Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cuối cùng, Hàn Tuấn Hi vẫn tránh đi điểm chính của vấn đề và thực hiện một hiệp định quân tử tạm thời với Vân Nhất Hạc.
Thực ra, sau này nghĩ lại, hắn không biết liệu mình đã quên vấn đề ấy vào thời điểm đó, hay là cố tình không muốn nhắc đến nó nữa.
Vân Nhất Hạc thích hắn, Vân Nhất Hạc muốn ngủ với hắn, đầu óc Vân Nhất Hạc chỉ toàn thân thể trần trụi và chú chim to khỏe của hắn.
Những thứ này, hắn gạt sang một bên ngay lập tức, như thể việc hiểu rõ được bản chất khoa học lực hút của các cực như thế thôi đã đủ mệt mỏi lắm rồi, còn đâu tâm trí để nghĩ đến những thứ khác nữa.
Hắn thậm chí còn hỏi Vân Nhất Hạc rất nhiều câu ngu ngốc, và ngay cả khi hắn đang hỏi những vấn đề này, hắn cũng chẳng hề xem xét tới tâm trạng trả lời của người ta.
Hắn hỏi, đây là bẩm sinh hay sau này mới bị thế? Cậu có hình mẫu yêu thích cố định không? Tôi nghe nói là có phân chia thành 1 và 0.
Vậy thì cậu là 1 hay 0 hay là cả hai? Thực sự thì tôi không hiểu lắm, hiếm lắm phải không? Sao? Đều được hả, ngược lại đó mới là xu hướng chung à?! Trong công ty tôi có một cô nàng hủ nữ trong truyền thuyết.
Cô nàng cũng thân với tôi, nên toàn gán ghép tôi với người khác, rồi bảo tôi là tổng công, mà tổng công tức luôn là số 1 đúng không, mãi mãi là số 1 ấy? Tôi thế này thì không thể là 0 được nhỉ ha ha...!À, cái này cũng được nhỉ? Cho nên cũng có người yếu hơn cậu...!Vậy cũng có thể vui ha...!danh dự vẫn chưa...!Mà khoan...Tôi hơi tò mò là Kỳ Lâm là 1 hay 0...!Mẹ kiếp, bình tĩnh đi lại nào...!Chao ôi thật không được...!Đầu óc tôi rối tung cả lên, thế giới các cậu phức tạp quá....!Có chút đáng sợ...
Vân Nhất Hạc ráng nhịn, cố gắng giữ được sự điềm tĩnh, nhẹ nhàng trả lời hết các câu hỏi, dùng sự bình tĩnh để che đậy sóng gió trong lòng, cuối cùng phải chịu đựng đến câu hỏi cuối cùng.
Hàn Tuấn Hi ngập ngừng nói, điều duy nhất hắn vẫn chưa hiểu, đó là đàn ông, có cảm thấy thoải mái khi làm "chuyện ấy" với đàn ông không? —— Cái đó, cậu biết đấy, dù sao thì nó cũng đi ngược lại với thiết kế của tự nhiên mà.
Lần này, Vân Nhất Hạc liền đánh mất vẻ bình tĩnh trên mặt, anh bật cười, là tức quá hóa vui.
Sự tức giận bị kìm nén từ khi bị hỏi những câu ngu ngốc vừa rồi đã biến thành năng lượng tà ác và giải phóng ra ngoài, anh bắt chéo hai chân, đầu ngón tay siết lấy đầu gối, nhìn thẳng vào Hàn Tuấn Hi.
"Anh muốn biết à? Vậy thử một lần đi? Em có thể tự mình hướng dẫn anh."
Chính bởi câu nói như vậy, Hàn Tuấn Hi liền trở nên im lặng.
Hắn lại sợ.
Đúng vậy, lại.
Tuy nhiên, kẻ được gọi là thần kinh thô rất dễ vui trở lại.
Đối với một tên trai thẳng, chỉ cần lòng kiêu hãnh của anh ta được thỏa mãn, anh ta lại có thể vui vẻ và dùng sự nhân ái cao thượng của mình đối xử với người khác.
Điều khiến Hàn Tuấn Hi tự hào là khả năng tiếp nhận của hắn.
