Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau hai trận, Chu Kiền rất dứt khoát bại trận, y đã thua sạch toàn bộ số tiền thắng được hôm nay, Đường Tiêu còn thảm hại hơn, khi bại khi thắng, năm trận thua liên tiếp, mất năm ngàn lượng bạc.
- Mẹ kiếp! Lại thua rồi!
Vẻ mặt Đường Tiêu thương tâm như gần chết.
- Hôm nay vận khí của chúng ta không tốt, hay là rút lui đi?
Chu Kiền thấp giọng khuyên bảo Đường Tiêu.
- Này này! Rút lui cái gì? Trên tay Đường công tử còn có hơn hai vạn lượng bạc! Mới thua một chút, đánh thêm mấy ván không lấy lại được sao?
Tần Vũ nghe thấy Chu Kiền khuyên bảo Đường Tiêu, vội vàng hảo tâm khuyên nhủ.
- Đúng vậy! Lát nữa thắng mấy ván không phải là được sao?
Những người khác cũng đều rất hảo tâm khuyên bảo Đường Tiêu.
- Như vậy đi, một lần đặt một ngàn lượng quá chậm, Đường công tử ngươi phải thắng rất nhiều lần mới có thể lấy lại năm ngàn lượng bạc thua cược, chi bằng ta và Đường công tử ngươi đánh lẻ, một lần một vạn lượng, Đường công tử ngươi thắng một trận có thể gỡ vốn còn có thể kiếm tiền.
Từ Tiều đột nhiên nói với Đường Tiêu.
Trong phòng lập tức lặng ngắt như tờ. Một lượng bạc ở thế giới này giá trị hai ngàn tệ, thứ hai ngàn tệ có thể mua được nếu quy đổi sang kiếp trước của Đường Tiêu, tương đương với khoảng 4000 nhân dân tệ, một vạn lượng bạc tương đương với bốn ngàn vạn nhân dân tệ trong kiếp trước của Đường Tiêu.
Tất cả mọi người cùng nhìn về phía Đường Tiêu, tựa hồ đang đợi phản ứng của hắn.
- Đường gia người đều là anh hùng hảo hán, đừng để đến lượt ngươi lại biến thành đứa con ngốc nghếch của lão tử anh hùng, xuất môn làm bọn hèn nhát để người khác xem thường!
Từ Tiều bắt đầu mở miệng mỉa mai, trước kia vào lúc này, dùng cách khích tướng hai người Đường Tiêu và Chu Kiền là hữu dụng nhất.
- Mẹ kiếp! Ai nói lão tử anh hùng Đường gia sinh ra đứa con ngốc nghếch! Vì những lời này của ngươi, hôm nay ta nhất định phải sống chết với ngươi đến cùng.
Đường Tiêu "quả nhiên" trúng kế, ánh mắt ngầu đỏ giống như đã đáp ứng Từ Tiều.
Dực Thai công chúa âm thầm lắc đầu, nàng khó khăn lắm với sinh ra một tia thiện cảm với Đường Tiêu, nhưng cũng lập tức tan thành mây khói, thằng nhãi này mặc dù có tiến bộ về võ học, nhưng vừa bị người ta khích tướng đã dễ dàng bị mắc lừa, hiển nhiên không làm được chuyện lớn.
- Xem ra theo ngươi nói, Đường gia vẫn có anh hùng xuất hiện lớp lớp!
Từ Tiều nham hiểm tán dương Đường Tiêu một câu, trong nội tâm vô cùng vui mừng.
Y hiện tại đã thắng hơn một vạn lượng bạc, mặt khác chỗ cùng thắng cùng thua với những sĩ tử khác cũng có hơn một vạn lượng bạc, vừa vặn có thể góp thành ba ván đặt cược, với vận may cực tốt hôm nay của y, hơn nữa y còn có tuyệt kỹ đánh bạc, thắng Đường Tiêu không phải rất dễ dàng sao?
Thắng được hơn hai vạn lượng bạc còn lại trong tay Đường Tiêu là một chuyện, quan trọng hơn Từ Tiều còn thiết hạ một ván bài muốn dẫn dắt Đường Tiêu mắc câu, đương nhiên, đó là thắng sạch số bạc trong tay Đường Tiêu, để hắn thua hoàn toàn mới thôi.
Đường Tiêu và Từ Tiều mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được, từng người thiết lập ván bài, mùi thuốc súng tràn ngập trên chiếu bạc, cuối cùng đã mở màn ván đánh bạc quan trọng nhất hôm nay.
Lúc này là một đối một, cho nên không cần từng người đổ ống xúc sắc, nhân viên sòng bạc lại mang tới một ống xúc xắc đồng cho Từ Tiều và Đường Tiêu, bọn hắn mỗi người lắc một ống, sau khi lắc ra con xúc xắc đồng, sẽ cùng nhau mở con xúc xắc đồng so lớn nhỏ.
