Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"... Những lời của Đoạn Hưng Diệp, đừng tin một chữ nào hết. Đối với tôi mà nói... chưa chắc là như thế."
Đoạn Minh Dương im lặng một hồi lâu, rồi nói ra một câu như vậy, Lê Lạc thực sự là muốn nở một nụ cười lạnh.
"Lẽ nào những lời của cậu thì đáng tin sao?"
Nếu như là thế, thì anh sẽ không có kết cụ như ngày hôm nay rồi.
Dáng vẻ khó coi và phóng đãng nhất bị quay lại bởi người mà anh không hề đề phòng, đưa cho kẻ thù, thậm chí là mỗi người trong nhà họ Đoạn đều có một bản, để làm thóp của anh, cũng để làm trò cười trong mỗi buổi nói chuyện tâm sự, ai cũng có thể giống như Đoạn Hưng Diệp hôm qua, giẫm anh dưới chân, chà đạp anh một cách thoải mái.
Lê Lạc anh là cái thá gì chứ? Chẳng qua chỉ là món đồ chơi của đứa con riêng nhà họ Đoạn tôi mà thôi.
Sự phẫn hận ngày xưa vẫn đang bày ra trước mắt, kí ức bị sỉ nhục hôm qua vẫn còn như mới, nhưng Đoạn Minh Dương vẫn còn vọng tưởng kéo anh vào tròng một lần nữa.
Người si nói mộng.
"Vậy thì phải xem xem món ăn đó có bằng lòng cho cậu ăn không đã, cậu cảm thấy tôi ti tiện đến mức nào, mới có thể bò lên giường cậu một lần nữa sau khi cậu làm những trò đó với tôi?"
Nụ cười bên khóe môi Lê Lạc lạnh lùng.
"Hơn nữa tôi nói rồi đúng không? Lần đó là do tôi uống say, không tỉnh táo một chút nào cả, cũng không hề tình nguyện. Muốn tôi nói khó nghe hơn nữa không? Đoạn Minh Dương?"
Anh cố gắng đè nén giọng mình, để cho giọng anh nghe thật là bình tĩnh ung dung, nhưng trong mắt lại có những tia nhọn bắn ra khó mà che giấu được.
"Lần đó cậu gần như là cưỡng hiếp."
Con ngươi Đoạn Minh Dương chợt co rút.
Có lẽ là chưa bao giờ có người nói với hắn những lời như vậy, ánh mắt của hắn nhất thời rung chuyển kịch liệt, giống như là trải qua một trận động đất vậy.
Không khí im lặng khá lâu.
"... Anh gọi tên của tôi."
Lúc hắn mở miệng lần nữa, giọng nói hơi khàn: "Anh nói là anh muốn tôi, nói là anh thích tôi... muốn sống cả đời với tôi."
Lê Lạc căm ghét nhất là nghe thấy những lời mà mình từng nói này.
Nó giống như một con dao nhọn, bị Đoạn Minh Dương nắm trong tay, thỉnh thoảng lại lấy ra đâm vào cột sống của anh, nhắc nhở tình yêu và sự si mê trong quá khứ của anh là nực cười và đáng mỉa mai như thế nào.
Những lời mà Đoạn Minh Dương chẳng khác nào ngoài: ban đầu rõ ràng là anh bị tôi chơi đùa trong lòng bàn tay, hết lòng hết dạ mà thích tôi, cam tâm tình nguyên bị tôi chơi, bây giờ lại giả vờ cứng miệng làm gì.
Nhưng mà trừ việc cứng miệng không nhận, thì không thể nào nghĩ ra được cách khác để duy trì chút sự tự tôn còn sót lại của mình trước mặt Đoạn Minh Dương nữa rồi.
Cho dù là nói thật lòng thật dạ thành cưỡng hiếp, cũng tốt hơn là thật lòng thật dạ bị chà đạp.
"Những lời của người say, sao có thể xem là thật chứ? Cậu mà lấy chuyện này ra mỉa mai tôi nữa, thì cũng chẳng có tác dụng gì đâu, khuyên cậu nên bớt lại đi." Lê Lạc nhếch khóe miệng lên, "Được rồi, món nợ này của chúng ta sau này tính, bây giờ tôi cũng không muốn mỗi lần gặp cậu thì đều cãi nhau vì chuyện này đâu, cậu không thấy mệt thì tôi cũng thấy mệt rồi."
Đoạn Minh Dương cứ nhắc lại, thì anh lại càng làm ngơ. Nếu như cứ nhất định phải tính nợ cũ, thì trừ việc anh báo thù lại đến mức cá chết lưới rách ra, chỉ có thể đoạn tuyệt quan hệ một lần nữa thôi. Với tâm trạng và thân thể của anh hiện giờ, bất kể là cách nào cũng đều không có lợi.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, năm xưa anh có thể hạ thấp thân phận theo đuổi Đoạn Minh Dương, bây giờ anh cũng có thể nhẫn nhịn cầu toàn mà nhẫn nhịn các kiểu thăm dò của Đoạn Minh Dương.
Chỉ cần không chạm đến ranh giới, thì tất cả đều có thể nằm trong phạm vi hợp tác hòa bình.
Đoạn Minh Dương im lặng đứng tại chỗ, cảm xúc trong mắt dần dần bình tĩnh, lạnh lùng lại như cũ, giống như là một hồ nước chết không có chút sinh khí nào cả.
Thời gian trôi qua khá lâu, đột nhiên hắn hỏi: "Hai ngày nay anh có dự định gì không?"
Chủ đề chuyển quá nhanh, Lê Lạc nhất thời ngây ra: "Hả? Không có, sao vậy?"
