Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khương Triệt đứng thẳng tại chỗ, không chịu yếu thế mà xoay người lại, đặt hai ngón tay lên trán và vẫy với Chu Trì Vọng.
Quay đầ cười đùa với Tống Khinh Trầm: "Cà Lăm Nhỏ, buổi chiều tôi chờ cậu đấy nhé."
Tống Khinh Trầm đáp lại: "A, được."
Ôm xấp bài thi, cô bước về.
Đi được hai bước, không còn nghe thấy tiếng bước chân của lớp trưởng phía sau.
Tống Khinh Trầm quay đầu lại, phát hiện lớp trưởng còn đứng ở lan can sân bóng rổ, hơi ngẩn người.
"Lớp trưởng?"
Đi đến chỗ bóng râm, Tống Khinh Trầm gọi cô ấy.
Lúc này lớp trưởng mới phản ứng lại, vội vàng ôm đồ bước nhanh về phía Tống Khinh Trầm: "Thật ngại quá, trận bóng rổ này chơi tuyệt quá, tôi muốn xem thêm một lát."
Nói xong, lại cẩn thận hỏi: "Quan hệ của cậu và Khương Triệt đã tốt như vậy rồi à?"
Đáy mắt ẩn chứa một tia sáng ảm đạm, tựa như có chút mất mát.
Dường như loại cảm xúc này có hơi quen thuộc, cô cũng không muốn bổ xẻ nó ra mà chỉ nói: "Ừm, bọn tôi muốn diễn tập cùng nhau."
"Là vậy à." Lớp trưởng nhẹ nhàng cảm thán một câu: "Thật hâm mộ cậu, có thể có cơ hội cùng..."
Cô ấy chợt im bặt.
Vừa ngước mắt lên, tình cờ bắt gặp đôi mắt đen láy sáng trong suốt, như thể có thể nhìn thấu mọi thứ của cô.
Lớp trưởng vội vàng giải thích: "Tôi không nói là tôi có ý với người nào cả, tôi chỉ nghĩ là sẽ rất tuyệt nếu được làm việc cùng nhau thôi."
Căng thẳng và bối rối.
Tống Khinh Trầm nhìn ánh mắt cô ấy, tránh không nói nữa, chỉ cất lời: "Cậu về trước đi, sắp, vào học, rồi."
Khương Triệt vẫn cứ đứng ở đầu lan can, nhìn chằm chằm bóng lưng của Tống Khinh Trầm, như đang suy nghĩ gì đó.
Bạn học cùng đội đứng bên cạnh thì thầm: "Mợ nó cái thằng nhóc Chu Trì Vọng kia đúng là khó chơi, còn mấy giây cuối cũng phải tranh thêm một điểm, hắn sợ có bệnh nặng hay gì?”
"Anh Triệt không có ở đây, cuối cùng đúng là không ai ngăn cản được cậu ta."
Khương Triệt nhún vai, tỏ vẻ không có gì đáng kể: "Chắc là bị người khác cướp mất cô gái nhỏ nên khó chịu ấy mà."
"Chu Trì Vọng thích em gái nào vậy? Không phải là cái người mà anh vừa nói chuyện đấy chứ?"
"Tao nhìn cũng không tính là quá đoan trang, vóc dáng cũng được, cũng không nhìn ra thân hình được giấu ở trong đồng phục học sinh, mắt cũng khá lớn, không biết ngực..."
Còn chưa dứt lời, cậu ta đã bị Khương Triệt đá cho một cước.
"Ui cha."
Khương Triệt thu tầm mắt, vác quần áo lên vai rồi trở về.
“Nói lung tung cái gì đấy, mau cút nhanh!”
Trong dư quang, dáng vẻ gầy gò của Tống Khinh chậm rãi chìm vào bóng râm, biến mất khỏi tầm mắt.
Có người ném bóng rổ tới, bị Khương Triệt dùng một tay bắt lấy, xoay tròn trên đầu ngón tay.
Khi đi trở về, anh ấy đã nghĩ.
Đôi mắt khá to.
Buổi chiều là buổi diễn tập đầu tiên.
Tống Khinh Trầm cầm chìa khóa, là người đến sớm nhất.
Cô lau sạch chỗ ngồi của mọi người, dọn dẹp thiết bị.