Khi Từ Tiều đang lắc ống xúc xắc chuẩn bị đặt xuống, Đường Tiêu đột nhiên ngăn cản y:
- Này này! Đợi đã, ta đổi ống xúc xắc với ngươi, ai biết con xúc xắc đồng của ngươi có phải làm giả hay không?
- Thật không có phẩm cách!
Từ Tiều chán ghét liếc nhìn Đường Tiêu, nhưng vẫn tiến hành trao đổi con xúc xắc đồng với Đường Tiêu. Con xúc xắc đồng trong phòng Hoàng Kim không thể nào làm giả, hơn nữa Từ Tiều ta đường đường đối phó với đổ kỹ siêu nát Đường Tiêu ngươi, còn cần làm giả sao? Đây quả thực là chuyện vũ nhục nhân cách của ta!
Đường Tiêu cười mỉm, dáng vẻ vô cùng gian kế, hắn tự tay tiếp nhận con xúc xắc đồng của Từ Tiều, vừa lắc vừa ghé tai sát vào ống đổ xúc xắc, giống như đang nghe âm thanh biến hóa của con xúc xắc bên trong.
Tất cả mọi người đều đưa ánh mắt khinh thường về phía Đường Tiêu, dựa vào đổ kỹ siêu nát như hắn, còn có thể nghe ra điểm số bên trong sao?
Từ Tiều đặt ống đổ xúc xắc xuống trước, Đường Tiêu lại rung một hồi lâu mới đặt xuống, hai gã nhân viên sòng bạc đi tới, đồng thời mở hai ống xúc xắc ra trước mặt mọi người.
Tất cả đám sĩ tử kêu lên hoan hô, Đường Tiêu và Chu Kiền lại kêu lên "ai da", vẻ mặt chán nản, thất vọng, ngồi trở lại trên mặt ghế....
Lần này Từ Tiều ném được hai lần năm, một lần bốn, mặc dù chỉ có mười bốn điểm, nhưng Đường Tiêu ném ra chỉ có một lần hai điểm, hai lần ba điểm, cộng lại chỉ có bảy điểm, vừa vặn bằng một nửa Từ Tiều.
- Mẹ kiếp! Ván cuối cùng, đặt hết một vạn bảy ngàn lượng! Thua sạch thì trở về ôm Tiểu Ngọc nhà ta.
Đường Tiêu đột nhiên đứng dậy, ánh mắt đỏ ngầu, đẩy hết tất cả ngân phiếu trên người ra ngoài.
Dực Thai công chúa nhìn thấy màn này, lại nghe thấy Đường Tiêu nói "Trở về ôm Tiểu Ngọc nhà ta", tức giận đến mức suýt chút nữa phun huyết, nàng định phất tay áo rời đi, nhưng cuối cùng vẫn đứng lại, nàng muốn nhìn xem Đường Tiêu thảm hại đến mức nào.
- Một vạn bảy thì một vạn bảy, ta theo đến cùng!
Từ Tiều quan sát được thần sắc của Dực Thai công chúa, trong lòng y không khỏi cảm thấy thoải mái.
Từ Tiều đang chờ đợi giờ khắc này, đợi sau khi thắng sạch một vạn bảy lượng bạc của Đường Tiêu, thu lưới bắt cá, y sẽ đề xuất với Đường Tiêu, lấy chuyện hôn ước của Đường Tiêu và Dực Thai làm vật thế chấp, đến lúc đó mặc kệ Đường Tiêu đưa ra điều kiện gì, y sẽ đánh bạc đến cùng, tranh thủ cứu Dực Thai công chúa ra khỏi "hố lửa" Đường Tiêu.
Đường Tiêu đã sớm đoán được suy nghĩ trong lòng Từ Tiều, kết luận Từ Tiều sẽ đánh bạc với hắn đến cùng, cho nên tương kế tựu kế, làm bộ giả vờ thua đỏ mắt. Trong sòng bạc, người thua tiền thường thường càng thua càng đỏ mắt, người thắng tiền tại sao phải như vậy chứ?
Mồi nhử đã rải ra rồi, cá cũng đã tiến vào lưới, hiện tại là thời điểm thu lưới.
Hai người đều đang thu lưới, cũng không biết cuối cùng người nào bắt được cá béo.
Tiền đặt cược cao tới một vạn bảy, lại khiến bầu không khí trở nên căng thẳng hơn, tất cả đám sĩ tử đều như ngừng hô hấp, quan sát hai người lắc xúc xắc, đổ xúc xắc xuống, sau đó nhân viên lại theo thông lệ mở ống xúc xắc ra.. Bạn đang đọc chuyện tại mTruyen.net
- Thắng rồi! Thắng rồi! Thắng rồi!