Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiến độ quay phim đang dần đi đến giai đoạn kết thúc.
Nhiễm Thuật nhân lúc chuyển địa điểm quay, bớt chút thời gian một ngày về nhà.
Lần trở về này, chủ yếu là do trong lịch trình làm việc của cậu có vấn đề nên cần gặp mặt Hồ Vĩnh Kỳ để trao đổi nội dung cụ thể.
Dựa vào kinh nghiệm của cậu mà nói, nếu như trong điện thoại mắng ác quá thì Hồ Vĩnh Kỳ sẽ tắt máy, cậu nhất định phải mắng thẳng mặt hắn để Hồ Vĩnh Kỳ không trốn thoát được.
Lúc Nhiễm Thuật xuống máy bay đã là chín giờ tối, cậu cũng không đi gặp Hồ Vĩnh Kỳ ngay mà đi đến công ty của Tang Hiến.
Để sáng mai đến cũng không muộn.
Trên đường, cậu liên lạc được với Thẩm Quân Cảnh, xác định được Tang Hiến đang ở đâu. Dưới sự sắp xếp của Thẩm Quân Cảnh, cậu vào được bên trong công ty, đến thẳng văn phòng Tang Hiến.
Sau khi vào, cậu nhìn quanh một lượt, hết sức tò mò về hoàn cảnh làm việc của Tang Hiến.
Trước đây vì hai người bọn họ muốn giữ bí mật nên cậu thật sự không quang minh chính đại đến đây lần nào.
Lần trước, khi mua máy bay trực thăng, cậu đã từng đến văn phòng của Tang Hiến nhưng chỉ ngồi trong chốc lát đã đi, chưa kịp nhìn kỹ.
Cậu nhòm giá sách của Tang Hiến một chút, không nhịn được mà bĩu môi: “Giả vờ giả vịt, em không tin anh sẽ đọc mấy quyển sách này thật.”
Lẩm bẩm xong, cậu xoay người về, ngồi trên ghế làm việc của Tang Hiến, ngả ngả về sau rồi nhận xét: “Không thoải mái lắm, cứ nghĩ sẽ là cái gì tốt lắm chứ.”
Nói xong thì đứng dậy, chụp một tấm ảnh của cái ghế, sau khi tra xong và biết giá cả thì lại ngồi xuống lần nữa: “Đây là mười, trăm… trăm vạn, nhà máy có tâm thật, ăn cướp còn tặng kèm ghế. Đúng là hàng có tên tuổi có khác, đơn giản sang trọng có chất lượng, tự nhiên thấy cái ghế này thơm ghê.”
Cậu ngồi trên ghế, lại ngó qua mặt bàn làm việc, toàn là văn kiện, không có nhiều đồ trang trí lắm.
Cậu tiện tay mở một cái ngăn kéo ra, thấy đồ vật được đặt bên trong thì không khỏi khẽ giật mình, lấy ra đều là ảnh chụp chung của cậu và Tang Hiến, tất cả đều được đóng khung, chỉ là không bày trên mặt bàn mà thôi.
Cậu nín cười trong chốc lát: “Sợ bị khách hàng phát hiện quan hệ của chúng ta à? Rõ ràng là nhiều ảnh thế mà lại không thể bày ra ngoài, anh trai to con sẽ không âm thầm tủi thân chứ? Ai bảo anh chọn bạn trai là ngôi sao làm gì?”
Tiếp đó, cậu tiện tay lấy một sổ ghi chép da trâu màu nâu ra, sau khi mở ra liếc qua thì không khỏi khẽ giật mình, hình như là nhật ký.
Tang Hiến còn viết nhật ký sao?
Cậu bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh con người 1m9 to con kia ngồi trước bàn nghiêm túc viết nhật ký.
Rất là không phù hợp.
Cậu mở ra, phát hiện không phải ngày nào Tang Hiến cũng viết nhưng mỗi lần viết đều là nội dung liên quan đến cậu.
Bảo sao tổng hợp được cả Powerpoint.
Ngày 17 tháng 3, tôi không hiểu. Lần này sao lại giận rồi?
Tôi dắt chó đi dạo mất 37 phút, lúc về mặt em ấy rất khó coi.
Em ấy nói phim dở, tôi không mắng hùa theo.
Beefsteak buổi tối hôm ấy không phải loại chín bảy phần mà em ấy thích, chắc là trách tôi nói không rõ ràng.
Tôi ngồi đọc tài liệu một lúc, thời gian đó không hôn em ấy.
Tôi cảm thấy lý do đầu chiếm 20%, lý do thứ hai chiếm 40%, lý do thứ ba chiếm 30%, lý do cuối cùng 10%.
