Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thời gian gặp mặt là tối thứ năm, để bày tỏ thành ý, Lê Lạc cố ý chọn một bộ đồ của nhãn hàng G, từ đầu đến chân, từ đồ Tây cho đến cài áo đều là cũa hãng G, anh lọ mọ trong phòng thay đồ gần cả tiếng đồng hồ.
Đặng Lương đợi ở bên ngoài đến mức sắp ngủ gục luôn thì mới thấy anh bước ra: "Anh à, không phải chỉ là ăn bữa cơm thôi sao, có nhất thiết phải làm long trọng đến vậy không?"
Lê Lạc vuốt vuốt mớ tóc con trước trán: "Cậu thì hiểu cái gì, đó là ông chủ lớn đó nha."
"Trước kia cũng đâu có thấy anh để tâm đến ông chủ lớn như vậy đâu..." Đặng Lương làu bàu.
Kim Nhân đứng bên cạnh gấp laptop lại, nói: "Anh Lạc, vừa nãy Lưu Vũ Yên mới đăng weibo, có cần tương tác chút không?"
Lê Lạc tùy tiện đáp: "Được thôi, cậu lên nick của tôi bình luận một câu đi. Đúng rồi, hiệu quả của việc tạo tin đồn lần trước thế nào?"
Đặng Lương giành trả lời: "Hiệu quả tốt lắm luôn! Đứng đầu hotsearch lâu ơi là lâu! Mọi người đều tưởng là hai người là sự thật luôn ấy. Truyền thông cũng nói đây là lần thật nhất trong số các tin đồn của anh. Có điều... sau khi anh Thâm bị chụp, thì bên dưới bình luận bị bẻ hướng rồi, có người cảm thấy các anh chỉ là tụ tập bạn bè thôi, có người lại tưởng các chơi ba người..."
Lê Lạc cười lớn tiếng, không có chút hình tượng nào cả: "Cứ để cho họ nghĩ bậy đi, càng bậy càng tốt, tốt nhất là đồn đến tai bạn nhỏ nhà hắn đi. Vậy thì có thể chỉnh đốn tên họ Giang kia một chút, hời lớn rồi!"
Đặng Lương không hiểu chuyện gì, nhỏ giọng hỏi Kim Nhân: "Bạn nhỏ mà anh Lạc nói là ai vậy? Lẽ nào là Hạ Hy Ải?"
Kim Nhân bận rộn sửa bình luận cho bài của Lưu Vũ Yên, không trả lời, Đặng Lương rướn cổ sáp lại gần xem:
[Wow~ Tiên nữ nha! Nhưng mà tấm hình selfie này không đẹp bằng một phần mười của người thật nha!]
"..."
Sau khi Kim Nhân đăng lên, anh ta ngẩng đầu, mặt không biểu cảm mà nhìn cậu: "Sao vậy?"
Lê Lạc vuốt tóc ra sau tai, để lộ một góc mặt nghiêng hoàn hảo, mỉm cười nho nhã với cậu: "Đi thôi."
Đặng Lương: "..."
... Mẹ ơi mấy người này đổi tính nhanh quá đi!
Sau khi sửa soạn xong, ba người họ cùng ngồi lên một chiếc xe đi đến khách sạn đã hẹn sẵn, lần này Lê Lạc không tự mình lái xe, để cho tài xế riêng lái xe thay.
Chiếc xe này là chiếc xe khiêm tốn nhất trong nhà xe của anh, cũng là chiếc xe đầu tiên mà ba anh tặng cho anh, mục đích chắc có lẽ là muốn anh thu lại sự ngỗ ngược và ham chơi lại, sớm ngày trưởng thành, làm một người thừa kế trầm ổn ngoan ngoãn. Nhưng đáng tiếc anh lúc còn trẻ chỉ yêu những chiếc xe đua có tạo hình khoa trương, sau khi nhận chiếc xe này cũng chẳng hề lái mấy lần.