Người bạn cùng chí hướng Kỳ Lâm là người trong giới đó, mà hắn thì có thể chung sống hòa bình với Kỳ Lâm, hiện tại "niềm vui mới" Vân Nhất Hạc cũng là người giới đó, vậy hắn vẫn có thể bình tĩnh mà chung sống hòa bình với anh.
Có điều Kỳ Lâm sẽ không nghĩ tới chuyện kỳ quái về hắn, còn giám đốc Vân lại nghĩ những điều kỳ lạ về hắn! Dù vậy, hắn vẫn bao dung với họ, hắn đúng là tuyệt vời, quá đỉnh mà...
Sau khi tìm được sự cân bằng bằng phương thức đáng ăn đập như vậy, Hàn Tuấn Hi tự nhủ rằng không sao cả, và hắn vẫn quyết định làm bạn với người đàn ông lịch lãm trước mặt này.
Mà hắn không ngờ rằng thời gian "tình bạn" thực sự giữa họ lại ngắn ngủi đến vậy, giống như một nhúm cát cuối cùng sắp lọt ra khỏi chiếc đồng hồ cát, có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Cuối tuần đó, hắn đưa Vân Nhất Hạc đến dự tiệc sinh nhật của một người bạn.
Quả nhiên, đúng như những gì Vân Nhất Hạc nghĩ trước đó, toàn bộ bữa tiệc cơ bản đều là một đám trai gái thẳng tưng chạy con xe hầm hố, dắt theo mấy con chó lớn ngố tàu, ăn to nói lớn, uống rượu, làm náo động nguyên con hẻm nhỏ sông núi hữu tình của vùng ngoại ô.
Một chú chó săn lông vàng đuổi theo con Husky chạy qua chạy lại, bà mẹ đứng xa xa hét lớn không cho lũ trẻ đánh nhau, có một vài người đàn ông dù ngoại hình khác biệt béo, gầy, cao và thấp đủ cả nhưng tính cách lại tương đồng, họ đang đứng nướng thịt cừu, rồi giờ thì tranh nhau quả cật to nhất.
Có những người thích yên bình, đang ngồi nghịch nước bên con suối, lại có người thích náo nhiệt thì tham gia vào chơi nhạc rock.
Căn lều trắng khổng lồ được dựng bởi những người đàn ông khỏe mạnh, trong đó có những cô vợ thoải mái ngồi gọt táo, cắt dưa, tán gẫu về mấy trận đấu đá cung đình, mâu thuẫn gia đình, chuyện mẹ chồng nàng dâu, hay mấy câu chuyện hôn nhân trong các bộ phim điện ảnh và truyền hình.
Vân Nhất Hạc cảm thấy, những thứ trước mặt này không đáng ghét, nhưng thật sự không phải thức ăn của anh.
Đây là một thế giới xa lạ.
Đầy khói lửa, rất thật, rất thực tế, nhưng là một thế giới hoàn toàn khác biệt.
Thế giới của Hàn Tuấn Hi.
Ồn ào, rất đời thường, giống như câu chuyện vợ con chạy theo cái lò sưởi giường tuy có thể nói là tầm thường, nhưng lại vẫn phong phú đầy màu sắc khiến người xem nghẹt cả thở.
Anh cảm thấy bản thân là một ngọn đèn tông lạnh, chung quanh cũng đều là đèn, nhưng lại là những ngọn đèn tỏa ra hơi ấm, hoàn toàn không ăn nhập với nhau.
Khi anh tiến vào trong bầu không khí sôi nổi, náo nhiệt ấy, ít nhiều cũng cảm thấy cô đơn, lạc lõng.
May mắn thay, Hàn Tuấn Hi không để anh phải "chơi một mình", người đàn ông đó luôn ở vị trí cách anh trong vòng hai mét, giành lấy miếng dưa hấu từ đám các cô vợ, đặt vào hộp cơm hình chữ nhật cầm đến cho anh, lại còn tranh thủ cơ hội gắp lấy miếng thịt cừu mềm nhất bỏ vào đĩa của bản thân, cắt thành từng miếng nhỏ, mang đến cho anh, còn hỏi anh có nóng không, có khát, có mệt hay là chơi có vui hay không.
"Vui lắm, thật đấy." Vân Nhất Hạc gật đầu cười, "Có điều nhiều người quá nên vẫn chưa nhớ được ai là ai."
