Khốn nạn! Sau khi ngươi làm chuyện đó ta mang thai không lâu sau nhi tử liền sinh ra, lại bị ác tặc đánh đoạn tâm mạch sống không bằng chết, ta đi cầu Đoàn Trí Hưng hắn không chịu cứu, chính tay ta, chính là đôi tay của ta chấm dứt thống khổ cho nó, lúc đấy ngươi chết ở chỗ nào!?
Anh cô điên cuồng gào khóc vừa nói vừa chỉ thẳng mặt Chu Bá Thông hét lớn.
- Nhi tử! Ta có nhi tử, hơn nữa lại còn chết rồi!!! - Chu Bá Thông đờ đẫn sứng sờ lẩm bẩm nói.
- Là ai là tên tặc tử nào hại nhi tử của ta, ngươi nói cho ta biết ta đi báo thù cho hắn. - Chu Bá Thông lúc này cũng tức tối nói.
Lý Thiên Ngọc đứng xem mà cũng không biết nên nói như nào, Chu Bá Thông mặc dù tức giận nhưng nhìn mặt hắn trông cứ tếu tếu, dù sao cũng là lão ngoan đồng nếu người nào không biết lại còn tưởng hắn đóng kịch, giả bộ.
- Nói cho ngươi!? Nói cho ngươi thì ngươi làm được gì!? Ngươi xuống tay giết được Đoàn Trí Hưng sao!? Còn có nếu không có người nói thì đến giờ ta còn không biết tên ác tặc đả thương nhi tử là ai, ngươi!? Ngươi lúc đó còn không biết tới nơi nào chơi, ngươi cho dù gặp được ta nhưng ngươi biết là ai hạ thủ mà tìm hắn báo thù sao?
- Vậy tên ác tặc đó là ai, hắn ở đâu!? Ta đi tìm hắn báo thù!?
- Tên ác tặc đã chết rồi, chính là người ngồi kia giúp ta giết hắn báo thù, còn ngươi ngươi làm được gì? Giờ còn Đoàn Trí Hưng, ngươi dám đi giết hắn sao?
- Cái này!!! Hay là chúng ta không báo thù nữa!? - Chu Bá Thông lúng túng đáp.
- Tốt!!! Tốt một cái không báo thù nữa, thù mất con ngươi còn không báo vậy ngươi làm nam nhân ngươi sống trên đời làm cái gì a!? - Anh cô phẫn hận nói.
Anh cô tuy không xuống tay hạ thủ được với Đoàn Trí Hưng vì đối với hắn tuy không có tình nhưng còn nghĩa, chính vì nghĩ như vậy mà nàng không cam lòng buông xuống, thế nhưng Chu Bá Thông đâu!?
Hắn mặc dù có lỗi với Đoàn Trí Hưng nhưng khi đó Đoàn Trí Hưng còn tác thành hắn cho mình đổi lấy tình hữu nghị với Vương Trùng Dương, khi đó Đoàn Trí Hưng hoàn toàn là không coi trọng nàng là nữ nhân của hắn mặc dù trên danh nghĩa còn là vợ chồng.
Nữ nhân thời này cũng quá không có địa vị, nhất là còn trong hoàng thất, không có một chút tiếng nói nào.
Cho nên nói đúng ra Chu Bá Thông sai lầm, nhưng đối với Đoàn Trí Hưng mà nói không quá lớn, còn bị hắn coi như một hồi giao dịch đổi lấy tình hữu nghĩ với Trùng Dương cung, mà thù mất con lớn như thế nào, vậy mà tên này mở miệng là nói không báo thù nữa, bảo sao nàng không tức giận.
- Chu Bá Thông nói như vậy ngươi vẫn quyết định không tìm Đoàn Trí Hưng báo thù!? - Anh cô khuôn mặt lạnh lùng ngữ khí băng hàn nói.
- Cái này! Cái này không tốt lắm, dù sao chúng ta cũng có lỗi đối với hắn giờ lại tìm hắn bào thù là không đúng!- Chu Bá Thông vẫn không biết làm sao nói.
Hắn không nhận ra rằng Anh cô đã vạch ra một giới hạn cuối cùng giành cho hắn, nếu lúc này hắn đồng ý đi tìm Đoàn Trí Hưng báo thù thì nàng sẽ chấp nhận hắn, quay lại với hắn, cũng không nhất thiết phải bắt hắn tìm Nam đế, đây chỉ là một cái điều kiện nàng đưa ra nhằm thử hắn mà thôi vì nàng biết võ công của hắn không thể bằng Nam đế, có đi cũng là vô ích.