Nhiễm Thuật nhìn đoạn nhật ký này và rơi vào trầm tư. Ngày 17 tháng 3 sao cậu lại giận nhỉ?
Hình như từng lý do đều xứng đáng để giận cả.
Nhưng để phân tích được trong nhật ký thế này cậu cũng thấy khó tin, cái tổng kết kia Tang Hiến căn cứ vào đâu để tính ra?
Cậu trả quyển nhật ký về chỗ cũ, đoán là cái này anh tự giấu, tiếp tục đọc sẽ không hay lắm.
Nhưng mà, nếu nội dung nhật ký của Tang Hiến đã liên quan đến cậu thì sao cậu không thể đọc?
Thế là cậu mở trang tiếp theo của nhật ký ra.
Ngày 20 tháng 3, lúc ngủ em ấy gọi tên mình, đáng yêu quá đi.
Hết rồi.
Nhiễm Thuật bắt đầu nhớ lại, ngày đó… hình như lúc đó cậu chưa tỉnh ngủ mà là bị chịch cho tỉnh, là vì lý do này sao?
Cậu rất vô tội mà, được không?!
Lại lật trang sau.
Ngày 22 tháng 4, chia tay rồi.
Chỉ có ba chữ.
Lần này chính là lần hai người bọn họ chia tay từ hai năm trước.
Lần chia tay này là lần bọn họ cãi nhau lâu nhất, thật đúng là cậu không biết sau khi hai người chia tay thì trong lòng Tang Hiến cảm thấy thế nào.
Cậu đang muốn lật tiếp thì nghe thấy tiếng nói chuyện ở ngoài cửa, thế là nhanh tay cất quyển sổ kia về chỗ cũ, đóng ngăn kéo lại.
Tang Hiến đẩy cửa vào, đúng lúc này, Nhiễm Thuật hét lên với anh: “Surprise!”
Tang Hiến nhìn cậu, lại quay sang nhìn Thẩm Quân Cảnh, Thẩm Quân Cảnh chỉ có thể mỉm cười thay lời giải thích: “Surprise.”
Tang Hiến đóng cửa lại, cũng nhốt luôn Thẩm Quân Cảnh lại ngoài cửa.
Vừa định nói chuyện với Nhiễm Thuật thì Thẩm Quân Cảnh ở sau lưng lại mở cửa lần nữa. Mắt hắn không nhìn vào trong, dáng vẻ để tránh bị nghi ngờ, liến thoắng nói: “Tôi tan làm đây! Hai người cứ bận chuyện của hai người, chia tay thì tìm Ngọc ca, truyền nước thì tìm bác sĩ, việc của tôi kết thúc rồi, tạm biệt!”
Nói xong thì nhanh chóng đóng cửa lại.
Nhiễm Thuật giận tới mức đập bàn: “Nhân viên công ty các anh nói chuyện đen đủi như thế à?”
“Đừng để ý đến cậu ta, em về lúc nào thế?”
“Xuống máy bay lúc chín giờ.”
“Em ăn cơm chưa?”
“Đồ ăn trên máy bay không hợp khẩu vị em, em đã ăn mấy cái bánh quy rồi.”
Tang Hiến giơ tay lên liếc nhìn đồng hồ, nói tiếp: “Nhà hàng đi được giờ này cũng không nhiều, chúng ta…”
“Anh nấu cho em ăn đi!”
“Bé ngốc xào lăn hả?”
“…”
“Ở văn phòng?”
Nhiễm Thuật thật sự nghiêm túc cúi đầu nhìn cái ghế và bàn làm việc một chút, cuối cùng thì lắc đầu: “Thôi bỏ đi, mỏi eo lắm.”
“À, được.”
Tang Hiến khóa trái cửa ban công, sau đó bước tới, đặt văn kiện đang cầm trong tay lên mặt bàn, hỏi: “Muốn ăn gì, anh đặt cho em ăn trước.”
Nhiễm Thuật lập tức đứng dậy, để Tang Hiến ngồi trên ghế, nói: “Để em nhìn thử chủ tịch bá đạo ngồi trên ghế trông như thế nào.”
Tang Hiến thấy không hiểu nổi Nhiễm Thuật nhưng vẫn phối hợp mà ngồi xuống.
Nhiễm Thuật cầm điện thoại ngồi trên bàn làm việc của Tang Hiến, chụp Tang Hiến mấy cái, sau đó liền lướt xem ảnh chụp trong điện thoại di động: “Một cái ảnh tiện tay chụp rồi đăng lên mạng cũng có thể nổi, anh tin không? Mấy người nổi tiếng trên mạng kia không có khí chất chủ tịch bá đạo của anh, anh chính là loại tự mang sát khí đó đó ấy.”