Bây giờ nghĩ lại, thực ra đây cũng là chiếc xe an toàn nhất trong số tất cả xe của anh, sàn xe rất thấp, khung xe dày và cứng rắn, cửa sổ xe là kính chống đạn được đặt làm riêng, chỉ số an toàn vô cùng cao.
Tình yêu mà ba anh dành cho anh, vẫn luôn lặng lẽ và sâu sắc như vậy, nhưng mà lúc đó anh không hề hiểu.
Bây giờ anh hiểu rồi, nhưng lại chẳng có cơ hội để báo đáp tình yêu của ba anh thật tốt.
Cảnh đêm bên ngoài lướt qua trong mắt, đến cả ánh đèn đường cũng chỉ là những đốm sáng lóe lên rồi vụt tắt, không để lại vết tích gì. Đôi mắt Lê Lạc bị ánh đèn thu hút, dâng lên chút sự chua xót, anh lập tức nhắm mắt lại, ổn định lại tâm trạng, lúc mở mắt ra lần nữa thì đã đến nơi.
Trước kia Zark đặt một khách sạn năm sao bình thường, sau đó thay đổi thời gian và địa điểm gặp mặt một lần, đổi thành khách sạn bảy sao xa hoa nhất trong thành phố, có lẽ là muốn ở cho thoải mái một chút. Có một chuyện khá mất hứng chính là, khách sạn này thuộc tài sản nhà họ Đoạn.
"Mọi người ở bên ngoài đi, đi nhà hàng kiếm chút đồ ăn đi." Lê Lạc nói với hai người phía sau, "Ông chủ lớn người ta cũng nói rồi, đây là lần gặp gỡ riêng giữa bạn bè với nhau, có lẽ không muốn tôi dẫn theo trợ lý và người quản lý đâu."
Đặng Lương gật đầu: "Vậy khi nào anh Lạc sắp say rồi thì nhớ gửi tin nhắn cho em."
"Biết rồi." Lê Lạc chớp mắt một cái, "Tôi cá là đối phương sẽ say trước."
Địa điểm gặp mặt không ở lầu một, mà là phòng tổng thống riêng tư hơn nữa ở trên tầng cao, có nhà ăn, có thư phòng và phòng ngủ, tất cả đều đầy đủ, rất thích hợp dùng để bàn bạc chuyện riêng. Lê Lạc đi thang máy lên, lúc thang máy mở ra, đã có người đứng chờ sẵn ở hành lang.
Đối phương là một người đẹp nước ngoài, nhìn có vẻ là thư ký, mỉm cười dùng tiếng Anh nói với anh: " Ông Zark tạm thời có chuyện cần phải xử lý, có lẽ sẽ đến trễ một chút, mời ngài vào trong nhà ăn đợi trước."
Lê Lạc lịch sự mà cám ơn một tiếng, bước theo thư ký đó vào trong phòng riêng, không ngờ là bên trong còn có một người, thấy anh thì liền đứng lên bắt tay với anh, tự giới thiệu mình là phiên dịch.
Lê Lạc cười cười: "Thực ra tiếng Anh của tôi cũng không tệ, hơn nữa nội dung nói chuyện với ông Zark cũng khá là riêng tư, có lẽ sẽ không tiện để cho bên thứ ba truyền đạt lại..."
Phiên dịch lập tức hiểu ý: "Được, vậy lát nữa ông chủ đến thì tôi sẽ lui ra ngoài. Có điều trước khi đó thì anh Lạc, anh có thể kí tên cho tôi không? Con gái tôi là fan của anh, từ bộ phim đầu tiên mà anh diễn đã rất thích anh rồi."
"Không vấn đề gì."
Lê Lạc nhận lấy giấy và bút, rẹt rẹt ký xong tên một cách quen thuộc, đưa lại cho phiên dịch.
Phiên dịch nhận lấy một cách ổn thỏa, nhìn có vẻ rất là quý trọng, sau đó lại nói: "Hiếm có cơ hội, tôi có thể lớn gan mà xin mời anh uống ly rượu được không? Nếu không được thì thôi vậy, không làm khó anh."
