Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
=============
Thẩm Hòe Tự đột nhiên giật mình như chim sợ cành cong, nghiêng mạnh đầu qua một bên né tránh nụ hôn của hắn.
Biên độ động tác của anh khá lớn làm thân thể suýt thì mất thăng bằng, may mà được Kỷ Xuân Sơn giữ lại.
"Làm sao thế?" Kỷ Xuân Sơn bị anh làm hoảng sợ theo, vội vươn tay vỗ vỗ lưng trấn an.
Thẩm Hòe Tự cũng ngẩn người một lát, sau khi hoàn hồn lại mới mỉm cười xấu hổ: "Hôm nay anh đẹp trai quá nên em hơi căng thẳng."
Khoảng cách giữa bọn họ rất gần nhau nên Kỷ Xuân Sơn có thể trông thấy rõ ràng trán anh đã toát mồ hôi lạnh.
Hắn dần dần bình tĩnh lại, sau một lúc lâu mới xoa đầu Thẩm Hòe Tự, cầm thực đơn trên bàn lên hỏi anh: "Muốn ăn chút gì không? Nghe nói đồ ăn ở đây cũng khá lắm."
"Cái gì cũng được." Thẩm Hòe Tự cầm cốc nước lọc trên bàn lên nhấp một ngụm, thất thần nói, "Anh cứ chọn đi."
Kỷ Xuân Sơn rất nghe lời phải: "Vậy để tôi chọn một phần gà rán, bò bít tết, thêm một phần mì thịt bằm..."
Thẩm Hòe Tự quay đầu ngơ ngẩn nhìn mặt biển phẳng lặng, lồ ng ngực vẫn sợ hãi nhảy lên không ngừng.
"Em muốn uống thêm gì không?" Kỷ Xuân Sơn lại đưa menu rượu cho anh.
Thẩm Hòe Tự nhìn lướt qua, toàn là các loại draft beer và cocktail, không có gì thú vị để chọn bèn nói: "Lấy loại giống anh đi."
So với một quán bar mà nói, thức ăn ở nhà này đúng là không tồi, bít tết mềm ẩm, tươi ngon mọng nước, nước xốt mì Ý đậm đà đủ vị.
Thế nhưng Thẩm Hòe Tự lại không ăn ra được mùi vị ngon lành gì.
Anh vẫn luôn thất thần.
Kỷ Xuân Sơn buông ly rượu mới uống một nửa xuống, đề nghị: "Hôm nay phải dậy sớm quá, chúng ta về sớm nghỉ ngơi nhé?"
Lúc này Thẩm Hòe Tự mới bừng tỉnh khỏi mộng, kinh ngạc trợn mắt: "Đã phải về rồi à?"
"Em không muốn về?" Kỷ Xuân Sơn dừng một chút, vẫn chưa hiểu vì sao phản ứng của anh lại dữ dội như thế, "Hay là muốn đi đâu dạo một vòng?"
"Không phải, ý em là...!chỉ thế này đã xong rồi?" Thẩm Hòe Tự sâu xa chỉ vào đóa hoa hồng đỏ bắt mắt trên bàn.
Kỷ Xuân Sơn cũng nhìn qua mà chưa hiểu ý anh lắm: "Cái gì xong rồi?"
"Kỷ Xuân Sơn." Thẩm Hòe Tự không tin nổi, "Anh làm đủ chuyện mất công như vậy chỉ để đàn một bài cho em nghe thôi sao?"
Kỷ Xuân Sơn sửng sốt: "Có mất công gì đâu?"
Cảm thấy hai người đang đối thoại không cùng một kênh sóng, Thẩm Hòe Tự không nói nữa mà nhìn hắn nửa tin nửa ngờ.
Kỷ Xuân Sơn trầm tư một lát mới bừng tỉnh: "Tiểu Tự, chẳng lẽ...!em cho rằng hôm nay tôi..."
"Không có." Thẩm Hòe Tự giơ tay lên bịt kín nửa câu còn lại của hắn trong miệng, "Xem như em chưa hỏi gì đi." Thế này hẳn là chưa chuẩn bị thật rồi.
Kỷ Xuân Sơn gỡ tay anh ra, sắc mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng do dự nói: "Chủ yếu là...!tôi vẫn chưa suy nghĩ kỹ."
Giọng Thẩm Hòe Tự tức khắc nâng cao tám độ: "Anh nói cái gì?"
"Không phải, tôi đang muốn nói," sợ anh hiểu lầm, Kỷ Xuân Sơn vội vàng giải thích, "Thời khắc quan trọng như vậy cần phải chuẩn bị một phương án thật hoàn mỹ không thể bắt bẻ." Tầm mắt hắn phiêu ra xa, suy tư lẩm bẩm, "Tôi phải nghĩ thật kỹ..."
Thẩm Hòe Tự nghẹn họng.
Riêng Kỷ Xuân Sơn thì cho rằng suy nghĩ này là hiển nhiên nên không thấy có gì là không ổn, hắn đứng dậy khỏi chỗ ngồi đi ra quầy thanh toán: "Đi thôi, về khách sạn trước."
"Từ từ đã." Thẩm Hòe Tự duỗi tay kéo hắn lại.
Kỷ Xuân Sơn lại ngồi xuống: "Chuyện gì?"
Thẩm Hòe Tự hít sâu vài lần rồi chậm rãi kề mặt lại gần Kỷ Xuân Sơn, đến khi khoảng cách còn khoảng 20cm thì dừng lại, cuối cùng nhíu mày nhìn hắn.
"Sếp Thẩm không thấy xấu hổ à, nhiều người đang nhìn lắm kìa." Kỷ Xuân Sơn mỉm cười vuốt v e khuôn mặt chăm chú của anh, ghé vào tai thì thầm, "Về khách sạn rồi cho em hôn, muốn hôn chỗ nào cứ hôn chỗ đó...".