“Em dám thì cứ đăng.”
“Không đăng, em lưu lại, lúc nhớ tới chủ tịch bá đạo nhà em thì có thể mở điện thoại ra ngắm. Má ôi, bá đạo tổng tài nhà em ngồi trên núi vàng nhỏ nè!”
“…” Tang Hiến không đáp lại ngay mà cầm điện thoại lên xem rồi hỏi: “Gần đây em có đang giảm cân không? Có cần kiêng gì không?”
“Không cần.”
Tang Hiến đặt xong đồ ăn thì đặt điện thoại xuống, kéo ghế đến gần Nhiễm Thuật.
Nhiễm Thuật giơ tay lên vuốt đầu anh, hỏi: “Anh họp suốt à?”
“Ừ, từ hai giờ chiều đến giờ.”
“Có việc gì không thể nói luôn sao? Làm gì mà họp không ngừng nghỉ thế?”
“Rất nhiều dự án cần được đánh giá, còn phải nghe bọn họ báo cáo tổng kết.”
Nhiễm Thuật nghe cũng thấy mệt, lấy túi của mình ra: “Em mang bánh trên máy bay về này, anh ăn không?”
“Lát nữa ăn cùng em sau.”
“Người anh to như vậy, đừng để bị đói.”
“Vậy em đút cho anh ăn nhé?”
Nhiễm Thuật lấy hộp bánh, bóc ra, hiếm khi có kiên nhẫn mà đút cho Tang Hiến ăn như thế này.
Tang Hiến ăn xong lại híp mắt nhìn về phía cậu: “Làm sao bây giờ, hình như chưa đủ đâu.”
“Làm sao em biết được.”
…
Nhiễm Thuật đưa cốc nước cho Tang Hiến, anh nhận lấy uống hết mấy ngụm nước, yết hầu nhấp nhô, Nhiễm Thuật có thể nghe rõ tiếng nuốt xuống.
Nhiễm Thuật đá Tang Hiến hai cái, nhảy xuống khỏi bàn làm việc, kéo quần lên rồi chạy đến nhà vệ sinh duy nhất trong văn phòng.
Tang Hiến nhìn theo dáng vẻ chật vật uốn éo của cậu lúc rời đi, nhịn cười, đứng dậy đi vào theo.
Nhiễm Thuật thấy anh vào theo thì lập tức cáu um lên, chửi: “Đồ già dê!”
“Là sao cơ, anh chẳng hiểu gì cả.”
Nhiễm Thuật đứng trước bồn rửa tay chỉnh trang lại, Tang Hiến ôm cổ cậu, hôn một cái lên mặt cậu, rồi nói tiếp: “Lễ tân gọi điện thoại đến, anh đi lấy đồ ăn.”
“Ừ.”
*
Lúc Nhiễm Thuật và Tang Hiến trở về nhà anh cũng đã gần mười hai giờ.
Hai người nhanh chóng rửa mặt rồi mệt mỏi nằm vật xuống giường.
Nhiễm Thuật nằm trên giường hỏi thăm: “Hình như mình chưa dắt chó đi dạo?”
“Bọn chúng có quản gia riêng mà.” Tang Hiến ghé sát người Nhiễm Thuật ôm cậu vào lòng, sau đó vươn tay tắt đèn ngủ.
Nhiễm Thuật vùi mặt vào ngực Tang Hiến, hiếm khi ngoan ngoãn nhẹ nhàng hỏi han: “Anh mệt không?”
“Anh bình thường.”
“Anh buồn ngủ chưa?”
“Anh vẫn tỉnh. Sao thế?”
“Vậy em chờ tí nữa.”
Tang Hiến biết chắc Nhiễm Thuật đang ấp ủ âm mưu nào đó, thế là thuận nước nói ra: “Ồ, bây giờ anh thấy hơi buồn ngủ rồi đó. Ngủ thôi.”
“Vâng…” Nhiễm Thuật bắt đầu từ từ rời khỏi cái ôm của Tang Hiến, tiếp theo lấy một cái gì đó từ dưới gối ra rồi cẩn thận cắm điện.
Tang Hiến vừa ngẩng đầu thì thấy cái đèn xua muỗi bảy sắc cầu vồng trong phòng mình sáng lên, theo sau đó là tiếng nhạc với chất lượng âm thanh cực kỳ tệ.