Lê Lạc chần chừ một lát: "Được thì được, nhưng mà nhân vật chính còn chưa đến..."
"Ông chủ của chúng tôi sẽ không để bụng đâu, người nước ngoài không để ý những chi tiết nhỏ như vậy đâu." Ánh mắt của phiên dịch nhìn về phía cô thư ký kia, "Không tin thì anh hỏi cô ấy đi."
Thư ký nữ nghe thấy anh dùng tiếng Anh trần thuật lại thì cũng gật đầu, nói là "Ông chủ sẽ không để ý đâu", còn chủ động mở bình rượu vang cho họ, rót vào trong ly rượu vang, đưa cho họ.
Nhiệt tình không thể từ chối, Lê Lạc chỉ đành cụng một ly với phiên dịch kia, ngửa đầu uống cạn, khẽ cau mày lại.
Rượu này có hơi khó uống... Khẩu vị của người chọn rượu tệ y hết Đoạn Minh Dương vậy.
Lúc này, điện thoại của thư ký vang lên, cô nhìn một cái rồi cười nói: "Ông Zark nói ông ấy đang trên đường đến dây, còn năm phút nữa là đến."
Lê Lạc "Ừ" một tiếng, ngồi xuống trước, tay chống cằm, nói chuyện câu được câu mất với phiên dịch. Bất giác anh quay đầu lại, thấy thư ký vẫn đứng, liền hỏi: "Cô không ngồi sao?"
Thư ký cười cười: "Không cần đâu, lát nữa ông Zark đến là tôi liền ra ngoài rồi."
Lê Lạc không ép buộc, lại tùy tiện hỏi một câu: "Cô là người Mỹ?"
"Ừm, đúng."
"Vậy thì bình thường cô giao tiếp với Zark chắc là có chút khó khăn nhỉ?"
Vẻ mặt của thư ký mờ mịt: "Tại sao?"
Lê Lạc cười: "Bởi vì giọng của Zark là giọng London chuẩn mà, cô dùng giọng Mỹ nói chuyện với ông ấy, không thấy là——"
Đột nhiên anh không thể cười được nữa. truyện ngôn tình
Sự nóng mà cồn mang lại nhanh chóng tan đi, một sự lạnh lẽo từ đầu tới chân dâng lên, thậm chí anh còn lờ mờ thấy mình đang đổ mồ hôi lạnh.
"Cô gái, ông chủ của cô... không phải là Zark hả?"
Sắc mặt của thư ký nhanh chóng trắng bệch ra.
Đôi mắt của Lê Lạc nhanh chóng liền lóe lên sự lạnh lẽo, anh ra tay nhanh như chớp, chộp lấy bình rượu vang trên bàn, đập mạnh vào cạnh bàn!
"Ầm!" vang lên thật lớn!
Hai người phiên dịch và thư ký cả kinh, bị dọa cho ngây ngốc tại chỗ.
Bình rượu vỡ nát một nửa, rượu bắn lung tung, nhuộm cho tấm trải bàn màu trắng thành màu đỏ thẫm, còn nửa bình rượu còn lại bị Lê Lạc nắm chặt trong tay, mảnh sành nhọn hoắc chỉ về phía hai người trước mặt.
"Tránh ra cho tôi!"
Đúng lúc anh đang muốn lao ra ngoài thì cửa nhà ăn lại bị mở ra.
Ba người có dáng vẻ như là vệ sĩ nhào vô, người đi đầu, dưới khóe mắt có vết sẹo.
Như rơi vào hầm băng.
Lê Lạc lùi lại một bước, cả người lạnh đến cứng ngắc, bàn tay cầm bình rượu không khống chế được mà khẽ run lên, con ngươi cũng run lên theo, thì thầm một câu như là không thể tin được:
"Là... Đoạn Minh Dương?"
Người phiên dịch đó hét lớn lên: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau bắt anh ta lại!"
Ba tên vệ sĩ đó liền ra tay, nhân lúc tinh thần anh không ổn định mà bao vây tấn công anh, giật cái bình rượu trong tay anh ra. Tên vệ sĩ có sẹo kia làm giống như là trong buổi tiệc thu mua lần trước vậy, bẻ ngược cánh tay anh giữ thật chặt, ấn mạnh anh xuống bàn ăn.
