Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thạch Nham dang rộng tứ chi, ngữa mặt lên trời, sắc mặt đỏ như chảy ra máu tươi, ngực nhảy lên nhanh mạnh, thở phì phò từng hơi, thân thể thường xuyên run rẩy.
Nhìn sao lấp lánh trên trời, Thạch Nham cảm thấy mỗi một tế bào trong thân thể đều đang run rẩy, theo hắn thân thể run rẩy mà bắp thịt, gân mạch, xương cốt, nội tạng hắn đều đang vận động phồng lên, co lại rất có quy luật.
Không vận dụng một tia Tinh Nguyên, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, cảm thụ được thân thể sau khi thoát lực biến hóa kỳ diệu, cảm thụ được gân cốt trong cơ thể run rẫy kỳ dị, cảm thụ được tế bào phân giải, trùng tổ, cảm thụ được lực lượng mất đi từng chút ngưng tụ lại...
Thân là một tên điên ham vận động cực hạn đến tận xương cốt, Thạch Nham hiểu rõ cực hạn lúc này, thường chính là bắt đầu tiếp theo.
Cực hạn trong thân thể con người là có thể không ngừng bị phá vỡ, cực hạn có thể từng lần vượt qua, thân thể con người tiềm lực vô cùng vô tận, vĩnh viễn không có cực hạn.
Kinh nghiệm mỗi một lần vận động cực hạn nói cho hắn biết, chỉ có phá vỡ cực hạn mới có thể có tiến bộ nhảy vọt.
Từ từ nhắm hai mắt, không hề vận dụng một phần Tinh Nguyên, hắn lại có thể cảm nhận rõ ràng tế bào trong cơ thể phát sinh biến hóa.
Tinh tế cảm ngộ, rất nhanh hắn biết "Bất Tử Võ Hồn" trong thân thể bắt đầu phát tác, đang lấy một loại phương thức mà hắn khó có thể lý giải chữa trị thân thể hắn, làm cơ thể xé rách của hắn tổ chức trùng tổ lại, trở nên càng cường tráng cứng cỏi hơn!
Vận động siêu phụ tải, có thể tăng tiến sức bật, chỉ có trong cực hạn lúc cơ thể bị xé rách mới có thể trùng tổ lại trở nên càng cường tráng mạnh mẽ hơn, dáng người cũng sẽ tăng lớn, sức bật cũng có thể theo đó tăng cường.
Thân là một tên điên ham vận động cực hạn, Thạch Nham hiểu rõ chân lý quá trình lặp đi lặp lại như lòng bàn tay, biết dùng phương pháp gì, có thể nhanh nhất gia tăng lực lượng thân thể.
Cảm thụ được tế bào trong cơ thể đau nhức, còn thật sự thể ngộ tác dụng của "Bất Tử Võ Hồn", khóe miệng Thạch Nham chậm rãi hiện lên nụ cười, miễn cưỡng chống tay ngồi dậy, lấy đồ ăn trong túi ra, quên hết tất cả bắt đầu ăn ngốn nghiến.
Vận động cường độ cao, sẽ tiêu hao rất nhiều năng lượng cơ thể, muốn thân thể khôi phục nhanh nhất, muốn đạt được lực lượng càng mạnh, đồ ăn đầy đủ ắt không thể thiếu!
Cắn xé từng miếng thịt khô vào bụng, thịt khô đi xuống tràng vị, liền bị tràng vị tiêu hóa rất nhanh, biến thành chất dinh dưỡng cung cấp cho thân thể.
Rất nhanh, đồ ăn của năm người trong túi đã bị hắn xử sạch.
Thạch Nham cảm thụ được thân thể biến hóa, vẻ tươi cười trên mặt lại đậm hơn một phần, chậm rãi hoạt động tay chân trong chốc lát, rốt cuộc hắn nhắm mắt lại, thầm vận Tinh Nguyên tiến hành tu luyện chu thiên.
Tinh Nguyên vừa động, thân hình Thạch Nham không nhịn được hơi chấn động.
Quả nhiên không ngoài dự liệu!
Tốc độ Tinh Nguyên lưu động giữa gân mạch thân thể, tuyệt đối nhanh hơn ba phần so với trước kia!
Sau khi thân thể đạt cực hạn, trở nên cực kỳ mẫn cảm, gân mạch phát triển dị thường, lúc một tia Tinh Nguyên lưu động giữa gân mạch, gân mạch tựa như hấp thu từng đợt Tinh Nguyên mỏng manh, dưới một chút Tinh Nguyên như chất dinh dưỡng, gân mạch hắn giống như căng hơn một phần, hơn nữa trở nên đặc biệt cứng cỏi!
Thạch Nham đã sớm đoán được rèn luyện thân thể, trọng yếu giống như tu luyện Tinh Nguyên, hai thứ hỗ trợ lẫn nhau.
Thân thể đủ cường tráng, tốc độ tụ tập Tinh Nguyên tu luyện cũng sẽ nhanh hơn, thân thể càng cường tráng, trợ giúp việc tụ tập và vận dụng Tinh Nguyên càng lớn, hai loại "Võ Hồn" giấu kín trong thân thể, nói không chừng cũng sẽ tăng cường một chút.
