Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sáng sớm hôm sau.
Nhiễm Thuật đứng trước bàn ăn, bóp eo, hằm hằm nhìn Tang Hiến, trông như một con gà chọi có tinh thần hăng hái.
Tang Hiến bình thản ung dung pha cà phê và nướng bánh mỳ cho cậu.
“Anh đừng có mà làm như không có chuyện gì!” Nhiễm Thuật chỉ vào Tang Hiến, mắng đầy bực tức.
“Cũng có chút chuyện mà.”
“Anh thì có chuyện gì?! Sao em không thấy vậy?”
“Bị kẹp chặt rất đau, nội thương rồi.”
Nhiễm Thuật nổi điên trong chớp mắt, dứt khoát bổ nhào lên lưng Tang Hiến, đu trên lưng anh, hết gặm lại cắn để trả thù.
Tang Hiến cũng không thèm để ý, còn đi tới đi lui ở đảo bếp kiểu tây, để ý thấy Nhiễm Thuật sắp ngã xuống, anh đưa tay đỡ cậu một chút.
Nhiễm Thuật hơi không ngồi yên được, nếu như giờ Tang Hiến ngồi xuống thì chắc chắn sẽ làm cậu tức giận nên là anh đứng cùng Nhiễm Thuật luôn.
Hai người đứng ở đảo bếp, ăn bữa sáng.
Trong lúc ăn sáng, Nhiễm Thuật nhìn chằm chằm vào Tang Hiến, quan sát từ trên xuống dưới khiến Tang Hiến vô thức uống nhiều thêm một ngụm cà phê.
Bình thường mà bị Nhiễm Thuật nhìn chằm chằm như vậy thì chắc chắn tiếp theo sẽ chẳng có chuyện gì tốt.
Thậm chí anh còn biết thừa là Nhiễm Thuật đang bới lông tìm vết, chỉ là bây giờ vẫn chưa nghĩ ra lý do nào chính đáng để mắng anh.
Nhiễm Thuật ăn sáng xong, uể oải thở dài một cái.
Tang Hiến cũng thở phào một cái theo, xem như đã qua cửa này.
Thật ra, Nhiễm Thuật không tìm thấy cớ để mắng Tang Hiến thì cũng không hết hi vọng, cậu đẩy anh vào phòng thay đồ: “Để em phối đồ cho anh.”
Tang Hiến không có ý kiến gì, để tùy Nhiễm Thuật chọn.
Trang phục Tang Hiến mặc đến công ty đều là âu phục, chỉ khi thỉnh thoảng ra ngoài hẹn hò thì mới đổi sang quần áo bình thường.
Bộ Nhiễm Thuật chọn cho anh cũng là đồ âu, là bộ Nhiễm Thuật thích nhất, nhìn khá là cháy.
Giúp anh chọn, giúp anh mặc, tiện thể không đứng đắn một hồi, mãi đến khi Nhiễm Thuật đẩy anh ngồi xuống, anh mới phát hiện ý đồ nhỏ nhen của cậu.
“Ầy, quà em đặc biệt chuẩn bị cho anh, thích không?” Nhiễm Thuật nói, tự tay giúp anh đi bít tất.
Tang Hiến giơ chân lên, nhìn đôi tất SpongeBob trên chân, im lặng một lát rồi mới nói: “Thích.”
“Thích thì hôm nay đi đôi này đi.”
“Ồ… được.”
Nhiễm Thuật cực kỳ hài lòng, còn nhất định phải thấy Tang Hiến đi giày vào, xem hiệu quả tổng thể rồi mới thỏa mãn giơ ngón tay cái ra với anh: “Quá là đẹp trai luôn.”
“Cảm ơn sự trân trọng của em.”
Hai người sóng vai ra khỏi cửa.
Tang Hiến cử tài xế đưa Nhiễm Thuật đến công ty, còn anh thì đến tổng công ty.
*
Tang Hiến vừa mới xuất hiện trong tầm mắt Thẩm Quân Cảnh trong công ty là Thẩm Quân Cảnh đã phát hiện có gì đó sai sai.
Hắn theo sau Tang Hiến mấy bước, đến lúc Tang Hiến đi bộ mới có thể lờ mò thấy được và có thể xác định tất của Tang Hiến không đúng.
“Đôi tất này của mày…” Thẩm Quân Cảnh muốn nói lại thôi, vẻ mặt phức tạp, giọng điệu cũng cực kỳ nặng nề.