Sau khi Lê Lạc ngây ra thì cũng coi như là hoàn hồn lại, anh nghiến nghiến răng, hít sâu một hơi, đột nhiên bùng phát lên, một chân đạp mạnh vào xương cẳng chân của người phía sau, dùng hết toàn bộ sức lực, không gãy thì cũng phải quỳ xuống.
Tên vệ sĩ mặt sẹo đó hét lên một tiếng thảm thiết, thả tay ra. Lúc Lê Lạc định đạp thêm một cái, xoay người lại thì lại thấy hơi choáng váng, hoa mắt chóng mặt, chống lên mặt bàn anh mới có thể miễn cưỡng mà đứng vững được.
Khi nãy trong ly rượu đó bị bỏ thuốc.
Tên vệ sĩ bị đạp mất mặt, lớn tiếng mắng chửi: "Mẹ nó! Lần trước nó đâu có lợi hại như thế!"
Lê Lạc yếu ớt mà bật cười thành tiếng.
Lần đó không phải là anh không có sức chống trả, mà là anh chỉ muốn xem xem Đoạn Minh Dương sẽ có phản ứng gì mà thôi.
Bây giờ thì anh biết rồi, Đoạn Minh Dương không chỉ mở mắt ngồi nhìn anh bị người khác ăn hiếp, mà sẽ còn dùng người đã từng ăn hiếp anh đến đối phó với anh.
Hai tên vệ sĩ còn lại nhân cơ hội này, mỗi người một bên mà bắt chặt lấy cánh tay anh, không hề lưu tình mà ấn mạnh anh xuống bàn ăn, sau lưng Lê Lạc bị đụng trúng bàn ăn nặng nề, phát ra tiếng vang lớn nặng nề, anh đau đến mức hít khí lạnh liên tục, thở dốc một cách khó khăn.
Ánh đèn trắng trên đầu chao qua đảo lại, ánh sáng đâm vào mắt khiến cho anh không thể mở mắt, anh híp mắt lại nhìn xung quanh, nhưng chỉ thấy được bóng người lờ mờ.
Ánh nhìn dần mờ đi, sức lực đang mất dần, ý thức cũng dần trở nên mơ màng, nhưng bụng dưới lại dần nóng lên từng đợt.
Vào lúc này, có lẽ nên kêu cứu, nhưng mà có ai sẽ đến cứu anh chứ?
Tên vệ sĩ bị đạp kia cuối cùng cũng đứng lên được, hắn tức đến mức muốn giáng cho anh một bạt tai, tên phiên dịch vội vàng cản lại.
"Không được đánh mặt!"
Tên vệ sĩ chỉ đành tạm thời nén cơn giận xuống, căm hận mà nói: "Bây giờ làm gì?"
"Kéo vào trong phòng, Giám đốc Đoạn nói rồi, đừng để lại chứng cứ gì trên người nó, những cái khác thì tùy các người, muốn chơi sao thì chơi."
"Nhưng mà ông đây không thích hiếp đàn ông mà?"
"Lật người lại chẳng phải là không khác mấy sao? Đừng nói nhiều nữa, đánh nhanh thắng nhanh đi, nhiều nhất là cho các người hai tiếng đồng hồ, nếu không thì những người mà nó mang đến sẽ nghi ngờ."
"Được rồi... Để tôi làm trước."
"Nhớ quay clip lại! Giám đốc Đoạn nói là nhất định phải lấy được clip, không được làm mất nữa!"
"Biết rồi biết rồi!"
Hai người khác giúp tên vệ sĩ mặt sẹo kéo người vào trong căn phòng nối liền với nhà ăn, vứt người lên giường, sẵn tiện kéo cà vạt và cổ áo sơ mi anh ra, để lộ ra một mảng lớn của lồng ngực trắng nõn.