Quay đầu lại, Chu Trì Vọng đang đứng cạnh cửa, lười biếng nhìn lướt qua cả căn phòng, lại giơ tay lên nhìn đồng hồ.
"Đến sớm 10 phút?"
Tống Khinh Trầm nhẹ nhàng gật đầu, động tác tay dừng lại, lập tức ôm cây đàn guitar trong ngực, đặt về vị trí cũ, dùng vải che lại.
Chu Trì Vọng chỉ cảm thấy thú vị.
Ánh mắt dừng trên người cô một lát, đi tới cây đàn dương cầm trong phòng trước mặt, vén khăn trùm lên, mở nắp đàn, mân mê vài nốt nhạc.
Anh thuận miệng hỏi: "Không lau đàn dương cầm sao?"
Tống Khinh Trầm có chút xấu hổ, ánh mắt đảo qua đảo lại: "Tôi thấy đàn dương cầm sẽ không dùng đến, cho nên chỉ lau đàn điện tử."
"Cám ơn." Chu Trì Vọng trả lời lạnh nhạt: "Nhờ phúc của đàn guitar."
Trong một từ.
Tống Khinh Trầm giả vờ nghe không hiểu, ngồi ở vị trí của mình, nhìn xung quanh trái phải, lại chuyển đề tài: "Những người khác có nói khi nào đến không?"
"Không nói."
"Vậy, đợi thêm một lát nữa đi."
Chỉ còn lại hai người trong phòng.
Chu Trì Vọng cắm điện thử thiết bị, ngón tay di chuyển từ nốt thấp nhất đến nốt cao nhất, như thể đang lắng nghe cao độ, thỉnh thoảng mân mê phím điều chỉnh.
Từ đầu đến cuối, anh không nói thêm một câu với Tống Khinh Trầm nữa.
Sau khi sờ soạng một lúc lâu, Tống Khinh Trầm đã điều chỉnh xong bộ trống của mình, bây giờ đang ngồi thẫn thờ trên ghế của mình.
Cả hai im lặng gần năm phút đồng hồ, Tống Khinh Trầm mở miệng trước: "Cái đó... Cậu đã nghe bài hát tôi gửi cho cậu chọn chưa?"
Chu Trì Vọng đang bận rộn liền nhướng mày: "Nghe rồi."
"Vậy, mấy phương án này, cậu thấy, thấy thế nào?"
Chu Trì Vọng liếc nhìn cô một cái: "Cũng được."
Hai mắt Tống Khinh Trầm đều sáng lên.
Vậy tức là rất tốt rồi.
Tống Khinh Trầm - đại sư phiên dịch lời nói của Chu Trì Vọng cấp 10 - đã nghĩ như thế.
Tống Khinh Trầm hưng phấn nằm sấp về phía trước: "Nếu đã như vậy, tổng cộng có ba phương án, cái, cái nào là tốt nhất, chọn một cái đi?"
Lần này Chu Trì Vọng cũng không ngẩng đầu lên: "Bài thứ ba."
“Thật sao?” Tống Khinh Trầm có chút hưng phấn: "Tôi cũng thấy, thấy bài thứ ba là tốt nhất, vì, vì sao người trẻ tuổi cũng chỉ có thể chăm chỉ chứ, có chút tình, tình cảm nho nhỏ ở bên trong, không phải tốt hơn sao?"
"Không chỉ tôi với cậu, Khương Triệt cũng cảm thấy bài thứ ba..."
Nhắc tới Khương Triệt, Tống Khinh Trầm thiếu chút nữa là cắn đầu lưỡi mình.
Cô vừagẩng đầu, liền nghe Chu Trì Vọng bình tĩnh hỏi: "Hỏi Khương Triệt khi nào thế?"
Tống Khinh Trầm không nói.
"Lúc vào học lén gửi wechat?"
“Không có!” Tống Khinh Trầm lập tức thanh minh: "Tan học, tan học mới..."
Thấy Chu Trì Vọng trầm mặc, cô thề: "Tôi đi học không hề lơ là, không xem điện thoại, luôn chăm chú lắng nghe."
Biết rõ Chu Trì Vọng không phải là giáo viên, cũng không phải là phụ huynh của cô, nhưng Tống Khinh Trầm vẫn cảm thấy sợ sệt đến vi diệu.
Cô bổ sung: "Vở ghi chép cũng... sắp xếp xong rồi."