"Tôi cũng chẳng nhớ nổi đâu, nhất là mấy đứa nhóc mới tới đang chạy tới chạy lui ấy, chẳng biết là con nhà ai." Cười ngốc hai tiếng, Hàn Tuấn Hi cầm cái chai lên rồi nhấp một ngụm bia lạnh, "Đúng rồi, tối nay cậu muốn ngủ trong xe hay trong lều? "
"...Ở đâu cũng được."
"Vậy thì ở trong xe nhé, trong xe thì ấm nhưng không duỗi chân được, lều thì hơi lạnh, nhưng có thể nằm thẳng.
Sau này có thể thử xem."
"Vâng." Đáp lại, Vân Nhất Hạc im lặng một lúc, chưa kịp nghĩ ra nên nói gì tiếp thì nghe thấy cách đó không xa có người gọi Hàn Tuấn Hi qua giúp chuẩn bị món cá nướng.
Vân Nhất Hạc không ngăn cản, nói anh cứ qua trước đi, em ở đây một lát nữa, sau khi nghe người đàn ông kia nói với anh rằng sẽ nhanh chóng trở lại, anh nhìn hắn rời đi, bản thân thì ngồi xuống cái ghế xếp và đưa tay lên để xua những con muỗi đang vo ve quanh mình.
Con muỗi bay đi, lượn một vòng rồi bay lại như sợ anh không có việc gì làm, và sau hai lần lao tới, một bóng người tiến đến và đứng bên cạnh anh.
"Hi." Đối phương lên tiếng chào.
Theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, Vân Nhất Hạc thấy đó là một người đàn ông lịch sự, tuổi không lớn lắm, không cao, rất điển trai, ngoại hình khá là đáng yêu, ăn mặc chỉnh tề, chỉ số thẩm mỹ cũng không dưới anh.
"Chào cậu." Anh mỉm cười, đặt hộp cơm lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh rồi chỉ sang một chiếc ghế trống khác, "Ngồi không?"
Đối phương rất tự nhiên ngồi xuống, cả hai người đều im lặng trong chốc lát, Vân Nhất Hạc lên tiếng trước: "Cậu...!là thành viên của câu lạc bộ xe à?"
"Không, tôi theo chị gái tới." Xua tay một cái, người thanh niên chỉ vào một người đang bắt chước Quách Phù Dung đang hướng về phía mấy chị em phụ nữ khác la lên, "Uổng phí tình nghĩa...tình nghĩa...tình nghĩa của tôi..." rồi họ cùng phá lên cười, sau đó cậu ta quay lại nhìn Vân Nhất Hạc, "Từ nãy giờ, tôi luôn thấy anh ở một mình."
"Không." Anh mỉm cười, vẻ mặt bất đắc dĩ, Vân Nhất Hạc nhìn lướt qua Hàn Tuấn Hi đang dùng xiên để xiên cá tươi cách đó không xa, thu hồi tầm mắt rồi nhún vai,"Tôi đi theo bạn tới, anh ấy đang bận bên kia."
"Ồ, vậy các anh là..."
Từ ngữ điệu người nói, Vân Nhất Hạc đã sớm hiểu ý, hạ mắt lại, anh lắc đầu, rồi anh quay qua nhìn đối phương, sau khi xác nhận điều gì đó, anh mới đáp, "Chỉ là bạn bình thường thôi."
"Ồ, tôi cảm thấy không giống." Rõ ràng đối phương cũng hiểu ý trong đó, cậu ta nhìn dòng suối trong vắt trước mặt, giơ tay trái vén một lọn tóc lên, ánh nắng chói mắt xẹt qua trên chiếc nhẫn, Vân Nhất Hạc nheo mắt nhìn, mím môi lại.
"Cậu...!kết hôn rồi à?" Anh hỏi.
"Đúng rồi." Cậu ta thẳng thắn thừa nhận, rồi nhìn xuống chiếc nhẫn của mình, "Tôi và chồng năm ngoái đã tổ chức đám cưới ở Brussels."
Vân Nhất Hạc nghe những lời đó, nhìn ánh mắt điềm nhiên mà hạnh phúc của cậu ta, cảm nhận được sự háo hức như cô gái trẻ mới lấy chồng của cậu chàng, cố gắng khống chế sóng gió trong lòng, gật đầu cảm thán "Thật tốt."
