Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngu Tinh Hà: "..."
Bố cậu ta không còn nữa? Nghĩa là sao cơ?
Cậu nghẹn lời, chuyện gia đình của cậu nhóc này làm sao mà cậu hiểu cho được.
Cậu cũng không muốn nói nữa, cả hai đều đã giẫm vào giới hạn của nhau rồi.
Ngu Tinh Hà quay mặt đi, "Ý cậu là cậu muốn tôi ở bên cạnh cậu chứ gì? Được thôi. Nhưng hãy nói cho tôi biết đi, tại sao cậu lại nhắc đến những điều xui xẻo như vậy."
Cậu nhóc vẫn cúi mặt, dáng vẻ tủi thân đến cùng cực, "Chỉ là tôi đột nhiên nghĩ vậy thôi. Thế nên nếu chuyện như vậy xả ra thì.."
"Chuyện đó sẽ không xảy ra." Không biết nữa nhưng có thật hay không Ngu Tinh Hà vẫn muốn tin vào những điều tốt đẹp nhất.
"Thế lỡ.." Đỗ Minh Nhật thật sự cố chấp.
"Thế thì tôi vẫn sẽ bên cạnh cậu! Dù có hay không! Hiện tại bên cạnh tôi cũng chẳng còn ai nữa rồi." Cậu cắt ngang lời cậu nhóc.
Đúng thật là thế, suốt từ đầu đến giờ người luôn bên cạnh cậu chính là Đỗ Minh Nhật.
Nhưng hông ngờ cậu lại có thể thấy được những cảm xúc yếu đuối của cậu nhóc kia.
Mà, chịu.
Ngu Tinh Hà thật sự không hiểu sao hai ngươi lại ngồi nói những câu vô nghĩa đến vậy!
Thật sự là từ đầu đến giờ luôn đó.
"Hức hức!"
Chưa nghĩ xong Ngu Tinh Hà đã nhìn thấy nước mắt lã chã rơi trên gương mặt của Đỗ Minh Nhật.
Đỗ Minh Nhật: "Thật thế sao?"
Cậu hoảng mất thôi, câu chuyện tiếp diễn kiểu gì thế này?
Ngu Tinh Hà vội ôm lấy cậu nhóc vỗ về nhưng tay không biết nên đặt chỗ nào, cứ vỗ vỗ nhẹ lên lưng cậu rồi lại thôi.
Một con người sao lại có quá nhiều cảm xúc đến thế?
Một chút tò mò, nóng tính, ranh ma như quỷ, ngây ngô, thông minh rồi lại đến những cảm xúc mềm yếu khó giấu.
Tại sao lại để cho một người vụng về như cậu đón lấy những cảm xúc này chứ?
Ngu Tinh Hà thở dài, "Cậu luôn cảm thấy cô đơn đúng không. Muốn ai đó ở cùng?"
Cậu nhóc không trả lời.
Ngu Tinh Hà: "Người đó là tôi?"
Đỗ Minh Nhật: "..."
Ngu Tinh Hà thở dài, câu nói: "Ừm, yên tâm đi, tôi nói rồi dù có thế nào tôi vẫn sẽ ở cạnh cậu."
Đỗ Minh Nhật: "Anh nói thật á?"
Ngu Tinh Hà: "Thật."
Đỗ Minh Nhật: "Ừ, anh không có quyền nói không có với em."
Ngu Tinh Hà: "!"
Tuy không hiểu lắm nhưng đột nhiên đổi cách xưng hô thế này làm cậu có chút bất ngờ nhưng thế đồng nghĩa với việc mối quan hệ của họ đã tiến thêm một bước rồi không?
Cậu lại có bạn rồi phải không?
Nghĩ thế Ngu Tinh Hà không khỏi vui vẻ mỉm cười và hoàn toàn không chú ý đến ý nghĩa của câu nói đó.
Con đường phía trước thật dài, thật đáng sợ nhưng cậu không phải đang đi cùng Đỗ Minh Nhật với tư cách người đồng hành mà là một người bạn thật sự.
Dẫu cho cùng thì bọn họ chỉ là những đứa trẻ đáng thương, vẫn chưa đủ trưởng thành, chưa đủ kiên nhẫn để học cách chờ đợi hay buôn mình.
Vẫn còn quá non nớt để đối diện với cảm xúc thân, khi bản thân vẫn đang bối rối với điều đó thì trái tim đã dần chấp nhận đối phương và đặt sãn vị trí của họ trong lòng rồi.
Đỗ Minh Nhật khịt mũi, "Hì hì."
Nhhe cậu nhóc cười cậu đưa mắt nhìn Đỗ Minh Nhật, khi nhìn vào ánh mắt ấy trong lòng Ngu Tinh Hà lại có một cảm giác vô cùng kì lạ, cười nhưng lại không hề vui chút nào.
