Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tôi và Kỳ An sang Mỹ, Tiểu Thu cũng đi cùng.
Tiểu Thu nói cô ấy muốn sang đây chơi mà thôi. Tôi biết cô ấy lo cho tôi nhưng không nói ra, sợ tổn thương lòng tự trọng của tôi.
Kỳ An nói các triệu chứng tr.ầ.m c.ả.m của tôi ngày càng nghiêm trọng rồi.
Thật ra tôi không quá khó chịu, chỉ cảm thấy thế giới cũng trở nên trống rỗng như đôi mắt của tôi vậy.
Tôi không còn nghe thấy tin tức gì của Bùi Sơ Hoàn nữa.
Kỳ An lén liên lạc với hắn sau lưng tôi.
Thẩm Doanh Doanh đã đăng thư xin lỗi. Tiểu Thu phấn khích đọc cho tôi nghe: “Không được, vẫn không đủ thành khẩn. Nghe không ra là đang xin lỗi, từ đầu đến cuối đều giả đáng thương.”
“Nhưng mà cư dân mạng không bị đánh lừa, chửi cô ta thậm tệ.”
“Tuyệt lắm! Hơn nữa Thẩm Doanh Doanh còn bị đào ra rất nhiều vụ bê bối…”
“Thì ra mẹ cô ta là kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc nhà người khác, chẳng trách cô ta lại xấu xa như vậy. Năm đó mẹ cô ta bám được một ông chủ nhỏ, liền bỏ cô ta mà đi… Đúng là đáng đời!”
“Còn nữa, còn nữa! Thẩm Doanh Doanh bị nhà báo vây quanh, còn bị người dân sôi nổi ném trứng thối! Ha ha ha!”
“Lúc chạy đi còn bị x.e t.ô.ng, lần này thì gãy chân thật rồi. Ông trời quả là có mắt!”
“Không biết Bùi Sơ Hoàn thì sao…”
Nói đến đây Tiểu Thu đột nhiên im lặng.
Không thấy tôi phản ứng gì, cô ấy mới ho hai tiếng: “Để tớ đi mua nước cho cậu, ngoan ngoãn đứng yên đây nhé!”
Tiểu Thu vừa rời đi, tôi bất cẩn đánh rơi điện thoại. Tôi ngồi xổm xuống đất mò mẫm một lúc.
Một bàn tay nhặt lên đưa cho tôi.
“Cảm ơn.” Tôi mỉm cười
Người đó không nói gì nhưng tôi vẫn cảm thấy họ chưa rời đi.
Lần này xuất ngoại, tôi gặp rất nhiều người tốt. Lúc sơ ý sẽ được một vài người giúp đỡ. Họ không bận tâm đôi mắt của tôi, chỉ biết là tôi gặp khó khăn nên giúp một tay.
Vì thế, tôi bảo Kỳ An không cần quá lo lắng nữa, tôi có thể tự mình sinh hoạt. Kỳ An là một bác sĩ tốt, có thể giúp đỡ rất nhiều người. Anh ấy không nên hao phí sức lực cho tôi.
Kỳ An chỉ dịu dàng xoa đầu tôi: “Em khác.”
Sau đó, anh ấy nhận được một cuộc điện thoại, tôi biết là có chuyện quan trọng.
“Bác sĩ Kỳ, anh cứ đi làm việc đi!”
Anh ấy khó xử vỗ nhẹ tay tôi: “Ngoan ngoãn ngồi đây đợi anh, anh đã gọi Tiểu Thu đến rồi.”
Kỳ An vừa đi, có một người con trai lạ đến bắt chuyện với tôi: “Chị gái xinh đẹp, tôi đã quan sát chị rất lâu rồi, chị không nhìn được?”
Anh ta nói tiếng nước ngoài, ngữ khí khiến tôi không thoải mái. Tôi nghe không hiểu nên không đáp lại.
Ai mà biết giây tiếp theo, anh ta cười rồi kéo tay tôi.
“Đừng chạm vào tôi!” Tôi hoảng loạn lùi về sau.
“Cô gái xinh đẹp như vậy mà lại bị mù.” Một người khác nói to.
“Mù thì càng thú vị chứ sao.”