Phòng ngủ của anh được trang trí theo phong cách tăm tối nên rất nhiều vị trí đều rất đơn sơ. Cả căn phòng hầu như mang sắc thái đen kết hợp với màu gỗ. Vì thế khi ánh đèn rực rỡ đột ngột sáng lên, cảm giác đặc biệt bất ngờ.
Khi anh ngước mắt thêm lần nữa, anh lập tức nhìn thấy logo to lớn của công ty mình trên trần nhà, đang nhấp nháy theo giai điệu âm nhạc.
Thực sự rất… LOW.
Tang Hiến chưa kịp điều chỉnh cảm xúc trên mặt thì đã thấy Nhiễm Thuật đứng trên giường, hào hứng chỉ vào mặt anh và hỏi: “Hey anh bạn bên kia, anh khỏe không ạ?”
“…” Tang Hiến không đổi sắc nhìn Nhiễm Thuật, một câu cũng không nói.
Không khỏe lắm.
Tâm lý trả thù của cung Bọ Cạp thật là đáng sợ. Mặc dù chuyện đã trải qua rất lâu rồi nhưng vẫn quyết tâm trả thù bằng được.
Kể cả khi chất lượng âm thanh cực kém nhưng Nhiễm Thuật vẫn vô cùng hưng phấn. Cậu điên cuồng lắc lư cơ thể dưới ánh đèn chói lóa: “Chào mừng anh đến với buổi solo concert của Nhiễm Thuật. Nào giơ hai tay lên và làm theo em! Chúc người chăm chỉ sẽ có một cuộc sống tươi đẹp. Chúc cho người khỏe mạnh sẽ luôn tràn đầy sức sống. Chúc cho người bận rộn cả đời lúc nào cũng luôn nở nụ cười trên môi, a~!”
(*)
Tang Hiến: “…”
Với việc Nhiễm Thuật nhảy disco từ đầu giường đến cuối giường, Tang Hiến không có cách nào hết.
Thế là anh nửa tựa ở đầu giường, hai tay khoanh lại trước ngực, biểu cảm nghiêm nghị nhìn người điên đang nhảy múa kia.
Hình như thứ mà bàn chân Nhiễm Thuật dẫm lên không phải chăn đệm mà là công tắc điện, bị điện giật hưng phấn lạ thường.
Nhiễm Thuật hỏi lại lần nữa: “Tiếng vỗ tay đâu hết rồi nhờ?!”
Tang Hiến: “…”
“Tiếng hét điếc tai ở đâu ý nhờ?!”
Tang Hiến: “…”
Hết lần này đến lần khác, vẻ mặt của Tang Hiến ngày càng căng. Nhiễm Thuật lại càng vui vẻ, tiếp tục hát theo nhạc: “Vận may đến rồi, chúc bạn may mắn ngập tràn. May mắn mang đến niềm vui và tình thương ái. May mắn đến rồi, vận may của chúng ta đến rồi…”
Sau đó lại tiếp tục nhảy nhót như thằng điên, toàn bộ giường đều rung chuyển vì động tác của cậu.
Lặp lại được ba lần, cuối cùng Tang Hiến cũng hành động. Anh kéo Nhiễm Thuật lên trên giường, đè cậu xuống.
“Đủ rồi.”
“…” Rất là không phục.
Đèn bảy màu của đèn đuổi muỗi điện lại sáng lên, LOGO to đùng nhảy nhót trên trần nhà, tiếng âm nhạc tiếc tục không ngừng.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Tiếng hét điếc tai ở đâu đấy?
Ở phần review truyện đó.
[Nhiễm Thuật, bé ngốc bị xử lý tám lần trong mười ngày]
June: Chương này tác giả sửa raw, có tí nước thịt cũng cắt luôn của anh em, nhưng mà không sao=))))) tôi giữ lại bản cũ cho mọi người đọc đây.
Tang Hiến đè Nhiễm Thuật xuống, dùng giọng rất trầm để hỏi: “Còn đi* nữa không?”
*đi đến concert ý =))))))))))
“Huhu… Không đi nữa…”
“Tiếng vỗ tay hôm nay đã đủ to chưa?”
“Đủ rồi ạ.”
“À, còn thiếu mấy tiếng hét điếc tai nhỉ.”
“Đm… Anh đừng… Chồng ơi! Tang Hiến!!!”
Đèn chống muỗi bảy màu cầu vồng sáng lập lòe, logo nhảy lên trên trần nhà, tiếng nhạc phát ra không ngừng.
Cùng với đó là tiếng khóc của Nhiễm Thuật và tiếng vỗ tay nonstop.