“Nhiễm Thuật tặng tao.” Vừa nói Tang Hiến vừa giơ chân phải ra cho Thẩm Quân Cảnh nhìn, giữa quần tây và giày da màu đen lộ ra một màu vàng óng ả chói lóa.
“Tao cũng đoán vậy.” Vẻ mặt Thẩm Quân Cảnh nghiêm túc: “Hôm nay có một hội nghị lớn, sẽ có rất nhiều người, mày có chắc không cần thay đôi khác à?”
“Nhiễm Thuật tự tay đi cho tao, tao rất thích.” Tang Hiến chẳng những không ghét bỏ mà trong lời nói còn mang theo mùi khoe khoang nhàn nhạt.
Thẩm Quân Cảnh khẽ gật đầu, nói lại với trợ lý của mình: “Hôm nay pha cho tôi một chén cẩu kỷ, để tôi bồi bổ.”
Trợ lý nhỏ tranh thủ làm theo luôn.
Thẩm Quân Cảnh thật sự không biết mình đến công ty Tang Hiến để làm gì, anh cứ dăm bữa nửa tháng lại có dấu răng trên yết hầu, nghiêng đầu một cái là có thể nhìn thấy vết dâu tây trên cổ.
Hôm nay lại là một đôi tất vui buồn thất thường thế này!
Lúc nào Thẩm Quân Cảnh mới có thể bỏ được cái tật ngại hộ người khác này?
Người trong cuộc vẫn rất thích thú, hắn phiền dùm cái gì chứ?
Tự làm tự chịu!
Nể mặt đồng tiền thôi!
Cũng đâu tìm được ông chủ nào hào phóng hơn Tang Hiến nữa!
Cho tiền thì là Thượng Đế!
Lại nhớ về chiếc Ferrari mới cắp nách tháng trước!
Thẩm Quân Cảnh cố gắng an ủi bản thân.
*
Nhiễm Thuật đến phòng làm việc của Hồ Vĩnh Kỳ trước, cố ý để anh Lưu và Tiểu Tề canh ở ngoài cửa để Hồ Vĩnh Kỳ không thể bỏ chạy giữa chừng.
Sau đó, hùng hùng hổ hổ giết vào.
Hồ Vĩnh Kỳ không ngờ Nhiễm Thuật vậy mà lại tự mình từ đoàn làm phim về tìm gã, sau khi nhìn thấy cậu từ cửa vào thì kinh ngạc mất một lát.
Nhiễm Thuật lại không để ý đến sự ngơ ngác của gã, ném thẳng lịch trình làm việc của mình lên trên mặt gã: “Họ Hồ kia, anh đừng có mà quá đáng, anh nhìn thử xem anh nhận cho tôi cái gì đây. Thời gian này tôi không nhận thêm mấy cái kịch bản thì thôi, anh thật sự nhận chương trình tạp kỹ cho tôi tôi cũng nhịn được, nhưng kết quả là anh lại sắp xếp một đống livestream bán hàng cho tôi là sao?”
Bây giờ, nghệ sĩ livestream bán hàng cực kỳ phổ biến. lại vừa nhanh hái ra tiền.
Livestream như thế mấy bận, nếu fan mua sản phẩm thì cứ phải gọi là tiền đầy sọt.
Có điều rất nhiều nghệ sĩ không bằng lòng làm việc này, thực sự livestream rất mệt mỏi, cực tốn sức, còn ảnh hưởng trực tiếp đến sự phát triển sau này.
Thứ nhất, livestream chỉ mang đến hiệu quả và lợi ích ngắn ngủi, nếu như dành thời gian đó để đi đóng phim truyền hình, thậm chí là dù có tham gia gameshow thì trong hậu kỳ cũng có thể có những video có thể đăng lên được.
Hai là sẽ ảnh hưởng đến giá trị* của nghệ sĩ, nhất là nghệ sĩ muốn thử đóng chính kịch như Nhiễm Thuật. Livestream bán hàng trong một thời gian dài sẽ ảnh hưởng đến ấn tượng của bên phía đầu tư và phim ảnh đối với cậu.
(*)
Livestream giao lưu nói chuyện phiếm với fan hâm mộ còn tốt hơn là livestream bán hàng.
Gần đây Nhiễm Thuật hot lại, tất nhiên công ty sẽ mang ra lợi dụng.