Chẳng có nữ nhân nào lại muốn nam nhân mà mình yêu đi tìm chết cả, chỉ là nàng muốn xem xem người nam nhân đó có đáng để nàng dựa vào hay không mà thôi.
- Tốt! Thật sự rất tốt, Chu Bá Thông!! ngươi cũng đã nói như thế thì chúng ta từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt, ngươi đi đường ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta, chúng ta giờ không ai nợ ai, tuy nhiên trước khi đi ta muốn ngươi đưa cho ta quyển thượng Cửu âm chân kinh. - Anh cô lạnh lùng bình thản nói.
Nàng cũng không quên trước đó Lý Thiên Ngọc nhờ nàng nói với Chu Bá Thông bảo hắn giao ra Cửu âm chân kinh, coi như nàng giúp hắn vì hắn thay nàng báo thù cho nhi tử, đối với điều này nàng cũng gật đầu đáp ứng, đối với việc hắn giúp mình báo được thù giải khai tâm kết trong lòng, coi như muốn thân thể nàng, nàng cũng không ngần ngại cho hắn huống gì chỉ là một quyển Cửu âm chân kinh.
- Cửu âm chân kinh!? Tại sao nàng biết ta có Cửu âm chân kinh!? - Chu Bá Thông nghi hoặc hỏi.
- Thế nào!? Thù ngươi không dám báo, giờ ta chỉ đòi hỏi một quyển sách làm thù lao cho việc hơn mười năm nay ngươi không đếm xỉa gì tới ta vậy mà ngươi cũng không cho!? - Anh cô vẫn lạnh băng nói.
Chu Bá Thông trước đó đã từng thề với sư huynh Vương Trùng Dương là sẽ không học Cửu âm chân kinh, chỉ thay hắn bảo quản, còn việc truyền cho ai tự hắn quyết định.
Anh cô hỏi đến hắn chỉ là ngạc nhiên mà hỏi chứ cũng không phải không cho, dù sao quyền quyết định tại trong tay hắn, cho nên hắn liền đáp.
- Được! Được! Ta đi lấy nàng đừng tức giận. - Chu Bá Thông xua tay nhanh nhẩu nói rồi vội vàng trèo lên chiếc giường đá tìm kiếm một hồi.
Sau đó, hắn cầm theo một quyển sách đi tới hai tay đưa cho Anh cô. Nàng không nói không rằng ném cho Lý Thiên Ngọc, vừa chạm tới quyển sách, hệ thống tiếp tục nhắc nhở:
- Đinh! Phát hiện quyển thượng Cửu âm chân kinh!
Lý Thiên Ngọc học tập xong liền nhét quyển sách vào trong rương chứa đồ, Chu Bá Thông sững sờ vì tự nhiên thấy quyển sách biến mất, hắn nổi lên tính ham chơi đi tới hỏi:
- Huynh đệ! Ngươi làm như thế nào mà khiến quyển sách biến mất vậy!? Có thể dạy ta hay không!? Ta có thể bái ngươi làm sư phụ!!!
- Dạy ngươi thì cũng được, nhưng ta nhớ là ngươi đến cả Hoàng Dược Sư còn đánh không lại, nghĩ tới chắc tư cách học cũng không có, tốt nhất ngươi cứ khổ luyện võ công đến khi đánh thắng hắn rồi hẵng nói. - Lý Thiên Ngọc buồn cười có chút hí ngược nói Chu Bá Thông.
- Hoàng Dược Sư sao!? Ta nhưng là không đánh lại hắn a! - Nói đến đây Chu Bá Thông có chút ủ rũ.
Anh cô đứng một bên nhìn hai người nam nhân này tâm tình rất phức tạp, thực sự khi nàng cùng Chu Bá Thông thì vẫn còn là một cô nương suốt ngày ở trong hoàng cung, không ai chơi cùng cũng có chút đơn thuần, cho nên khi gặp hắn - một người xa lạ thú vị, lửa gần rơm nên mới lỡ thất thân cho hắn.
Còn đến tầm tuổi này, trải qua bao nhiêu cay đắng, nàng đã không còn chút gì gọi là ngây thơ nữa rồi, lại nhìn Lý Thiên Ngọc, dung mạo tuấn dật, y phục chỉnh chu, cường đại mà tự tin, quan tâm đến nữ nhân, so với Chu Bá Thông hoàn toàn khác một trời một vực.