"Còn anh thì sao?"
"Tôi hả?"
"Có kế hoạch gì chưa?"
"Kế hoạch với ai chứ." Có chút bất đắc dĩ, biểu hiện trên mặt Vân Nhất Hạc có chút vi diệu, anh không muốn nói về chủ đề này tiếp, nên đơn giản là chuyển lại về đối phương, "Vậy, sao người kia của cậu không đến?"
"Công ty có việc bận, nên anh ấy phải đi công tác hai hôm nay, tôi thấy chán quá nên chạy đi chơi với chị gái.
Phong cảnh ở đây đẹp, đi thư giãn tí cũng hợp.
Mà tôi cũng thích kiểu náo nhiệt, à tôi còn dắt chó theo nữa, em Samoyed lớn đeo nơ cổ là chó nhà tôi đó."
"Cái à?" Quay đầu nhìn lại con chó to lông trắng mà cậu ta đang chỉ, Vân Nhất Hạc hỏi.
"Không, đực đấy, tại tôi thích ăn diện cho ẻm như gái thôi."
Đối phương đang nói đùa, Vân Nhất Hạc cũng không để ý lắm, điều anh chú ý tới là Hàn Mông Bự, con chó bự ngốc nghếch Lai Châu Hồng đang chạy theo em Samoyed.
Hàn Tuấn Hi cũng đưa con trai mình đi chơi, dọc đường đi, con chó ngốc ấy ngồi trên cái thảm ở băng ghế sau, còn được quàng vào cổ một cái khăn màu xanh lá cây, lúc nào cũng thè lưỡi thở phì phì.
Lúc anh quay đầu sang nhìn, Hàn Mông Bự cũng sẽ nhìn anh, nghiêng đầu, thè lưỡi ra, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt thì như đang suy nghĩ, tự hỏi anh là ai? Sao anh lại ngồi vào chiếc ghế mà ba tui dành cho tui? Anh không đẹp trai như tui, mặt anh không đen như tui, mông anh không lớn như tui...
Sau khi tưởng tượng ra một đống suy nghĩ cùng độc thoại nội tâm của một con chó, Vân Nhất Hạc suýt nữa thì tự giễu bản thân, anh cười nhẹ, thu lại suy nghĩ, bình tĩnh mà tiếp tục trò chuyện với cậu bạn số 0 xinh đẹp vừa gặp.
Hàn Tuấn Hi không biết nội dung cuộc nói chuyện giữa họ, nhưng hắn không giả vờ như mình không biết Vân Nhất Hạc đã gặp được một người bạn mới.
Vào buổi tối, khi chỉ còn lại vài người ngồi bên lửa trại, mà họ vẫn còn đang say sưa trò chuyện, cả hai cùng quay trở lại xe, hạ các ghế nằm xuống hết, mở cửa sổ trời, hai người quả thực cũng có chút mệt mỏi cùng nằm xuống ngắm sao, cuối cùng Hàn Tuấn Hi cũng mở miệng.
"Người nói chuyện với cậu hôm nay là em trai của chị Thiệu nhỉ."
"À, phải." Vân Nhất Hạc gật đầu.
"Tôi thấy hai người còn nói chuyện rất hợp nữa?"
Giọng điệu nghe có gì đó là lạ, Vân Nhất Hạc lúc ấy thật muốn cười hỏi lại, anh ghen à? Nhưng anh nhịn xuống, không hỏi gì, mà chỉ kể "Cậu ta là người cùng giới."
"Thật à?" Ngay lập tức khuôn mặt hắn tỏ ra vẻ khó tin, Hàn Tuấn Hi sững sờ trong ba giây trước khi dần dần dịu đi vẻ mặt, bĩu môi, "Cũng đúng nhỉ, giờ nghĩ lại, cậu ta khá khác biệt."
"Anh mà cũng có thể cảm nhận được sự khác biệt sao?" Vân Nhất Hạc không khỏi bật cười.
"Đương nhiên rồi, cậu ta có thể nói chuyện hợp với mấy cô vợ, chưa kể còn mang theo kem dưỡng da tay.