Chu Trì Vọng liếc cô.
Còn chưa mở miệng, tiếng bước chân của hai người đã vang lên ngoài hành lang.
"Anh Triệt, anh nói xem tiết mục này của chúng ta có thể được không, liệu trước khi lên sân khấu có bị lãnh đạo trường cho nghẻo luôn không? Bọn họ cũng đâu phải lần đầu không có tính người chứ.”
Là giọng của Nhị Hoàng.
Theo sau là một câu trả lời thiếu kiên nhẫn: "Mày sợ cái gì, tâm can bảo bối của mấy ông lãnh đạo cũng ở đây, không cần lo lắng."
Tống Khinh Trầm cũng nghe được.
Cô không tự chủ được nhìn sang Chu Trì Vọng.
Chu Trì Vọng cũng đang nhìn cô.
Ánh mắt hai người nhìn nhau, Tống Khinh Trầm muốn cười, lại ho nhẹ một tiếng rồi rời tầm mắt.
Nhân viên lên sân khấu biểu diễn đã bố trí ổn thoả xong hết, Tưởng Kiều mới thong dong đến trễ.
Tóc dài được quấn ngay ngắn sau đầu, hô hấp dồn dập, khẽ cúi đầu trước mọi người trong phòng diễn tập: "Thực xin lỗi mọi người, tôi đến trễ rồi."
Nói xong, tìm được một cái ghế trong phòng rồi ngồi xuống, lại hỏi: "Có phải còn chưa bắt đầu hay không?"
Chu Trì Vọng không đáp lại.
Khương Triệt tiếp lời: "Tới đúng lúc lắm, không muộn."
Tưởng Kiều sờ ngực mình: "May quá, vậy chúng ta bắt đầu ngay bây giờ đi?"
Khương Triệt và Chu Trì Vọng trời sinh không đúng đường, một người lười biếng ôm đàn guitar bắt chéo chân rồi đàn nhanh, người còn lại lạnh lùng ngồi trước bàn phím để từng ngón tay múa lượn.
Bối Tư hoàn toàn không dung nhập nổi, Nhị Hoàng nhìn trái phải, lại lật nhạc khúc ra xem.
Một đội ma quỷ đàn loạn, rối tinh rối mù.
Tống Khinh Trầm tăng sức cho tay trống, bất đắc dĩ ngồi ở giữa, quả thực giống như người chủ xướng.
Lần đầu tiên trôi qua, Khương Triệt chậc lưỡi: "Để cho Chu đại thiếu gia cao quý chơi trong ban nhạc thật sự là lãng phí nhân tài, không cung cấp được môi trường biểu diễn như Vienna, khiến Chu đại thiếu gia không phát huy được trình độ ban đầu, thật xin lỗi."
Chu Trì Vọng nghe vậy cười lạnh: "Người chỉnh âm lợi hại đến đâu cũng không cứu được “người biểu diễn lớn” tự mình trật bánh."
Khương Triệt không nhúc nhích, Nhị Hoàng từ từ đứng dậy khỏi ghế: "Đó là anh Triệt đang đưa tình cảm vào, cái gì mà trật đường không trật bánh chứ."
Chu Trì Vọng đáp lại một cách mỉa mai: "Người bên ngoài là rót cảm xúc vào, “anh Triệt” thì rót “Đường núi mười tám khúc” vào."
lời nói châm chọc, không chừa lại một con đường sống.
Một câu "anh Triệt" khiến cho Khương Triệt khẽ híp mắt, giống bão sắp tới rồi.
Tư thế này, thấy ngày hôm sau sắp không có bệnh tật không có kết thúc, Tưởng Kiều vội vàng hòa giải: "A Triệt, cậu nói ít mấy câu đi."
Nói xong, lại chuyển sang Chu Trì Vọng, cẩn thận dè dặt: "Bạn học Chu, hay là cậu đợi Tống Khinh Trầm đánh trống vào rồi hãy vào nhé?"
Chu Trì Vọng lạnh nhạt liếc nhìn cô ta một cái: "Thiếu mất một tay guitar."
Tưởng Kiều ở bên cạnh cắn môi: "A Triệt cậu ấy có thể..."
"Cậu ta không thể." Chu Trì Vọng ngắt lời: "Một người không thể làm được ba việc."
Tống Khinh Trầm cũng trầm tư.