Độ nổi tiếng của Tô Điểm Điểm giảm sút khiến công ty chịu thiệt hại, bọn họ liền muốn kiếm lại từ chỗ khác.
Thế là trực tiếp sắp xếp công việc livestream bán hàng cho Nhiễm Thuật.
Hồ Vĩnh Kỳ trả lời, ra vẻ đạo mạo: “Gần đây độ nổi tiếng của em đang dần tăng trở lại. Nếu nhân lúc hiện tại livestream thì cũng có thể giúp em nhanh chóng quay trở lại vị trí tuyến một.”
“Anh xem tôi là người mới à? Thế mà lại đem lý do này ra dọa tôi? Tôi đến cái tuổi này rồi, giờ là thời điểm mấu chốt, hẳn là nên gia nhập thêm vài đoàn làm phim, quay thêm vài tác phẩm nữa. Đợi mấy năm nữa, tôi cũng chỉ có thể đóng vai cha chú.”
“Thời kỳ hoàng kim của nghệ sĩ nam tương đối lâu, coi như em có hơn ba mươi thì vẫn có thể đóng phim thần tượng.”
“Tôi không phải mấy ông chú tự tin kia, mặt đầy nếp nhăn mà còn tự tin tràn trề đóng mấy vai tuổi mười tám, nhận được cát xê rồi chi bằng đi mua cái gương soi lại. Tôi có khả năng gì, có thể làm những việc nào, tự tôi biết rõ.”
Trước khi nhận kịch bản, Nhiễm Thuật đều sẽ cân nhắc xem mình có phù hợp với nhân vật đó không. Nếu hình tượng của cậu thật sự không hợp cậu cũng sẽ không gắng gượng làm gì. Nếu không vừa ảnh hưởng đến tác phẩm, vừa làm chậm trễ thời gian cậu đi diễn tác phẩm khác phù hợp hơn.
Hồ Vĩnh Kỳ nói tiếp: “Gần đây độ nổi tiếng của Tô Điểm Điểm giảm sút, thật sự gây nên chút tổn thất, chuyện này có liên quan đến em…”
“Liên quan đéo gì đến tôi? Người lật lọng mắng lén sau lưng, mua hotsearch là cậu ta chứ không phải tôi. Hơn nữa người hôn hít với cậu ta bị chụp lại là tôi à? Có phải hai người bọn anh không có sức xxx nhau “phạch phạch phạch” thì tôi cũng phải phụ trách cung cấp hai cái động cơ tốc độ cao cho hai người không?”
“Nhiễm Thuật!” Hồ Vĩnh Kỳ nghiêm mặt quát.
“Thôi anh bớt lên mặt dạy đời tôi đi. Đúng là thứ trâu già gặm cỏ non mà. Một người muốn chịch, một người muốn nổi*. Rõ ràng ai cũng biết được bộ mặt thật của người kia nhưng lại cứ thích bày cái dáng vẻ tình yêu đích thực cho ai xem, nhìn nổi hết da gà. Chó nhà anh nuôi có vấn đề thì đừng kêu tôi đi sau hốt phân giùm, tôi mặc kệ. Ngon thì bảo Tô Điểm Điểm nhà anh tự đi mà giải quyết.”
(*)
Đương nhiên Hồ Vĩnh Kỳ biết Nhiễm Thuật có tính cách như thế nào, gã cũng không cần phải ầm ĩ căng thẳng với cậu làm gì. Điều chỉnh biểu cảm trên mặt một lát, gã cầm lấy bảng lịch trình xem một chút rồi nói: “Những chuyện này em hoàn toàn không cần phải đích thân quay về một chuyến.”
“Tôi gọi cho anh thì anh sẽ nghe à?”
“…”
Hồ Vĩnh Kỳ giơ tay ra hiệu: “Ngồi xuống rồi nói đi.”
Nhiễm Thuật không ngồi, một tay chống mép bàn: “Tôi muốn anh liên lạc luôn với bên phát trực tiếp, hủy bỏ hết sạch mấy lịch trình này, đừng có tạm bợ rồi không tìm được người dự bị, cứ phải đánh cược với tôi, tôi không dễ lừa đâu.”
Hồ Vĩnh Kỳ nhìn bảng biểu, lấy ra một cây bút, gạch vài nét sơ sơ sau đó cầm điện thoại di động lên liên hệ đối phương.