Tôi thấy cậu ta bôi nó rồi, cậu có thấy bọn đàn ông tụi tôi dùng cái đó bao giờ chưa." Vừa nói vừa giơ bàn tay lên, nhìn mu bàn tay da thô ráp, Hàn Tuấn Hi đưa tay sang vuốt đầu Hàn Mông Bự, cu cậu nãy giờ vẫn chen chúc nằm cạnh hắn, "Đúng không Mông Bự, mình cứ thích tay thô ráp thế này phải không con."
"Anh nghĩ gay luôn mang theo kem dưỡng da tay bên mình phải không? Đây là tiêu chí đánh giá mới nhất của anh à?"
"Không—— không phải đâu —— " Hàn Tuấn Hi luống cuống phủ nhận như một đứa trẻ mắc lỗi, hắn quay mặt sang nhìn Vân Nhất Hạc, "So ra thì cậu vẫn rất đàn ông, là người có thân phận, có địa vị."
"Được rồi, không cần nịnh đâu." Đành phải cười lên, Vân Nhất Hạc khoanh tay im lặng một lúc, sau đó thở dài, "Trong giới có đủ loại người, có giống hay không, chẳng khác nào có phải hay không."
"Được, đã ghi nhớ." Cậu học sinh giỏi Hàn Tuấn Hi đáp lại, sau đó không hỏi thêm câu nào nữa, chỉ lái sang chủ đề khác liên quan đến chuyện này, "Thật ra thì, lý do tại sao tôi không hiểu rõ lắm về sự khác biệt là một mặt do quanh tôi có rất ít người trong giới, mặt khác thì nếu có cũng là những người như Kỳ Lâm, cậu biết đấy, cậu ta thực sự trông không có gì đặc biệt.
"
"À, cũng phải, cậu ấy là một người hiền lành, hơi lãnh đạm tí." Vân Nhất Hạc gật đầu.
"Cũng chưa chắc, đôi khi tôi thấy cậu ta cũng chẳng phải người hiền lành, lãnh đạm gì." Nói đến đây, Hàn Tuấn Hi mới sực nhớ, "Không phải người kia của cậu ta mở cửa hàng Taobao à, sau đó sẽ có mấy cái bình luận sau khi mua hàng của khách viết kiểu là, Lần sau lại ghé ủng hộ nhé.
Cậu ta đọc được liền không hài lòng, than rằng gặp phải khách mù chữ đến mua đồ.
Ủng hộ cái gì mà ủng hộ, ủng hộ mà là từ để chị ta nói sao? Đó là lời khách sáo của người bán hàng mới nói, chị ta cho mình tiêu tiền cái liền thành thượng đế à? Lúc trước vào giờ học văn chắc được mấy ông bảo vệ lên dạy chứ gì? cậu đừng cười, đây là nguyên văn cậu ta nói với tôi ấy.
Người kia của cậu ta thì không để tâm, giải thích giúp người mua do không hiểu kỹ thôi, chúng ta không cần so đó quá đâu.
Nhưng cậu ta đâu có chịu bỏ cuộc.
Cuối cùng, cậu ta còn trích dẫn ra nguyên phần giải thích trong từ Từ điển Tân Hoa Xã về từ ủng hộ, thiết kế lại rồi gửi tới chỗ xưởng may kêu in ra thành túi đựng, đưa cho người kia của cậu ta.
Bảo sau này cứ bán cái gì thì dùng cái này bọc đồ rồi xếp vào hộp.
Cậu đừng nói gì vội, tôi kể tiếp đã, sau đấy thì trên bình luận không còn ai dùng từ ủng hộ nữa.
Tôi thấy đây cũng là một cách giáo dục lại khá khéo ấy, tương tự như việc phát tờ rơi hay dán những tấm áp phích có hình ảnh nhân vật lớn".
Khi nói xong, Hàn Tuấn Hi không thể nhịn được cười thành tiếng, Vân Nhất Hạc cũng cười theo.
Bầu không khí giữa hai người coi như hòa hợp, đề tài người trong, ngoài giới cũng không đề cập tới nữa.
Đêm đó, Vân Nhất Hạc ngủ ở trên xe.
Còn Hàn Tuấn Hi thì mang theo Mông Bự, ngủ trong lều vải.