Đáy mắt vẫn chứa đầy có sự sầu thảm khó nói.
Ngu Tinh Hà dời sự chú ý đi, nhìn vào con thuyền, "Đẹp thật."
Đỗ Minh Nhật gật đầu, "Ừm, em cũng thấy rất đẹp. Trong những ngày bố vắng hai mẹ con em thường chơi cùng nhau, đây cũng là do bà ấy làm."
Nhắc đến mẹ làm Ngu Tinh Hà nhớ lại những lời lẽ không hay vừa rồi của Đỗ Minh Nhật.
"Ban đầu chỉ có mỗi chiếc thuyền gỗ thôi nhưng sau khi bà ấy qua đời em đã bỏ nó vào trong chai thuỷ tinh này để bảo quản vì em không muốn bị hỏng. Vì nếu thế nó 'mẹ' sẽ thật sự biến mất. Từ lúc mẹ mất tất cả đã thay đổi, bố cũng không còn là chính ông ấy nữa. Ông ta đã rời đi cùng mẹ từ rất lâu rồi." Đỗ Minh Nhật nghẹn ngào.
Bây giờ cậu không biết nói gì hơn, Đỗ Trung Trực đã thay đổi, đó chính một trong những lí do khiến cậu ấy ghét Nguyễn Thái Khánh An và mẹ cô ấy à?
Đây chính là ác cảm giữa mẹ kế và con chồng à?
Cũng đúng, con người luôn khó chấp nhận những thứ quá mới mẻ vì họ sợ quên đi quá khứ trước kia của mình.
"Em vẫn luôn đấu tranh để giữ lấy những thứ thuộc về mình. Nhưng anh biết không? Hóa ra nó vẫn luôn ở đó, chỉ cần em không quên đi. Em không cần để con thuyền trong chai thủy tinh vì thủy tinh còn dễ vỡ hơn cả gỗ và gỗ thì còn dễ mục hơn cả kí ức. Chỉ cần là luôn nhớ về nó." Đỗ Minh Nhật dùng ánh mắt tâm tình nhìn cậu.
Cậu nhóc nở nụ cười, "Chính anh đã nói điều đó với em cơ mà! Nên em chỉ muốn nói là nếu có thật sự xảy ra chuyện gì tồi tệ thì anh đừng quá đau lòng, có thể dựa vào em."
Ngu Tinh Hà ngây người, không ngờ những lời cuối cùng được nói ra để an ủi cậu, trái tim cậu đã trở nên ấm áp hơn bao giờ hết.
Có điều cậu cảm thấy có gì đó không được đúng lắm, cậu tưởng người được an ủi lẽ ra phải là Đỗ Minh Nhật mới đúng, tại sao đến cuối lại trở thành cậu rồi?
Ngu Tinh Hà chợt nhận ra điều gì đó, cậu hỏi Đỗ Minh Nhật: "Anh nói câu đó hồi nào? Trước đây chúng ta đã từng quen nhau sao?"
Đỗ Minh Nhật nhẹ nhàng đặt món đồ vào vòng tay của cậu, chỉ nhìn rồi không nó gì.
Ngu Tinh Hà bị ánh mắt kia kích động, nó như nói phàm sống trên đời có thể vô tình đến mức đó sao vậy.
Thật sự là cậu không nhớ mà.
Như hiểu được cậu nói gì, cậu chỉ nhóc trả lời: "Thế thì ráng mà nhớ đi."
Ngu Tinh Hà mặt mày nhăn nhó vắt óc suy nghĩ tại sao, trong lúc đó Đỗ Minh Nhật nắm lấy tay cậu đặt lên chai thủy tinh lớn kia.
Ngu Tinh Hà: "?"
Đỗ Minh Nhật: "Lấy may, chỉ cần vuốt vuốt nó thế này, sẽ có thêm chút may mắn."
Cậu nghe vậy liền muốn chọc ghẹo một chút: "Em là dạng sống tâm linh hả?"
Cậu nhóc nhìn cậu, không nói thể hiện sự khinh bỉ.
Từng động tác vuốt ve khiến cho cậu có cảm giác thật quen thuộc, thật là dejavu.
Khi chú ý đến bàn tay trắng nõn đang đặt lên tay mình, từng nhịp vuốt ve không hiểu sao tim cậu lại đập nhanh bất thường.
Ngay lúc Đỗ Minh Nhật buôn tay cậu ra, Ngu Tinh Hà liền lập tức thụt tay lại như bị bỏng.
Cậu cúi gằm mặt xuống nhưng vẫn có thể thấy hai bên tai đỏ ửng.
Đỗ Minh Nhật: "..."