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng ồn ào huyên náo. Ngay sau đó Tô Điểm Điểm hung hăng tiến vào văn phòng của Hồ Vĩnh Kỳ.
Tô Điểm Điểm trông thấy Nhiễm Thuật xong, cuối cùng cũng cười lạnh: “Nhiễm Thuật, sao anh không lo đóng phim đàng hoàng đi mà còn cố ý quay về công ty làm cái gì?”
“Tôi đến đây cũng phải báo cáo với cậu à? Từ khi nào mà cậu lại ôm cái mác bảo vệ này để sống vậy? Giờ sa sút thành đỗ nghèo khỉ rồi à?”
Hiện tại trong lòng Tô Điểm Điểm vô cùng đắc ý nên cậu ta không tính so đo với Nhiễm Thuật. Cậu ta khinh khỉnh hỏi: “Nhiễm Thuật à, anh biết chuyện Tang Hiến có vị hôn thê chưa?”
Cậu ta muốn nhìn thấy Nhiễm Thuật lộ ra sơ hở, muốn thấy nét mặt ngạc nhiên và tức giận của Nhiễm Thuật nhưng kết quả là Nhiễm Thuật chỉ im lặng.
Vị hôn thê?
Hừm.
Chắc chỉ có thể là vị hôn thê thôi. Cậu còn chưa di dân nên không biết lúc nào mới lấy được giấy chứng nhận. Mới nghĩ thôi đã thấy kết hôn muôn vàn khó khăn.
Đúng vậy, cậu đã từng nghĩ đến chuyện kết hôn.
Đáng tiếc Tùy Hầu Ngọc lại khuyên cậu trước một bước. Cậu ta bảo bây giờ hai người họ ồn ào chia tay, cùng lắm chỉ ảnh hưởng đến bạn bè mà thôi. Nhưng nếu họ nhận giấy kết hôn thì ảnh hưởng đến cả nhân viên Cục dân chính. Vì thế để giảm bớt gánh nặng cho quốc gia, cứ giữ nguyên trạng thái như vậy là tốt lắm rồi.
Sầu não là hiện tại cậu và Tang Hiến đang yêu đương lén lút ngon lành, không nhất thiết phải công khai rùm beng làm gì.
Do đó cậu gật đầu, lên tiếng: “Ờ, biết chứ.”
“Cho nên á, anh biết anh với anh Tang Hiến không có cửa nên mới quay xe tìm anh Hồ chứ gì? Anh tưởng anh Hồ vẫn còn thích anh hả? Lại còn cho hai người ra canh cửa nữa, bộ sợ bị người khác quấy rầy hay gì?”
Nhiễm Thuật nghe vậy khẽ giật mình, quay đầu nhìn về phía Hồ Vĩnh Kỳ: “Anh không tìm ra cách nào giúp cậu ta thông minh lên được hả?”
Hồ Vĩnh Kỳ chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Điểm Điểm không như những gì em nghĩ đâu.”
“Không đúng ư? Tôi xem lịch sử trò chuyện của hai người rồi, nhiều lắm!” Âm lượng của Tô Điểm Điểm đột nhiên cao lên: “Hôm nay anh ta còn cố tình trở về từ đoàn làm phim để thăm anh, còn để cả hai người đứng canh ngoài cửa nữa, anh còn nói hai người không có gì ư?!”
Dạo này Tô Điểm Điểm không nhờ vả được ai, sau tất cả chỉ có thể lấy lòng Hồ Vĩnh Kỳ một lần nữa, lại còn giữ rịt không buông. Ngay cả lịch sử trò chuyện của Nhiễm Thuật và Hồ Vĩnh Kỳ cậu ta đều cảm thấy chướng mắt.
Nhưng lại không biết trên thực tế Nhiễm Thuật liên tục gọi điện để mắng Hồ Vĩnh Kỳ, còn Hồ Vĩnh Kỳ liên tục cúp máy mà thôi.
Có điều trong mắt Tô Điểm Điểm thì đây lại là do Nhiễm Thuật cố ý níu kéo.
Nghe xong, Nhiễm Thuật mỉm cười: “Nếu như tôi thật sự thích anh ta thì sao lúc Hồ Vĩnh Kỳ còn trẻ tôi lại không ở bên anh ta. Bây giờ anh ta già chát như này, tôi lại còn đi dụ dỗ anh ta á?”