Chuyến đi ra ngoại ô này kết thúc vào ngày hôm sau.
Vân Nhất Hạc có chút luyến tiếc không khí trong lành của núi rừng, nhưng khi nhìn thấy những tòa nhà cao tầng cùng sự hối hả, nhộn nhịp của khu vực trung tâm thành phố, anh lại có một cảm giác gần gũi đáng buồn.
Anh vẫn là một người thành thị.
Thành phố là khu rừng của anh, anh là vị vua của khu rừng đó, anh đứng đầu chuỗi thức ăn, còn khi rời khỏi khu rừng quen thuộc của mình, anh sẽ chỉ là một người ngoài cuộc ngồi bên dòng suối nhìn người khác hoạt động, anh là người không thuộc về dòng chảy đó.
Lần sau, có lẽ lần sau, sẽ tiến bộ hơn.
Nếu như còn có lần sau.
Hàn Tuấn Hi rất hài lòng với chuyến đi lần này, hắn biết Vân Nhất Hạc sẽ cảm thấy không được tự nhiên, nhưng thật trùng hợp là hắn cũng nghĩ rằng lần sau sẽ tốt hơn.
Mang theo mong đợi này, đôi bên vẫn giữ liên lạc với nhau, một bên đi làm, một bên thì lo thực hiện cuốn sách mẫu, rốt cuộc vài ngày sau đó thì cũng hoàn thành xong phiên bản đầu tiên của cuốn sách ảnh.
Sau khi đặt lịch hẹn với đối phương, Hàn Tuấn Hi cầm cuốn sách mà bản thân tự hào đến Cloud Pavilion.
Không biết do trời định hay do lịch sử trùng hợp ngẫu nhiên, mà Hàn Tuấn Hi, người đã ra tay đánh một người khác trong câu lạc bộ lần trước, lần này lại lặp lại tình huống tương tự.
Nếu so sánh thì lần này còn kịch tính hơn nhiều.
Câu lạc bộ còn chưa mở cửa, nhưng mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, Vân Nhất Hạc vẫn đứng bên cạnh quầy bar như thường lệ, và một người đàn ông khác cũng đứng cạnh anh như cũ, chẳng qua người đàn ông này rõ ràng là không được hoan nghênh.
Tuy không nghe rõ được cuộc trò chuyện đôi bên, nhưng bầu không khí hiển nhiên là có chút căng thẳng, lúc người kia vươn tay ra, Vân Nhất Hạc lập tức giơ tay chặn lại, trên mặt không có biểu hiện quá kháng cự, nhưng lông mày lại nhíu chặt vào nhau.
Lúc Hàn Tuấn Hi chạy lên được vài bước, thì kẻ lạ kia vẫn không ngừng cố gắng chạm vào má Vân Nhất Hạc.
Hắn không vung nắm đấm, mà chỉ kéo Vân Nhất Hạc ra, rồi chặn ở giữa hai người.
"Làm trò gì đấy!?" Hàn Tuấn Hi nhướng mày nhìn lên nhìn xuống tên đàn ông xa lạ kia, "Đây là người mà mày đụng vào được à?!"
"...!Anh là ai?" Kẻ đó giật mình, giọng điệu tỏ ra khinh thường vì đang bực bội.
"Tao còn chưa biết mày là ai đấy!" Vẻ lưu manh trỗi dậy, vẫn không để cho "phe địch" tới gần, hắn vẫn nắm cổ tay Vân Nhất Hạc, tay còn lại thì cầm cuốn sách ảnh đã được cuộn lại, chuẩn bị sử dụng làm vũ khí khi cần, "Nói cho mày biết, muốn đùa giỡn lưu manh thì cút sang chỗ khác mà chơi, ở đây không tới lượt mày làm trò đâu!"
"Kẻ làm trò là anh đấy." Đối phương cũng không lùi bước, có chút sợ hãi nhưng không chùn chân, "Tôi là bạn trai của Nhất Hạc!"
Trong câu này, có hai điểm khiến Hàn Tuấn Hi phát hỏa.
Nhất Hạc? Mày gọi thân thiết thế?
Bạn trai? Mày...!mày xứng sao!?