"Vậy hai ngày này ở chỗ tôi, tôi để bác sĩ đến đắp thuốc cho anh, rồi thương lượng kế hoạch tiếp theo."
Lê Lạc cạn lời: "Đoạn Minh Dương, tóm lại là những lời khi nãy của tôi cậu không nghe phải không? Tôi nói là tôi phải về nhà, không lên giường với cậu!"
Đoạn Minh Dương ngoảnh mặt làm ngơ: "Anh muốn ngủ phòng tôi hay là ngủ phòng khách?"
"... Cậu vô liêm sỉ đến thế à?"
"Trong phòng tôi có nhà tắm, đồ ngủ chuẩn bị sẵn lát mang sang cho anh."
"Đoạn Minh Dương!"
"Tối nay trễ lắm rồi, ngày mai tôi gọi bác sĩ đến."
Lê Lạc trợn trắng mắt, trực tiếp sải bước ra ngoài cửa. Vừa bước được một bước thì cánh tay liền bị một lực đạo kéo mạnh lại, kéo lùi thẳng về sau, trên vai bị đẩy một cái, anh ngã ngữa ra trên giường lớn.
Đoạn Minh Dương đè người lên, bóp cổ anh nhìn từ trên cao xuống, sức không lớn, nhưng lại giống như một vòng sắt không thể phá vỡ, kiềm kẹp đè anh lại trên giường.
"Phải để tôi nói bao nhiều lần nữa? Anh Lê, ngoan một chút."
Lê Lạc tức đến mức muốn chửi bậy: "Cậu cưỡng ép tôi?"
"Dù sao thì như lời anh nói, cũng chẳng phải là lần đầu tôi ép anh, có nhất thiết phải kinh ngạc đến vậy không?"
"Vừa nãy là ai nói sẽ không cưỡng ép người khác? Muốn tôi tình anh nguyện?"
"Đối với người khác là như thế, nhưng đối với anh, tôi cảm thấy ép một chút vẫn tốt hơn."
Đoạn Minh Dương cúi người xuống, dán sát lại, mũi dường như là sát lại, sự kìm nén trong mắt có thể nhìn thấy rất rõ.
"Nếu như anh Lêvẫn không để tôi trong mắt như thế, chuyện của ba anh, tôi không quản nữa vậy."
Lê Lạc híp mắt lại, nghiến nghiến răng hàm mình, anh thầm niệm "Đại trượng phu co được duỗi được" mười lần, cuối cùng cũng nuốt cơn giận về trong bụng.
"... Tôi ở là được chứ gì."
May mắn trong bất hạnh là, Đoạn Minh Dương chỉ ép anh ở lại, không ép anh làm chuyện kia.
Lê Lạc nằm thẳng trên giường của phòng khách, còn đang suy nghĩ là hôm nay rốt cuộc Đoạn Minh Dương bị gì vậy.
Năm xưa rõ ràng là Đoạn Minh Dương chơi đùa tình cảm của anh, sau khi moi được tình báo mật mã của bí mật công ty ba anh thì đá bay anh, dùng đoạn clip quay lén uy hiếp, đưa ba anh vào tù, nhờ đó lập được công lớn, loại bỏ một đối thủ lớn cho nhà họ Đoạn.
Lão già nhà họ Đoạn vô cùng thích thú, nhìn hắn bằng con mắt khác, bỏ tiền cho mẹ hắn làm phẫu thuật. Những người khác của nhà họ Đoạn cũng không cách nào phản bác được nữa, nhẫn nhịn mà nhìn hắn được đón về nhà.
Đoạn Minh Dương cuối cùng cũng được như ý nguyện, thực hiện được những mong muốn xa sỉ mà hắn từng khát vọng: Có tiền có thế, cha yêu thương, mẹ khỏe mạnh.
Nhưng mà tất cả những điều này được xây dựng trên nỗi đau của người khác.
Sao hắn còn có mặt mũi mà đòi lên giường với anh chứ? Không sợ anh cắn chết hắn trên giường à?
Lê Lạc buồn bực nhìn trần nhà, kéo chăn lên đến tận mũi, chỉ để lộ ra đôi mắt, ánh trăng yếu ớt bên ngoài cửa sổ chiếu vào trong bóng đêm.
Thực ra... Nếu như ban đầu Đoạn Minh Dương bị ép buộc, hoặc là không còn cách nào khác mới về nhà họ Đoạn, thì có lẽ giữa hai người họ đã không trở thành người yêu, hoặc là sẽ là hai người lạ không thể nào quên được, nhưng cũng không đến nỗi trở mặt thành thù, cắt đứt dứt khoát như vậy.
Thêm nữa, những thứ mà nhà họ Đoạn có thể cho, lẽ nào anh không cho được hay sao?
Anh chỉ sẽ cho hắn càng nhiều hơn, cho hết toàn bộ mọi thứ của anh mà thôi.
Rõ ràng có thể chọn một con đường khác, nhưng Đoạn Minh Dương lại cứ nhất quyết giẫm lên viên đá lót đường bằng phẳng xanh mát là anh đây mới được.
Trong bóng đêm yên ả, Lê lạc nhíu máy thật nhạt, kéo soạt cái chăn, che lấy cả đầu mình, cố gắng xóa tan đi những kí ức như hình với bóng trong đầu đi.
Nhưng mà sức của một người làm sao đấu lại trăm ngàn suy nghĩ, mãi cho đến khi cơn mệt mỏi và buồn ngủ dần dâng lên, anh mới chìm vào giấc mơ, những hồi ức như hình với bóng vẫn không tan đi.
Trong cơn thảng thốt anh như trở lại mùa hè nóng nực đó, thu lại phần rung động đã trao nhầm kia về lại.