Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
—— Đột nhiên được báo cho biết giờ chết của mình, sẽ làm thế nào đây?
Không biết! Hắn không biết!
Tâm tình mọi người ở đây cũng là như vậy.
Hắn chẳng qua là một viên chức rất bình thường, sau một buổi sáng tỉnh dậy, thế giới liền hoàn toàn biến đổi.
“Chúng tôi đến từ sở cảnh sát, đây là giấy chứng nhận của tôi. Đi thẳng vào vấn đề, anh Triệu, e rằng anh có phiền phức!”
Sau đó được báo cho biết hắn bị một sát nhân liên hoàn theo dõi, bất cứ lúc nào cũng có nguy hiểm tới tính mạng, sau đó liền bị đưa đến nơi này. Trong cả quá trình, hắn đều lơ mơ ngờ ngờ nghệch nghệch. Giỡn cái gì vậy chứ? Bị tội phạm giết người nhắm vào, nghe cứ như tiểu thuyết, còn là tiểu thuyết hạng ba, tiểu thuyết hình sự hạng ba.
Hoàn toàn không có cảm giác chân thật, nghe xa xôi cứ như chuyện của ai khác chứ không phải của mình.
Sau đó lại lần lượt tới thêm không ít người nữa, cũng trải qua chuyện tương tự như hắn. Sau một lần tiếp xúc, phát hiện bọn họ đều có một điểm giống nhau, đó là cái tên.
Những người đưa họ đến cũng không xuất hiện nữa, chỉ đúng giờ đưa đồ vào từ cửa đưa đồ.
Cảm giác mới lạ lúc đầu qua đi, sau đó là đợi chờ nhàm chán dài đăng đẵng. Họ hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, không ai tới giải thích cho họ, ở trong căn phòng hoàn toàn đóng kín này, ngay cả cảm giác về thời gian cũng bị yếu đi rất nhiều. Họ như bị ném vào một góc bị lãng quên của thế giới, ngay cả một trò tiêu khiển cũng không hề có.
Sau bốn ngày ngoan ngoãn ở đó, hắn bắt đầu nóng nảy. Bốn ngày đã là cực hạn chịu đựng. Hắn bắt đầu lo nghĩ về công việc của mình, bạn bè người thân của mình, tất cả mọi thứ trong hiện thực. Có vài người bắt đầu oán giận, cứ như vậy liền khiến mọi người cộng hưởng, tất cả mọi người phía sau tiếp phía trước oán hận cái này, oán hận cái kia, từ đó dẫn đến bất mãn càng lúc càng lớn.
Ngay lúc oán khí mọi người tích lũy sắp bùng nổ, lại có một tin tức càng kinh khủng hơn bùng nổ trong họ.
Tội phạm giết người nhắm vào họ, là ác quỷ.
Ác quỷ là gì… Là thiên tai, là tai họa chỉ có thể trốn tránh chứ không thể ngăn cản.
Càng có thông tin chính xác nói, ác quỷ sớm đã lẫn vào trong họ, tìm kiếm mục tiêu của mình. Mà các cảnh sát kia muốn dụ ác quỷ đến, nên tất cả mọi người bọn họ, đều trở thành con mồi. Cho nên bọn họ đều là, vật hy sinh, hoặc nói, vật tiêu phí.
Nói như thế, là có thể giải thích vì sao các cảnh sát chẳng hề quan tâm tới họ —— đám cảnh sát đó chỉ đang đợi trò hay mở màn mà thôi.
Thế là, tất cả bắt đầu hỗn loạn, tất cả bắt đầu điên cuồng, tất cả bắt đầu… tuyệt vọng.
—— Đột nhiên được báo cho biết giờ chết của mình, sẽ làm thế nào đây?
