Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngoài loại hoa hồng đen ra thì còn hoa gì là mày thích nữa? Thích màu sắc nhưng không thích hoa, con người mày vô lý thật!
Cô lúc này có có chút chột dạ qua lời của cậu nói, nói cô ghét hoa cũng chẳng ghét, yêu hoa cũng chẳng phải là yêu, Dương Ngọc Yến đơn giản chỉ thích cái màu sắc của hoa chứ không hề có chút hứng phấn với mùi hương của những loài hoa đó. Nó như đang phản ánh đúng tính cách con người của cô!
Dương Ngọc Yến cười trừ, định quay lại trả lời câu hỏi của cậu thì bị tiếng trống của buổi biểu hành vang lên, cũng đồng nghĩa với việc lễ trưởng thành lúc này mới chính thức được diễn ra.
Cùng với lời chỉ đạo của học bá, từ hàng học sinh bắt đầu bước đi những bước đầu tiên, thấp thoáng vẫn có những lá cờ biểu tượng của trường đang bay theo chiều cũng những cơn gió thổi nhẹ.
Từng bước chân của mỗi người cũng là phần trăm trưởng thành của họ, đây không phải là bước chân vội vã ở thực tại mà là bước chân đốt lên ngòi lửa của tương lai...
Tuổi 18, tuổi đẹp nhất của mỗi con người, thanh xuân có thể kết thúc cũng có thể là lúc mới bắt đầu. Trưởng thành là điều mà ai cũng mong muốn, nhưng để đổi lấy điều đó thì chúng ta phải trả một cái giá mà cả đời cũng chẳng thể nào lấy được...
Một hàng toàn nam, mặc trên mình bộ vest đen đồng đều, hàng còn lại là nữ, cũng đều khoác trên người bộ váy dài chân phồng lên màu trắng hồng đều có cả. Gương mặt ai nấy đều lộ rõ nụ cười tươi tắn, trước sự chứng kiến của biết bao nhiêu nhiêu con mắt, khung cảnh bấy giờ như muốn chạm nhẹ vào trái tim của mỗi người.
Một bên đang thầm mơ ước trong tương lai sẽ có ngày được trưởng thành, một bên chắc có lẽ là đang nhớ lại tuổi thanh xuân đã từng trôi qua ở quá khứ.
Tràn vào tiếng vỗ tay của tất cả mọi người, cuối cùng buổi biểu hành cũng kết thúc. Tiếng hát đồng thanh trong veo bỗng cất lên, hoà vào lời bài hát "那个夏天" (Mùa hè năm ấy) như muốn xé tan cảm xúc của mọi người đang có mặt ở đây.
Bài hát dần kết thúc, Đương Lãnh Hàn nắm chặt lấy bàn tay của cô, Dương Ngọc Yến không phản ứng gì mà chỉ mỉm cười. Không phải là tình yêu, cái nắm tay nếu người khác nhìn vào sẽ lầm tưởng họ đang yêu, nhưng thực chất cả cô và cậu đều nghĩ đơn giản đó chỉ là sợi dây gắn kết bền chặt cho tình bạn của hai người mà thôi...
Cô đưa mắt lên nhìn cậu mà nói:
- Trưởng thành vui vẻ! Mong sau này không quên tao nhé!
Đương Lãnh Hàn gật gật đầu, dần buông tay cô, cái mặt nghiêm túc ban nãy chốc biến mất, cái thói nói nhiều lại xuất hiện. Cậu bắt đầu giở giọng trêu chọc:
- Mày là bạn tao à? Sao nay sến sẩm thế? Tao làm sao mà quên mày được, cắt mặt khó ưa của mày ai gặp mà quên thì tao gọi là ba nhé!
Cô nghe xong cũng cười trừ rồi thẳng tay đánh một cái thật mạnh vào lưng cậu đầy đắc ý mà nói:
- Mày bảo ai khó ưa, tao dễ ưa hơn mày nhiều, biết thế không nói cho xong!
Đương Lãnh Hàn nhăn mặt lấy tay xoa xoa chỗ bị cô đánh, cậu cũng không nhường mà búng vào chiếc trán nhẵn bóng của cô một cái cũng không đau lắm rồi nhếch mép cười. Dương Ngọc Yến liếc mắt nhìn qua, nãy vừa thân thiết hiền hoà bây giờ lại chuẩn bị quay sang như muốn đánh chém lẫn nhau. Nói chung là cũng không bình yên hay nghiêm túc nổi!
Cô mĩu môi tỏ vẻ giận dỗi mà nói:
- Trán tao mà sưng thì bạn xác định dần đi là vừa!
- Thế thì lại càng vui!
Cậu nở nụ cười đầy sảng khoái, điều này càng làm cô tức máu hơn, đánh lại nói ác mà không đánh thì chướng mắt không tả nổi...
Cứ như vậy, buổi kễ trưởng thành cũng dần kết thúc, phần cuối cùng là lời chúc và lời dặn dò của người thân đến tham gia lễ trưởng thành. Dương Ngọc Yến có chút không vui khi người dặn dò không phải là ba mà lại là một người mình không quen biết.
Cô đến gần Vương Lam Nhất với gương mặt nhăn nhó và giọng điệu có chút tủi thân mà nói:
- Anh không cần dặn dò cũng được, tôi cũng không cần đâu!
Vương Lam Nhất nhíu nhẹ chân mày, gương mặt tối sầm lại như muốn nuốt chửng con người ta vào trong bụng vậy, im lặng một lúc, anh mới lạnh giọng trả lời lại:
- Tôi nói sẽ thực hiện việc đó à? Việc này sẽ do ba em làm, chứ tôi không muốn làm ba em!
Cô nghe vậy có chút khó hiểu nhưng cũng thầm cười trong lòng, vì lễ trưởng thành bắt buộc phải là ba hoặc mẹ, nên anh cũng không muốn làm thay việc đó của Dương Lâm Mạc. Chưa để cô kịp vui mừng quá ba phút, anh liền nói:
- Đừng vui vội, Dương Ngọc Yến, hãy cứ tận hưởng những ngày tháng tự do ở tuổi 17 ấy đi...Vì sau 18 em trở thành vợ của tôi rồi..!
Cô sững người nhìn anh với ánh mắt đầy khó hiểu, không kịp để cô kịp phản ứng, anh liền quay lưng rời đi để lại cô một mình chôn cứng chân ở đó, từng câu hỏi lộn xộn bắt đầu chạy trong suy nghĩ của cô, cái gì mà "trở thành vợ" cơ chứ?
Sau một hồi suy nghĩ không đáp án phải nhờ một lực vỗ nhẹ cùng với tiếng gọi quen thuộc mới đưa cô quay trở về được thực tại:
- Con sao vậy Yến nhi?
Cô giật mình quay lại, thì ra là Dương Lâm Mạc, cô xoá đi hết những suy nghĩ trong đầu mình thay vào đó là gương mặt ngạc nhiên rồi trả lời:
- Con không sao cả, nhưng mà sao ba lại tới đây vậy, công việc xong sớm vậy ạ? Con còn tưởng ba sẽ không tới...
_____________________________
Chương này có vài câu có thể sử dụng trong bài văn nghị luận xã hội nhé!