"Bạn trai cũ, chia tay lâu rồi." Rất không vui, vội vàng giải thích một câu, Vân Nhất Hạc muốn bước lên để giảm bớt sự căng thẳng đôi bên, đồng thời nhanh chóng tiễn vị khách không mời mà đến này đi, nhưng mọi chuyện cũng không diễn ra đơn giản như vậy.
"Nghe thấy chưa, bạn trai cũ, đến lúc cút khỏi đây rồi đấy, đừng mặt dày ở đây nữa!" Hàn Tuấn Hi lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm vào người đàn ông không cao từ trên xuống dưới, vẻ mặt đắc thắng.
Đối phương khịt mũi, hỏi ngược lại hắn là quần què gì.
Mọi thứ, kể từ lúc này, trở nên khó nắm bắt.
Hàn Tuấn Hi kiểu vàng thật không sợ lửa, nói lớn lên: "Tao là đương nhiệm của em ấy! Có gì không?!".
Mặt Vân Nhất Hạc đỏ bừng lên, không dám ngẩng đầu lên nhìn mặt người khác, "tiền nhiệm" liền cười nhạt chế nhạo "đương nhiệm", quay sang phía Hàn Tuấn Hi bảo anh đừng tự đào hố chôn mình, nhìn thế nào cũng thấy xì trây, mà dám nói là đương nhiệm? Lừa quỷ hả?
Điều mà Vân Nhất Hạc không ngờ tới chính là người đàn ông được cho là tự đào hố chôn mình, thậm chí còn chẳng thèm nghĩ ngợi gì cứ cứ thế đáp trả bằng một câu còn dữ dội hơn trước.
Hắn nói: "Mẹ kiếp! Mày quyết tao thẳng hay cong luôn đấy hả! Thật xấu hổ khi mày cũng là người trong giới, giới này có đủ loại người luôn, mày không biết hả? Có giống hay không chẳng khác nào phải hay không? Mày hiểu không?! Biết điều thì mau cút sớm! Nếu không bố cho mày học "thể dục" thật tốt nha con!!
Lời nói hung tợn được đưa ra, vốn đã đủ sát thương, lúc này Hàn Mông Bự còn nhe răng gầm gừ trông còn đáng sợ hơn cả ba nó, cuối cùng khiến kẻ thù không muốn tham gia lớp học thể dục liền khiếp sợ.
Kẻ thù cụp đuôi chạy trốn, phe thắng lợi không cần dùng sách đánh người nữa, liền vuốt phẳng sách đặt lên trên quầy bar, quay đầu nhìn về phía Vân Nhất Hạc.
"Cậu không sao chứ?" Hắn hỏi.
Người bị hỏi liền lấy một tay che mặt và cười ngặt nghẽo.
"Trong giới này kiểu người nào cũng có? Có giống hay không chẳng khác nào phải hay không? Anh thế mà thật biết cách áp dụng vào thực tế." Nước mắt cũng sắp chảy ra, Vân Nhất Hạc thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn Hàn Tuấn Hi còn chưa nguôi giận.
"Đó là..." Hàn Tuấn Hi bị anh cười cho sắp hết giận, thoải mái vì đạt được thắng lợi nho nhỏ, hắn gãi đầu, chỉ vào cuốn sách ảnh, "Hàng mẫu ra rồi, lát cậu xem thử nhé."
Vân Nhất Hạc im lặng một lúc, gật đầu, sau đó khẽ thở dài một tiếng, khuôn mặt vẫn tươi cười, anh đưa tay tới, nhưng thay vì cầm lấy cuốn sách, anh lại nắm lấy một chai rượu rum vàng hình như vừa mới mở ra ở trên quầy bar, nương nhờ ánh sáng mờ ảo để che đi nỗi buồn mờ nhạt và bất lực trong mắt, anh nhìn chằm chằm vào Hàn Tuấn Hi trong vài giây, cuối cùng ngước mắt lên chỉ về hướng cầu thang sắt lên lầu.
"Đi thôi, lên lầu nói chuyện." Giọng điệu ẩn chứa vài phần trầm mặc, Vân Nhất Hạc khẽ nhếch khóe miệng, đi trước về phía cầu thang, "Anh Tuấn, hôm nay em hơi buồn, muốn uống thật say rồi đi ngủ.
Nếu anh không phiền thì lên uống cùng em nhé...".