Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ừ, tất nhiên rồi, còn 6 ngày nữa là đến lễ tốt nghiệp rồi, sau mười ngày là đến kì thi đại học, tính ra tao chỉ còn đón mày đi học 6 ngày nữa thôi đấy..(Đương Lãnh Hàn nói)
Cậu vừa dứt câu thì cả hai cùng đã đi tới cửa lớp, cô im lặng không trả lời nữa mà lặng lẽ ngồi xuống bàn học của mình. Đương Lãnh Hàn thấy vậy cũng chỉ biết cười trừ sau ngồi xuống vị trí của mình mà ôn bài.
Âm thanh báo hiệu vào lớp cũng bắt đầu vang lên, giáo viên đứng tiết cũng bước vào lớp sau khi tiếng chuông reo khoảng năm phút, trên tay cầm một sấp giấy thi trắng xóa, nghiêm giọng nói:
- Lớp ổn định, chúng ta bắt đầu thi!
....
Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, bài thi cũng kết thúc, Dương Ngọc Yến đặt bút xuống bàn, dựa lưng xuống ghế với gương mặt đầy mêt mỏi mà thở dài một hơi. Đang định gục xuống bàn nằm ngủ thì một thứ gì đó lành lạnh áp vào một bên má cô, Dương Ngọc Yến giật mình quay lại theo phản xạ, cau có nói:
- Cho thì cho bình thường thôi, áp cái ly nước lên mặt tao làm gì?
Đương Lãnh Hàn bĩu môi, cậu đặt ly nước sang một bên rồi tựa lên thành bàn, trả lời với giọng điệu trêu đùa:
- Bớt nhăn lại đi, nhanh già lắm đấy.
Cô nghe vậy mới giãn cơ mặt ra, nụ cười cũng bắt đầu lộ ra gương mặt mệt ấy, cô nhanh tay cầm ly nước của cậu mua đưa lên miệng uống một ngụm mà cảm thán:
- Chỉ có trà hồng cửa căn-tin mới vừa miệng!
Cậu nghe vậy chốc cười khẩy lên, trong đầu thẫm nghĩ rằng chẳng phải là do cậu bỏ tiền ra mua nên mới ngon sao? Chơi với nhau lâu như vậy Đương Lãnh Hàn thừa biết, ngoài những món cô bị dị ứng thì món nào với cô cũng ngon, mà ngon nhất là khi được người khác mua cho, đặc biệt là mua bằng tiền của cậu.
Dương Ngọc Yến đang định nói thêm gì đó thì tiếng chuông lại vang lên, cô chốc nuốt toàn bộ những gì mình chuẩn bị nói vào trong cổ họng không nói thêm gì nữa. Đương Lãnh Hàn cũng đứng dậy quay trở về chỗ ngồi.
Giờ này không có giáo viên đứng lớp nữa, những quyển tài liệu dày cộm được ghim lại với nhau, từng tập từng tập xếp lên nhau được đặt lên mặt bàn. Đúng vậy, đây là tiết tự ôn thi.
Không gian trong lớp lặng im chỉ còn lại những âm thanh xột xoạt của những trang sách. Dương Ngọc Yến ngồi cắm cúi trước đống tài liệu, một tay cầm chiếc máy tính nhỏ, tay còn lại vừa cầm bút vừa lật lật những trang giấy trắng toàn chữ.
Thời điểm ôn thi đại học có lẽ là khoảng thời gian áp lực nhất, kì thi ấy như một ngọn lửa thắp sáng mở đường cho một tương lai ở phía trước, chỉ có nỗ lực và cố gắng mới đưa họ chạm tới thành công.
.....
Khoảng mười giờ trưa, tiếng chuông tan trường mới được reo lên, khoảng một lúc sau Dương Ngọc Yến mới cất gọn gàng sách vở trên bàn học, cô đứng dậy, tay cầm lấy chiếc ba lô của mình lên đi ra khỏi lớp học, vừa xuống tới sân trường, cô đã nhìn Đương Lãnh Hàn ngồi trên xe đã chờ từ lâu, thấy cô cậu liền gọi lại với giọng điệu thúc giục:
- Nhanh lên, mày chậm chạp quá rồi đấy!
Cầm lấy chiếc mũ bảo hiểm từ tay Đương Lãnh Hàn, nghe cậu nói như vậy, nhưng cô không những không thực hiện động tác của mình nhanh hơn mà còn từ từ ngồi lên xe, chậm rãi bảo:
- Hơ hơ...nhanh quá sợ ngã đau, tốt nhất là cứ chậm lại cho dễ sống.
Cái gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng thỉnh thoảng lại có những giây phút tăng động ấy của cô khiến Đương Lãnh Hàn muốn phát điên lên, cộng thêm mái tóc vô cùng cá tính kia càng làm cho biểu cảm của cô thêm điềm đạm, ai nhìn cũng đều muốn bị "bẻ cong", nhưng Đương Lãnh Hàn lại chỉ muốn nhanh tay đấm một cái cho bõ tức.
Cả hai ngồi trên xe miệng không ngừng nói đủ thứ trên trời dưới biển, không biết bao lâu cả hai đã dừng trước cổng của một trung tâm dạy vẽ. Dương Ngọc Yến cởi mũ đưa ra cho cậu rồi nói:
- Mày cứ học đi, không cần phải đến đón, tao tự tìm xe về!
Nói xong cô liền quay lưng đi vào bên trong mà không cần nghe câu trả lời của cậu. Đương Lãnh Hàn cũng không kịp phản ứng liền lái xe tới lớp học thêm chả mình.
Cô và cậu học khác nhau, Đương Lãnh Hàn thì học về mảng kinh doanh, còn cô lại chọn cho mình về lĩnh vực hội hoạ.
Dương Ngọc Yến là một người vô cùng yêu màu sắc của cuộc sống, đối với người khác nếu nhìn thấy một chiếc lá vàng rơi trên đường có lẽ họ sẽ mặc kệ và cô đó là rác cần được dọn dẹp, nhưng qua bàn tay nghệ thuật của cô, thì chiếc lá ấy lại trở thành một bức tranh có hồn khiến ai cũng phải đưa mắt nhìn lại một lần.
Ngoài những lúc ôn thi sách vở, Dương Ngọc Yến còn phải học vẽ mới có thể thi vào ngôi trường đại học mà cô luôn mơ ước. Bước vào lớp học đầy màu sắc ấy, Dương Ngọc Yến ngồi ngăn ngắn vào vị trí như thường lệ của mình, sau một lúc định hình mọi thứ, cô bắt đầu cầm lên chiếc cọ vẽ tiếp tục hoàn thiện bức tranh của mình.