Mọi người một khắc trước vẫn còn chuyện trò vui vẻ, một khắc sau đều tự giữ khoảng cách an toàn mà mình nhận định. Cảnh giác, đề phòng nhìn người đi ngang qua, giống như thú vật gầm gừ cảnh cáo. Họ hầu như đồng thời bị nhốt vô đây vào ba ngày trước, càng không hề quen biết lẫn nhau, cho nên không thể biết rốt cuộc ai mới là ác quỷ khoác lớp da cừu, cho nên đành phải cảnh giác với tất cả mọi người.
Hắn không muốn chết! Họ không muốn chết!
Ác quỷ đang ở trong bóng tối, như hổ rình mồi nhìn tất cả những thứ này.
Bị tuyệt vọng và sợ hãi bao trùm, hắn từng lơ đãng có một ý nghĩ chợt lóe lên, nhưng nhanh chóng liền bị sự nôn nóng nhấn chìm.
Cái ngòi nổ đó, là ai châm lửa lên?
Ác quỷ ở trong bóng tối duỗi người, cong môi lên.
Đây là Game!
—————————— [Satan’s Diyu by Đồi] ——————————
“… Báo cáo, điểm số 1, 3, 4 đều xuất hiện bạo động, xin đưa ra chỉ thị… Tít…”
“Tự chủ hành động, bất luận sử dụng biện pháp gì, đều phải mau chóng trấn áp bạo động!”
“… Tít… Yes, madam…”
“… Số 5, mang tiểu đội theo dõi chặt chẽ khách sạn Tinh Nguyên, nhất là xung quanh đứa trẻ đó, hiểu chứ?”
“Yes, madam!”
———————— [alicesland.wordpress.com] ————————
Đối với bạo động ngoài 100 mét kia, Game tầng 13 khách sạn Tinh Nguyên không bị chút ảnh hưởng nào, xa hoa giống như chuyện của thế giới kia không liên quan đến mình.
Hạ Nhị híp mắt lại nhìn xuyên qua trùng trùng điệp điệp người bao vây, phảng phất như trông thấy ở đầu cuối của xa hoa, cuộc náo động đen tối đó… Cậu thình lình bị một “túi cát” nữa đánh trúng, may mà bên trong chỉ là rượu, cũng không cảm thấy đau đớn cực độ.
Mười phút trước, Ivy nhất trí đưa ra lời mời Game với cậu Phỉ, đương nhiên chính là nhắm vào Hạ Nhị. Cậu Phỉ cầm lấy xúc xắc đặc biệt mà phục vụ dâng lên, ném ra, xúc xắc pha lê nảy lên nảy xuống xoay vòng, khúc xạ ra ánh sáng rực rỡ dưới ánh đèn, phảng phất như nói rõ tương lai bấp bênh của Hạ Nhị.
Kết quả là ném túi cát, người chơi là Hạ Nhị và Doll Lolita kia của Ivy —— Hạ Nhị chỉ có thể tỏ vẻ xin lỗi với cô gái, vì thiếu nữ kia thực chất chỉ là bị liên lụy kéo vào, liên lụy vào trò chỉnh người ác ý của hai cậu ấm kia dành cho cậu.
Người dự tiệc vừa nghe nói có Game, liền dẫn Doll vây lấy, hăng hái bừng bừng chỉ chỏ Hạ Nhị và Lolita, mắt đều hưng phấn đến tỏa sáng, vì kế tiếp sẽ xuất hiện trò hề của Doll.
Trong suy nghĩ của Hạ Nhị, ném túi cát là vẽ một vòng lớn dưới đất, người chơi không được ra khỏi vòng, mà những người ngoài vòng tròn đều ném túi cát vào bên trong, chỉ cần có thể bắt được túi cát, liền có thể được giải phóng. Nhưng cậu cũng biết, đó là quy tắc của thế giới bên ngoài, mà nơi này là thế giới bên trong.