Thử nghiệm hôm nay, rốt cuộc Thạch Nham càng khẳng định suy đoán mình, nhếch miệng cười hắc hắc không ngừng.
...
Trong bụi cỏ phía xa.
"Tiểu Điệp, sao ngươi lại tới đây? Ngươi nên nghỉ ngơi cho tốt, chỉ có ngủ đủ giấc mới có thể để Võ Hồn ngươi sớm ngày khôi phục lại." Lúc La Hào dùng trường trọng lực ứng phó Thạch Nham, liền cảm ứng được Mục Ngữ Điệp đã đến, lúc Thạch Nham chổng vó vô lực nghỉ ngơi, hắn lặng lẽ đi tới chỗ này, vừa lên tiếng liền trách cứ Mục Ngữ Điệp. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Ta ngủ không được, tùy tiện đi dạo mà thôi, cũng nhìn thấy hết các ngươi đang tu luyện." Mục Ngữ Điệp hiển nhiên cũng không sợ hắn, khinh khẽ cười cười.
Dừng một chút, Mục Ngữ Điệp bỗng nhiên trên mặt cười cổ quái nói: "La thúc, người xuống tay, có phải... quá độc ác một chút không? Ta nhớ rõ lúc trước người rèn luyện Triệu Hâm, cũng chỉ là vận dụng trường trọng lực gấp ba à, khi đó Triệu Hâm lại là cảnh giới Tiên Thiên nhị trùng thiên a, hắn còn từng tu luyện thân thể trụ cột. Nhưng người đối với người này, vừa bắt đầu là trọng lực gấp năm, ngươi nghĩ thế nào chứ?"
La Hào vẻ mặt cười khổ, lắc đầu, thở dài: "Ta vừa bắt đầu là dùng trọng lực gấp năm, là không muốn hắn vào lúc này lãng phí tinh lực, là muốn hắn biết khó mà lui thôi. Nào biết đâu, biết đâu tiểu tử này lại điên cuồng như thế, cuối cùng ta cũng trợn tròn mắt, vài lần ta muốn kêu dừng, nhưng hắn không muốn a!"
"Người nói, người vốn tính là dọa hắn sợ lập tức bỏ cuộc? Không dám giữa đường tìm ngươi thí luyện nữa?" Mục Ngữ Điệp ném cho cái nhìn khinh thường, như sắp hết chỗ nói nổi.
"Đúng vậy." La Hào thổn thức một lát, "Ngươi cũng biết, khống chế trường trọng lực vẫn cần hao phí một ít Tinh Nguyên, hơn nữa không thể phân tâm, ta không muốn lãng phí lực lượng của mình, cũng không muốn cho hắn ngày hôm sau ngay cả đường cũng không đi được, như vậy sẽ ảnh hưởng tốc độ chúng ta. Ai mà biết, tiểu tử này lại là tên điên chứ."
"La thúc, ngươi ngay từ đầu dự tính hắn sẽ ở vòng nào biết khó mà lui?"
"Vòng bốn!"
La Hào vươn bốn ngón tay, trầm giọng nói: "Bình thường Võ Giả mới vào cảnh giới Tiên Thiên, lại không có trải qua hệ thống huấn luyện thân thể, ở dưới trường trọng lực gấp năm, chỉ có thể đi hêt bốn vòng, năm vòng chính là cực hạn. Ta thấy xương cốt thân hình tiểu tử kia gầy yếu như vậy, chỉ khi hắn đi bốn vòng liền tự mình chủ động kêu dừng."
"... Ách, nhưng mà hắn hoàn thành mười một vòng a." Mục Ngữ Điệp trên mặt biểu tình quái dị vô cùng, nàng nhịn không được ngẩng đầu, lặng lẽ liếc mắt nhìn tới đằng xa, chỉ thấy Thạch Nham ngồi ở đàng kia trầm tĩnh như núi, lại bắt đầu tu luyện, "Ồ, hắn, hắn lại lại ngồi xuống!"
"Cái gì? Hắn còn có thể hành động?" La Hào ngẩn ngơ, nhìn thoáng qua Thạch Nham đằng xa, chợt lắc lắc đầu cười khổ: "Tên điên, tên này là tên điên! Hắn xằng bậy như vậy, ngày mai phỏng chừng ngay cả động cũng không động được, huấn luyện loại cường độ này, ngày mai hắn sẽ phát hiện cả người không một chỗ nào không đau, ta xem hành trình chúng ta ngày mai phải điều chỉnh."
"Ai, chỉ có thể như vậy, thật sự là tên xằng bậy ôi." Mục Ngữ Điệp lắc lắc đầu, thản nhiên cười kỳ quái.
...
Sáng sớm hôm sau, mặt trời chưa có ló dạng, sương mù còn rất nhiều.
"Tiểu Điệp, xuống đi, chúng ta xuất phát." Dưới cổ thụ, La Hào hô nhẹ một tiếng.