"Nói chứ, trừ ngực hơi phẳng một tí thì nhìn đúng thiệt là giống đàn bà." Tên vệ sĩ mặt sẹo kéo tóc người trên giường, "Đàn ông đàn ang mà còn để tóc dài như vậy, nũng nịu y như đàn bà."
"Anh à, anh chơi trước đi, bọn em đợi ở bên ngoài."
"Được."
Đợi sau khi hai người đóng cửa lên, tên vệ sĩ mặt sẹo quỳ lên giường, bắt đầu cởi quần mình ra, vừa cười vừa hùng hổ mà nói: "Chuyện kiểu này mà còn cần bọn tao làm, không thể tự mình chơi được à, tên họ Đoạn kia cũng thật là——"
Người trên giường đột nhiên bắt lấy cánh tay hắn ta.
Tên vệ sĩ bị dọa cho hết hồn, còn tưởng là thuốc hết tác dụng, đang lúc muốn giơ tay lên đánh ngất thì lại chợt phát hiện ra người trên giường chỉ là nắm chặt lấy tay hắn ta chứ không hề có động tác gì nữa, dường như chỉ một động tác này cũng là dùng hết sức lực trên người vậy.
"..."
"Mày nói cái gì?"
Tên vệ sĩ sáp lại gần, chỉ thấy đôi mắt của người đang nằm dưới nửa mở ra, u ám và không có hồn, bên khóe mắt còn hơi đỏ lên. Bờ môi mấp máy, giọng nói rất nhẹ, còn hơi khàn:
"Mày là... do Đoạn Minh Dương sai đến... sao..."
Đã đến lúc này rồi, vậy mà không phải là xin mình tha cho, mà ngược lại hỏi hắn ta là do ai sai đến, đầu óc của người này e là có vấn đề mất thôi.
"Đại minh tinh à, tao đây là đang làm chuyện xấu, tao có thể nói cho máy biết là do ai sai tao đến à?" Tên vệ sĩ siết cằm anh, "Hơn nữa mày cũng nghe bọn tao gọi là Giám đốc Đoạn rồi, còn phải hỏi sao? Mày nghĩ là ai thì là người đó thôi."
Khóe mắt của người nằm trên giường dường như càng đỏ hơn, giọng nói giống như là nghẹn lại trong cổ họng, rõ ràng là sắp không lên tiếng nổi nữa, nhưng vẫn cố gắng nặn từng chữ ra: "Rốt cuộc... có phải hắn không..."
Tên vệ sĩ đã cởi quần ra, vươn tay gỡ dây nịt của anh ra, bị hỏi nên ngược lại khiến cho hắn ta bực bội: "Phải phải phải, được chưa? Mày ít nói chút đi, để chút sức, lát nữa đừng có mà ngất, chơi đàn ông đã đủ gớm ghiếc rồi, tao không muốn chơi xác chết đâu."
Người trên giường đột nhiên yên lặng, ánh mắt vô hồn mà nhìn kẻ đang ở trên người mình một lát, chầm chậm nhắm mắt lại, lông mi hơi run rẩy, bờ môi cắn đến trắng bệch, không nói tiếng nào, dường như là đã chấp nhận số mạng.
"Cuối cùng cũng im miệng." Tên vệ sĩ không hề khách sáo mà lật cơ thể yếu ớt mềm nhũn của anh lại, anh quay lưng với hắn ta, hắn ta vén áo anh lên, bàn tay đặt tại vòng eo mềm mại siết lại.
"Muốn trách thì tự trách chính mình đi, chọc ai mà chẳng được, cứ nhất quyết phải chọc cho Giám đốc Đoạn bực mình."
Người dưới thân không hề nhúc nhích gì, chôn mặt vào trong gối, tấm vải màu trắng lờ mờ có thể thấy được sự ẩm ướt, màu sắc trở nên tối hơn, giống như là một đám mây đen giữ trời mây trắng, lơ lửng trên đầu, trút một cơn mưa lớn xuống, chỉ khiến cho cả người anh ướt át lạnh lẽo đến mức run rẩy, trái tim cũng như là bị đóng băng lại.