Từ lời giải thích của quản trò mà biết được, quy tắc đại khái vẫn như vậy, bất đồng chỉ là “túi cát”. “Túi cát” làm thành từ một lớp màng đôi đặc biệt, chỉ cần bị chấn động là dễ bể nát vô cùng, trên cơ bản ném qua một cái, đừng nói tới chụp, dù có chụp được thì hơn 99% cũng bể nát thành phế phẩm —— như vậy cực kỳ khó thắng. Hơn nữa trong “túi cát” màng bọc đặc biệt này cũng không phải hạt cát dễ thương thân thiện, mà là một vài thứ có liên quan tới nước, bình thường một chút là rượu, mật ong, máu… Nhiều lắm để lại vệt màu không đáng khoe mẽ trên người người chơi; nguy hiểm hơn chút thì là nước đá, bất cẩn đánh trúng vào người, vẫn sẽ gây ra bầm tím và đau đớn —— ném mạnh một chút thì vết thương để lại cũng không chỉ đơn giản như vậy; nguy hiểm hơn xa những thứ đó chính là đồ hóa học, chẳng hạn như —— a-xít sun-phu-rit hay a-xít ni-tric chẳng hạn.
Chỉ nghĩ thôi cũng biết sẽ có hậu quả thế nào —— mà thực tế cũng là như vậy, nhưng thế thì sao? Nơi này là Game, là thế giới bên trong, mà người chơi chỉ là Doll, có vậy thôi.
“Um ——”
Hạ Nhị có chút chật vật né tránh một “túi cát” nước đá nữa, nhưng như thế không thể tránh được một “túi cát” màu đỏ hoa hồng đập thẳng vào mặt. Bụp —— túi cát bể nát, chất lỏng đỏ tươi chảy xuống gương mặt trơn bóng của thiếu niên, làm hoa văn quyến rũ càng thêm sinh động. Hạ Nhị vô thức liếm liếm chất lỏng màu đỏ chảy tới bên môi, thơm ngọt nồng nàn, là rượu đỏ thượng hạng. Tóc ngắn đan xen giữa màu lam và tím mềm mại đắp xuống do rượu đỏ, chất lỏng màu đỏ như tinh hoa ngưng tụ nhỏ giọt từ đuôi tóc, cậu không chú ý thấy, vì có thêm động tác nho nhỏ bên môi mà cả đại sảnh nhất thời rơi vào một khoảng lặng lạ lùng, phảng phất như bị chất độc thơm ngọt mà thiếu niên lơ đãng chảy ra hấp dẫn, mắt của không ít người tham dự chuyển thành màu tối, cố ý hoặc vô tình bắt đầu quay xung quanh dò hỏi lai lịch thiếu niên.
Hạ Nhị không chú ý những thứ đó, cậu chỉ đề phòng những Doll ném túi —— người tham dự không thèm tham gia Game, cho nên Doll thay thế lên sân khấu —— trong tay cầm “túi cát” trong suốt hoặc không. Thiếu niên toàn thân trên dưới đều ướt đẫm, nếu kéo áo cậu ra, sẽ phát hiện không ít vết bầm xanh tím nổi khắp cả người. Đồng thời Hạ Nhị cũng đang âm thầm chú ý thiếu nữ Lolita, Doll của Ivy lúc này còn muốn thê thảm hơn cả Hạ Nhị, vì mặc váy lớn nặng nề và không giỏi vận động, sau nhiều lần tránh né vô ích, thiếu nữ Lolita thẳng thắn ngồi xuống đất khóc òa lên, nếu không phải Hạ Nhị thường xuyên giúp cô ngăn cản một vài “túi cát” nguy hiểm, e rằng thiếu nữ còn có thể ngồi ở chỗ đó hay không cũng là một vấn đề.
Cậu Phỉ lạnh lùng đứng ngoài vòng tròn, không hề cuồng nhiệt và hưng phấn như những người xung quanh, trong mắt cũng không mang vẻ cười trên nỗi đau của người khác như Ivy bên cạnh, chỉ hờ hững tựa như ngăn cách ở một thế giới khác, con mắt đen chỉ chăm chú, chằm chằm nhìn Hạ Nhị.