Nàng đối với Chu Bá Thông hoàn toàn là thất vọng, còn đối với Lý Thiên Ngọc thì một mảng rối rắm, nhưng cuối cùng nàng cũng quyết định thái độ đối với Lý Thiên Ngọc, dù sao sống chung mười năm, nghe hắn thổi những bài tiêu còn có ca từ phóng khoáng, hoàn toàn một dạng ủng hộ tình yêu cởi mở không trói buộc, cho nên nàng không muốn vì chút rụt rè e lệ của nữ nhi mà che dấu tâm tình của mình.
Sau khi xong việc hắn còn có Anh cô bước ra bên ngoài hang động, đi một đoạn đường cách khoảng gần một km, Anh cô bỗng ôm chầm lấy hắn từ phía sau.
Lý Thiên Ngọc lúc đầu có chút sững người, nhưng dần dần suy nghĩ một phen hắn liền nhếch miệng mỉm cười, hai người ôm nhau không nói một lời vì giờ phút này đây lời nói chính là có chút thừa thãi.
Hai người một trước một sau, Anh cô thì ôm gì lấy hắn từ phía sao, mặt liền áp lấy bóng lưng rộng rãi của hắn, Lý Thiên Ngọc phía trước, một tay thả lỏng, một tay nắm lấy bàn tay của nàng.
Một hồi lâu sau đó, vẫn không tách ra, Anh cô liền mở miệng nhẹ nhàng ấm áp nói:
- Lý Thiên Ngọc, ta yêu chàng!
- Ta biết! Lưu Anh!
Lý Thiên Ngọc chậm rãi nói, sau đó gỡ ra tay của nàng, Anh cô có chút gấp gáp lo lắng mà nghĩ rằng chẳng lẽ hắn không chấp nhận mình hay sao!?
Lúc này đây, Lý Thiên Ngọc quay người lại nhìn thấy dáng vẻ của nàng như vậy liền không thèm nghĩ ngợi một tay nâng phía sau gáy của nàng, từng sợi tóc trắng mềm mượt trơn trượt trên ngón tay hắn.
Đầu cúi xuống môi hắn nhắm chuẩn cái miệng nhỏ của nàng mà hôn tới, lưỡi hắn cạy mở hàm răng ngà liền chui vào đuổi bắt chiếc lưỡi đinh hương của nàng, hai chiếc lưỡi quấn lại với nhau như cà phê với sữa.
Một tay hắn còn lại hắn liền giải khai đai lưng của nàng, sau đó luồn thẳng xuyên qua chiếc yếm, nắm lấy một tòa ngọc phong, phải nói mặc dù nàng từng có con nhưng hình dáng bộ ngực vẫn không thay đổi, vẫn ngạo nhiên vểnh cao.
Hơn nữa xúc cảm hoàn toàn không vì đã từng sinh con mà ít đi sự mượt mà, rất tuyệt với, mềm mại mà không kém phần co giãn.
Anh cô mặc dù đang đê mê trước sự tiến công môi lưỡi của hắn nhưng khi tay hắn nắm lấy bộ ngực của mình cũng khiến nàng rùng mình một cái, hô hấp dồn dập, mặt mày ửng hồng, khẽ “A!” một tiếng, nhưng cũng không ngăn cản hành vi tác quái của hắn.
Lý Thiên Ngọc vừa xoa bên này vừa bóp bên kia, hai bên không bên nào thiếu, bỗng hắn chú ý tới chỗ lòng bàn tay như bị vật gì cứng cứng tì vào, hai ngón tay đi xuống hơi miết mới phát hiện thì ra hai nhụy hoa của nàng đã vì hưng phấn mà cứng lại nhô lên ngạo nghễ.
Chỉ thấy hạt đào của mình bị ngón tay hắn miết cái, cảm giác tê ngứa, lại có chút buồn buồn, lại có chút gì đó hưng phấn truyền thẳng vào não bộ khiến nàng khẽ rên lên một tiếng nhưng vì đang chịu môi lưỡi của hắn chinh phạt, cái miệng hắn vẫn mút lấy miệng nhỏ của nàng cho nên nàng chỉ có thể phát ra từng tiếng dâm mị từ trong cổ họng:”A…ân.n…Ưm…”.
Lý Thiên Ngọc nghe được những âm thanh như vậy càng là thú huyết sôi trào, tay hắn không còn thỏa mãn với bộ ngực tuyệt với của nàng nữa mà khẽ trượt xuống luồn thẳng qua chiếc khố làm bằng lụa của nàng, mò tới “thâm uyên thần bí”, ngón giữa của hắn khẽ miết nhẹ một cái, một dòng suối nhỏ chợt tuôn ra, thấm đẫm ngón tay của hắn.