"Để ta ngủ thêm một lúc đi." Mục Ngữ Điệp phát ra tiếng nói mê nỉ non, "Hôm nay sao còn muốn xuất phát sớm như vậy chứ? Không phải khẳng định tên kia hôm nay sẽ không động đậy được sao..."
"Người ta đã đang đợi ngươi." La Hào lặng lẽ nói, trên mặt kinh hãi cũng còn chưa biến mất.
Mười phút trước, Thạch Nham sinh long hoạt hổ đến đây, tìm hắn lấy ba phần đồ ăn.
Trước mặt hắn, Thạch Nham quét sạch ba phần đồ ăn cho ba người, sau đó vỗ vỗ bụng, vẻ mặt thỏa mãn nói có thể xuất phát, làm La Hào kinh hãi trong lúc nhất thời nói không nên lời, hắn dùng một loại ánh mắt làm người ta nổi ca da gà nhìn chằm chằm Thạch Nham vài phút, mới hoàn hồn lại, miệng nói thầm một câu: "Biến thái!"
"Tên kia đang chờ ta sao?" Mục Ngữ Điệp nỉ non, không tình nguyện xoa ánh mắt.
"Đến rồi, còn nhanh nhẹn hơn chúng ta." La Hào cười khổ.
"Cái gì?" Mục Ngữ Điệp bỗng nhiên bừng tỉnh, trong mắt dị quang lóe lên, dưới tàng cây tìm tung tích Thạch Nham, đợi cho nàng phát hiện thân hình Thạch Nham thẳng như cây thương, hai mắt vẻ mặt phấn chấn, nàng giống như La Hào, cũng mở lớn miệng, nhỏ giọng nói thầm một câu: "Thật sự là biến thái!"
Thạch Nham vừa cẩn thận nhìn một lần y phục trên người của mình, sau khi chắc chắn không có một chút dị thường, nhíu mày nói: "La đại thúc, Mục tiểu thư, ta có chỗ nào nhìn giống biến thái?"
"Toàn thân đều giống!" Mục Ngữ Điệp cười phốc xích, bỗng nhiên cảm thấy tâm tình vô cùng tốt.
Nàng thản nhiên cười, như mùa xuân đến, tất cả cảnh đẹp của U Ám sâm lâm, dường như đều bị nụ cười của nàng che dấu đi.
Hai người Triệu Hâm, Hồ Long trong mắt chợt hiện lên vẻ si mê, lại lập tức phản ứng đến đây, ngượng ngùng cúi đầu che dấu, không dám nhìn thẳng ánh mắt Mục Ngữ Điệp .
Thạch Nham thì ánh mắt nhíu lại, ánh mắt sáng quắc lớn mật tuần tra trên khuôn mặt Mục Ngữ Điệp, "Mục tiểu thư, nếu ta là biến thái, việc thứ nhất là sẽ xuống tay với cô. Đêm nay cô tốt nhất cẩn thận một chút, nếu ta khống chế không được mình, đến lúc đó ngươi nhất định phải lớn tiếng quát to, ta thích nhất nghe tiếng thét chói tai điên cuồng của nữ nhân."
"Làm càn!" Địch Nhã Lan hừ lạnh một tiếng.
"À, thật có lỗi, quên còn có một vị mỹ nữ, có lẽ ta nhất bên trọng, nhất bên khinh, cho nên mỹ nữ mới tức giận thế. Yên tâm, ta cũng sẽ nhớ đi tìm cô mà, cô không cần phải ghen tị." Thạch Nham vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, liên tục vỗ đầu tự trách, giống như thật sự quên chuyện quan trông nào đó.
"Ha ha! Ha ha!" Mục Ngữ Điệp ôm bụng, ở trên cây quên hết tất cả đáng yêu cười rộ lên, nàng cười là cười đến toàn thân run rẩy, thiếu chút nữa từ trên cây ngã xuống, vừa cười vừa chỉ vào Thạch Nham nói: "Ngươi người này, cũng thật có ý tứ à, làm sao sẽ có loại người thú vị như người chứ, ha ha..."
Địch Nhã Lan sửng sốt một chút, cũng nhịn không được nở nụ cười "Phốc xích", vẻ mặt như không có biện pháp bắt chẹt Thạch Nham.
Hai người Triệu Hâm và Hồ Long, vẻ mặt ngạc nhiên, biểu tình cổ quái không thể cổ quái hơn.
Hai người dù thế nào cũng không nghĩ ra, lúc bọn họ đối đãi hai vị mỹ nữ, vẫn nho nhã lễ độ, chỉ lo có chỗ nào mạo phạm giai nhân, phải thật cẩn thận cẩn thận hơn, dù bọn họ hết lòng hầu hạ nhưng hai mỹ nữ lại rất ít nở nụ cười với bọn họ.
Tên Thạch Nham này, đối với hai vị mỹ nữ không chút khách khí, lời nói còn không nghiêm túc, ngược lại hai vị mỹ nữ này không chút keo kiệt nụ cười của các nàng, con mẹ nó rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
"Khụ khụ!" La Hào kỳ quái liếc mắt nhìn Thạch Nham, mỉm cười nói: "Được rồi, không náo loạn nữa, chúng ta xuất phát."
...