“Ha ha ha!”
Đây là lần đầu tiên sau khi bị mù, tôi lại sợ hãi như vậy.
Có nhân viên đi tới khuyên ngăn nhưng bị đuổi đi.
Tôi nắm chặt lấy điện thoại, muốn gọi điện, nhưng rất nhanh đã bị cướp lấy.
Trong cơn hoảng loạn, đột nhiên âm thanh thuỷ tinh vỡ vụn vang lớn, tôi sợ hãi ngồi xuống.
“Mẹ nó, là một thằng Châu Á!”
Sau đó, tôi không nghe rõ nữa, chỉ biết có người đánh nhau với bọn họ. Tình hình rất hỗn loạn, ngoài tiếng đánh nhau còn có tiếng kêu đau đớn. Chỉ khi có người hô cảnh sát tới, bọn chúng mới bỏ chạy tán loạn.
Tôi bình tĩnh lại, hỏi cảnh sát mới biết có người cứu tôi. Là một người Trung Quốc.
Cảnh sát đưa tôi đến trước mặt anh ta: “Thưa anh, anh không sao chứ?”
Tôi lo lắng hỏi: “Nghe nói anh bị thương rồi, tôi…”
Tôi đưa tay ra, vô tình chạm vào anh ta.
Lúc này anh ta mới kêu đau. Trước đó anh ta chưa từng phát ra tiếng nào.
Tim tôi đột nhiên đập rất nhanh.
Cho đến khi Tiểu Thu chạy đến ôm lấy tôi: “Tinh Tinh, xảy ra chuyện gì vậy? Đây là…”
Trong bệnh viện, Kỳ An vội vã chạy tới. “Lạc Tinh, đã xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Thu nhỏ giọng nói với anh ấy: “Sau khi anh rời đi một lúc, Tinh Tinh gặp nguy hiểm… Được Bùi Sơ Hoàn cứu.”
“Bùi Sơ Hoàn đ.á.nh nh.a.u bị thương, giờ vẫn chưa tỉnh lại.”
Tôi sững sờ ngồi ngoài phòng phẫu thuật.
Kỳ An ôm lấy tôi: “Không sao rồi… Xin lỗi em, đáng lẽ anh không nên rời đi.”
Tôi mở miệng nhưng không biết nói gì.
Lúc này, tôi đột nhiên muốn được nhìn thấy…
Chiếc giường rung lên. Tôi biết Bùi Sơ Hoàn đã tỉnh, nhưng hắn vẫn không nói gì.
“Tỉnh rồi?”
“Tôi đi gọi bác sĩ.”
Tôi đứng dậy, hắn kéo tay tôi lại.
“Xin lỗi.”
Tại sao hắn vẫn muốn xin lỗi tôi chứ?
Xin lỗi vì không trốn kĩ nên bị tôi phát hiện?
Tôi nhẹ nhàng rút tay ra.
“Bùi Sơ Hoàn, chúng ta hòa nhau. Trước kia tôi cứu anh, bây giờ anh cứu tôi, anh không còn nợ tôi nữa rồi.”
Hắn hoảng loạn muốn ngồi dậy. Một mình hắn đấu với mấy người, phải khâu mấy mũi trên đầu, xương sườn cũng bị gãy một cái.
“Lạc Tinh, anh… không quấy rầy em đâu. Em đừng đuổi anh đi…”
“Cho dù vẫn như thế này, chỉ cần có thể…”
Tôi ngăn cản động tác của hắn: “Đừng cử động.”
Trong khoảnh khắc hắn tỉnh lại, tôi nghĩ mình có thể tha thứ cho hắn; tha thứ cho tất cả những lỗi lầm, những thiếu hụt của chúng tôi; làm lại từ đầu… quay lại lúc chúng tôi mới quen biết nhau.
Kỳ An nói Bùi Sơ Hoàn vẫn luôn xin anh cho biết tôi đang ở đâu.
Tôi hỏi: “Có phải anh ấy vẫn luôn ở gần em không?”
Kỳ An nói phải.
Tôi cười xót xa.
“Đưa anh ấy về đi.”
“Em với anh ấy từ nay không còn quan hệ gì nữa.”