Thoạt nhìn vào tổng thể thì là vấn đề phối hợp, nhưng trên thực tế mình Khương Triệt đã kiêm mấy chức, giọng chính là anh ấy, người đệm nhạc chính cũng là anh ấy, tự mình phối hợp với mình, còn muốn không mất phong cách, vậy sẽ làm mất đi sự nhịp nhàng cân đối.
Nghe một hồi, cô nói thẳng: ""Hay là, bạn Khương Triệt, phụ trách giọng chính và đệm chính, nếu, hai ngày này, có thời gian, thì thuận theo một chút."
"Hơn nữa, giữa bài hát thứ hai, rõ ràng có đoạn của Melody Rap, giao, giao cho bạn học Chu, thế nào?"
Tống Khinh Trầm chỉ thành thật biểu đạt suy nghĩ của mình, bày tỏ suy nghĩ của mình, không ngờ một câu của cô lại làm dậy sóng.
Mọi người đều nhìn cô.
Đáy mắt Chu Trì Vọng đen như mực, thâm ý nhìn chằm chằm vào gương mặt nghiêng nghiêng của Tống Khinh Trầm.
Nửa bên bị mái tóc xoăn chặn lại, một đường cong mượt mà lộ ra giữa những khoảng trống rời rạc.
Bầu không khí bỗng chốc yên lặng.
Tưởng Kiều hỏi: "Thì ra bạn Chu còn có thể đọc rap à, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy đấy."
Tống Khinh Trầm gật đầu: "Lúc học trung học cơ sở, cậu ấy đã từng lên sân khấu, biểu diễn."
"Như vậy đi." Ánh mắt Tưởng Kiều đảo qua đảo lại trên người Chu Trì Vọng và Tống Khinh Trầm: "Bạn Tống không hổ là người có thể tham gia cuộc thi khoa học, trí nhớ thật tốt nha."
Tống Khinh Trầm nghe vậy, bình tĩnh đáp: "Màn trình diễn xuất sắc, quả thật để lại cho người ta ấn tượng sâu sắc."
Tưởng Kiều không nói nên lời.
Một lúc lâu sau, cô ta chuyển hướng sang Khương Triệt: "A Triệt cảm thấy đề nghị này thế nào?"
Khương Triệt khẽ cười, vuốt tóc sau gáy: "Được, có người hát cùng không phải rất tốt sao?"
"Tôi không có ý kiến, đưa mic cho Chu đại thiếu gia thử xem."
Lần thứ hai,vẫn không có nhạc đệm thống nhất.
Khi đến phần rap thứ hai, Chu Trì Vọng lơ Tống Khinh Trầm rồi kéo micro.
Ở đây ngoại trừ Tống Khinh Trầm, chưa từng có ai nghe Chu Trì Vọng đọc rap.
Giọng của anh cực kỳ trầm thấp, gằn từng chữ, tựa như chữ từ trong miệng nhảy ra, đập lên mặt cong ban đầu, kéo theo cả âm beatbox, giống như nứt băng vào mùa đông.
Chỉ dựa vào giọng nói thì e là không ai có thể đoán được, đây là một thiếu niên dưới 18 tuổi.
Tưởng Kiều nghe mà ngơ ngác, ngay cả Khương Triệt cũng nheo mắt lại.
Lần thứ hai kết thúc, anh ấy chậc một tiếng.
"Cmn đúng là đáng sợ."
"Chu Trì Vọng." Khương Triệt hiếm khi gọi thẳng tên họ của anh, dùng ngón tay đặt ở rìa huyệt thái dương, vẫy vẫy: "Salute!”
Không ai phát hiện ra Tống Khinh Trầm vừa thở phào một hơi.
Nghe lần thứ hai, trước mắt thì suy nghĩ đúng rồi.
Còn chưa hoàn toàn yên lòng, lại nghe Tưởng Kiều nói: "Tống Khinh Trầm và Chu Trì Vọng học cùng một trường trung học, có thể có quen biết nhau sơ sơ."
Cô mỉm cười: "Nhưng muốn thành lập ban nhạc, vẫn phải là càng quen thuộc hơn mới đúng."
“Đã đến lúc viết thư cho nhau rồi.”
"Kỳ thật tôi cũng tò mò, người ưu tú như bạn học Chu sẽ đưa thư cho ai đây?"