Thân thể nàng run rẩy, môi nhỏ nhả ra liền rên một tiếng:”Ưmm..m..!” làm hắn càng ngày càng bị kích thích, ngón tay xuyên thẳng vào mật huyệt khẽ ma sát một trận, lại gẩy gẩy hạt đậu nhỏ, làm Anh cô rung lên thân mình, hai gối khụy xuống đứng không vững, nước suối càng phát càng nhiều.
Lý Thiên Ngọc một hồi mân mê không chán, không biết bao lâu, thân thể Anh cô có chút nhuyễn như con chi chi, hơi thở gấp gáp, hắn liền giải khai thắt lưng lôi ra tiểu huynh đệ lúc này đang vươn cờ khởi nghĩa, Anh cô ngồi tựa lưng vào gốc cây thấy hắn như vậy làm gì mà không biết ý định của hắn, cũng không quá rụt rè, vươn tay bắt lấy, môi đào tiến sát lại mở ra liền ngậm lấy.
Từng tiếng “chóp…chép...sụp..soạp!!!” dâm mị vang lên trong khung cảnh tĩnh lặng hoàn toàn tạo ra một sự đối lập nhưng cũng hài hòa.
Sau một hồi được cái miệng nhỏ của nàng chăm sóc tận tình, tiểu huynh đệ lúc này như vừa mới ngâm suối nước nóng đi ra, thân thể sáng bóng, lại ẩm ướt, hơn nữa càng khỏe mạnh hơn lúc trước, Lý Thiên Ngọc không nói hai lời liền nhấc bổng nàng lên, để hai tay nàng ôm lấy cổ mình, phía dưới tiểu huynh đệ của hắn va chạm với cô bé của nàng, hai chân nàng thì quắp lấy hông của hắn lưng dựa thân cây.
Lý Thiên Ngọc cong người đâm tới chỉ nghe đánh “Bá!” một tiếng, tiểu huynh đệ đã chìm vào trong mật huyệt ẩm ướt mời gọi của nàng, từng hồi tiếng động “bành bạch!” vang lên không biết bao lâu có lẽ phải hơn vài nghìn cái, Lý Thiên Ngọc hơi thở có chút gấp gáp, Anh cô thì đã lên đỉnh đến ba lần, nhưng cứ khi va chạm với hắn lại khiến nàng sông suối lầy lội, muốn ngừng mà không được, tóc tai có chút rối loạn, mặt mày đỏ hồng mê người, mồ hôi thơm lăn dài từ trán xuống tới cổ, tiếp tục trượt xuống bộ ngực căng tròn, càng làm phơi bày mị hoặc của nàng.
Tiếp tới một hồi cấp tốc va chạm, Lý Thiên Ngọc gấp gáp, Anh cô rên rỉ, chỉ thấy nàng hai chân căng cứng nhướng người hướng phía hắn, Lý Thiên Ngọc cũng đạt giới hạn cho phép, một tiếng “bá!” vang lên, cô bé của nàng và cậu bé của hắn tiếp xúc thân mật không kẽ hở, hắn cùng nàng đồng thời rên lên, nàng thì giếng nước phun trào, vòi cứu hỏa thoát van phun thẳng bụng dưới của hắn, hắn thì cũng bơm vào mật huyệt của nàng một đống nòng nọc, không ai nhường ai.
Đầu hắn gục hướng vai thơm của nàng, có chút thở gấp, nàng cũng tựa vào vai hắn, hai người chưa vội tách nhau ra, tiểu huynh đệ của hắn vẫn còn muốn cảm nhận sự ấm áp khi nằm trong cô bé của nàng.
Một hồi lâu, thể lực trở về hai người mới tách ra, Lý Thiên Ngọc lôi trong sáng thần không gian ra một bịch khăn ướt, từ tốn lau cô bé của nàng, Anh cô thấy vậy một hồi cảm động, phải biết thời này nam nhân chẳng có ai như hắn cả, mỗi khi xong việc là lăn ra ngủ mặc kệ nữ nhân làm sao thì làm.
Sau khi làm sạch cô bé của nàng, hắn mới lôi ra một bộ y phục mới lại tiếp tục thay nàng mặc vào, Anh cô cũng tùy ý hắn.
Hai người làm xong cẩu thả sự tình cũng khiến quan hệ không còn chút khoảng cách nào nữa, Lý Thiên Ngọc ôm lấy eo thon của nàng hướng nơi ở Hoàng Dược Sư bước đi.