Hồ Vĩnh Kỳ muốn xen vào nhưng lại không nói thành lời, chỉ có thể nhìn hai người trước mặt mắng nhau rồi lôi cả gã vào.
Tô Điểm Điểm rất không phục: “Anh thấy không làm gì được bên tổng giám đốc Tang, độ phổ biến khó khăn lắm mới tăng lại, không muốn từ bỏ nên mới tìm đến anh Hồ chứ sao!”
“Vậy sao lúc tôi vừa mới chìm lại không tìm anh ta? Bộ thỉnh thoảng mang theo não khó lắm à?”
“Bởi vì lúc đó chúng tôi vừa mới bên nhau, anh vốn không có cơ hội.”
“Thú thật thì mấy năm trước có thể cậu nổi tiếng thật đấy, tôi còn tưởng cậu rất gì và này nọ nữa cơ. Nhưng sau khi từ từ tiếp xúc tôi bất ngờ vô cùng…” Nhiễm Thuật nói, còn thở dài một hơi.
Tô Điểm Điểm cứ ngỡ Nhiễm Thuật sẽ chửi mình nhưng ngờ đâu tự nhiên Nhiễm Thuật lại nâng cuộc trò chuyện của bọn họ lên một tầm cao mới.
Mà vốn dĩ đầu óc cậu ta cũng không thuộc dạng nhanh nhạy nên nhất thời không nhận ra chiêu trò của Nhiễm Thuật.
Nhiễm Thuật tiếp tục chọc tức Tô Điểm Điểm: “Bây giờ cậu bị nghiệp quật, không những không biết tự kiểm điểm bản thân, sửa chữa sai lầm của mình mà còn cố tình thêm mắm dặm muối. Đã đoán bậy đoán bạ tôi ôm đùi người khác comeback nhằm cố gắng che đậy đống cứt kia của cậu chứ gì…”
Nhiễm Thuật không mắng tiếp nữa nhưng Hồ Vĩnh Kỳ và Tô Điểm Điểm đều hiểu rằng cậu muốn mắng cái gì.
Nhiễm Thuật nói tiếp: “Thật sự coi ai cũng là chó, đều sẵn sàng ăn… à? Thứ cậu rất thích, trong mắt tôi chả là cái cóc khô gì, hiểu chưa?”
Tô Điểm Điểm tức đến mức thở hổn hển: “Nếu như anh không muốn dựa dẫm vào anh Hồ thì sao hôm nay lại trở về tìm anh ấy chứ?”
“Về để mắng anh ta, xem ra lần sau tôi phải mắng anh ta to tiếng thêm chút, kẻo người ngoài cửa lại không nghe được. Tôi từng gặp người chen hàng mua cơm nhưng chưa thấy ai chen hàng để được nghe chửi như thế này.” Nhiễm Thuật quên mất tình trạng sức khỏe của mình, vừa đặt mông ngồi xuống đã lập tức đứng phắt dậy.
Sự thật chứng minh, mấy chuyện cổ vũ cho tình yêu* như này, càng cổ vũ to tiếng càng đau.
(*)
Cũng may là lúc này có người gõ cửa đi vào, khiến hai người kia không chú ý đến hành vi kỳ quái của Nhiễm Thuật.
Người gõ cửa đi vào là Thẩm Quân Cảnh, sau khi thấy Nhiễm Thuật thì nháy mắt ra hiệu cho cậu, rồi nói: “Tổng giám đốc Tang biết hôm nay anh Nhiễm trở về để bàn bạc sắp xếp chuyện công việc, cố ý cử tôi đến giúp.”
Vừa nói vừa đưa mấy kịch bản cho Nhiễm Thuật: “Đây là tài nguyên do tổng giám đốc Tang giành được cho cậu, cậu xem thử xem có phù hợp không. Nếu cậu thích cái nào thì chúng tôi sẽ dựa vào lịch trình mà sắp xếp cho cậu.”
Nhiễm Thuật không nói lý do mình quay về với Tang Hiến, anh cũng không hỏi cậu.
Cậu không muốn làm phiền Tang Hiến, mấy việc vặt này tự cậu có thể giải quyết ổn thỏa, không cần đến sự hỗ trợ của anh.
Nhưng mà Tang Hiến vẫn đoán ra, cố ý cử Thẩm Quân Cảnh tới.
Nhiễm Thuật giơ tay ra lấy, vẫn không ngồi xuống mà đứng trong phòng làm việc mở ra xem.
Hồ Vĩnh Kỳ và Tô Điểm Điểm chỉ có thể trơ mắt nhìn Nhiễm Thuật lựa chọn, lúc này không biết phải phản ứng làm sao. Dù sao cũng là người của tổng công ty tới, người ta là nhân vật giữ chức lãnh đạo cấp cao, bọn họ không thể phơi bày mặt xấu của mình ra cho Thẩm Quân Cảnh thấy được.
Thẩm Quân Cảnh thấy Nhiễm Thuật bắt đầu đọc kịch bản thì mới nói: “Tổng giám đốc Tang vừa mới tìm được một vị đại diện giàu nứt vách, sẽ đi làm sớm thôi. Hy vọng giám đốc Hồ quan tâm một chút.”
“Người được… mời đến?” Hồ Vĩnh Kỳ sốc nặng, cả người bay bay. Vậy mà trước giờ anh hoàn toàn không biết gì hết, người sắp tới rồi mới thông báo cho gã là sao.
“Đúng vậy. Là Cao Cần bên Sâm Ngu, chắc chắc anh quen lắm.”
Nghe tới hai chữ Cao Cần này, vẻ mặt Hồ Vĩnh Kỳ cứng đờ.
Nào chỉ có quen biết, đây là đối thủ cũ, thủ đoạn của Cao Cần lợi hại tàn nhẫn thế nào, Hồ Vĩnh Kỳ hiểu rõ. Dù sao gã cũng phải ăn trái đắng mấy lần.
Người có thân phận như vậy mà cũng bị lương cao đào sang, sao cô có thể cam tâm tình nguyện làm dưới trướng gã?
Hồ Vĩnh Kỳ hỏi với giọng nặng nề: “Cô ấy sẽ nhận chức vụ nào?”
“Phó giám đốc tạm thời.”
“Tạm thời…” Hồ Vĩnh Kỳ nhíu mày, phát hiện ra chi tiết nhỏ này.
Thẩm Quân Cảnh mỉm cười, không đáp.
Tô Điểm Điểm nghe thế cũng hơi xấu hổ. Cậu ta biết chứ, chỉ sợ ý tổng giám đốc Tang là phải từ từ đóng gói Hồ Vĩnh Kỳ, sau đó sẽ đuổi gã ta đi.
Bây giờ nói lịch sự như vậy cùng lắm là chừa cho Hồ Vĩnh Kỳ chút mặt mũi cuối cùng thôi.
Vốn dĩ lý do Tang Hiến mua lại công ty này đều là vì Nhiễm Thuật.
Còn kết cục công ty trở thành dáng vẻ gì hay bị thiệt hại như thế nào, Tang Hiến hoàn toàn không để ý.
Chỉ cần Nhiễm Thuật trải qua an ổn là được.
“Thế để tôi đọc kịch bản trước đã. Cụ thể nhận bộ nào tôi vẫn chưa xác định được.” Nhiễm Thuật vừa đọc kịch bản vừa nói.
Thẩm Quân Cảnh làm như không quen biết gì Nhiễm Thuật, hỏi: “Chà, được rồi, cậu Nhiễm có vấn đề gì cần tôi hỗ trợ giải quyết chăng?”
“Lịch trình kia, ngoài cái live công ích cho nông dân, những cái khác từ chối hết, để anh ta từ chối ngay trước mắt cậu. Anh ta làm việc chó lắm, không xác nhận thì không thể yên tâm được.”
“Rồi rồi.” Thẩm Quân Cảnh cảm thấy chuyện xúi quẩy này quá đơn giản, dù sao so với Tang Hiến phải đi tất hình SpongeBob thì việc đi tất kia vẫn tê da đầu hơn.
Mãi đến khi Thẩm Quân Cảnh chắc chắn là Nhiễm Thuật đã sắp xếp công việc xong xuôi thì mới rời khỏi công ty.
Hồ Vĩnh Kỳ nhìn lịch trình trước mặt, giận đến nghiến răng, tức tối nện lịch trình xuống bàn: “Ức hiếp người quá đáng! Nhưng đúng là phá tiền, mày hiểu ngành giải trí à? Ép đuổi tao gấp vậy, ai cũng đừng mong được yên!”
***